Cuồng Tế Vô Song

Chương 179: Nụ cười này của anh?




Vừa mới hiểu được Vân Thiên mạnh mẽ như nào, hơn nữa lại còn người đứng đầu một thế lực hắc đạo, bây giờ lại đứng chặn trước mặt bọn họ, Châu Vũ và Châu Nhu Nhu giật mình, ai còn dám bước lên nữa chứ?

Hai người nghe Trương Thiên giới thiệu xong, lập tức đứng bất động tại chỗ?

Không nhúc nhích!

Châu Vũ trừng đôi mắt gấu trúc, nhìn cái người tên Vân Thiên cao cao tại thượng đứng ở phía trên, lúng túng quay sang Trương Thiên nói: “Anh Thiên, chúng ta không phải là đi đến chỗ luyện đan sao?”

“Anh dẫn em đến tìm Vân Thiên làm gì?”

“Nếu không thì chúng ta quay trở về Kyoto đi?”

Nói nhiều như thế, nhưng câu cuối mới là trọng điểm.

Cậu ta sợ, cậu ta muốn chạy trốn giữ mạng!

Đối mặt với đại lão có thể bay trên không trung này, có thể không sợ được sao?

Nếu không may thật sự dùng tay xé nát xác mình ra thì phải làm sao?

Châu Nhu Nhu sửng sốt, cô bị Vân Thiên dọa sợ rồi.

Mới vừa rồi vẫn không tin võ giả phi thiên độn thổ, còn cho rằng Trương Thiên đang nói đùa, không ngờ bây giờ lại được nhìn thấy tận mắt.

Thật không thể tin được!

“Sợ đến thế nào?” Trương Thiên cười nhạo nhìn Châu Vũ hỏi.

Châu Vũ khinh bỉ, đây là vấn đề liên quan đến việc bảo toàn tính mạng, không phải là chuyện sợ.

Trương Thiên nhíu mày nói: “Tôi không tìm Trương Thiên, chỉ là chỗ luyện đan này, trùng hợp lại là Vân môn chỗ anh ta đang đứng mà thôi.”

Vân môn?

Chính là thế lực hắc đạo khét tiếng nhất thành phố Hắc Sơn? Vân môn?

Mấy tên khốn kiếp vừa rồi nghe đến cái tên này đều kinh ngạc sợ ngây người!

Châu Vũ ngậm miệng, tất nhiên nếu như thế thì càng không nên đi, khuyên: “Anh Thiên, em đề nghị chúng ta nên đi về trước, anh lại dùng lò vi sóng luyện đan thử xem sao.”

“Nhiều nhất thì em giúp anh thử thuốc!”

Không phải sợ, mà là tôn trọng mạng sống, đại trượng phu co được dãn được, không phải sao?

Dù sao thì đây cũng là cổng Vân môn, thế lực hắc đạo tà ác đấy, chúng ta đến đây làm cái gì chứ?

Trương Thiên cười khổ, lạnh giọng nói: “Đừng sợ, tôi quen Vân Thiên, anh ta sẽ không làm gì chúng ta đâu.”

Thì ra là như thế!

Lão đại thực sự quen Vân Thiên! Nói hay lắm!

Châu Vũ nghe xong liền lập tức yên lòng, nhưng lại rất nhanh, khóe miệng đang cong lên của cậu ta bỗng trùng xuống.

Lời này là thật sao?

Vừa rồi Trương Thiên còn nói người ta phải trải thảm đỏ hoan nghênh, kết quả người ta đóng sập cửa không thèm tiếp.

Với tính cách của anh Thiên, không phải lại đang khoác loác đấy chứ?

Cậu ta nghi ngờ quay sang nhìn Trương Thiên.

Trương Thiên mặc kệ Châu Vũ, tiếp tục tiến lên phía trước, Châu Vũ và Châu Nhu Nhu chỉ có thể nơm nớp lo sợ theo sát phía sau.

Xát!

Một khắc sau, chỉ thấy Vân Thiên đứng ở trước cổng, tiện tay phất nhẹ một cái, một miêu đao treo bên người anh ta đột nhiên bay ra khỏi vỏ đao.

Ánh sáng trên thân đao lạnh lẽo bức người, sau đó mũi đao đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía của đám người Trương Thiên!

CMN khốn kiếp!

Anh Thiên quả nhiên lại chém gió!

Lại còn nói như thật!

Nói là quen biết, còn nói không làm gì đâu?

Thế đây là gì? Sao lại có cảm giác muốn giết người thế này? Mà Vân Thiên chỉ tiện tay phất nhẹ một cái, vẫn có thể điều khiển được một cây đao?

Ông trời ơi!

“Em bảo…anh Thiên!” Châu Vũ lông mày nhíu chặt, vẻ mặt khổ sở không sao tả xiết nói.

Châu Nhu Nhu lúc này sắc mặt đại biến, cũng cực kỳ kinh ngạc.

Một lời không hợp liền hạ sát tâm?

Khóe miệng Trương Thiên khẽ nhếch lên, phi thân lao ra, trực tiếp bắt được chuôi đao, đứng chắn trước mặt hai người Châu Vũ và Châu Nhu Nhu.

“Lại là anh?” Vân Thiên xùy một tiếng ném ra một câu: “Tôi còn cứ tưởng anh đã chết rồi chứ.”

Nói xong, đôi mắt anh ta khẽ động, nhảy vọt lên cao, trong tay không biết từ lúc nào cũng đã cầm chắc một thanh đao, từ trên không đáp xuống.

Một trận cường phong mạnh mẽ thổi đến, một luồng khí lực mạnh mẽ liên tục vờn quanh lưỡi đao, mắt thường cũng có thể thấy.

Quả thực khiến mọi người có mặt ở hiện trường phải chấn kinh.

Châu Vũ hai người bọn họ nhìn thấy Vân Thiên uy áp mạnh mẽ như vậy, toàn thân liền không động đậy được, tựa như bị người ta giữ chặt tại chỗ, chỉ có thể ngơ ngác mở to đôi mắt gấu trúc nhìn Vân Thiên.

Trương Thiên lạnh giọng đáp: “Ha ha ha… Cũng may tôi mệnh cách cứng rắn!”

Xát!

Sắc trời lúc này bao trùm bởi một màu đỏ, gió thổi đìu hiu, rừng trúc và cây xanh xung quanh đung đưa trong gió phát ra tiếng ‘xào xạc’.

Trương Thiên giống như một cơn gió, đạp đất bay lên, trực tiếp nhảy vọt lên không trung, lao thẳng về phía của Vân Thiên.

Một khắc sau, mọi người chỉ thấy một cơn gió cùng một tia sáng, va vào nhau.

Bùm!

Ánh lửa bắn tung tóe, tiếng vang nặng nề, một trận cuồng phong cùng một vầng sáng rạo rực tạo thành một làn sóng âm lan tỏa khắp không gian.

Châu Vũ và Châu Nhu Nhu đều không thể đứng vững, trực tiếp bị ép phải ngồi xuống.

Một đại tiểu thư như Châu Nhu Nhu, cũng không để ý bản thân đang mặc váy, chỉ có thể thất thố ngồi xổm trên đất.

Nhìn như vô hình, nhưng lại mạnh mẽ có thể đẩy ngã tất cả mọi người.

Đây là loại người gì chứ? So với lự đạn nổ tung còn khủng bố hơn!

Bọn họ từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy cường giả đại chiến, giờ thấy, thật đúng là có thể hù chết người mà!

“Anh Thiên muốn làm gì thế? Không phải là tới diệt Vân môn đấy chứ?” Châu Vũ cau mày thống khổ nói.

Hai người kia đụng độ quá mức đáng sợ!

Trương Thiên nhíu mày, cười nhạo nói: “Không dốc hết toàn lực, cái này không phải tác phong của anh? Chẳng lẽ hơn hai năm không gặp lại yếu đi rồi sao?”

Vân Thiên thở dài một hơi nói: “Chẳng phải anh cũng không dốc hết toàn lực ứng phó sao?”

“Tôi chỉ là đang lo lắng cho hai người bạn của tôi, sợ họ sẽ bị thương thôi! Hơn nữa, đánh với anh, tôi cần gì phải dốc toàn lực?” Trương Thiên rút trường kiếm ra, hung hăng chém xuống một đường.

Keng keng!

Vân Thiên xoay người cười lạnh nói: “Tôi là sợ ảnh hưởng đến ông già, bằng không, anh nghĩ mình hiện tại có thể đỡ được chiêu của tôi sao?”

“A? Chẳng lẽ đang luyện đan sao?” Trương Thiên lộ ra một nụ cười sâu xa.

Âm vang! Keng!

Tốc độ xuất thủ của hai người cực nhanh, một đao một kiếm đụng nhau, liên tục phát ra âm thanh, chưa từng dừng lại.

Người ở phía dưới căn bản không nhìn rõ hai người đánh nhau như thế nào, chỉ thấy tiếng cùng ánh lửa không ngừng bốc lên, thỉnh thoảng còn có cuồng phong áp bức.

Lúc Châu Vũ và Châu Nhu Nhu đang lo lắng Trương Thiên sẽ thua.

Đột nhiên, trong không trung truyền đến một mùi thuốc đậm đà.

Châu Vũ ngửi thấy mùi này, tinh thần bỗng cảm thấy sảng khoái, rất kỳ quái, mùi hương này, cậu ta chưa từng ngửi qua.

Cậu ta ngờ vực hỏi thầm: “Đây là mùi gì vậy?”

Châu Nhu Nhu cũng ngửi thấy, mùi hương không quá nồng, cũng không thơm lắm, nhưng so với nước hoa lại hấp dẫn hơn nhiều, cô nhún vai lắc đầu.

Lúc Trương Thiên và Vân Thiên ngửi thấy mùi này, trong nháy mắt động tác liền ngừng lại.

Trương Thiên nhìn Vân Thiên nhíu mày, nhếch miệng cười nói: “Bảo sao lại cảnh giác cao như vậy, thì ra là thế, đang bảo vệ thuốc à?”

“Lại là một lò đan dược tốt đây!”

Vân Thiên rũ mắt, nhìn chằm chằm Trương Thiên nói: “Lại chẳng thế thì sao?”

“Nhưng mà anh nói như thế có ý gì, nụ cười này của anh?”

Trương Thiên ngẩng đầu cười to thành tiếng: “Tôi tới tìm ông già, trước nay chưa từng để lão phải thất vọng!”

“Lần này, xem như tôi đến đúng lúc rồi?”

“Anh…” Vân Thiên cười lạnh, sau đó không thèm để ý đến Trương Thiên nữa, nhanh chóng bay vào sân trong.

“Ha ha ha, chờ tôi với!” Trương Thiên cười nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.