Cuồng Tế Vô Song

Chương 169: Tôi nhận thua!




Nếu như nói Dương Tiêu chỉ thao túng tổ chức Hừng Đông ở Viêm Hạ kiếm lời thì Trương Thiên vẫn có thể lý giải được, dù sao thì thế lực hắc ám cũng rất cần tiền.

Nhưng còn chuyện người của Thái Dương Chi Quang tiến vào Viêm Hạ!

Vậy khẳng định có mục đích khác.

Mở rộng thế lực?

Hoàn toàn không cần thiết. Thực lực của Thái Dương Chi Quang trong thế lực hắc ám đã đủ dọa người rồi.

Trương Thiên không hiểu!

Nhưng có lẽ có người hiểu…

Trương Thiên đưa mắt nhìn về phía Tả Chinh Vĩ đang ngồi trên khán đài Hừng Đông, sau đó lại dời mắt nhìn Gia Cát Khôn phía dưới võ đài, cuối cùng, ánh mắt quét đến khán đài hội thương nhân Thái Quy!

Đại hội võ thuật này là do tổ chức Hừng Đông đứng ra tổ chức, nhưng người tham gia lại có người của Thái Dương Chi Quang?

Thái Quy tìm thấy người này ở đâu?

Nhưng cũng rất nhanh, dòng suy nghĩ của Trương Thiên bị cắt ngang bởi tiếng gọi kêu tên lên võ đài rút thăm.

Đối thủ của Trương Thiên là Vũ Lập Hạo.

Vũ Lập Hạo nhíu mày nhìn chằm chằm Trương Thiên, ông ta muốn Trương Thiên phải trả một cái giá thật đắt.

Dám ở trước mặt mọi người trêu ghẹo em gái của ông ta!

Tuyển thủ ra sân.

Gia Cát Khôn lạnh lùng bước ra đầu tiên, vẫn là khuôn mặt thần bí dưới vành mũ rộng, lệ khí trên người vẫn rất nặng không hề tản đi chút nào.

Tất cả mọi người đều nín thở nhìn qua.

Thật sự là bởi vì anh ta quá đáng sợ, giết người không chớp mắt chính là để chỉ trường hợp này!

Thậm chí cả hai lần đều không cho người ta có cơ hội đầu hàng!

Không biết kết quả trận đấu lần này là như thế nào nữa!

Trần Thanh Thiên của Thanh Dương đường là một cường giả sắp bước vào cảnh giới phá cảnh, nhưng trong lòng ông ta vẫn rất sợ Gia Cát Khôn này.

Hai người mới chết vừa rồi cũng là tông sư đấy!

Còn không phải là bị chặt đầu sao?

Thế nhưng ông ta vẫn phải bước lên võ đài bởi phía sau lưng ông ta vẫn còn một đám đồ đệ. Nếu người làm đường chủ là ông ta đây biểu lộ ra sự sợ hãi, trở về sao có thể ở trước mặt mọi người làm đại ca được nữa.

Trần Thanh Thiên trầm giọng nói với mình, đỡ một hai chiêu rồi nhận thua là được.

Bản thân là một đỉnh phong tông sư, dốc toàn lực đỡ một, hai chiêu của phá cảnh cường giả, ông ta vẫn có lòng tin.

Ông ta cầm một thanh trường kiếm đi lên võ đài.

Hai người đã chuẩn bị sẵn sàng.

Trương Thiên hung hăng nhìn chằm chằm vào Gia Cát Khôn, xem xem Trần Thanh Thiên có cơ hội ép anh tả phải xuất ra ánh sáng màu tím hay không, anh muốn xác nhận lại một lần nữa.

“Đến đi!” Trần Thanh Thiên trầm giọng nói.

Gia Cát Khôn khẽ nâng trán, một giây sau, bóng người lại lao nhanh tới, tốc độ vẫn cực kì nhanh, lại biến mất tại chỗ giống như vừa rồi.

Ánh kiếm lóe lên, trên thân kiếm vẫn phát ra một tia sáng màu tím mờ nhạt, chiêu thức và thực lực xuất ra giống hệt trận vừa rồi, không hề bộc phát thực lực mạnh hơn.

Bởi vì anh ta biết, một kiếm này, là đã đủ rồi.

Trương Thiên có chút thất vọng, Trần Thanh Thiên cũng không thể khiến Gia Cát Khôn phô bày ra thực lực mạnh hơn.

Kiếm lên! Kiếm xuống!

Trần Thanh Thiên nhếch miệng nhìn lên, ông ta cảm thấy mình đã nhìn thấu một chiêu này của Gia Cát Khôn.

Nhất định là đâm thẳng, chính là một chiêu chặt đầu vừa rồi.

Ông ta chỉ cần giơ kiếm lên cản lại, nhận thua là xong.

Nhẹ giọng thầm nhủ một câu: “Thật may Gia Cát Khôn khinh địch, một chiêu này mình có thể cản được.”

Hai tay giơ kiếm lên, đỡ chiêu!

Keng!

Soát!

Ánh sáng sắc lạnh của kiếm lóe lên.

Kiếm bị chém gãy làm đôi, đầu người rơi xuống đất!

Một chiêu lấy mạng!

Trần Thanh Thiên đoán được toàn bộ chiêu thức, nhưng lại không đoán được uy lực của một kiếm này. Với sức lực của phá cảnh cường giả, ông ta cản một kiếm này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng một kiếm liền về chầu trời.

Đám người Thanh Dương đường nhìn đến ngây ngốc, vốn tưởng rằng có thể gia nhập vào tổ chức Hừng Đông, nào ngờ, ngay cả đường chủ cũng chết, cái này chẳng khác nào bị thanh lý môn hộ.

Tả Chinh Vĩ nhìn thấy một màn này, cười nhạo một tiếng, ngồi xuống.

Những người trong hội thương nhân Thái Quy lại mừng ra mắt, dựa vào thân thủ của cái tên Gia Cát Khôn này, bọn họ có lòng tin, năm nay người thắng cuộc nhất định sẽ là bọn họ.

Các khán đài còn lại tất cả đều giống như bị áp chế lâm vào tĩnh lặng, hồi lâu vẫn chưa khôi phục lại được.

Võ đài bắt đầu được thu dọn!

“CMN, Cái tên Gia Cát Khôn này là ma đầu cuồng giết người à? Anh Thiên lát nữa sẽ không có chuyện gì chứ?” Tưởng Minh Đức quan tâm lên tiếng hỏi.

Tô Phong bật cười một tiếng nói: “Ông nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Người nên lo lắng chính là Vũ Lập Hạo đấy, biết chưa? Anh Thiên làm sao có thể thắng được Vũ Lập Hạo chứ, ông ta là phá cảnh cường giả đấy.”

Bành Hoa gật đầu nói: “Đúng vậy, nhất định là Vũ Lập Hạo thắng!”

“Nếu không thì chẳng phải hôm nay chúng ta lại thua một số tiền nữa sao?”

“…”

Tưởng Minh Đức ho khan hai tiếng, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy, vừa rồi mấy ông không thấy ánh mắt Vũ Lập Hạo nhìn chằm chằm anh Thiên đáng sợ đến mức nào đâu, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác luôn.”

Tô Phong: “Quấy rối em gái nhà người ta, loại thủ đoạn này mà cũng dám dùng, hèn hạ!”

Sau đó bọn họ liên tục cân nhắc, nhất định bọn họ phải thắng, phải lấy lại được tiền!

Cuối cùng vẫn là nhịn không được, cược Vũ Lập Hạo thắng!

Trương Thiên vừa rồi gặp tông sư đã gần bị đánh bại, chẳng qua là dùng ám chiêu hèn hạ mới có thể giành được chiến thắng.

Lần này đối thủ là nam, lại còn là phá cảnh cường giả, còn có cơ hội chiến thắng sao?

Tuyệt đối không có khả năng!

Lần này tuyệt đối sẽ không thua.

Trương Thiên bước ra.

Vũ Lập Hạo dưới võ đài cũng nhấc bước đi lên, nhưng Vũ Tưởng Di dường như đang kéo tay ông ta lại nói như đó, bộ dáng có chút ấm ức muốn khóc.

Giống như bản thân bị ức hiếp, còn muốn ngăn đại ca mình đừng giáo huấn Trương Thiên.

Bành Hoa thấy cảnh này, nhíu mày nói: “Kéo anh trai, không để ông ta đi giáo huấn anh Thiên?”

“CMN, không thể nào! Bị chiếm tiện nghi, còn thích sao?” Tô Phong phiền não nói.

Tưởng Minh Đức: “Sẽ không phải vậy chứ, em gái còn khóc cơ mà.”

Làm khó rồi!

Vũ Lập Hạo rút tay ra, bước lên võ đài.

Trương Thiên quan sát một chút, Vũ Lập Hạo là phá cảnh cường giả, không phô bày thực lực mà muốn thắng được trận này?

E rằng có chút khó khăn.

Đặc biệt là bây giờ Vũ Lập Hạo còn đang ở trạng thái bị chọc giận..

Nhưng bất kể như thế nào, Trương Thiên cũng nhất định phải vào được vòng trong, anh muốn cùng với Gia Cát Khôn giao thủ…

Cho dù phải xuất ra thực lực phá cảnh, cũng không quan trọng.

“Đến đi!” Trương Thiên nhíu mày nói.

“Tôi chịu thua! Tôi không phải là đối thủ của cậu!” Vũ Lập Hạo nghiến răng nghiến lợi nói.

Cái gì?

À đù?

Tiền của tôi?

CMN!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.