Cuồng Tế Vô Song

Chương 188: Sắp xếp




Từ trước đén giờ chưa từng thấy qua bộ dáng thất thường này của Trương Thiên, hơn nữa tiếng gọi kia còn cực kì dọa người!

Toàn bộ người trong Vân môn đều bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Châu Vũ sau khi nghe thấy, có chút sững người, thanh âm này sao nghe giống như tiếng gọi đến trả thù vậy!

Nhưng cậu ta cũng nghe được Trương Thiên là đang gọi mình, cậu ta và Châu Nhu Nhu ngay lập tức chạy về phía U Tĩnh Các.

Ngay cả ông lão Thiên Ma cùng mấy vị trưởng lão cũng kinh ngạc, hai mắt mở lớn, nhanh chóng đi đến chỗ của Trương Thiên.

Vân Thiên lại càng không phải nói, anh ta là người bay đến đầu tiên, trực tiếp đẩy cửa ra!

Chỉ thấy Trương Thiên đang ngồi xếp bằng, cúi đầu, cắn chặt răng, toát mồ hôi lạnh, cực kỳ thống khổ!

Trương Thiên nhìn thấy người đến không phải là Châu Vũ, lắc đầu, vẫn như cũ duy trì hô hấp, đè nèn dược hiệu của kim đan.

Hai bên thái dương toát mồ hôi lạnh!

Một phút sau, tất cả mọi người đã vây quanh, Châu Vũ cũng đến rồi.

Không đợi Châu Vũ mở miệng nói chuyện, Trương Thiên trực tiếp hạ lệnh nói: “Mẹ vợ tôi phát bệnh, sợ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, tôi hiện tại không đi được, cậu gọi cho bác sĩ ngày trước ở nhà cậu, thần y Tôn Tư Miêu, xem xem ông ta có thể đi một chuyến đến bệnh viện trung ương Hải Thị được không!”

“Nói là Trương Thiên tôi nhờ giúp, ân tình này về sau tôi nhất định sẽ báo đáp!”

Ngày trước ở nhà họ Châu gặp được Tôn Tư Miêu, người này y thuật và y đức đều rất tốt, hơn nữa ông ta còn có mười hai cây hoàn dương châm, cái này nhất định có thể bảo đảm mẹ vợ an toàn!

“Vâng, anh Thiên!” Châu Vũ lúc này mới phản ứng kịp, nhìn chằm chằm Trương Thiên vội vàng đáp lại.

Trương Thiên thống khổ tiếp tục phân phó: “Cậu bây giờ cũng lập tức đi đến Hải Thị, đây là số điện thoại của chị dâu cậu, cậu nhớ lấy!”

Anh thuận tay rút điện thoại di động ra, phía trên có số của Lâm Tử Thanh.

Châu Vũ gật đầu, lập tức cầm điện thoại lên lưu số của Lâm Tử Thanh lại.

Trương Thiên nhìn ông lão Thiên Ma nói: “Ông già, đưa cho Châu Vũ một ít đan dương khôi phục gân mạch mang theo!”

Nếu Tôn Tử Miêu không có ở đấy, thì có lẽ bảo mệnh đan của ông già Thiên Ma cũng có thể giữ mạng.

“Biết rồi, nhưng tình trạng của cậu bây giờ..” Thiên Ma trầm giọng nói, đồng thời lo lắng nhìn bộ dạng thống khổ của Trương Thiên.

Trương Thiên đau đớn nói: “Tôi không sao!”

“Trước tiên hãy cứ làm theo lời tôi nói đi, tôi muốn tĩnh dưỡng ngày rưỡi!”

“Ừm.” Thiên Ma đáp.

Đám người cau mày, đi ra ngoài, đóng lại cửa phòng cho Trương Thiên.

Trương Thiên sắp xếp người nhưng vẫn sợ không đến kịp, anh lại rút điện thoại ra, tìm nhóm Tứ Đại Thiên Vương thành phố Nam Châu!

Trương Thiên: Vợ tôi nói mẹ vợ tôi ngất xỉu, đang ở bệnh viện Trung ương Hải Thị, mấy người có ai liên lạc được với người trong bệnh viện không. Tìm một bác sĩ giỏi lập tức qua đấy, sử dụng các dịch vụ tốt nhất của bệnh viện!

Trương Thiên: tôi đang có chuyện, bây giờ không thể đến được!

Dù sao thì Hải Thị cũng là nơi do Khánh Giang cai quản.

Tưởng Minh Đức: Có chuyện gì vậy? Nhận lệnh!

Bành Hoa: để tôi liên hệ.

Tô Phong: (trừng mắt): Nhất định sẽ sắp xếp chu đáo!

“….”

Trương Thiên không tiếp tục để ý đến nữa, trực tiếp chuyên tâm vùi đầu tiến nhập tu luyện, anh khong còn đủ linh lực để áp chế dược lực của kim đoan hóa thể nữa.

Cái này chính là thối thể, tái tạo lại gân cốt, còn mở ra tiên mạch, không phải là chuyện đùa của mấy đám con nít…

Trương Thiên tập trung tinh thần, nhắm hai mắt lại, thu linh lực về, dược hiệu của kim đan hóa thể tại thời khắc này lập tức tản ra!

Ngoài cửa!

Thiên Ma đưa đan dược cho Châu Vũ.

Viên đan dược cấp tứ phẩm vừa mới luyện ra kia, vừa lúc có cơ hội dùng đến, nhét vào.

Vốn là muốn lấy ra viên đan dược cấp thất phẩm ngày hôm qua luyện chế được, nhưng cái đó là dành cho tu luyện chuyên dụng, cho nên cũng không đưa cho Châu Vũ.

Ngoài ra, còn đưa thêm một số đan dược khác, chắc chắn tác dụng cũng cực kì tốt.

Thiên Ma căn dặn: “tiểu Vũ, viên này là phục nguyên đan, bất kể bệnh nặng như nào, chỉ cần dùng xong sẽ khỏe lại ngay. Chữa bệnh, bổ khí, kéo dài tuổi thọ đều không thành vấn đề, cậu nhớ phải cho mẹ vợ tên tiểu tử kia uống.”

Ngoài ra, đây là một viên bảo mệnh đan, chỉ cần còn một hơi thở, cũng có thể bảo đảm duy trì tính mạng trong thời gian thuốc phát huy tác dụng, cậu mau lên đường đi!”

Hai ngày nay nhìn ông lão Thiên Ma và Trương Thiên đấu võ mồm, không ngờ lúc này Thiên Ma còn khẩn trương hơn bất cứ ai.

Đan dược tốt nhất đều đưa cho Châu Vũ mang theo, giữa hai người quả nhiên là có tồn tại chân tình.

Chân Vũ nhíu mày nhìn Thiên Ma, chắp tay nói: “Ông yên tâm, cháu nhất dịnh sẽ đưa đên.”

Thiên Ma gật đầu: “Mau đi đi, thời gian gấp gáp!”

Đồng thời ông cũng quay sang phía Vân Thiên hô lên: “Thiên nhi, mau đưa tiểu Vũ đến sân bay.”

Vân Thiên không dám chậm trễ, nét mặt ngưng trọng đưa Châu Vũ đi.

Trên đường lái xe đến sân bay thành phố Hắc Sơn, Châu Vũ cũng vội vàng rút điện thoại gọi cho Tôn Tư Miêu, một bác sĩ phía Nam nổi tiếng được mệnh danh là thần y!

Vừa khéo Tôn Tư Mieu cũng đang ở Nam Đô Thành, nghe được là Trương Thiên phó thác, Tôn thần ý cũng lập tức chạy đến Hải Thị-Khánh Giang.

Tôn Tư Miêu vẫn luôn mong được gặp lại Trương Thiên. Ông ta cũng rất ngưỡng mộ y thuật của Trương Thiên, thánh y lợi hại kia ở trong ngành cũng đáng quen thân.

Lời nhờ vả này, ông ta rất sẵn lòng trợ giúp!

Đám người Tưởng Minh Đức cũng bắt đầu liên lạc với lãnh đạo bệnh viện Trung ương Hải Thị…

Lúc này, tại bệnh viện Trung ương Hải Thị.

Lâm Tử Thanh và những người khác vừa đến khoa cấp cứu của bệnh viện.

Lâm Diệu Đông cõng Lý Tú Cầm xuống xe, Lâm Tử Thanh đi phía trước dọn đường vừa hét to gọi Bác sĩ…

Đằng sau là gia đình nhà cậu cả Lý Cường, ai nấy đều mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu.

Ngoài ra còn có gia đình nhà cậu hai Lý Tây đang cực kì tức giận, bọn họ dùng xe lăn đẩy Lý Nhân Triều, ông ấy là người cầm quyền nhà họ Lý, cũng là ông ngoại của Lâm Tử Thanh.

Vừa rồi Lâm Diệu Đông cãi nhau với cậu hai là Lý Tây và ông ngoại Lý Nhân Triều, Lý Tú Cầm can ngan không được, vốn có bệnh cao huyết áp, cảm xúc kích động liền ngất xỉu tại chỗ.

Mà Lý Nhân Triều cũng tức giận đến mức hoa mắt chóng mặt.

Cho nên gia đình cậu hai mới đẩy ông ngoại đến bệnh viện, bọn họ một chút cũng không hề lo lắng cho an nguy của Lý Tú Cầm.

Bởi vì hôm nay có rất nhiều người cần cấp cứu, Lý Tú Cầm bây giờ đang nằm trên cáng cứu thương cũng chỉ có hai y tá chạy tới xử lý.

Lý Tây đẩy Lý Nhân Triều đi đên, lại còn cười nói: “Lâm Diệu Đông, mày không phải nói mày ở Khánh Giang quen rất nhiều người hay sao? Đều đỉnh lắm sao? Hiện tại vợ mày đang bất tỉnh ở chỗ này, sao ngay cả một bác sĩ cũng không thấy ai chạy đến hết thế?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.