Cuồng Tế Vô Song

Chương 216: Tù Nhân




“Quả nhiên là đủ độc ác, thế nhưng tôi lại thích vậy!” Trương Thiên cười nói sau khi cản một đòn của Vũ Tử Di.

Thắt lưng Vũ Tử Di bị tóm càng chặt hơn.

Là một tông sư, so với ở bên ngoài bình thường đã rất mạnh, nhưng không ngờ là ở trước mặt Trương Thiên lại giống như một con thỏ nhỏ bị bắt, không tài nào nhúc nhích được.

“Đồ lưu manh!” Võ Tử Di tức giận mắng.

Vũ Lập Hạo ngã trêи đất, nhìn thấy tình huống em gái mình yêu thương lại bị Trương Thiên bắt lấy lúc này, giận dữ quát: “Buông em ấy ra!”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, không biết từ nơi nào rút ra một con dao dài, lấy tốc độ của một cường giả phá cảnh vọt tới!

Vũ Tử Di trong cơn run rẩy mà thăng cấp, cơn tức giận bộc phát, xoay người muốn liều mạng một trận.

Thà chết chứ không thể bị nhục nhã được!

Mẹ kiếp!

Muốn mạng đổi mạng à…

Trước tiên Trương Thiên thuận thế đánh Vũ Tử Di ra ngoài cửa khiến cô ta bị kinh ngạc mà lảo đảo ngã xuống đất.

Sau đó lập tức xoay người rút ra một chiếc ghế lớn, rót vào nó một ít liên lực, nện mạnh về phía Vũ Lập Hạo, người sau chỉ có thể dùng cương khí để che chở, con dao dài đâm thẳng vào chiếc ghế.

Ầm! Hai luồng sức mạnh va chạm, nổ tung…

Võ Lập Hạo cùng con dao dài luôn mang theo người bị đánh bay, đụng vào sàn nhà, vì có chút nội thương mà khóe miệng toát ra máu tươi.

Chiếc ghế lớn cũng bị vỡ thành nhiều mảnh vỡ.

Lúc này dù hắn thật sự muốn liều mạng cũng không được.

Mấy người nhà họ Vũ khác hoàn toàn bị chọc giận!

Những người ngã xuống đất đều khổ sở đứng lên, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, đó chính là liều mạng.

Tôi chỉ là muốn một người phụ nữ, mấy người có cần phải đến mức này không?

Trương Thiên không muốn dây dưa với bọn họ, xấu xa nói: “Người phụ nữ này, tôi mà muốn chọn, các ngươi ai cũng không ngăn cản được tôi!”

“Bao nhiêu này Vũ Trường Sinh còn không xuất hiện, cô ta phải theo tôi bấy nhiêu ngày.

“Nếu không muốn cô ta ăn khổ thế này, tôi khuyên mấy người nhanh nhanh gọi Vũ Trường Sinh trở về đi.

Anh vừa nói vừa đi ra ngoài.

Muốn bắt lấy Vũ Tử Di mới rồi bị đánh ra ngoài rời đi cùng!

“Đừng tưởng bở!” Một người từ phía sau đuổi tới, giận dữ rống to.

Người này chính là chú Hai của nhà họ Vũ.

Hắn dù sao cũng là cường giả nhập thần cảnh giới, tuy rằng vừa rồi bị trận đánh với Trương Thiên chấn động, nhưng cũng không có khả năng cho phép Trương Thiên làm loạn.

Khiêu khích nhà họ Vũ thì thôi, vậy mà còn tới cửa cướp đi một người phụ nữ nhà họ Vũ.

Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, vậy địa vị nhà họ Vũ biết đặt ở đâu?

Đúng là một trờ cười!

Chú Hai nhà họ Vũ rất tức giận, luồng gió quanh thân bắt đầu xoay chuyển, trong tay cầm một con đao bổ tới, chỗ đất vừa rồi đạp lên đã lõm thành một cái hố, đá vụn văng tung tóe.

Đây thực sự là một cú đánh chứa cơn thịnh nộ!

Thử nghĩ một chút, chắc cũng chỉ có chú Hai nhà họ Vũ thực lực đạt tới nhập thần này mới có cơ hội đuổi kịp mình.

Trương Thiên cũng không dám đùa giỡn, đành phải quay người chạy lại.

Chỗ đất anh vừa giẫm qua giống như có xuất hiện đá vụn, có thể thấy được có bao nhiêu sức mạnh tích tụ ở chân…

“Cái gì?” Thanh niên của tổ chức Hừng Đông đứng ở nơi tối tăm ngạc nhiên hỏi: “Sứ giả Bạch, anh ta muốn tiếp đao bằng tay không sao?”

“Thực lực của chú Hai nhà họ Vũ nhìn như là phá cảnh, nhưng không lẽ thực chất còn mạnh hơn thế ư?”

“Nghe nói là nhập thần chi cảnh rồi!” Sứ giả Bạch vừa nhìn, trầm giọng lẩm bẩm.

Thanh niên mở to hai mắt: "Nhập thần chi cảnh? Làm sao còn có người như vậy chứ!”

Mọi người nhíu mày nhìn một quyền này.

Chú Hai nhà họ Vũ bổ xuống trường đao, bóng hình Trương Thiên biến mất.

Đang trong giai đoạn tạo căn cơ, lẽ ra có thể truyền ra toàn bộ linh lực để ngăn cản một chiêu này, nhưng Trương Thiên không dám thử, mặt khác còn có người của tổ chức Hừng Đông nhìn theo, vậy càng không cần phải thể hiện quá nhiều.

Anh liên tục nghiêng người hai bên trái phải tránh ra trường đao, một chân hung hăng đạp về phía chú Hai nhà họ Vũ, phá vỡ cương khí nhập thần cường giả, đánh trúng ngực ông.

Bang! Chú Hai nhà họ Vũ giống như bị một ngọn núi lớn đè xuống, ngực đau nhức, cả người bay về phía sau.

Cũng may, ông được người nhà họ Vũ xông ra bắt được!

Thắng bại đã rõ ràng.

Ở hiện trường ngay cả chú Hai cũng đánh không lại, ai còn có thể ngăn cản Trương Thiên?

Mọi người đau khổ cau mày trong nháy mắt, đột nhiên nhớ tới một thanh âm thô bạo.

Trương Thiên lạnh lùng nói: "Xuân Tiêu một khắc đáng giá ngàn vàng, tôi sẽ không cùng mấy người chơi đùa nữa!”

Cái này à?

“Thiên Vân, cậu dám động em gái tôi, nhà họ Vũ chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu…” Trong phòng truyền đến một tiếng hét, tất nhiên là Vũ Lập Hạo.

Chú Ba nhà họ Vũ cũng hét lên: “Tôi mặc kệ cậu là ai, nhưng hôm nay nếu dám bắt Tử Di, cậu chính là kẻ thù có chết cũng không quên của nhà họ Vũ này.

“Tôi không quan tâm mấy người nói gì, người phụ nữ mà tôi thích, tôi chắc chắn phải có được!” Trương Thiên ngông cuồng đáp lại một câu, sau đó nhanh chóng tóm lấy Vũ Tử Di.

“Anh… Sao anh dám?” Vũ Tử Di trừng to hai mắt tròn, trêи khuôn mặt xinh đẹp đều là sự tức giận, cất cao giọng nói.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra, mau lên!”

Quyền cước liên tục xuất hiện, cô ta phẫn nộ đến mức nghĩ đến việc tự sát.

“Tôi còn chưa nếm thử hương vị như thế nào, ai bảo cô chết?”

Trương Thiên dùng một cỗ linh lực, vỗ cô ta ngất xỉu.

Trước mặt mọi người nhà họ Vũ, anh để mọi người nhìn thấy một Vũ Tử Di mặc váy ngắn lộ ra đôi chân trắng dài, phía trêи mặc một bộ quần áo bó sát, cứ thế giống như tù binh bị đưa đi!

Người nhà họ Vũ dĩ nhiên không có lực phản kháng.

“Sứ giả Bạch, người này tuy rằng là một kẻ ɖâʍ dật, nhưng vừa rồi lúc đối phó một chiêu của chú Hai nhà họ Vũ, hắn rất mạnh mẽ!” Thanh niên của tổ chức Hừng Đông nói.

Sứ giả Bạch trầm giọng nói: “Người này không đơn giản!”

“Rút lui đi, để xem hắn muốn làm gì.

Người thanh niên cau mày hỏi: “Những việc tiếp theo có cần chúng ta phải theo dõi không?”

“Sứ giả Bạch, không ngờ ngài lại…”

“Chúng ta chỉ cần ẩn nấp ở gần nhà họ Vũ chờ hắn trở lại là được, không tốt sao? Dù sao nhiệm vụ của chúng ta chỉ cần xác nhận Vũ Trường Sinh bị hắn giết là được!”

Sứ giả Bạch suy nghĩ một chút và ra lệnh nói, “Bạn ở lại đây, để tôi đi xem!”

Mẹ kiếp!

….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.