Cuồng Tế Vô Song

Chương 16: Cô im lặng cho tôi!




Vừa nghe thấy tình trạng bệnh nghiêm trọng, Lâm Tiểu Nhã lại càng hoảng loạn hơn, lập tức cầm điện thoại di động bấm số 120, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Vốn dĩ hơi thở của Lý Tú Cầm đã hơi ổn định lại, đột nhiên ngực bị bên ngoài đè lên, thật sự quá mức.

Ngực đau không nói, thật sự là không hít thở nổi.

Đầu óc bà vẫn còn tỉnh táo, nhưng lại chỉ có thể trừng mắt lên, hung dữ nhìn chằm chằm Chu Chính Hạo lại vừa nhìn Lâm Tiểu Nhã dùng ánh mắt ra hiệu muốn kêu ngừng lại. Nhưng mà miệng không nói thành lời, ngực lại đột nhiên bị đè nặng, Lý Tú Cầm càng thở dốc dữ dội hơn nữa.

Tình huống này nhìn thấy rất đáng sợ, thật sự bị hai người làm cho tức giận đến mức ngất xỉu.

Mọi người nhìn thấy tình huống này đều bối rối.

Nhất là cảnh tượng Lý Tú Cầm trợn mắt lên ngất xỉu kia, rất nhiều người đều cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Lâm Tiểu Nhã nhìn thấy tình huống này lại càng luống cuống hơn, cho rằng tuổi thọ Lý Tú Cầm không xong rồi, ôm mặt hét lên:

"Mẹ, mẹ cố gắng lên!"

Nhìn thấy Lý Tú Cầm ngất xỉu, tên lông bông Chu Chính Hạo này cũng hoảng sợ rồi, có phần kích động đổ mồ hôi lạnh.

Cậu ta đi học ở nước ngoài không như ý, tán gái, lăn lộn được một cái bằng cấp, nào có kinh nghiệm gì về y học chứ?

Hoàn toàn chưa từng nhìn thấy tình huống như Lý Tú Cầm bao giờ, đều là khoác lác cả.

Trong lòng thầm nghĩ: Không phải thật sự chết trong tay mình đấy chứ?

Không hít thở nổi sao?

Trong não chợt lóe lên, lại nhớ đến trong một bộ phim truyền hình nào đó, nói là vấn đề tức ngực khó thở, chỉ cần mở một lỗ ở phổi ra là được.

Cậu ta học dáng vẻ rất chuyên nghiệp bình tĩnh, hỏi mọi người có dao không?

Hét lên với Lâm Tiểu Nhã, với những người cùng quê đang đứng xung quanh: Có dao nhỏ không?

"Dì Lý sắp không thở được nữa rồi, phải mở một lỗ hổng ở đây là có thể cứu được mạng rồi." Chu Chính Hạo chỉ vào trước ngực nói với mọi người.

Trương Thiên cầm được hai chai nước khoáng về đến nơi, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng như vậy!

Mẹ kiếp!

Mẹ tôi chỉ bị kích thích não đến mức thiếu dưỡng khí, ngất đi một lát thôi, mẹ nó bây giờ anh còn đòi đâm một dao vào ngực bà nữa hả?

Loại du học sinh như anh, có bao nhiêu bệnh viện muốn cướp về chứ? Bệnh viện này đã nhận của nhà tang lễ bao nhiêu tiền vậy?

Trương Thiên đi tới, duỗi chân đạp sang.

Anh thật sự không chịu nổi đồ rác rưởi này nữa rồi!

"Rác rưởi, cút ngay!"

Chu Chính Hạo lập tức bị đá bay, quay hai vòng lập tức quỳ rạp xuống đất.

Ánh mắt Trương Thiên lạnh lùng, hung dữ chỉ vào cậu ta gầm lên: "Anh không biết thì đừng có làm bừa ở đây."

"Tôi làm bừa à? Tôi nói cho anh biết, chỉ chậm một lát nữa thôi, dì Lý không xong rồi!" Chu Chính Hạo hét lên.

Lâm Tiểu Nhã nước mắt và mồ hôi lạnh căng thẳng không chịu nổi, cực kỳ tin tưởng vào Chu Chính Hạo.

Đang định đi cứu mẹ mình, thật không ngờ được lại đụng phải Trương Thiên ngăn cản lần nữa.

Tức giận trong lòng đã không thể dùng từ nổ tung để miêu tả được nữa, nếu bây giờ cho cô một con dao, cô nhất định sẽ giết Trương Thiên ngay.

Không cảm ơn ngược lại còn lớn tiếng trách mắng chửi rủa: "Trương Thiên, anh mới là người phải cút đi!"

"Anh là tên rác rưởi, đồ bỏ đi, anh là người đàn ông không đáng tin cậy!"

"Hôm nay nếu mẹ tôi có chuyện gì, cả đời này Lâm Tiểu Nhã tôi cũng không bỏ qua cho anh đâu."

"Anh đã tổn thương chị tôi, bây giờ lại định hại chết mẹ tôi sao?"

"Đi, tránh ra!"

Nhìn thấy tình hình như vậy, tất cả mọi người định ra tay đuổi Trương Thiên ra ngoài.

Vốn dĩ đã mang tiếng là chuột chạy qua đường, bây giờ cảnh tượng này lại càng khiến cho hàng xóm ghét bỏ.

"Tất cả mọi người đuổi anh ta đi!"

"Được!"

Nói xong tất cả mọi người ra tay.

Dì Đàm đỡ Chu Chính Hạo, cực kỳ tức giận, vẫn còn đứng bên cạnh chửi mắng:

"Có lòng tốt lại không được cảm ơn, chúng tôi cũng chẳng muốn giúp nữa đâu!"

Chu Chính Hạo nghĩ, như vậy cũng đúng lúc có thể thoát khỏi tội danh, vội vàng nói theo:

"Vừa mới chuẩn bị có thể cứu được dì Lý về, nếu có vấn đề gì, tên rác rưởi như anh phải chịu trách nhiệm đấy."

Trương Thiên khó nói hết phẫn nộ trong lòng, tuyệt đối không thể để cho bọn họ làm bừa được nữa, càng không muốn nghe hai mẹ con họ nói gì hết.

Anh lạnh lùng trừng mắt, lộ ra oán hận cực kỳ lạnh lùng, dọa cho mọi người có mặt đều sợ hãi.

Anh không nói một lời, khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, không dám nói thêm câu nào.

Trương Thiên ngồi xổm xuống, sức lực rất khỏe, nghiêm túc dùng tay nâng mẹ vợ để bà nằm trong lòng mình.

Lâm Tiểu Nhã vẫn đang chửi rủa vướng víu, giống như cô gái nhỏ không giúp được gì, giữ Trương Thiên lại.

Nhưng cô không biết mình mới là người đang hại mẹ mình.

Bây giờ Trương Thiên chẳng có cách nào, nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Nhã hét lên: "Lâm Tiểu Nhã, cô im lặng cho tôi!"

"Đây cũng là mẹ tôi, chẳng lẽ tôi sẽ để bà ấy xảy ra chuyện gì sao?"

Từ đầu đến cuối Lâm Tiểu Nhã chưa từng coi Trương Thiên là người nhà, đây mới là điều cần tức giận.

Nói xong, Trương Thiên cũng không liếc nhìn cô thêm một lần, cực kỳ chăm chú nhìn mẹ mình.

Lâm Tiểu Nhã bị Trương Thiên bây giờ làm cho khựng lại.

Trương Thiên chưa từng nổi giận với cô, người vẫn luôn khiến cô cảm thấy yếu đuối không biết làm gì.

Đột nhiên quát mắng, ngược lại khiến Lâm Tiểu Nhã phải nhìn với cặp mắt khác xưa, có phần kinh ngạc thậm chí sợ hãi.

Nhìn Trương Thiên cực kỳ chăm chú điều trị cho Lý Tú Cầm, thế mà hoảng loạn trong lòng cô lại bớt đi mấy phần, một cảm giác an toàn không nhìn thấy được.

Giờ phút này Trương Thiên giống như rất mạnh mẽ, có thể che mưa chắn gió.

Mặc dù trong lòng Lâm Tiểu Nhã vẫn còn chưa tin tưởng Trương Thiên, nhưng cũng không dám đẩy Trương Thiên ra.

Trương Thiên dùng ngón tay cái ấn xuống nhân trung của mẹ vợ, sau đó chậm rãi xoa bóp một cái lại thả tay ra, Lý Tú Cầm cũng chậm rãi thở dốc trở lại.

Sau đó Trương Thiên lấy châm bạc ra, vê châm ở trên huyệt Bách Hội, cố định châm, rồi lại nhẹ tay chậm rãi xoa huyệt Thái Dương cho mẹ vợ.

Đây đều là những huyệt vị khiến tâm trạng bình tĩnh lại.

Phương pháp nhẹ nhàng lại cực kỳ chuyên nghiệp, hơn nữa biểu hiện của Trương Thiên còn bình tĩnh hơn Chu Chính Hạo rất nhiều.

Chu Chính Hạo khiến mọi người càng ngày càng hoảng loạn, cảm thấy đây là kiếp nạn bệnh nặng khó thoát rồi.

Phương pháp của Trương Thiên chuyên nghiệp, bình tĩnh khiến mọi người thấy yên lòng, người chết cũng có thể kéo về.

Mọi người đều không dám nói chuyện, cực kỳ im lặng, căng thẳng nhìn Trương Thiên cứu chữa.

Lúc này, hơi thở của Lý Tú Cầm đã trở nên ổn định, hít thở trôi chảy rồi.

Đối lập với xoa nắn mạnh mẽ vừa nãy của Chu Chính Hạo, giờ phút này rất thoải mái, quả thật là dứt bỏ tất cả phiền não, muốn ngủ một giấc.

Trương Thiên nhìn gương mặt căng thẳng của mẹ vợ đã thư giãn, hơi thở cũng trở nên bình thản, anh cũng bình tĩnh lại.

Anh bỏ đi vẻ hung dữ vừa nãy, giờ phút này giống như biến thành người đàn ông ấm áp, dịu dàng gọi một câu:

"Mẹ, không sao rồi! Ngồi dậy uống ngụm nước trước đã."

Nghe thấy Trương Thiên gọi, Lý Tú Cầm chậm rãi mở mắt.

Trương Thiên một tay cầm nước vừa mua về, một tay mở nắp chai, chậm rãi đặt bên miệng mẹ vờ, cho bà uống một ngụm.

Người này quá trách nhiệm quá mạnh mẽ rồi.

Lúc này Lâm Tiểu Nhã mới tỉnh táo lại, ôm chặt Lý Tú Cầm hét lên: "Mẹ, mẹ không sao chứ?"

Lý Tú Cầm hít thở yếu ớt trả lời: "Tiểu Nhã đừng lo, mẹ không sao đâu!"

"Tốt quá, làm con sợ muốn chết..."

Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra, thật ra trong lòng Lý Tú Cầm đều hiểu rõ ràng, chỉ là không có cách nào nói ra được.

Cũng may có con rể Trương Thiên này, nếu không mình cũng bị tên Chu Chính Hạo kia giết chết rồi.

Lý Tú Cầm sờ ngực mình còn đau, quay đầu hơi thương tiếc nói: "Trương Thiên, mẹ không sao rồi!"

"Con nằm hai năm, cuối cùng cũng sống lại được, quay về là tốt rồi."

Trương Thiên nắm tay mẹ vợ, lộ ra vẻ mặt vui cười gật đầu: "Mẹ không sao là tốt rồi!"

Mẹ vợ đối xử với mình rất tốt, trước đây khi biết mình được ông nội nhặt về nhà họ Lâm, đã thường xuyên che chở anh không cho trẻ con từ trên xuống dưới nhà họ Lâm bắt nạt anh.

Nhìn thấy mẹ vợ ôm ngực, Trương Thiên nâng tay bắt mạch, thử đẩy một chút linh lực vào, để bà thoải mái hơn một chút.

Dù sao chỉ cần quay về hai ngày là linh lực lại tràn đầy thôi.

Lý Tú Cầm cảm thấy một cơn gió mát thổi đến, trong nháy mắt cảm thấy hít thở thoải mái hơn rất nhiều, ngay cả vấn đề tức ngực thường ngày cũng đột nhiên biến mất, sảng khoái tinh thần.

Không biết vì nguyên nhân gì, khựng lại nhìn Trương Thiên.

Bây giờ sắc mặt Trương Thiên hơi đông cứng, giữa mày hơi nhíu lại, thầm nghĩ: Tại sao trên người mẹ vợ lại có một luồng khí vận sát khí mơ hồ?

Người tu tiên nhạy cảm với sát khí nhất, tuy rằng trên người mẹ vợ chỉ là khí vận sát khí không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng toàn thân cũng sẽ không thoải mái.

Phong thủy nơi ở không ổn sao? Hay là có người bố trí trận pháp với mẹ vợ?

Chú ý thấy ánh mắt của Lý Tú Cầm, vẻ mặt kỳ lạ của Trương Thiên cũng biến mất, anh cười nhạt đáp lời:

"Mẹ, con xoa nắn mấy huyệt vị cho mẹ, mẹ có cảm thấy khá hơn chút nào không?"

"Được được! Tốt hơn rất nhiều, trước tiên để mẹ đứng dậy đã." Lý Tú Cầm vui vẻ nói.

Trương Thiên đỡ mẹ vợ đứng dậy trước mặt mọi người.

"Tỉnh rồi kìa!"

"Dì Lý thật sự không sao rồi!"

"Trời ơi, con rể này không nói suông, phương pháp của thằng ranh lợi hại đấy."

"Nếu không có anh ta ra tay, chắc dì Lý đã gặp phiền phức rồi."

"Vừa nãy thật sự oan uổng đứa nhỏ này rồi."

Hàng xóm giãn lông mày cười tán thưởng, thỉnh thoảng còn nhìn sang bằng ánh mắt khen ngợi, dựng thẳng ngón tay cái.

Sắc mặt Chu Chính Hạo hơi khó coi, nhìn chăm chú về phía Trương Thiên, trong lòng còn thầm mắng: "Sống lại sao?"

Vừa nãy cậu ta còn nói là khá nghiêm trọng ngay trước mặt mọi người, lúc này mặt mũi làm thế nào đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.