Cuồng Tế Vô Song

Chương 183: Mối thù cúc hoa




“Đây thật sự là một ý hay!” Ông lão Thiên Ma vô sỉ đáp.

Ánh mắt của mấy vị trưởng lão khác cũng đổ dồn về phía Châu Nhu Nhu.

“…”

Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, Châu Nhu Nhu xấu hổ cũng khôn dám ngẫng đầu lên.

Vân Thiên trầm giọng nói: “Châu tiểu thư đừng để ý, cha tôi cùng mấy vị trưởng lão thường xuyên thích nói đùa, tôi kính cô một chén đền tội!”

Tiếng nói vừa phát ra, cảm giác khí khái nam nhân lại tăng mạnh.

Châu Nhu Nhu hai tai đỏ bừng cũng nâng chén rượu lên nhấp môi một chút.

“Nhanh như vậy đã biết bảo vệ người ta rồi? Có triển vọng!” Nhị trưởng lão cười nói.

“Ha ha ha!”

Ông lão Thiên Ma cũng không nói móc nữa, bắt đầu uống rượu một cách đầy vui vẻ.

Ông ấy còn lấy ra một viên đan dược đưa cho Châu Vũ, cười nói: “Cậu em vợ này, cậu uống viên huyết hóa ứ đan này vào, tôi cam đoan với cậu, chỉ một lúc nữa cái mắt gấu trúc kia sẽ biến mất.”

Châu Vũ vô cùng vui vẻ, cầm lên đưa vào miệng nuốt xuống.

Một phút sau, cậu ta cảm thấy tinh thần sảng khoái, khí huyết lưu thông, cảm giác ngột ngạt nơi lồng ngực bất lâu nay cũng tan biến, đôi mắt gấu trúc cũng có sự thay đổi. Từ màu đen thâm như mực chuyển sang màu sưng đỏ rồi dần dần biến mất.

Khuôn mặt của Châu Vũ đã hoàn toàn khôi phục lại như lúc bình thường. Cậu ta vốn có chút mệt mỏi cũng bắt đầu cảm thấy tràn trề khí lực, tinh thần sung mãn.

Cậu ta mở to hai mắt nhìn nói: “Đại trưởng lão, viên đan dược này là thuốc gì thế?”

Thiên Ma được tán dương đương nhiên là cao hứng, cười hì hì nói: “Cái này chính là thuốc giúp máu lưu thông, hoạt hóa khí huyết, có tác dụng giúp cơ thể trở nên khỏe mạnh hơn!”

Ngoại trừ Châu Nhu Nhu vô cùng kinh ngạc ra thì những người khác đều đã nhìn mãi thành quen.

Châu Nhu Nhu có chút không tin, cái đan dược này thật sự là hiệu quả như vậy sao?

Thế nhưng Châu Vũ đã tự mình thử nghiệm, cô cũng nhìn thấy rõ kết quả, không thể không tin được!

Cô cũng quay sang phía Thiên Ma, thay mặt Châu Vũ nói lời cảm ơn.

Ông lão Thiên Ma vui vẻ nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, cái này chỉ là một viên đan dược nhỏ mà thôi, lúc trở về, tôi sẽ tặng cho hai người một ít.”

Đối với Thiên Ma mà nói, cái đan dược này thật sự chẳng tính là gì cả, nhưng ở bên ngoài, thì cái này chắc chắn không hề rẻ đâu.

Thực sự là bắt đầu coi trọng rồi!

Xem ra rất hài lòng với cô gái tên Châu Nhu Nhu này.

Châu Vũ lại rót thêm vài chén rượu, cùng ông lão Thiên Ma uống cạn, đặc biệt kích động cảm ơn.

Mấy người kia cũng vui vẻ uống rượu.

Châu Vũ đột nhiên nói: “À đúng rồi, không biết viên kim đan mà Thiên Ma trưởng lão hôm nay luyện được là thuốc gì? Có phải rất quý giá không?”

Dứt lời, Châu Vũ còn quay sang nhìn Trương Thiên nháy mắt một cái.

Trương Thiên nhíu mày nở một nụ cười.

Kỳ thật, những lời này là Trương Thiên ép Châu Vũ nói, bởi vì ông lão chuếnh choáng say, anh bắt đầu muốn làm chuyện chính sự.

Lần này tới Vân môn, anh có hai mục đích chính.

Mục đích đầu tiên, là muốn ông già Thiên Ma này lấy ra những loại thảo dược quỷ giá kia, Trương Thiên muốn luyện chế một vài viên trúc cơ đan.

Mục đích thứ hai, là muốn ông già Thiên Ma này chỉ giáo một chút, cách chế tạo đan dược cho người bình thường dùng.

Cái sau thì không sợ, Thiên Ma luôn vui lòng chia sẻ kinh nghiệm, nhưng mà muốn một người keo kiệt như ông ta lấy ra những loại thảo dược quý giá kia, còn phải dùng đến những biện pháp đắc lực khác mới được.

Trương Thiên rất rõ, tại phương diện dược liệu, ông già này xem thuốc như mạng, bất kể dùng sức mạnh uy hiếp hay lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cũng đều vô ích, trừ phi…

Thiên Ma nghe thấy Châu Vũ nhắc đến chuyện đan dược luyện chế hôm nay, ông ấy lập tức ngẩng cao đầu kiêu ngạo cười to thành tiếng:

“Tiểu Vũ à, viên đan dược kia là đồ tốt đấy! Đó chính là một viên thần đan thất phẩm mà lão phu đã dùng nhiều vị dược liệu thượng đẳng, luyện chế trong lò luyện đan hơn ba mươi ngày mới làm thành được một viên đấy!”

“Chỉ cần là cường giả nhập thần dùng nó, nhất định có thể khiến xương cốt rắn chắc, tốc độ tu luyện tăng vù vù!”

Châu Vũ bày ra một vẻ mặt ngưỡng mộ và sợ hãi thán phục: “Oa, thì ra Thiên Ma trưởng lão lại lợi hại như vậy!”

“Viên đan dược kia, trên thế giới hẳn là chẳng có mấy người làm được đâu. Ngay cả anh Thiên của cháu chắc cũng không thể làm được đâu nhỉ?”

Kỳ thực Châu Vũ đối với mấy việc tu luyện này, căn bản chẳng hề có khái niệm gì cả, câu này cũng là do Trương Thiên ép cậu ta phải nói!

Ông lão Thiên Ma vốn là đang rất cao hứng, nhưng nghe thấy Châu Vũ so snahs kĩ thuật luyện đan của mình với Trương Thiên thì…

Thiên Ma cười, cười to nói: “Kỹ thuật luyện đan của anh Thiên cậu, có thể nói là thua tôi xa tít tắp!”

“Nếu cậu ta có thể luyện ra được đan dược tốt, vậy cần gì mỗi ngày phải rình trộm thuốc của lão phu? Ha ha ha…”

Thiên Ma liếc mắt nhìn Trương Thiên một cái, tiếp tục kiêu ngạo nói: “Cái kỹ thuật kia của cậu ta, đan dược cấp nhất phẩm cũng chẳng luyện ra nổi ấy chứ.”

Châu Vũ giả vờ kinh ngac, nhíu mày nói: “Vậy sao? Không đúng!”

“Anh Thiên của cháu luyện đan cũng rất lợi hại đó, lúc trước cháu đã nhìn thấy anh áy luyện đan rồi, độc nhất vô nhị!”

“Mãi cho đến khi cháu gặp được Thiên Ma trưởng lão ông đây, cháu mới phát hiện kỹ thuật luyện đan của ông và anh Thiên cũng xem như ngang tài ngang sức, lợi hại như nhau.”

Nghe xong lời này, Châu Nhu Nhu cũng kinh ngạc quay sang nhìn Châu Vũ, em nói nghiêm túc đấy à?

Kỳ thật mấy câu này, tuyệt đối là mấy lời dối lòng trái với lương tâm nhất trong cuộc đời của Châu Vũ.

Cho đến bây giờ, cậu ta vẫn không quên được những đau đớn mà Trương Thiên luyện đan mang đến, mối thù cúc hoa kia cậu ta vẫn chưa có quên đâu!

Sự đau đớn ấy, sự tàn phá ấy…

Kỹ thuật luyện đan của Trương Thiên lợi hại chỗ quái nào chứ?

Chỉ là Trương Thiên vừa dùng ‘không nói thì đánh gãy chân’ uy hiếp cạu ta, cậu ta không thể không làm trái lương tâm mình, nói ra mấy lời này.

Trương Thiên lúc này nở một nụ cười đắc ý, đứng lên, khiêm tốn chắp tay nói: “Khụ khụ, kỹ thuật luyện đan của tôi cũng tạm được thôi.”

Thiên Ma nghe đến câu kĩ thuật luyện đan của mình và Trương Thiên ngang tài ngang sức?

Ông ta không vui!

Cực kì không vui!

Xét về kĩ thuật luyện đan, Thiên Ma này chưa từng thua kém bất kì người nào.

Tuyệt đối không thể chấp nhận ngang tài ngang sức, ông ta phải là người giỏi nhất, mạnh nhất trong lĩnh vực luyện chế đan dược.

Là một cường giả, lại càng không thể để bản thân mất mặt trước con dâu cùng cậu em vợ này được?

Ông lão Thiên Ma miệt thị nói: “Tiểu Vũ à, cậu hôm nay thực sự là không được rồi.”

“Cậu không biết, cậu ta trước đó luyện đan…cái kĩ thuật kia cười chết tôi mất!”

“Ở trước mặt tôi, cậu ta chỉ là cặn bã mà thôi!”

Châu Vũ bày ra vẻ mặt hiếu kì hỏi: “Có thật không ạ?”

“Nếu không thì ông và anh Thiên tỉ thí một chút thử xem sao?”

“Chau rất muốn mở mang kiến thức, muốn xem xem trình độ của Thiên Ma lão đầu so với anh Thiên lợi hại nhường nào, xem thử là anh Thiên lợi hại hay là cháu nhìn nhầm người?”

Cái này?

Còn cần phải chứng minh sao?

Thiên Ma đối với Trương Thiên có chút khinh thường!

Trương Thiên khen ngơi Châu Vũ, sau đó nhún vai kiêu ngạo nói: “Tôi không quan trọng, chỉ sợ có người không dám đấu với tôi thôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.