Cuồng Tế Vô Song

Chương 158: Rủi ro quá lớn!




Nói đến thực lực của Trương Thiên, mấy người Tưởng Minh Đức cũng đổ dồn ánh mắt tò mò.

Họ chỉ biết là anh mạnh, nhưng không ai biết anh đang ở cấp độ nào trong số các võ giả.

Nhập cảnh?

Hóa cảnh?

Bán bộ tông sư?

Phải biết ở thành phố Nam Châu bốc đại một cường giả hoá cảnh cũng đã rất mạnh rồi.

Khi Tô Phong ở nhà họ Lăng, ông ta đã từng thấy Trương Thiên ra tay một lần, là cùng đánh nhau với Minh Thúc, hai người chiến tay đôi.

Theo sự hiểu biết của ngoại giới đối với Minh Thúc, hẳn là Bán bộ tông sư.

Ông ta nghi ngờ, trả lời Liễu Cao Viên: “Anh Thiên, thực lực chắc là Bán bộ tông sư!”

Bành Hoa kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía Trương Thiên, chẳng trách lại có thể giết chết thằng em rể chết dẫm nhà mình: “Cậu Thiên thực sự là Bán bộ tông sư, rất mạnh.”

Tưởng Minh Đức cũng rất khâm phục thực lực này.

Liễu Cao Viên nghe vậy thì cau mày, thở dài trầm giọng nói: “Dù vậy tôi vẫn khuyên ngài Trương không nên tham gia.”

Tưởng Minh Đức và những người khác đưa mắt nhìn về phía Hội trưởng Liễu đầy nghi ngờ.

Thực lực Bán bộ tông sư mà vẫn không thể tham gia?

Liễu Cao Viên giải thích: “Không phải tôi khinh thường, nhưng trong cuộc thi võ giả này có rất nhiều cao thủ, thực lực cũng rất cao, cho nên rất nguy hiểm.”

Dù sao thì núi này cao có núi khác cao hơn, ở Khánh Giang Bán bộ tông sư là có thể lên trời, nhưng ngoài kia thì sao?

Khu vực phía Nam rộng lớn như vậy, có vô số cường giả, ai dám nói là không nguy hiểm?

Tưởng Minh Đức lo lắng nói: “Hội trưởng Liễu nói vậy cũng có lý.”

Tô Phong: “Thực sự cần phải cân nhắc.”

Bành Hoa: “Điều quan trọng nhất là có thể giết người, bất cẩn chút thôi là…”

“Rủi ro quá lớn!”

Thực lực của Trương Thiên đương nhiên không chỉ là Bán bộ tông sư, anh tò mò hỏi: “Điểm mạnh chung của những thí sinh này là gì?”

Liễu Cao Viên ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cái này không thể nói chính xác được!”

“Mọi người từ mọi miền sẽ cố gắng hết sức để tìm ra cường giả, một số là cường giả trong võ đạo thế gia, như nhà họ Vũ ở trung tâm thủ đô phía nam, một số là ở Khu vực Hôi Sắc, như cường giả ở Thanh Dương Đường ở khu vực Vân Dương, thậm chí cả những người của thế lực đen tối…”

“Năm ngoái còn có người giữ thực lực tông sư!”

Mấy người Tưởng Minh Đức nghe xong, tất cả đều hít một hơi.

Chẳng trách Liễu Cao Viên muốn ngăn cản Trương Thiên tham gia, hoá ra những cường giả đến đó đều là những kẻ tàn nhẫn.

Trong lòng họ, Trương Thiên không có lai lịch bí ẩn, cũng không xuất thân từ thế gia gì…

Không đủ khả năng để đắc tội với ai!

Bành Hoa thuyết phục: “Anh Thiên, tình huống này tôi không nghĩ chúng ta nên tham gia.”

Tô Phong phụ họa nói: “Mạng sống quan trọng hơn!”

Tưởng Minh Đức: “Đúng, mặc dù được vào tổ chức Thự Quang là một chuyện tốt, nhưng tôi cảm thấy điều đó không cần thiết, hoặc cũng không tốt hơn bất cứ điều gì khác.”

Trương Thiên châm thuốc, ho một tiếng vừa cười vừa nói:

“Các anh sợ cái gì chứ? Tại sao lại không đi?”

“Khi có người ngoài nhớ đặt thêm tiền, đếm phần của tôi để đảm bảo là sẽ thắng nhiều.”

Kiêu ngạo và tự tin.

Thái độ rất rõ ràng!

Người đàn ông đó dường như là muốn tới.

Bành Hoa hơi kích động, nhưng chỉ có thể cười khổ.

Họ cũng không vui vẻ cho lắm, chuyện này liên quan đếm mạng sống của con người, đầu có thể rơi xuống đất bất cứ lúc nào.

Tuy nhiên Trương Thiên đã quyết định thì sẽ không dừng lại.

Liễu Cao Viên hỏi: “Cậu Trương thực sự vẫn muốn đi sao?”

Trương Thiên biết Lưu Cao Viễn đang lo lắng điều gì, cười gật đầu nói: “Yên tâm, tôi sẽ không tự đi tặng đầu mình, tôi chắc chắn.”

“Với thực lực của tôi chắc hẳn không có vấn đề gì.”

Liễu Cao Viên vẫn lo lắng, nhưng tại thời điểm này, việc Trương Thiên quyết định có tham gia hay không đã được làm rõ.

Ông ta gật đầu hỏi: “Mặt khác, tôi không hiểu tại sao cậu Trương lại muốn tham gia dưới danh nghĩa công ty của tôi? Tập đoàn Ái Thiên của các cậu cũng có cơ hội tham gia, nếu thắng cậu có thể tham gia Tổ chức Thự Quang.”

Tưởng Minh Đức nói: “Đúng thế, nếu anh Thiên thích, cứ liên kết với công ty của tôi cũng được?”

Tô Phong cười nói: “Công ty của tôi cũng không tệ!”

Trong lòng họ, Tổ chức Thự Quang là một tập đoàn lớn với thực lực tuyệt đối.

Chỉ cần là xí nghiệp muốn phát triển, đều rất mong nhận được sự ủng hộ của tập đoàn!

Hơn nữa, Tổ chức Thự Quang có tầm ảnh hưởng lớn như vậy tại Viêm Hạ, có nhiều tài nguyên, tiến vào sẽ chỉ có lợi mà không có hại…

Tất nhiên họ muốn đi.

Nhưng trong mắt Trương Thiên, đó chắc chắn là một cái hố.

Anh sẽ không cho Tập đoàn Ái Thiên vào.

Hơn nữa, Ái Thiên là công ty của mình, chỉ cần xuất hiện đoán chừng sẽ thu hút sự chú ý của Dương Tiêu, Trương Thiên không thể tiết lộ thân phận.

Trương Thiên nhìn đám người Tưởng Minh Đức, nói với Liễu Cao Viên:

“Tôi có kế hoạch khác, chỉ là không muốn tiết lộ thân phận thôi.”

“Khi đó anh cứ giải thích với thế giới bên ngoài tôi là cao thủ đến từ khu vực Huyền Tây là được.”

“Ừm!” Liễu Cao Viên đáp.

Tuy rằng không hiểu Trương Thiên muốn gì nhưng cũng không tổn thất gì cho bản thân, hơn nữa Trương Thiên đối với nhà họ Liểu cũng coi như có ân, nên ông vui vẻ quyết định.

Trương Thiên hỏi: “Tranh tài ở đâu?”

Liễu Cao Viên trả lời: “Vào ngày mốt sẽ đến thành phố trung tâm ở phía nam, thành phố Nam Đô!”

“Lúc đó tôi sẽ thông báo lại cho cậu Trương, nhân tiện dẫn các thành viên trong đoàn đến làm quen.”

“Được!” Trương Thiên hút một hơi thuốc.

Sau khi thảo luận vấn đề xong, đã đến giờ ăn tối.

Hôm nay bọn họ đều vui vẻ, có thể coi như là kỷ niệm Trương Thiên dẫn bọn họ vào Khánh Giang.

Bố vợ nhất định phải đọc vài lời chào mừng trên bàn.

Tất nhiên mọi người cũng rất hợp tác, tuy ở nhà ai cũng là sếp lớn nhưng giờ phút này đều nể mặt Trương Thiên.

Mãi đến tối, mọi người mới lần lượt ra về.

Họ đều đã uống rất nhiều.

Sau khi vài người rời đi, ba người phụ nữ trong gia đình bắt đầu thu dọn.

Lâm Diệu Đông kéo Trương Thiên, nói: “Con rể ngoan, con quen biết mấy vị nhân vật lớn này từ bao giờ vậy?”

Có vẻ đã say rồi?

Trương Thiên cười khổ: “Bình thường, quan hệ đối tác thôi.”

“Ôi chao, mối quan hệ của con cho bố rất nhiều mặt mũi đấy!” Lâm Diệu Đông vui mừng.

“Bố thích là được rồi!” Trương Thiên bất lực cười lắc đầu.

Lâm Diệu Đông nhìn chằm chằm vào Trương Thiên nói: “Bố thích, bố chắc chắn thích!”

“Nhưng bố có một việc, bố có thể nhờ con một chút được không?”

Hoá ra là có việc?

Trương Thiên hơi nhíu mày, bối rối hỏi: “Chuyện của bố là chuyện của con, nói thẳng cũng được.”

Còn khách khí làm gì!

“Haha, con rể ngoan.” Lâm Diệu Đông tuỳ tiện nói: “Con có nhớ chuyện của dì kia lần trước không?”

Chính là người dì không thích bố?

Trương Thiên thẳng thắn nói: “Chắc là nhớ.”

Lâm Diệu Đông đau khổ nói: “Để bố nói cho con biết, mẹ con đã ở với bố hàng chục năm, số lần mẹ được về nhà là rất ít.”

“Một là bố vợ của bố không thích, hai là bố thực sự không có thể diện.”

“Cho nên mỗi lần bố, bố đều bị chế giễu, bố đều thấy buồn phiền.”

“Lâu dần, bố không còn muốn quay về nữa.”

“Bố không muốn nhưng không có nghĩa là mẹ con không muốn, mẹ con chịu khổ không nói.”

“Bố nghĩ bây giờ con đang có tiền đồ, bố muốn con đưa mẹ nở mày nở mặt về nhà một chuyến, bố muốn chứng minh, mẹ con kết hôn với Lâm Diệu Đông bố cũng đã có một khoảng thời gian khá vui vẻ.”

Trương Thiên che mặt.

Hóa ra bố vợ cũng muốn có thêm thể diện trước mặt bố vợ mình sao?

Trương Thiên cười khổ nói: “Chắc chắn rồi, chuyện của mẹ con sẽ ghi nhớ trong lòng.”

Lâm Diệu Đông nhướng mày, vui vẻ nói: “Haha, con thực sự là một người con rể ngoan, nào! Chúng ta cụng thêm ly nữa.”

Ừng ực, uống…

Đến tối, Trương Thiên một mình đi ra khỏi vườn.

Nheo mắt nhìn xung quanh, anh đưa tay lên vỗ tay.

Bốp! Ba bóng đen hiện ra trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.