Cuồng Tế Vô Song

Chương 228: Bỏ Túi Báu Vật Của Viêm Hạ




Tả Chinh Vĩ cong khóe miệng cười nói: “Rất nhiều rất nhiều…”

“Hai mươi người?” Trương Thiên hỏi.

Tả Chinh Vĩ lắc đầu!

Trương Thiên nhíu mày lại nói một con số: “Năm mươi?”

“Nhiều hơn…” Tả Chinh Vĩ đáp lại.

Nhiều hơn năm mươi?

Truyền thừa ánh sáng đã phổ biến đến loại trình độ này!

Một tiểu đội Thái Dương Chi Quang đã là uy chấn thiên hạ, theo sự phát triển của Hừng Đông, quy mô của một đế quốc…

Trương Thiên không hỏi tiếp nữa, con số này đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.

Dương Tiêu nói anh sẽ biết anh ta muốn làm gì nhanh thôi?

Sự bất ngờ chính là vô số sứ giả ánh sáng ư?

Những thứ biết từ chỗ Tả Chinh Vĩ đã đủ khiến Trương Thiên kinh ngạc rồi!

Nếu sứ giả ánh sáng đã đến quy mô này mà Dương Tiêu muốn làm loạn ở Viêm Hạ, liệu rằng có ai ngăn cản anh ta?

Đáng buồn nhất là, hình như thực lực bây giờ của anh cũng không có cách nào ngăn cản Dương Tiêu.

Trương Thiên lắc chai nhỏ trêи tay rồi nói với Tả Chinh Vĩ: “Vậy Nam đường chủ này, nếu tôi muốn lấy nhiều Luyện hóa hoàn hơn thì sao?”

Tả Chinh Vĩ tự nhận là Trương Thiên đã khát vọng không ngừng đối với Luyện hóa hoàn!

Không chỉ có Trương Thiên như thế mà kể cả thuộc hạ cường giả của ông ta, ai lại không muốn nhiều hơn chứ?

Ông ta cười nói: “Nếu người anh em Thiên Vân đây không có thứ tốt cung cấp cho chúng tôi, vậy có thể dùng nó để hỏi xem gần đây tổ chức có chuyện gì cần trợ giúp không, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì tôi sẽ cho cậu!”

Tả Chinh Vĩ ra hiệu là tai nghe có thể hiểu.

Trương Thiên gật đầu, sau đó rảo bước tiến lên phía trước một bước.

Anh muốn thử xem, chỗ hắc ám này có thứ gì.

Có điều Tả Chinh Vĩ trầm mặt, bước nhanh đến chặn đường Trương Thiên, nghiêng đầu nói: “Người anh em Thiên Vân này, tôi đã nói biện pháp truyền thừa cho cậu rồi, còn cái gì cần hiểu nữa không?”

Bên trong có cái gì?

Trương Thiên nhìn xuyên qua vành mũ về nơi tối thui xa xa, cười một tiếng rồi nói: “Không có!”

“Tôi rất vừa lòng, nếu Luyện hóa hoàn này thật sự hữu hiệu, tôi đây sẽ nhanh chóng trở lại tìm ông lấy đồ, Đường chủ.

“Hoan nghênh bất cứ lúc nào!” Tả Chinh Vĩ cười nói.

Ông ta tin rằng chỉ cần anh muốn mạnh lên thì sẽ trở về, không cần lo lắng.

Mặt khác, Thiên Vân đã chọc đến nhà họ Vũ, tất nhiên không thể rời khỏi Hừng Đông!

Đùng!

Tả Chinh Vĩ búng tay một cái, bọn Bạch sứ giả lại xuất hiện, cùng rời đi với Trương Thiên.

Trương Thiên suy nghĩ một chút, vẫn đi theo ra ngoài.

Vừa rồi có một khoảnh khắc, Trương Thiên muốn giết Tả Chinh Vĩ, nhưng nhanh chóng từ bỏ.

Hiện tại anh vẫn chưa thể trở thành mục tiêu của Dương Tiêu.

Bây giờ bản thân anh còn chưa có tư cách khiêu chiến với Dương Tiêu…

Nhưng Trương Thiên sẽ nhanh chóng trở về, ít nhất là anh phải quay lại trước khi Dương Tiêu làm nên chuyện.

“Có lẽ kỳ Trúc Cơ chưa phải là đối thủ của Dương Tiêu, nhưng tiến vào kỳ Kim Đan thì có lẽ Dương Tiêu cũng không ngăn cản được mình?” Trương Thiên thì thầm.

Chẳng qua hiện tại có có biện pháp gì để nhanh chóng tăng thực lực đây?

Có lẽ lò đan Vân Lộ ở Tiên giới có thể nghiên cứu ra cái gì đó…

Ngoài ra, ở xã Đông Khôi thành phố Thiên Hải, rốt cuộc là ai đang tìm thứ gì ở Tiên giới?

Bọn Bạch sứ giả đưa Trương Thiên ra tới tầng một của trung tâm Thành Hối, Trương Thiên ra hiệu bảo mình tự đi chứ không cần bọn họ đi theo.

Bọn Bạch sứ giả bọn họ đương nhiên là rời đi.

Trương Thiên nhìn đô thị phồn hoa xung quanh, lại cúi đầu nhìn dưới nền đất.

Ai lại nghĩ đường khẩu của phía nam của tổ chức Hừng Đông lại ở chỗ này chứ?

Anh dùng chân sụp hai lần, cầm lòng không đậu mà nghĩ thầm: “Thứ trong bóng tối rốt cuộc là cái gì? Vì sao toàn bộ đường khẩu lại ở chỗ này?”

“Tả Chinh Vĩ chờ đó, tôi sẽ nhanh chóng giết trở lại để tìm hư thực!”

Trương Thiên thở dài một hơi, gọi một chiếc taxi quay về khách sạn.

Lên xe anh liền lấy mũ xuống, tạm thời không cần dùng thân phận Thiên Vân này.

Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Lục.

“Không điều tra được hành tung của Dương Tiêu à?” Trương Thiên hỏi.

Tiểu Lục nói: “Tạm thời không có!”

Trương Thiên ra lệnh: “Vậy thì không cần điều tra nữa, tìm được anh ta cũng không có ý nghĩa gì, bây giờ tôi đã biết anh ta làm gì ở Viêm Hạ rồi!”

Tiểu lục kinh ngạc hỏi: “Anh ta muốn làm cái gì?”

Trương Thiên cất tiếng cười mang theo trào phúng rồi nói: “Làm một cái Đế quốc Thái Dương Chi Quang ở Viêm Hạ!”

“Là sao ạ?” Tiểu Lục hỏi lại.

Trương Thiên nhún vai nói: “Nói ra tôi sợ làm cậu sợ, cậu có tin có trêи trăm hậu nhân của Thái Dương Chi Quang không?”

Tiểu Lục lấy làm kinh hãi, trừng lớn mắt nói: “Cái gì ạ? Trêи trăm người? Lão đại, không phải trước đây anh nói chỉ có hai người thôi sao?”

Trương Thiên thở dài một hơi rồi nói: “Đây chỉ là phỏng đoán, có lẽ còn nhiều hơn con số này!”

“Cho nên tôi mới nói, Dương Tiêu muốn xây một Đế quốc hắc ám Thái Dương Chi Quang ở Viêm Hạ…”

Tiểu Lục nghe được tin này thì hoàn toàn nói không ra lời: “Ơ…”

Trương Thiên trầm giọng nói: “Hiện tai tôi đã phát hiện ra một đường khẩu phía nam của anh ta, nếu tôi muốn tìm anh ta thì trực tiếp diệt luôn đường khẩu, đoán chừng anh ta tự nhiên sẽ tìm đến tôi thôi!”

“Lão đại, hiện tại vẫn chưa phải lúc à?” Tiểu lục lo lắng nói.

Cậu ta vẫn còn lo vấn đề thực lực.

Trương Thiên thở ra một hơi, cười nói: “Tôi biết, nếu có thể nắm chắc thì có lẽ vừa nãy tôi đã phá nơi đó rồi!”

“Vâng!” Tiểu Lục đáp.

“Hai ngày nay ở chỗ chị dâu không có gì khác thường chứ?” Trương Thiên quan tâm hỏi.

Tiểu Lục nhíu mày, giọng điệu mang theo ưu sầu: “Bên chỗ chị dâu không có gì vấn đề, nhưng thật ra…”

“Nhưng thật ra cái gì?” Trương Thiên lập tức trở nên nghiêm túc.

Tiểu Lục buồn rầu giải thích: “Chính là Lâm Tiểu Nhã, suốt ngày cứ kêu chị dâu gọi em ra…”

“Lão đại, đây là em vợ của anh, nếu em không để ý tới thì thấy có lỗi với anh và chị dâu, nhưng mà em…”

Trương Thiên không khỏi nở nụ cười, anh có thể tưởng tượng ra kiểu người da mặt dày không biết xấu hổ như Lâm Tiểu Nhã mà dính lấy Tiểu Lục thì sẽ như thế nào.

“Cậu thật sự… không dám! Là sợ à!”

“Giết người cũng chưa thấy cậu nương tay, cô bé này thì làm sao?”

“Tự mình xử lý đi, tôi không giúp được cậu.

Nếu em vợ tôi buồn, tôi sẽ tìm cậu tính sổ đấy!”

Tiểu Lục vốn muốn xin giúp đỡ, hiện tại lại bị ra lệnh ứng phó: “Chuyện này… ôi!”

Trương Thiên cúp điện thoại.

Anh mở tai nghe liên lạc với tổ chức Hừng Đông ra!

Tả Chinh Vĩ nói trong tai nghe sẽ có một vài nhiệm vụ tổ chức Hừng Đông yêu cầu, hoàn thành là có thể lấy được Luyện hóa châu.

Trương Thiên không có hứng thú với huyết mạch luyện hóa, nhưng cũng muốn biết đại khái xem là nhiệm vụ gì.

Tai nghe được kết nối, giọng nói trực tiếp được bật.

Có một giọng từ tính nói: “Thiên Vân, muốn tìm ai?”

“Tôi muốn biết những nhiệm vụ khi hoàn thành có thể lấy được Luyện hóa hoàn?”

Chờ một lúc sau, nói trực tiếp liền chuyển sang hình thức phát giọng nói, liệt kê một vài nhân vật.

“Giết chết chủ tịch tập đoàn Chân Thiên… một viên Luyện hóa hoàn!”

“Chiêu mộ một người Cường giả phá cảnh gia nhập tổ chức Hừng Đông… hai viên Luyện hóa hoàn!”

Một loạt yêu cầu giết người xếp theo thứ tự!

Đột nhiên đọc tới một cái tên quen thuộc.

“Giết chết Vân Môn Vân Thiên ở thành phố Hắc Sơn, Huyền Tây… hai viên Luyện hóa hoàn!”

“Chiêu mộ Vân Môn Vân Thiên ở thành phố Hắc Sơn, Huyền Tây gia nhập tổ chức Hừng Đông… năm viên Luyện hóa hoàn!”

Cmn?

Không ngờ Vân Thiên cũng bị tổ chức Hừng Đông theo dõi?

Thằng nhóc đó đáng tiền như vậy sao!

Chiêu mộ còn có giá hơn giết chết, xem ra tổ chức Hừng Đông còn đặc biệt chú ý tới một vài cường giả?

Có điều nghĩ lại cũng đúng thôi, danh tiếng của Vân Thiên cũng khá, bị tổ chức Hừng Đông chú ý cũng xem như bình thường.

Nghe rồi nghe…

“Không ngờ lại không có tin của Trương Thiên mình? Căn bản là chưa từng coi Trương Thiên mình ra gì?” Trương Thiên cười rồi nói thầm.

“Võ kỹ cấp cao Thiên giai có thể đổi một võ kỹ ngang cấp, hoặc là nhận mười lăm viên Luyện hóa hoàn!”

“Võ kỹ cấp thấp Địa giai có thể đổi một võ kỹ ngang cấp, hoặc là nhận tám viên Luyện hóa hoàn.

“Cấp trung Huyền giai…”

“Cấp cao Hoàng giai…”

Nói là chia sẻ, chứ thật ra chỉ cần nhân số đủ nhiều thì tổ chức Hừng Đông dùng một cái là có thể đổi lấy nhiều cái rồi?

Thậm chí buồn cười hơn chính là, trực tiếp dùng Luyện hóa hoàn là có thể mua được.

Hừ, Dương Tiêu này chẳng những thành lập một tổ chức thế lực đen tối, còn có thể bỏ túi toàn bộ báu vật của Viêm Hạ?

Chỉ sợ lão tổng cũng không đè ép được Dương Tiêu này!

Nếu năm đó mình kết thúc hắn, mọi thứ đều sẽ như vậy.

Không ngờ Trương Thiên mình cuối cùng cũng không trốn được thân phận kia!

Trương Thiên rầu rĩ lắm…

Nhiệm vụ vẫn còn đang thông báo, qua võ kỹ thì còn một vật phẩm quý giá gì đó cũng có thể đổi đồ.

“Cướp nhân sâm ngàn năm, có thể đổi một viên Luyện hóa hoàn.

“Nghe đồn nhà họ Tần ở Kinh đô có đại đan dược cửu phẩm, cướp về có thể đổi mười viên Luyện hóa hoàn!”

“Nghe đồn thành phố Thiên Hải có huyết mộc ngàn năm, cướp trở về có thể đổi hai viên Luyện hóa hoàn.

Nghe đến đó, Trương Thiên là trợn tròn con mắt.

Huyết mộc ngàn năm, là thứ Tiểu Lục cần để ma hóa.

Thế mà lại có thể nghe được tin tức từ nơi này? Hơn nữa còn là ở thành phố Thiên Hải?

Những thứ của tổ chức Hừng Đông cũng không phải đều vô dụng cả.

Ít nhất về mặt tin tức vẫn mang cho Trương Thiên rất nhiều thứ.

Xã Đông Khôi của thành phố Thiên Hải đang thu thập Tiên Văn gì đó, vốn dĩ anh muốn đi một chuyến, nếu có thể thu hoạch một khối huyết mộc ngàn năm, vậy thì tốt!

Hy vọng xã Đông Khôi đã thu thập được một ít Tiên Văn, ngộ nhỡ có pháp bảo gì thì có thể phát huy tối đa để có thể gia tăng thêm thực lực của mình.

Trương Thiên nheo mắt lại, lẩm bẩm: “Thành phố Thiên Hải…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.