Cuồng Tế Vô Song

Chương 175: Tôi quen Vân Thiên!




“Ai lại có thể coi trọng cậu vậy, bị phi lễ chính là phúc phần của cậu đấy!” Trương Thiên trầm giọng hỏi.

Đầu dây bên kia rất ồn, giọng Châu Vũ nghe không giống nói đùa, ngược lại ngữ khí vô cùng gấp gáp, vội vàng giải thích nói: “Không phải là em, anh Thiên!”

“Là chị của em, chị ấy bị mấy tên lưu manh để mắt, mấy người bọn chúng như hung thần ác sát, anh mau đến đây đi!”

Cái gì?

Châu Nhu Nhu cũng đi theo sao?

Huyền Tây này là nơi như thế nào chứ? Vàng thau lẫn lộn!

Một đại mỹ nữ Kyoto đến một cái nơi như này, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp hay sao?

Trương Thiên cảm thấy có chút bất lực.

Anh chớp mắt một cái, nói: “Cậu nói với bọn họ, các cậu quen Huyền Tây Vân môn, Vân Thiên!”

“Nếu kẻ nào dám làm loạn, Vân Thiên này sẽ đích thân đến tận cửa đòi nợ!”

“Gửi định vị qua, tôi lập tức đến đó.”

Vân môn?

CMN!

Cái tên này kêu cũng rất vang đấy.

Châu Vũ hai mắt trừng lớn, trong lòng đột nhiên có một cảm giác hưng phấn không nói nên lời.

Quả nhiên, anh Thiên có bối cảnh không nhỏ, lần này lại có thể ra oai được rồi.

Vừa mới xuống máy bay đã lập tức có được cảm giác này, thật sự là quá tốt!

Anh Thiên còn nói sẽ đích thân tới?

Anh Thiên sẽ không phải là người Vân môn Vân Thiên thật đó chứ?

Châu Vũ càng nghĩ càng kích động, cậu ta cười giả lả đáp lại: “Được! Tôi lập tức giáo huấn bọn chúng, ngồi đợi anh Thiên đến!”

Cúp điện thoại, Châu Vũ gửi định vị đến.

Thế mà, cách tận mười con phố!

“…”

Trương Thiên khổ quá mà, chỉ có thể chạy tới.

Châu Nhu Nhu vốn là người rất hiếu kỳ với thế giới bên ngoài, lần trước Trương Thiên nói muốn đến Huyền Tây, cô vẫn nhớ rất rõ.

Lần này Châu Vũ không muốn mang theo chị mình cùng di, thế nhưng ở nhà họ Châu, cậu ta nào dám đắc tội với cô chị này?

Chỉ có thể dẫn theo cùng đi!

Thật không ngờ, cái thành phố Hắc Sơn Huyền Tây này vậy mà còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.

Trên đường phố có đủ loại người, phần lớn nam nữ đều mặc trang phục truyền thống của Huyền Tây, không phù hợp với trào lưu hiện nay. Số ít còn lại là người trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách hơi hiện đại một chút.

Một số người trong đám đó đeo dây chuyền vàng, mặc đồ đen, đầu xanh đầu đỏ, có tên còn cạo trọc, đang tụ tập thành nhóm ngồi xổm bên góc đường nói chuyện ầm ĩ. Cực giống mấy tên xã hội đen.

Đường phố cũng rất ồn ào và hỗn loạn.

Lúc này xuất hiện một mỹ nữ như Châu Nhu Nhu từ Kyoto đến, trẻ tuổi xinh đẹp lại thời thượng, tiểu thư khuê các ngoài đời thực, phong thái như minh tinh hàng đầu, sao có thể không hấp dẫn sự chú ý của mọi người được?

Vốn là Châu Nhu Nhu bọn họ đang định tìm một khách sạn để nghỉ lại, thế nhưng lại bị một đám lưu manh từ đâu xông ra chặn lại.

Bọn chúng đứng thành một vòng tròn, bao vây Châu Nhu Nhu và Châu Vũ.

Tên cầm đầu đám lưu manh, cổ đeo dây chuyền vàng, trên miệng phì phèo điếu thuốc, giang rộng hai tay chắn ngang trước mặt Châu Nhu Nhu nói:

“Em gái, em muốn đi đâu?”

“Có vội lắm không? Cùng chơi với anh một lúc.”

Một tên gầy gò tóc đỏ nói: “Đúng thế, chị gái xinh đẹp.”

“Chúng tôi ở đây có đến tận mười mấy người, có thể chơi với chị rất lâu.”

Châu Vũ nhìn một đám người chặn đường, chỉ có thể rút điện thoại ra gọi vội cho Trương Thiên.

Muốn đánh nhau sao? Châu Vũ cậu ta không làm được!

Châu Nhu Nhu nhìn đám người ghê tởm trước mắt, ánh mắt đầy ghét bỏ, hét lớn: “Mấy người tránh ra, nếu không tránh ra, tôi sẽ gọi đội tuần tra đấy!”

“Muốn gọi đội tuần tra sao?” Tên đại ca đầu trọc cười nói.

Gã đàn ông cổ đeo dây chuyền vàng cũng phụ họa: “Bẩm đại ca, chị gái xinh đẹp nói muốn gọi đội tuần tra!”

“Ha Ha ha…” Một đám người cười ồ lên.

Ở thành phố Hắc Sơn này thì làm gì có ai quản chứ?

Nơi này chắc chắn là có người quản, nhưng tuyệt đối không phải là do đội tuần tra quản lý.

Căn bản là quản không được, vừa nhìn đã biết là người từ nơi khác đến.

Châu Nhu Nhu nhíu mày, trong lòng bắt đầu lo lắng.

Bình thường ở Kyoto nếu cô nói ra mấy lời vừa rồi, làm gì còn có ai dám làm loạn chứ?

Nhưng mấy tên lưu manh trước mặt, thế mà lại lấy lời cô nói ra làm trò đùa?

Hoàn toàn không xem ai ra gì hết!

Phải làm thế nào bây giờ?

Đại ca đầu trọc thấy Châu Nhu Nhu sợ hãi, trong lòng càng thêm phấn khích, anh ta lớn tiếng nói: “Đi, cùng bọn anh đi chơi nào!”

“Em gái nhỏ, đội tuần tra ở đây không thể bảo vệ được em đâu!”

Lúc này, Châu Vũ vừa đặt điện thoại xuống.

Nhớ lại lời Trương Thiên dặn, cậu ta vui vẻ, cuối cùng cũng có thể ra oai được rồi.

Châu Vũ vươn tay chỉ thẳng vào mặt tên đại ca đầu trọc, nét mặt sa sầm, không giận mà uy nghiêm giọng nói:

“Tao nói cho chúng mày biết, bọn tao là khách của Vân Thiên Huyền Tây Vân môn đấy!”

“Chúng mày, thằng nào dám tiến lên phía trước một bước nữa, thử động vào bọn tao xem. Tao đảm bảo với chúng mày, Vân thiên sẽ đích thân đến tận cửa nhà chúng mày đòi nợ.”

Một thân khí thế hùng hổ, rất giống đàn ông đích thực.

Châu Nhu Nhu cực kì kinh ngạc, nhìn cậu em trai thường ngày ăn nói khép nép trước mặt mình, lại dám nói mấy lời như vừa rồi?

Lấy sức mạnh từ đâu ra vậy?

Vân Thiên của Vân môn là ai?

Kỳ thật, tất cả đều là do Trương Thiên cho Châu Vũ sức mạnh.

Nụ cười trên mặt của đám lưu manh bỗng chốc cứng đờ, ngậm chặt miệng nhìn về phía Châu Vũ.

Tên đại ca đầu đinh lông mày nhíu chặt, nheo mắt nói: “Vân môn Vân Thiên sao?”

Vân Thiên?

Hơn mười tên còn lại hai mắt cũng trừng lớn, ngơ ngác nhìn nhau, ghé tai thì thầm.

Bộ dạng phách lối vừa rồi lúc này đã hoàn toàn biến mất.

Chiêu Vũ mừng thầm, hiệu quả như vậy sao?

Một câu đã có thể ngăn chặn được bọn lưu manh này?

Quả nhiên anh Thiên có thế lực, quá lợi hại rồi.

Sảng khoái quá!

Cảm giác mà mình khao khát, chính là cảm giác này đây.

Châu Nhu Nhu cũng cảm thấy kì lạ, tại sao nói ra cái tên Vân Thiên, đám người này lại có vẻ sợ hãi đến vậy?

Châu Vũ lớn tiếng nói: “Thế nào? Còn muốn chặn đường bọn tao không? Còn không mau cút sang một bên cho ông đây?”

Nhìn thấy đám côn đồ biểu hiện có vẻ là sợ rồi, Châu Vũ càng ngang ngược phách lối.

Vừa nghe thấy cái tên Vân Thiên này, tên đại ca đầu đinh cũng không dám phách lối làm càn!

Dù sao ở chỗ này, Vân môn chính là trời, mà Vân Thiên, bọn chúng lại càng không dám trêu trọc nhân vật này.

Trừ phi chán sống.

Nhưng ngày thường, không ít người lôi cái tên Vân Thiên ra dùng, bọn chúng sao có thể bị Châu Vũ dọa sợ được?

Tên đại ca đầu đinh tính thăm dò hỏi một câu: “Người anh em, xin chào!”

“Tiểu nhân không biết ngài là người của Vân môn, đã đắc tội rồi, không biết Vân Thiên mà các vị đây quen, là người của thành phố Hắc Sơn sao?”

Châu Vũ suy nghĩ một chút, cái này, Trương Thiên lại chưa nói cho cậu ta biết, nhưng nếu anh Thiên đã đến Hắc Sơn, lại còn lấy cái tên này… Vậy thì khẳng định là người của thành phố Hắc Sơn rồi?

“Đúng vậy! Không sai! Vân Thiên không phải người thành phố Hắc Sơn thì còn là người ở đâu được chứ!” Châu Vũ tự tin đáp.

“A?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.