Cuồng Tế Vô Song

Chương 217: Làm Sao Để Kêu Lên Được




Trương Thiên bế Vũ Tử Di hôn mê trở về khách sạn.

Anh thật sự là một tên háo sắc ɖâʍ dật sao? Thật sự muốn khinh bạc Vũ Tử Di sao?

Tự nhiên là không!

Tuy rằng người phụ nữ này bộ dạng cũng rất xinh đẹp, dáng người cũng gần như hoàn mỹ, nhưng Trương Thiên cũng không có tâm tư này.

Lần này đến thành phố Nam Đô, Trương Thiên cũng không nghĩ tới là Tả Chinh Vĩ sẽ cho người đuổi theo đến đây.

Vốn chỉ muốn tới cửa để khiến Vũ Trường Sinh giả chết, sau đó đưa ông ta trở về Cửu Châu, trở lại chỗ lão đầu nhà họ Vũ, trong khoảng thời gian này ông ta không xuất hiện là được.

Nhưng bây giờ có người cứ nhìn chằm chằm dõi theo, vậy thì phải diễn một vở kịch mới được.

Bắt Vũ Tử Di về, là vì có một số việc muốn cô ta ra tay, như vậy mới có thể làm tốt kế hoạch của anh.

Trương Thiên cần có một người nhà họ Vũ phối hợp!

Tình huống vừa rồi, cũng chỉ có thể bắt Vũ Tử Di mới phù hợp với tình lý.

Sắc tâm nổi lên thì bắt một mỹ nhân, hai người của tổ chức Hừng Đông hẳn là sẽ không đa nghi…

Trong phòng, Trương Thiên đem hai tay Vũ Tử Di kéo qua đỉnh đầu trói vào cạnh giường, để cho cô ta ngồi trêи thảm.

Một đạo linh lực truyền vào khiến Vũ Tử Di biến thành kẻ câm trước rồi mới chậm rãi đánh thức cô ta.

Vũ Tử Di bị trói hai tay, tóc tán loạn, sau khi mở mắt nhìn thấy Trương Thiên, phản ứng đầu tiên chính là há to miệng muốn thét chói tai!

“Chậc chậc, may mà có chuẩn bị trước!” Trương Thiên đè tay cô ta lại, cảm khái.

Sau đó, Trương Thiên lạnh nhạt nói: "Đừng kêu nữa, tôi bắt cô nhưng không có ác ý gì cả!”

Vũ Tử Di nhìn tư thế của Trương Thiên một chút, trói cô thành như vậy, thế mà bảo không có ác ý?

Tôi nghĩ ra có sự thiện chí nào ở đây cả!

Mở miệng liền muốn gọi người kêu cứu.

Thế nhưng, cho dù Vũ Tử Di kêu thế nào cũng không kêu ra được thanh âm.

Trương Thiên trầm giọng nói: “Câm miệng, nếu cô muốn cứu ông nội cô, thì bây giờ cô phải ngoan ngoãn nghe tôi nói vài câu.

Nghe vậy, Vũ Tử Di căm hận liếc nhìn Trương Thiên, nhíu mày, ngậm miệng lại, an tĩnh lắng nghe.

Cô hé môi, đúng ra là nên nói một câu: “Anh nói đi!”

Trương Thiên giải thích: “Tôi có chuyện rất quan trọng, nhất định phải giết ông nội cô…”

Lời còn chưa dứt, Vũ Tử Di lại bày ra bộ dáng giương nanh múa vuốt.

Toàn thân run rẩy không ngừng!

Nói cho cùng, thì đó còn không phải là muốn giết ông nội cô sao?

Đổi lại là ai cũng không chịu nổi!

Trương Thiên lắc đầu, ngoan độc nói: “Nhưng không phải tôi muốn ông ta thật sự chết, trước tiên cô nghe tôi nói xong đã.

Vũ Tử Di nghe được không phải giết chết thật, lúc này mới hơi bình tĩnh, tiếp tục nghe…

“Chỉ cần ông của cô trở về, tôi sẽ mang cô đến nhà họ Vũ, một bên lấy tính mạng Vũ Trường Sinh, nhưng tôi chỉ ra tay để cho ông ta chết giả thôi!” Trương Thiên tiếp tục giải thích: “Tôi sẽ sử dụng một số phương pháp để giữ cho ông nội của cô giống như trong tình trạng chết đi, nhưng sau khi tôi rời đi, cô có thể cứu ông nội của cô!”

“Tôi bắt cô tới đây, chính là muốn cô học cách cứu ông cô như thế nào.

Đôi môi đỏ của Vũ Tử Di lại động vài cái, không biết nói cái gì.

Trương Thiên nhìn một chút, nghiêm túc nói: “Có thể không la hét nữa không? Làm được thì tôi có thể để cô nói chuyện!”

Trương Thiên nghiêm túc lúc này cùng với biểu hiện ở nhà họ Vũ quả là hai bộ dáng khác nhau.

Vũ Tử Di nhẹ nhàng gật đầu!

Trương Thiên đưa tay đặt gần cổ Vũ Tử Di, cô ta lập tức muốn né tránh, sợ Trương Thiên muốn làm thịt cô ta.

Trương Thiên một tay khác vội vàng đỡ lấy đầu cô ta, nhẹ nhàng đẩy ra linh lực đang đè lên cổ họng.

“Khụ khụ…” Vũ Tử Di phát ra âm thanh.

Cô ta bình tĩnh lại và lên tiếng: “Tại sao anh muốn làm việc đó? Tại sao lại giết ông nội tôi, rồi diễn vở kịch này?”

Trương Thiên nói: “Bởi vì có người theo dõi, nhất định tôi phải tự tay giết chết ông nội cô! ”

“Ai?” Ánh mắt Vũ Tử Di tò mò, nghiêm túc nhìn Trương Thiên.

Trương Thiên lắc đầu nói: “Cô không cần biết là ai…"

Nói là tổ chức Hừng Đông, cũng không cần phải cho bọn họ biết.

Dù sao tổ chức Hừng Đông cũng không xuất hiện, chẳng qua chỉ hy vọng nhà họ Vũ căm hận một người tên là Thiên Vân là được rồi.

Suy nghĩ một chút, Trương Thiên hỏi: "Cô có biết Vũ Viêm không? ”

“Lão tổ nhà họ Vũ?” Vũ Tử Di trừng to hai mắt nhỏ giọng lẩm bẩm.

Vũ Viêm là người ẩn thế, nhà họ Vũ là một nhánh nhỏ của lão tổ, những chuyện này bên ngoài rất ít người biết, cho dù là bên trong nhà họ Vũ, người biết cũng chẳng qua chỉ là mấy người cốt cán, Vũ Tử Di cũng là sau khi đạt được tông sư mới nghe Vũ Trường Sinh nói.

Trong nháy mắt, cô ta nhíu mày đánh giá Trương Thiên, nghiêm túc hỏi ngược lại: "Sao anh biết lão tổ nhà họ Vũ chúng tôi?”

Trương Thiên nhếch miệng cười nói: "Vậy lời tôi nói sau đây, cô cần phải nghe rõ ràng đấy! ”

“Tôi sẽ ở trước mặt mọi người tự tay giết chết ông của cô, sau khi tôi đi cô có thể theo phương pháp tôi giao cho cô mà cứu ông của cô, sau đó để ông ta bí mật đi Cửu Châu tìm Vũ Viêm, Vũ Viêm sẽ nói cho ông ta biết nguyên nhân.

“Tang lễ chiếu theo quy tắc nhà họ Vũ, cơm trắng vẫn như cũ, tập đoàn Võ thị vẫn kinh doanh như cũ, đây là kết quả tốt nhất!”

"Đã hiểu chưa?”

Vũ Tử Di nhíu mày, quá trình thì hiểu rõ ràng, nhưng vì sao phải làm như vậy?

Lão tổ có sắp xếp gì không?

Cô ta không hiểu!

Trương Thiên khua khua tay hỏi: "Đã rõ chưa? ”

Vũ Tử Di ngơ ngác gật đầu, ngoài ý muốn hỏi thêm: "Vì sao phải làm như vậy? ”

Trương Thiên không giải thích thêm, nghiêm túc nói: "Tôi nói rồi, cô nói với ông nội cô tìm Vũ Viêm, Vũ Viêm sẽ nói cho ông ta biết! ”

Vũ Tử Di nhận thấy Trương Thiên không có chút nào đùa giỡn, chỉ có thể gật đầu.

Trương Thiên rút ra vài cây ngân châm, nói với Vũ Tử Di: "Vậy giờ tôi sẽ nói cho cô biết, đến lúc đó tôi sẽ dùng mấy cây châm này phong ấn tâm huyệt Vũ Trường Sinh, tim ông ta sẽ ngừng đập, tất cả dấu hiệu của sự sống sẽ biến mất! ”

“Đợi sau khi tôi đi, dựa vào nội kình tông sư của cô, đánh bay năm cây châm này từ trong tâm huyệt ra, ông của cô sẽ sống lại.

Vũ Tử Di không nghĩ tới Trương Thiên còn có kỹ thuật này, lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi.

“Nhưng mà thời gian chỉ có thể là bảy tám phút đồng hồ, nếu để hết thời gian, ông của cô sẽ thật sự chết đấy!” Trương Thiên cười nói.

“?”

Vũ Tử Di nhìn Trương Thiên một chút, hừ một tiếng, cười nói: "Vậy cho dù anh đi hay không, trong vòng bảy tám phút tôi vẫn sẽ cứu ông! ”

Bảy tám phút đồng hồ, Trương Thiên chắc chắn sẽ rời đi.

Bất quá anh vẫn dặn dò: "Chuyện hôm nay, cô chỉ có thể nói cho ông nội cô biết, những người còn lại trêи dưới nhà họ Vũ đều không thể biết.

Vũ Tử Di nghi hoặc nói: "Nhà họ Vũ nhất định sẽ giết anh.

Điều anh muốn chính là nhà họ Vũ từ trêи xuống dưới đều muốn giết mình, dù sao thì Thiên Vân cũng chỉ là một thân phận mà thôi, cũng sẽ không mang đến ảnh hưởng quá lớn.

Chỉ cần biết được nội bộ của tổ chức Hừng Đông, thân phận này cũng sẽ không còn tồn tại nữa.

Trương Thiên đùa giỡn nói: "Quan tâm đến tôi à? ”

Vũ Tử Di nhớ tới oán hận lúc trước, sầu hận nói: "Tôi cũng sẽ giết anh! ”

“Thôi nào, càng thù hận càng tốt…” Trương Thiên cười nhạo nói.

Anh muốn, chính là cừu oán chân thật này.

Vũ Tử Di dừng một chút, cô ta cắn môi hỏi: "Thiên Vân, dựa vào thực lực của anh, anh cho rằng anh thật sự có thể giả giết chết ông của tôi sao? ”

“Có khi ông nội tôi sẽ giết anh đấy!”

Trương Thiên nhún nhún vai, cười nói: "Những thứ này cô không cần phải lo lắng, cô chỉ cần biết làm thế nào cứu ông nội cô là được.

Vũ Tử Di nhớ kỹ, cũng không nói thêm gì nữa.

Dù sao có chuyện gì xảy ra cũng là Trương Thiên chết, chính là đáng đời Trương Thiên anh.

Đột nhiên, tai Trương Thiên khẽ động, nhìn ra ngoài cửa.

Anh nghiêm trọng nhìn Vũ Tử Di, đặt ngón tay lên môi mình, ý bảo nhỏ giọng, sau đó anh nhỏ tiếng nói: “Ngoài cửa có người, cô muốn sống thì kêu một chút…”

"Kêu cái gì?” Vũ Tử Di nhíu mày nghi hoặc, hạ thấp thanh âm hỏi ngược lại.

“Chính là…” Trương Thiên mô phỏng một chút, âm thanh nam nữ vui vẻ.

Nếu không thì mình khiêng đại mỹ nữ trở về làm gì?

Chơi đấu địa chủ à?

Vũ Tử Di nghe xong, sắc mặt đỏ lên, nhanh chóng đỏ đến tai, nhắm mắt lại lắc đầu la lối nói: "Tôi không kêu! ”

Cho tới bây giờ còn chưa từng tiếp xúc qua chuyện này, làm sao có thể kêu lên được?

Lần thảm nhất có khi lại là võ đạo hội, lúc đó bị Trương Thiên đùa giỡn lưu manh!

“Nhanh lên!” Trương Thiên nhỏ giọng hối thúc.

Vở kịch này thế nào cũng phải diễn cho đạt chứ.

Vũ Tử Di vẫn ngượng ngùng lắc đầu, đánh chết cũng không chịu.

“Tôi thấy có khi là cô ngượng ngùng thôi.

”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.