Cuồng Tế Vô Song

Chương 128: Cường giả đến!




Tiểu Lục đã cúp điện thoại.

Bọn họ vừa mới tan làm rời khỏi công ty, vốn là đang muốn lái xe chở Lâm Tử Thanh về nhà, nhưng sau khi ra ngoài liền phát hiện bọn họ bị lính đánh thuê theo dõi.

Cho nên cậu ta mới khẩn cấp gọi điện thoại cho Trương Thiên, báo cáo tình hình đang bị truy sát.

Nhưng vừa mới lái xe, đám lính đánh thuê đã đuổi kịp, còn dùng xe thúc mạnh, bắt Tiểu Lục phải dừng xe lại.

Tiểu Lục đang nghe điện thoại, không kịp né tránh, khiến xe bị va chạm.

Vì thế Lâm Tử Thanh mới kinh hãi kêu lên.

Bởi vì phải tập trung bảo vệ cho sự an toàn của Lâm Tử Thanh, không có cách nào nói nhiều với Trương Thiên, cho nên Tiểu Lục đành phải cúp máy.

Cuộc chiến ở bên thành phố Nam Châu cũng chính thức bắt đầu.

Trương Thiên hung ác nhìn chằm chằm Lăng Uy, nói, “Ngay cả lính đánh thuê cũng dám gọi vào lãnh địa Viêm Hạ?”

Nhìn thấy Trương Thiên nổi giận, ban đầu Lăng Uy cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, sau đó nghe nói đến ba từ ‘lính đánh thuê’, ông ta mới hiểu ra, rõ ràng là ở phía thành phố Nam Châu đã bắt đầu triển khai hành động.

Lăng Uy vui sướng cười nói, “Không ngờ mày cũng có người phải lo lắng sao?”

Nhìn Trương Thiên một bộ dáng bình thản bị chọc giận, trong lòng Lăng Uy cực kì sảng khoái, ông ta cũng muốn được thấy bộ dạng tức thở phì phò của Trương Thiên.

Ông ta muốn Trương Thiên ở ngay trước mặt mình phải nếm trải cảm giác thất bại.

Ông ta nói tiếp: “Tao nói cho mày biết, chẳng những có lính đánh thuê tiến vào, hai nữa lại còn là hai đoàn người!”

“Vốn là muốn giết mày, ha ha, bây giờ xem ra giết vợ mày thì có thể khiến mày càng đau khổ hơn. Mày cho nhà họ Lăng bọn tao đội nón xanh, tao giết vợ mày, cũng coi như là có qua có lại?”

Lăng Uy dùng lời nói ác độc khiêu khích.

Thật đúng là không biết sống chết!

Trương Thiên đã hoàn toàn bị chọc giận, khuôn mặt dữ tợn, hai mắt trừng lớn, một luồng sát khí áp bức ngập trời toát ra.

Anh gầm lên nói, “Lăng Uy, mày đây là tự tìm cái chết. Nếu xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn, tao Trương Thiên, thề, nhất định sẽ diệt cửu tộc nhà mày!”

Từng chữ nói ra, đều vô cùng dọa người.

Bởi đời này của Trương Thiên, cô độc và lạ lẫm với thế giới xa lạ này, người khiến anh lo lắng không có nhiều, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hiện tại, Lâm Tử Thanh có thể nói là người quan nhất, đừng nói động đến người, cho dù chạm đến nửa sợi tóc, anh cũng sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào.

Lăng Uy cũng là một cường giả, mặc dù cảm nhận được sát ý lạnh buốt của Trương Thiên, nhưng ông ta cũng không sợ hãi.

Ông ta quyết tâm, nhất định phải giết chết Trương Thiên, cười rống lên nói, “Là có người muốn chết! Nhưng mà không phải Lăng Uy tao, mà là mày, Trương Thiên!”

Lăng Uy cũng lộ ra khí tức của cường giả, cùng chú Minh, phụ tá, ba người bọn họ muốn xông lên cùng một lúc.

Dù sao vừa rồi cũng đã nhìn ra được, thực lực của Trương Thiên phải trên cấp phụ tá.

Là đã đạt đến thực lực tông sư!

Nhưng anh không biết, trong nhà họ Lăng lúc này, người mạnh nhất không phải là tên phụ tá, cũng không phải là chú Minh, mà là Lăng Uy.

Thực lực của ông ta đã đạt đến cấp tông sư!

Cũng chính vì như thế, thủ hạ của Lăng Uy mới có nhiều người là cường giả như vậy, mới có thể ở Khánh Giang này, lộng hành vô pháp vô thiên.

Thậm chí là bởi vì…thực lực này, nên mới có thể gia nhập tổ chức Hừng Đông.

Ba kẻ mạnh đồng thời xông lên cùng một lúc, còn cả hai mươi mấy tên thủ hạ còn lại cũng rục rịch ra tay.

Ba người tấn công, Trương Thương cũng không đỡ được, một cước vùi sâu trong đất, gạch lát nền giống như bị sóng xung kích đập vỡ bắn tung tóe, bóng dáng anh lập lòe, như đã biến mất trong nháy mắt.

Rầm!

Trương Thiên đi đến trước mặt tên phụ tá, vung một quyền đánh xuống.

Phụ tá cũng muốn tung ra một cước đạp, nhưng Lăng Uy đã bay đến, xuất chưởng phá hủy đòn tấn công này.

Bởi vì ông ta nhìn ra được uy lực một quyền này của Trương Thiên, phụ tá đỡ đòn, kết cục cuối sẽ là gãy chân.

Hai cương phong va chạm mạnh, phát ra tiếng vang cực lớn.

Trong lòng Trương Thiên hơi kinh ngạc, Lăng Uy là cấp tông sư cường giả? Đúng là không thể ngờ.

Tất nhiên dạng này, Trương Thiên cũng không thể nhẹ tay được nữa, nhưng đương nhiên cũng không đến mức phải để lộ ra thực lực là vùng sáng đỏ.

Cũng chỉ là một tông sư mà thôi!

Trong nháy mắt, Trương Thiên lại vọt lên, phi thân xuất quyền hướng về phía chú Minh đánh đến, chân tung ra một cước.

Cương phong va chạm, nội lực của chú Minh bị đánh xuyên, lực chân của Trương Thiên giống như một ngọn núi lớn, ông ta chưa bao giờ cảm nhận được uy lực nào mạnh mẽ đến vậy.

Cánh tay cũng bị phế tại chỗ.

Trương Thiên cũng không để cho chú Minh thở dốc, tung một cước về phía tên bán bộ tông sư này, tiễn ông ta về chầu trời.

Dù sao, sự an toàn của Lâm Tử Thanh không cho phép Trương Thiên lãng phí thời gian nữa.

Nhìn Trương Thiên giống như ác ma, trong lòng mọi người bỗng có chút run rẩy.

Nếu như một chiêu vừa nãy phế nhập cảnh còn chưa đủ để khiến người ta lo lắng, thì bây giờ, hai chiêu tiễn bán bộ tông sư chầu trời, lại cực kì dọa người.

Phụ tá cũng có chút hoảng loạn.

Lăng Uy nét mặt cũng ngập tràn hoảng sợ, cho dù ông ta và chú Minh so chiêu, thời gian nửa khắc ông ta cũng chưa chắc đã có thể áp chế nổi, vậy mà bây giờ Trương Thiên chỉ dùng hai chiêu đã giết chết A Minh rồi?

Cảnh giới của Trương Thiên là gì?

Là siêu việt tông sư rồi sao?

Lăng Uy nhíu mày, nghiến răng nói, “Mày là phá cảnh cường giả?”

Trương Thiên không thèm đếm xỉa đến ông ta, vẻ mặt bình thản, ánh mắt thâm thúy, đạp đất bay lên, xé gió lao tới.

Chân lại một lần nữa di chuyển, mang theo sức mạnh dời non lấp biển tung cước về phía Lăng Uy.

Lăng Uy khẽ chuyển mình muốn né tránh, nhưng không ngờ rằng, chân còn lại của Trương Thiên cũng đã gần chạm đến mệnh môn* của ông ta, tốc độ quá nhanh khiến ông ta không thể thấy rõ chuyển động.

(Mệnh môn: là trung điểm giữa thận trái và thận phải)

Trong tình huống nguy cấp, tên phụ tá đã lao tới, đứng chắn trước mặt đỡ cho Lăng Uy một chiêu này của Trương Thiên.

Ngực của hắn ta như muốn nổ tung.

Lăng Uy nhanh chóng điều chỉnh vị trí, lui lại mấy bước.

Trương Thiên trước mặt khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

Vạn lần không thể ngờ rằng hắn ta là phá cảnh cường giả.

Loại cảnh giới này, có thể nói là cảnh giới siêu việt, là cảnh giới đã vượt qua giới hạn của cơ thể con người, bất kể là tốc độ hay sức mạnh, thậm chí là thị lực, độ nhạy bén cũng đều cực kì dọa người.

Rõ ràng, thực lực của Trương Thiên không chỉ có như thế, nhưng mà chỉ ở mức độ này, Lăng Uy đã không thể chống đỡ lại được.

Ánh mắt Trương Thiên lạnh như băng khẽ đảo qua một chút, sau đó lại di chuyển thân mình.

Lông mày Lăng Uy nhíu lại, tập trung toàn bộ sức lực để quan sát, đạt dến cảnh giới tông sư, tất tay đánh cược một lần cũng không phải là không có cơ hội.

Cường giả tự có tự tin của cường giả.

Trương Thiên giống như một con sư tử mạnh mẽ lao về phía trước, hai tay giống như một đoàn tàu cao tốc, lao vun vút đến.

Lăng Uy nhảy lùi lại phía sau né tránh, ông ta biết thực lực của mình không đủ.

Thế nhưng lùi lại là có thể trốn thoát sao?

Tốc độ của Trương Thiên không phải là cái mà ông ta có thể so sánh được.

Chỉ có thể giơ hai tay ra, chọi cứng một chiêu.

Rầm!

Sức mạnh to lớn tạo thành những làn sóng xung quanh, âm thanh vang dội.

Trương Thiên cũng không hề nhượng bộ chút nào.

Lăng Uy bị cú va chạm đánh bật về sau mấy mét, hai tay đau đớn, ngực tắc nghẹn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Tiếp sau đây chính là Lăng Uy sẽ đón nhận lấy cái chết!

Xoát!

Một tia sáng sắc lạnh lóe lên, Trương Thiên nhanh chóng nhảy lùi lại về sau mấy bước, tốc độ so với vừa nãy đối phó với Lăng Uy còn nhanh hơn.

“Anh là ai?” Trương Thiên hướng về phía người mới tới quát.

Người kia không trả lời, trong tay cầm một thanh đao, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Trương Thiên.

Sau đó, lại có thêm hai người nữa đến, cũng là cường giả, lệ khí rất nặng, tổng cộng có tất cả ba người đứng chắn trước mặt Lăng Uy.

Khí tức cường giả của ba người ngày so với những cường giả thông thường khác hoàn toàn khác biệt, Trương Thiên có thể cảm nhận được.

Trong đó, người đàn ông mặc áo sườn xám màu đen có địa vị hẳn là cao hơn những người khác, anh ta bước ra, nhẹ giọng nói, “Anh là ai? Lăng Uy không thể chết được.”

Trương Thiên đương nhiên không trả lời.

Ngược lại Lăng Uy khóe miệng nở một nụ cười trào phúng, “Quản lý Dương vậy mà đã phái người đến rồi sao? Vậy thì quá tốt rồi, kẻ này chính là tên mà tôi yêu cầu tổ chức tiêu diệt, Trương Thiên.”

Người đàn ông mặc áo sườn xám liếc qua Trương Thiên một cái, sau đó nói, “Vậy thì giết thôi!”

Người đàn ông cầm thanh đao sắc bén nghe thấy vậy, đôi mắt khẽ động, sát khí tỏa ra.

Xoát!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.