Cuồng Tế Vô Song

Chương 129: Chết phải nhìn thấy xác!




“Kẻ nào cản Trương Thiên này đều phải chết!” Trương Thiên cũng không nhịn nổi nữa, trầm giọng quát mắng.

Anh biết người mới đến này không tầm thường, cũng không muốn tiếp tục trì hoãn thêm nữa.

Xát!

Trong lúc xuất thủ, ánh sáng đỏ chiếu ra, cùng lưỡi đao sắc bén của người đàn ông va chạm.

Cổ tay vòng qua lưỡi đao, đánh xuống cánh tay đối phương. Cũng may tên đàn ông cầm đao thuận thế vung đao, tay mới không bị gãy.

Anh ta vội vàng lui lại mấy bước, quay về bên cạnh người đàn ông mặc sườn xám.

Tia sáng không lớn, nhưng ánh sáng đỏ này quả thật quá dọa người, thực sự là một nhân vật đáng sợ!

Người đàn ông có tia sáng chứng tỏ uy phong cực lớn, tất cả các thế lực Viêm Hạ đều phải tránh.

Cho nên bọn họ không dám tùy tiện ra tay nữa.

Tất cả mọi người đều đại khái đã đoán ra được thân phận của Trương Thiên!

Đương nhiên là, thái dương thần!

Ba người của tổ chức Hừng Đông nhíu mày, trong lòng có chút chấn kinh!

Lăng Uy mặc dù cũng có chút kiêng kị, nhưng mà ông ta sẽ không bỏ qua, cho dù là thái dương thần trong truyền thuyết thì như thế nào?

Nhà họ Lăng đã bị diệt vong, cả một đời tâm huyết cũng mất sạch, ông ta đau khổ không muốn sống, tình nguyện quyết sống chết với Trương Thiên!

Huống hồ, còn có người của tổ chức Hừng Đông ở đây?

Lăng Uy hô to nói, “Quản lý Dương, mau giúp tôi giết chết hắn ta.”

Quản lý Dương lắc đầu, nhẹ giọng nói, “tôi không phải là đối thủ của thái dương thần!”

Quản lý Dương chắp tay đi tới, nói với Trương Thiên, “Tại hạ quản lý của tổ chức Hừng Đông, Dương Ấn.”

“Mặc dù không biết Lăng Uy đã đắc tội gì với thái dương thần, nhưng mong thái dương thần nể mặt tổ chức Hừng Đông, có thể buông tha cho chúng tôi, buông tha cho Lăng Uy.”

“Không thể nào.” Trương Thiên mắt cũng không thèm chớp, tiếp tục nói, “Cho dù hôm nay cấp trên mấy người có đến, tôi hôm nay cũng phải giết chết Lăng Uy.”

Hai cường giả nghe Trương Thiên nói vậy, tiến lên đứng ở hai bên trái phải của Dương Ấn.

Dương Ấn lại trầm giọng nói, “Nhưng quân chủ hôm nay cũng có lệnh, Lăng Uy không thể chết!”

“Nếu như thái dương thần nhất định muốn ra tay, vậy tha thứ cho tại hạ Dương Ấn cũng khó có thể tuân mệnh.”

Đây là muốn quyết chiến đến cùng sao?

Lăng Uy nghe thấy tổ chức Hừng Đông muốn bảo vệ mình, trên mặt lại lộ ra một nụ cười, nghiêm giọng nói, “Quản lý Dương, tôi còn muốn giết Trương Thiên.”

“Hắn ta khiến tôi thân bại danh liệt, thù này Lăng Uy tôi nhất định phải báo.”

Quản lý Dương liếc nhìn Lăng Uy một chút, nói với người bên cạnh một câu, “Dẫn ông ta đi.”

Người áo đen kia nghe lệnh, ngay cả một tông sư, anh ta cũng nhẹ nhàng dẫn đi.

“Anh dám?” Trương Thiên trợn mắt, sát ý lại nổi lên, bổ nhào xông đến.

Một vùng ánh sáng đỏ chói lòa ập đến.

“Thật xin lỗi, thái dương thần, tôi chỉ là tuân theo lệnh làm việc thôi.” Dương Ấn ra tay, xuất chiêu.

Phảng phất có một luồng ánh sáng màu đen lộ ra.

Rầm! Bùm!

Va chạm giữa hai người rất nhỏ, nhưng chấn động của sự va chạm vẫn còn vang vọng quanh quẩn trong phòng.

Trương Thiên muốn đuổi theo Lăng Uy, lại bị Dương Ấn cản đường ép sát tới, hoàn toàn muốn chặt đứt ý nghĩ của Trương Thiên.

Trương Thiên không di chuyển, trông thấy ánh sáng yếu ớt màu đen, trong lòng anh xuất hiện một gợn sóng, nghiến răng hỏi, “Anh có quan hệ gì với ông ta?”

“Hậu nhân?”

Dương Ấn nghiến răng nói, “Đúng vậy.”

“Anh cho rằng tôi không dám giết anh sao?” Trương Thiên nói.

Dương Ấn nuốt xuống một ngụm máu trong miệng, lại trầm giọng nói, “Không, anh có thể sẽ.”

“Nhưng tôi vẫn còn có một chút khả năng có thể chạy thoát khỏi tay anh.”

Ting ting ting!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại mật báo.

Bây giờ Trương Thiên đang cực kì lo lắng cho an nguy của Lâm Tử Thanh và Tiểu Lục, lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đè xuống sự tức giận, hung ác nhìn chằm chằm Dương Ấn nói:

“Quay về nói cho ông ta biết, Trương Thiên tôi nhất định sẽ tìm ông ta tính sổ! Lăng Uy sống tôi muốn nhìn thấy người, chết tôi phải nhìn thấy xác…”

“Cút!”

Cuối cùng anh hét lên một tiếng.

Dương Ấn chắp tay gật đầu nói, “Nhất định sẽ truyền đạt lại.”

Dứt lời, Dương Ấn dẫn người rời đi.

Trương Thiên áp chế cơn tức giận trong lòng xuống, nhận điện thoại.

“Lão đại, thành phố Nam Châu có lính đánh thuê, có thể trợ giúp một tay không?” Quỷ mị nam tử nói.

Trương Thiên lúc này hét lên nói, “Bọn chúng chính là đến để giết tôi, toi bây giờ vẫn còn đang ở thành phố Khánh Giang.”

“Chị dâu của cậu bây giờ vẫn còn đang bị đám người đó truy sát, cậu nói xem?”

Quỷ mị nam tử vô cùng ngạc nhiên, ánh mắt bắn ra tia lạnh lẽo, vội vàng hỏi lại, “Chị dâu vẫn đang bị bao vây sao?”

“Khỏi nói mấy lời nhảm nhí nữa, có tất cả bao nhiêu người?” Trương Thiên gầm lên hỏi.

Quỷ mị nam tử lạnh lùng đáp, “Ít nhất là hai trăm.”

“Cái gì?” Trương Thiên nhướng mày, hét lên, “Hai trăm người, bây giờ mới phát hiện ra?”

Anh nghiêm giọng lập tức ra lệnh chỉ đạo, “Dùng tốc độ nhanh nhất sắp xếp máy bay cho tôi, tôi bây giờ phải trở về! Ngay lập tức!”

“Vâng.” Quỷ mị nam tử không biết tình hình lại nghiêm trọng như này.

Trương Thiên bước ra khỏi cổng, tìm được một chiếc ô tô, căn cứ theo vị trí quỷ mị nam tử gửi đến, tức tốc phi như bay đến.

Anh không ngừng gọi điện thoại cho Tiểu Lục, trong lòng có chút lo lắng, thầm nghĩ: “Hai trăm người, rốt cuộc là tình hình như nào rồi! Còn chống đỡ được không?”

Thế nhưng điện thoại vẫn không có người bắt máy.

Trương Thiên cúp máy, suy nghĩ một chút, gọi cho Lâm Tử Thanh.

Điện thoại tút tút hồi lâu, rốt cuộc cũng có người nghe máy!

Giọng nói hốt hoảng của Lâm Tử Thanh truyền đến, thậm chí còn hơi có chút run rẩy, “Trương Thiên…”

“Đừng gấp, tình hình bây giờ như nào rồi, các em đang ở đâu?” Trương Thiên nhanh chóng hỏi.

Lâm Tử Thanh nhẹ nhàng lúc này đã hoảng loạn khóc thành tiếng, cô nói, “Anh mau đến đây đi, Tiểu Lục, một mình cậu ấy…Đối phương đông lắm…”

“Em trước hết gửi định vị qua cho anh!” Trương Thiên nghiến răng nhíu mày trầm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.