Cuồng Tế Vô Song

Chương 212: Vậy Thì Giết Chết Ông Ta!




Tô Vân Nguyệt đối mặt với con người đáng kinh tởm này, vội vàng lùi về sau hai bước.

Trương Thiên ánh mắt nhất thời thay đổi, anh híp mắt, lạnh lùng nói: “Vì cậu không muốn cùng tôi nói rõ đạo lý, vậy tôi cũng cho cậu hai sự lựa chọn.”

Triệu Tinh không khỏi cười mỉa mai: “Chỉ dựa vào anh mà cũng muốn cùng tôi thương lượng điều kiện sao?”

Trương Thiên vươn bàn tay to ra, nắm chặt lấy bàn tay đang dang ra của Triệu Tinh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn tiếp tục đi, vậy để cánh tay này lại liền có thể trở về Thiên Hải, hoặc là hai người các cậu cũng không cần quay về đó nữa”

Rắc…!

Xương cánh tay trực tiếp bị bóp nát, sau đó tiếng xương gãy liền vang lên.

Hoàn toàn không cho Triệu Tinh có thời gian để suy nghĩ.

Ông chủ Ôn và Tô Vân Nguyệt không ngờ rằng Trương Thiên sẽ hành động trước khi họ nói xong.

Nhưng loại khí tức mạnh mẽ độc đoán và bóng lưng đầy tin cậy này thực sự khiến Tô Vân Nguyệt cảm thấy an toàn, không gì đẹp trai bằng.

“Anh Trương, đừng…” Ôn Quảng Nghĩa sửng sốt.

Triệu Tinh này là con trai của ông trùm thế lực đen ở thành phố Thiên Hải, nếu có chuyện gì xảy ra ở Tỉnh Khánh Giang, Đông Khôi Xã sẽ không buông tha cho ông, cũng không buông tha cho Trương Thiên.

Tuy nhiên, đã quá muộn để thuyết phục!

Trương Thiên đã sử dụng linh lực của mình, không chỉ bóp nát xương cánh tay của Triệu Tinh, mà toàn bộ xương cũng đã bị vỡ vụn.

Cánh tay này của Triệu Tinh đã được định sẵn tàn phế suốt đời!

Đó là cái giá phải trả khi cậu ta đã thành công chọc giận Trương Thiên.

“A…”

Triệu Tinh nhíu chặt mày, vẻ mặt đau đớn khϊế͙p͙ sợ, tiếng hét như giết heo vang lên.

Lúc này, người đàn ông trung niên trở nên đáng sợ, lệ khí tỏa ra khắp nơi, ánh mắt hiện ra vẻ căm thù như muốn giết chết Trương Thiên cho bằng được.

Gió khẽ lay động, người đàn ông trung niên biến mất tại chỗ…

Sức mạnh của kẻ mạnh nhất!

Những người bình thường như Tô Vân Nguyệt và Ông chủ Ôn không thể nhìn rõ người này đã đi đâu.

Khi Ông chủ Ôn nhìn những người từ Đông Khôi Xã bắt đầu chiến đấu, ông ấy đã rất lo lắng, hơn nữa những người này đang chiến đấu ở đây, liệu sau đó ông ta sẽ phải mất bao nhiêu thứ tốt?

Huh!

Bóng đen rung chuyển, người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt Trương Thiên, ông ta muốn cứu Triệu Tinh.

Trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một người, Tô Vân Nguyệt giật nảy cả mình: “Đây là một người sao? Làm sao vậy?”

Bang!

Trước khi cô có thể kịp phản ứng, một tiếng động bị bóp nghẹt vàng lên, ba người đứng trước mặt cô đã cùng nhau biến mất.

Tốc độ nhanh đến mức gần như vô hình.

Tất cả mọi người chỉ có thể cảm nhận được không khí xung quanh đang gợn sóng đánh về phía mình.

“A!” Tiếng hét đã truyền qua cánh cửa.

Để tránh làm hỏng mọi thứ quý giá của Ngàn bảo các, Trương Thiên đã nhân cơ hội người đàn ông trung niên đánh tới đem hai người đánh ra ngoài cửa sổ

Triệu Tinh sau khi bị đánh đã nằm trêи mặt đất, không thể chống đỡ thân mình đứng dậy được nữa.

Người đàn ông trung niên cũng bị hất văng ra sau vài mét đưa tay chạm nhẹ vào phần ngực đang đau đớn.

Chỉ với một cú đấm, ông ta đã cảm thấy mình sắp ói ra máu.

Chịu đựng cơn đau, ông ta lên tiếng hỏi: “Anh là ai? Anh có biết cậu ta là thiếu gia của Đông Khôi Xã không? Nếu anh làm tổn thương cậu ấy, Đông Khôi Xã sẽ không buông tha cho anh!”

Ah?

“Các người có thể toàn mạng trở về hay không vẫn còn là một vấn đề? Vậy mà còn muốn uy hϊế͙p͙ tôi?”

Nực cười!

Lúc này, Trương Thiên bình tĩnh đứng ở trước cửa, từ trêи cao nhìn xuống dưới, trịnh thượng miệt thị hai người bọn họ.

Hai người trước đó còn rất kiêu ngạo giờ đây vẻ mặt thất bại, chật vật không chịu nổi.

Trương Thiên từng bước tới gần bọn họ, nghiêng đầu lạnh giọng hỏi: “Tại sao ông lại nhất định muốn có cái lò luyện thuốc này?”

Người đàn ông trung niên ngập ngừng.

Trương Thiên lập tức giậm chân giẫm lên cánh tay Triệu Tinh đang khóc lóc.

“Bởi vì hoa văn của lò luyện thuốc này rất đặc biệt…” Người đàn ông trung niên nhanh chóng giải thích khi nhìn thấy thứ này.

Trương Thiên nhướng mày, không ngờ ở đây lại có người hiểu được hòa văn của Tiên Giới Đích Văn Lộ?

Vốn dĩ Trương Thiên có chút kinh ngạc khi nhìn thấy lò luyện thuốc, không ngờ còn có những nơi khác?

Tin tức này khiến Trương Thiên bị sốc!

Trước kia khi ở tiên giới anh đã từng làm rơi một số đồ vật, chẳng lẽ là đồ vật của chính mình làm rớt?

Hay còn có những tiên nhân khác?

Anh định thần lại và nghiêm nghị hỏi: “Ông đã từng thấy cái gì có hoa văn như này ở đâu chưa?”

Nhìn thấy Trương Thiên tới gần, người đàn ông trung niên trong lòng run lên, uy áp quá mức kinh người.

Trước sức mạnh không thể lường được, ông ta không dám lỗ mãng, thành thật nói: “Ông chủ của chúng tôi đã từng cho tôi xem một số bức ảnh về mẫu hoa văn này.

Nếu có cơ hội nhìn thấy nó, chúng tôi nhất định phải sưu tầm mang về”.

“Tôi không biết nó chính xác là gì!”

Nói như vậy thì đang có ai đó cũng đang tìm kiếm thứ này?

Chẳng lẽ họ cũng là tiên nhân?

Từ mười ba tuổi đến nay đã hơn mười năm, đây là lần đầu tiên anh nghe được tin tức này…

Đó là ai? Chẳng lẽ dưới cái nóng mãnh liệt của cú đánh đó mẹ của anh cũng bị đánh rơi cùng anh sao?

Trương Thiên vẻ mặt phức tạp, trong mắt lóe lên dị sắc, anh lặp lại: “Thiên Hải Đông Khôi Xã?”

“Đúng vậy…” Người đàn ông trung niên gật đầu.

“Ông hãy truyền lời với ông chủ của mình, con trai ông ta đã xúc phạm tôi vì vậy tôi sẽ đích thân đến Đông Khôi Xã tìm ông ta, nếu như ông ta biết thêm về mẫu Tiên Giới Đích Văn Lộ này, có lẽ tôi sẽ cân nhắc đến việc buông tha cho Đông Khôi Xã, nói với ông ta để ông ta chuẩn bị đi!” Trương Thiên nói bằng một giọng trầm thấp.

“Cút đi!”

Người đàn ông trung niên không biết thực lực của Trương Thiên, nhưng người có thể tạo cho mình một áp lực lớn như vậy không phải người bình thường có thể làm được, hơn nữa ông chủ của bọn họ hoàn toàn không làm được chuyện này…

Chỉ có thể nâng dậy Triệu Tinh, người mới bị Trương Thiên làm gãy một cánh tay dời đi.

Ông chủ Ôn và Tô Vân Nguyệt bước ra tới nơi mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Ông ta chỉ nhìn thấy hai người Triệu Tinh không nói không rằng họ đã bỏ đi.

Đúng là thần tiên đánh nhau mà!

Trương Thiên nhờ Ông chủ Ôn lắp đặt lò luyện thuốc, sau đó chỉ có thể nhờ Ông chủ Ôn tìm người gửi đến cho mình.

Ông chủ Ôn vội nhắc nhỡ Trương Thiên rằng nếu đã đắc tội với Đông Khôi Xã chắc chắn sẽ có đại họa giáng xuống đầu, ông ta cũng nói rằng ông ấy đã sẵn sàng thu dọn đồ đạc của mình và thay đổi địa điểm làm ăn.

Trương Thiên cười đáp: “Ông chủ Ôn, không cần phải rời đi.”

“Tôi sẽ giúp ông tiêu diệt Đông Khôi Xã.

Bọn họ không dám tới làm phiền ông đâu.

Dù sao đường phố này cũng là do nhà họ Tô chông coi.

Tuyệt đối an toàn.

Tôi lại là người thân tín nhất của nhà họ Tô, tất nhiên sẽ không để bọn họ làm loạn đâu.” ! Haha… "

Ôn Quang Nghĩa không rõ ràng chuyện này lắm, chỉ có thể gật gật đầu.

Trêи đường trở về, Tô Vân Nguyệt lại ngây người nhìn Trương Thiên, đáng lẽ cô còn đang cảm thấy xấu hổ, nhưng cô không biết dũng khí của mình lại từ đâu đến.

Bởi vì vừa rồi rất đẹp trai!

Trương Thiên nhẹ giọng nói: “Cô bình thường giống như một cô vợ nhỏ nói nhiều như vậy, nên cậu ta nói gì cũng không cần ngại!”

“Bị hiểu lầm là cô vợ nhỏ của tôi.”

Tô Vân Nguyệt vẫn chưa hồi phục lại đáp lời, ngược lại là cười nói: “Nắm đấm của anh rất cứng, tôi rất thích!”

Nói xong muốn nhào qua.

Trương Thiên sợ hãi, một tay đè mặt nàng đẩy ra, nói: “Cô đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ!”

“Không phải anh nói có thể cảm nhận được tôi nghĩ gì sao?” Tô Vân Nguyệt khiêu khích nói: “Hiện tại anh có biết tôi đang nghĩ không?

“Thật là càng ngày càng không được bình thường!” Trương Thiên kϊƈɦ động đạp ga vọt lên, chỉ có thể dùng tốc độ như đang đua xe, đem khí huyết đang cuộn trào trong người đè xuống.

Sau khi đưa Tô Vân Nguyệt về nhà, Trương Thiên gọi cho Tiểu Lục.

Muốn biết địa chỉ của biệt thự mới, nhân tiện đưa lò luyện Thuốc đến đó.

Tiểu Lục lập tức gửi một địa chỉ, cách nhà Trương Thiên không xa.

“Nhà họ Vũ kia đã tìm ra chưa?” Trương Thiên hỏi.

Tiểu Lục trầm giọng đáp: “Ông cụ kia nói quả nhiên có liên hệ với nhà họ Vũ, nhà họ Vũ chính là một nhánh nhỏ trong đó.”

“Như vậy?” Trương Thiên cau mày nói.

Tiểu Lục hỏi: “Ông chủ, Vũ Trường Sinh kia, tôi có nên giết hay không?”

“Đại ca nói cái gì?” Trương Thiên hỏi ngược lại.

Tiểu Lưu cười khổ nói: “Ông ấy nói, tùy anh!”

Trương Thiên dừng một chút nói: “Đặt vé máy bay cho tôi đi, sau đó giết chết ông ta!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.