Cuồng Tế Vô Song

Chương 229: Thâm Thủy Tạc Đạn




Đến thành phố Thiên Hải một chuyến thôi!

Xem Đông Khôi Xã bên đó có thứ gì tốt để tăng tốc tu luyện không, bây giờ Trương Thiên đang cần gấp.

Gần đây nhất định phải dành thời gian đánh bại kế hoạch của Dương Tiêu.

Không thể để cho một thế lực hắc ám mạnh như vậy ở trong Viêm Hạ, mầm họa quá lớn.

Huống hồ gì, đây là Thái Dương Chi Quang, nếu thế lực hắc ám này gây ra chuyện lớn gì ở Viêm Họa, những người bên trêи lại gắn liền anh với Thái Dương Chi Quang nữa, phải không?

Cuối cùng sẽ bại hoại danh tiếng của doanh trại Thần Long, bại hoại danh tiếng của ông tổng!

Lại giống hai năm trước, tất cả mọi người phỉ nhổ doanh trại Thần Long đào tạo ra một kẻ phản bội, ai ai cũng nói doanh trại Thần Long đào tạo ra một tế lực đen…

Chính là Trương Thiên!

Lúc đó, ngoại trừ doanh trại Thần Long, ngoại trừ ông tổng, các đại lão khác không ai không căm hận Trương Thiên.

Ngay cả khi cầu xin lần đại chiến cuối cùng vào năm đó, anh cũng gặp phải sự lạnh lùng, không tin tưởng và không ủng hộ, lý do chính là vì anh vĩnh viễn là người có thế lực hắc ám.

Cho dù khi đó vì đại chiến, anh đã rút lui khỏi Thái Dương Chi Quang, anh vẫn không hề được tôn trọng.

Cũng chính vì như vậy, Trương Thiên cảm thấy lạnh lùng, cảm thấy ngột ngạt với kinh đô.

Anh không thích trở lại kinh đô, bởi vì thân phân cũ sẽ đem đến ảnh hưởng trái chiều cho ông tổng hat doanh trại Thần Long, có thể người của doanh trại Thần Long đều biết, trái tim của Trương Thiên chưa bao giờ rời khỏi, anh ở lại Thái Dương Chi Quang vì để có thể áp chế thế lực hắc ám tốt hơn…

Trương Thiên hít sâu, nhất định phải tự tay kết liễu Dương Tiêu, kết thúc Thái Dương Chi Quang khoác vỏ bọc tổ chức Hừng Đông.

Anh quyết định ngày mai sẽ đi đến thành phố Thiên Hải!

Dù sao ước hẹn đại chiến với Lâm Tử Thanh năm ngày sau cũng chưa đến lúc!

Quay về khách sạn, Trương Thiên thừa dịp đêm nay có chút thời gian, anh lấy một vài viên thuốc bồi bổ ra ăn, bắt đầu tu luyện.

Hôm nay, lúc đối chiến với Trường Sinh, anh đã dùng không ít linh lực, bây giờ là thời điểm để phục hồi.

Sau khi nuốt thuốc vào, anh cảm nhận rõ đan điền ấm lên.

Có điều từ sau khi mở thiên phú tu luyện Vô Cực CHi Môn ra, anh cảm nhận tốc độ tu luyện chậm lại thấy rõ, những viên thuốc này hoàn toàn không đủ dùng.

Dược hiệu bị hấp thu quá nhanh!

Đáng thương nhất chính là dược hiệu bị hấp thu, nhưng thực lực cũng không tăng trưởng bao nhiêu…

Tối hôm đó, anh nuốt khoảng chừng mười viên để tu luyện, có điều thực lực vẫn dừng lại ở trung kỳ của kỳ Trúc Cơ, không tăng lên.

Anh thất vọng ngủ thϊế͙p͙ đi!

Có điều ngủ rất thoải mái, như là rất lâu rồi không được ngủ say như thế, anh ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, đôi mắt của anh càng trong suốt hơn, tiên khí càng dày đặc hơn.

Sau khi tỉnh lại, anh suy nghĩ một chút, vẫn nên gọi điện thoại cho Châu Vũ - đại thiếu gia của nhà họ Châu!

Lần này đến thành phố Thiên Hải, nếu anh muốn tìm Đông Khôi Xã để nghe ngóng chuyện về tiên vân và tìm hiểu tin tức về Thiên Huyết Mộc Tâm thì phải xem có thể lợi dụng mối quan hệ ở thành phố Thiên Hải hay không, dú sao Trương Thiên cũng không quá quen thuộc với thành phố Thiên Hải.

Lúc này Châu Vũ đang cầm kỳ thi họa cùng Tôn Tố Tố…

Nhìn thấy cuộc điện thoại của anh Thiên, cậu ta lập tức không cần phụ nữ nữa, vui mừng hò reo mà nói: “Anh Thiên, làm sao rồi?”

“Có phải lại muốn hẹn anh đi tinh tướng nữa không?”

“…”

Trương Thiên đảo mắt rồi trầm giọng hỏi: “Cậu có biết người nào ở thành phố Thiên Hải không? Anh muốn tới thành phố Thiên Hải làm một vài chuyện.

Thành phố Thiên Hải nằm ở phía đông thành phố lớn, cách thành phố Nam Đô không xa.

Châu Vũ nghe thấy thì cười to rồi nói: “Anh Thiên, em đường đường là đại thiếu gia nhà họ Chu của kinh đô, ở đâu mà không có người chứ? Em có biết vài ông anh ở Thiên Hải đó!”

Huyền Tây ở thành phố Hắc Sơn có sao? Bị người khác bắt nạt, đánh thành gấu mèo gấu trúc rồi…

Đúng là khoe khoang!

Có điều, những nơi đô thị phồn hoa như Thiên Hải không giống với Huyền Tây, Trương Thiên cũng không vạch trần cậu ta, trái lại cậu ta có thể quen biết một vài gia tộc của tập đoàn lớn là tốt rồi.

Trương Thiên nhẹo nhẽo đáp lại: “Vậy cậu có muốn đi một chuyến đến thành phố Thiên Hải với anh không? GIới thiệu người cho anh biết, anh có một số chuyện muốn nhờ người ta giúp đỡ.

Ồ, anh Thiên mời mình đến thành phố thiên hải?

Đương nhiên là muốn đi rồi!

Châu Vũ lớn tiếng nói: “Đi, nhất định là đi!”

“Được, chuyện gì cũng có thể giao cho em, người bạn đó của em rất lợi hại ở thành phố Thiên Hải.

“Thành phố Thiên Hải không có chuyện mà cậu ta không làm được!”

“Ha ha, anh Thiên, anh ngồi vững vào, lần này đi thành phố Thiên Hải em đưa anh đi, đây chính là thời điểm thể hiện một chút năng lực của em cho anh xem.

Cậu ta có niềm tin nói những lời này, là bởi vì cậu ta quen rất thân với anh em ở thành phố Thiên Hải.

Ồ?

Không ngờ Châu Vũ lại có lúc tự tin như vậy, Trương Thiên đương nhiên vô cùng ngóng chờ: “Được, đại thiếu nhà họ Chu đừng để anh thất vọng nhé!”

“Chuyện đương nhiên!” Châu Vũ đáp lại.

“Buổi chiều đi chung máy bay!”

“Được!”

Lúc này, Châu Vũ không nói thêm lời này, thẳng tay vứt bỏ Tôn Tố Tố đáng thương, sau đó mừng rỡ đi gặp Trương Thiên.

Đồng thời, cậu ta cũng liên lạc với anh em ở thành phố Thiên Hải.

Sau bốn tiếng!

Sau khi hai người ổn định và thu xếp hành lý, họ xuất hiện tại một quán bar tên là Sảng Phi!

Cái tên nghe như có một câu chuyện phía sau…

Châu Vũ giải thích, nói trước đây thường xuyên đến đây cùng bạn bè, chính là vì sảng phi (thoải mái bay), còn nháy mắt khoe khoang với Trương Thiên.

Xem ra Châu Vũ vẫn chuyên làm tên phá của hơn!

Sau khi ngồi xuống, Trương Thiên tùy tiện gọi ly Thâm Thủy Tạc Đạn…

Vừa gọi cái tên này, Châu Vũ lập tức nhướng mày và nói: “Ồ, anh Thiên biết chơi thật, em thấy anh đúng là tay già đời đó!”

Trương Thiên phát hiện ánh mắt cậu ta không đúng bèn cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngay sau đó, lúc hắn nhìn thấy thứ trêи cái dĩa của nữ nhân viên phục vụ thì mới biết, đó căn bản không phải là rượu, mà là một túi nhựa trong suốt có thứ gì đó sền sệt bên trong.

Người phục vụ ong nhỏ gợi cảm hỏi: “Ông chủ, làm ở ngay đây sao? Không đổi phòng riêng à?”

Vãi thật!

Tôi trong sáng, tôi không biết chuyện gì cả…

Thật là, nhìn tên quán bar thì đã biết nó không đơn giản.

Trương Thiên nhíu mày, đổi một ly rượu chân chính.

Châu Vũ bên cạnh đang cười không ngừng!

Trương Thiên có nỗi kϊƈɦ động muốn đập cậu ta bay đi.

Cuối cùng, hai người cầm rượu lên, chờ đợi người anh em tốt kia xuất hiện.

Trương Thiên hỏi: “Sao lại không đưa Tố Tố của cậu theo?”

“Khà khà, đàn ông uống rượu hoa, sao có thể dẫn cô ấy theo?” Châu Vũ cười nói, đồng thời căn dặn: “Anh Thiên, quay về đừng nói cho Tố Tố biết nhé, em thật lòng với cô ấy dấy!”

Trương Thiên cân nhắc lời nói rồi cười khổ: “Chà chà, thiếu gia Chu cậu nghiêm túc thật nhỉ!”

“Bình thường thôi!”

“Chị cậu ở đây sao? Cô ấy không về kinh à?”

“Cũng không ở đây!”

“Trời ạ, bao nhiêu ngày rồi, cậu không sợ Thiên Vân ăn mất cô ấy sao!”

“Chị em á? Tốt nhất là cho Thiên Vân ăn đi, em thấy Thiên Vân rất tốt, lại còn là thân sĩ có thực lực vô cùng lợi hại.

Chị ấy thiếu não, có Thiên Vân làm anh rể, cả đời em sẽ không cần phải lo lắng cho chị ấy.

Lời nói như đùa, nhưng cũng là suy nghĩ cho Châu Nhu Nhu.

Thiên Vân là người không tệ, hai nhà bọn họ một nhà có thực lực, một nhà có tài lực, môn đăng hậu đói!

Trương Thiên cười nói: “Cậu đúng là có đầu óc.

“Hì hì, cảm ơn anh Thiên khích lệ!” Châu Vũ đáp lời.

Trương Thiên lại nói: “Không cần cảm ơn, chính là có lúc sẽ bị đánh thành não heo.

“…”

Châu Vũ thắc mắc: “Anh Thiên, lần này anh đến thành phố Thiên Hải làm gì vậy?”

Trương Thiên trầm giọng nói: “Cậu biết Đông Khôi Xã sao?”

“Không biết!” Châu Vũ đáp lời.

Trương Thiên gật đầu rồi nói: “Ừ, chính là đến để phá hủy thế lực hắc ám này.

Châu Vũ chớp chớp mắt rồi gật đầu nói; “Được! Tuy rằng em không biết, thế nhưng bạn của em chắc chắn sẽ biết, không phải là một thế lực nhỏ không nổi tiếng sao? Không thành vấn đề!”

“Anh Thiên, lần này em xử lý giúp anh.

“Hả? Được thôi…” Trương Thiên cười nói.

Đột nhiên, trong sân xuất hiện một người giống như tai to mặt lớn!

“Oa!”

Khắp sảnh có rất nhiều cô gái rít gào, kϊƈɦ động đến mức cả người run rẩy.

Họ suýt chút thì chảy nước miếng…

Tiếng vang ầm ầm hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người trong sảnh, Trương Thiên cũng hiếu kì nhìn sang.

Châu Vũ vỗ vai Trương Thiên rồi nói: “Thiên Ca, chắc chắn là bạn của em đến rồi!”

“Loại người như cậu ấy, mỗi lần xuất hiện đều gây ầm ĩ như thế, anh thấy thực lực của cậu ấy được chứ?”

“Hả? Thật sao?” Trương Thiên mỉm cười.

Lúc này, đám người tách ra khiến họ có thể nhìn thấy người đang đi đến.

Người đó quấn băng trắng ở hai tay, cố định không thể di chuyển, bên ngoài khoác một bộ âu phục màu đỏ, bên cạnh còn có ba bốn vệ sĩ.

Hai tay đều đã đứt mà còn muốn tới uống rượu?

Đúng là liều mạng!

Có điều chỉ trong chốc lát, Trương Thiên nheo mắt lại, đây chẳng phải là Triệu Tinh của Đông Khôi Xã mà lúc trước anh gặp ở Khánh Giang sao?

Cánh tay đó chính là do Trương Thiên đánh gãy!

Người mà Châu Vũ quen biết rõ kia không phải là gãy ta chứ?

Lát nữa nếu gặp mặt thì sao?

Biểu cảm Trương Thiên vô cùng sâu xa, anh cười khổ nhìn thoáng qua Châu Vũ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.