Cuồng Tế Vô Song

Chương 123: Ý của tôi chính là ý đó!




Liễu Cao Viên bị Lăng Uy chỉ mặt điểm danh, đâm lao đành phải theo lao.

Ông ta cũng được xem như là hội trưởng hội thương nhân Khánh Giang, nay hội viên gặp nạn, ông ta cũng không thể bỏ mặc không nói lời nào được.

Nếu không thì những hội viên đang ngồi đây sẽ nghĩ về ông ta như thế nào chứ?

Toàn hội trường yên lặng, tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời của hội trưởng.

Hai người ở Cục phát triển Khánh Giang, Hạ lão gia và Triệu Chí Cao cũng quét mắt tới.

Liễu Cao Viên gật đầu trầm giọng nói, “Tình hình của tổng giám đốc Nhan ở thành phố Lương Sơn hiện tại rất khẩn cấp, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết. Nhưng quỹ tài chính đầu tư mạo hiểm của công ty Liễu thị chúng tôi, muốn lấy tiền đầu tư từ trong quỹ ra nhất định phải phân tích dự án đó, mới có thể đưa ra phán đoán chính xác đầu tư bao nhiêu tiền.”

“Đối với người là hội viên trong hội thương nhân, đương nhiên lúc đó tôi tôi sẽ xem xét cân nhắc tình hình thực tế, sẽ ưu ái hơn một chút.”

Lời này chưa hề nói sẽ không cứu, nhất định sẽ trợ giúp, nhưng mà tiền bạc bao nhiêu thì còn phải xem xét đã.

Quả nhiên, thương nhân khéo léo đưa đẩy.

Nếu không phải vậy, thì nhà họ Liễu làm sao có thể đạt được thành tựu như bây giờ.

Các ông chủ ngồi ở đây cũng cảm thấy cách xử lý của hội trưởng như thế cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng Lăng Uy làm sao có thể buông tha cho Liễu Cao Viên dễ dàng như thế được!

Chuyện của tổng giám đốc Nhan này, đoán không chừng chính là do ông ta cố ý chọn ra, có kế hoạch chu toàn mới đưa vấn đề ra.

“Hội trưởng Liễu, ông nói như vậy, thì mọi người ở trong hội thương nhân Khánh Giang này cũng chẳng việc gì phải nhờ đến ông, cứ đến thẳng công ty ông chẳng phải hay hơn sao?” Lăng Uy cười nhạo nói.

Liễu Cao Viên làm như thế coi như cũng đã tận trách, Lăng Uy vẫn còn muốn chất vấn?

Ông ta trầm mặt hỏi, “Hội phó Lăng, vậy ý của ông là?”

“Ý của tôi là, hy vọng hội trưởng Liễu có thể trích tiền từ quỹ tài chính đầu tư mạo hiểm của công ty, thành lập một quỹ nhỏ: quỹ từ thiện!” Lăng Uy nheo mắt lạnh giọng nói.

Liễu Cao Viên không giận mà uy, nét mặt lộ rõ sự hung ác nói, “Bảo tôi lấy tiền ra cho mọi người?”

Lăng Uy nhếch miệng, lắc đầu cười nói:

“Hội trưởng sao lại nói khó nghe như vậy?”

“Tôi nói là lập một quỹ từ thiện, xem như là vì hội thương nhân Khánh Giang, vì sự phát triển kinh tế của Khánh Giang chúng ta.”

Cái đấy với đem tiền đi phân phát khác nhau ở chỗ nào à?

Có chăng là đội thêm một cái mũ quan miệng đường hoàng* hơn?

(quan miệng đường hoàng: diễn tả việc cố ý trông trang trọng và đứng đắn, nhưng thực tế lại không phải như vậy.)

Lăng Uy vẫn chưa chịu dừng lại, nói tiếp: “Đúng lúc tôi cũng đã đề xuất với anh Triệu ở Cục phát triển, Khánh Giang chúng ta đúng là thiếu một quỹ từ thiện, vừa hay công ty ông có một quỹ tài chính đầu tư mạo hiểm, tôi cảm thấy ông thành lập một quỹ từ thiện bên trong cũng rất tốt. Rất thích hợp.”

Dứt lời, ánh mắt của Lăng Uy rơi trên người của Triệu Chí Cao.

Triệu Chí Cao lập tức hiểu ý, cũng mỉm cười, khách khí đứng lên, lịch sự gật đầu nói, “Hội phó Lăng nói khong sai, quỹ phúc lợi xã hội của Khánh Giang chúng ta quả thật ngân sách không đủ dùng, chi bằng hội trưởng Liễu dẫn đầu thành lập một quỹ từ thiện khác? Thành lập một quỹ từ thiện trong công ty ông, xem như là để thúc đẩy nền kinh tế Khánh Giang, đồng thời hỗ trợ quỹ phúc lợi xã hội?”

Hai người kẻ tung người hứng, rõ ràng là đã có thông đồng từ trước.

Liễu Cao Viên vốn là muốn trực tiếp nổi điên với Lăng Uy, tại sao Liễu thị lại phải bỏ tiền làm việc vô ích, làm gì có đạo lý đó?

Nhưng mà Triệu Chí Cao lại ra mặt lên tiếng, Liễu Cao Viên không mắng được.

Mắng Lăng Uy thì sẽ đơn giản chỉ là chuyện giữa thương nhân doanh nghiệp với nhau, nhưng mà mắng Triệu Chí Cao thì lại là một chuyện khác.

Ông ta không thể mắng được!

Một số ông chủ ngồi ở phía dưới cũng nghe hiểu hàm ý trong lời nói, lấy không tiền của người ta quả thực là không tốt, nhưng mà nào có ai dám đứng ra lên tiếng? Làm gì có ai dám đắc tội với nhà họ Lăng?

“Nếu là như vậy, công ty Nhan thị của chúng tôi thực sự được cứu rồi, những nông dân trồng chè ở Lương Sơn cũng được cứu rồi, tiểu nữ thay mặt Lương Sơn cảm ơn ý tốt của hội trưởng Liễu.” Tổng giám đốc Nhan cũng phụ họa nói một câu cảm ơn, trực tiếp khiến Liễu Cao Viên không còn đường lui.

CMN?

Người ta đã nói cho cô chưa?

Ánh mắt của mọi người một lần nữa đổ dồn lên trên người hội trưởng Liễu.

Quỹ tài chính đầu tư mạo hiểm của Liễu Cao Viên là sản nghiệp chính của nhà họ Liễu, hầu hết gia sản của nhà họ Liễu đều được đầu tư vào đây. Nếu thành lập một quỹ trong đó thì sẽ là quỹ chung.

Hành động này chẳng khác nào phân tán nguồn lực tài chính cả.

Không thể đồng ý được!

Thế nhưng tất cả những người ngồi dưới không một ai bắc thang cho ông ta xuống cả, ông ta xuống bằng cách nào bây giờ?

Bốp bốp bốp!

Trong phòng hội nghị im ắng đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, một người đàn ông nói,

“Xinh đẹp!”

“Hoàn hảo!”

“Vở kịch này quả thật rấ đặc sắc!”

Tất cả mọi người nhìn theo hướng tiếng vỗ tay phát ra, một mặt ngơ ngác không hiểu, nhưng ba người Lăng Uy, tổng giám đốc Nhan và Triệu Chí Cao thì nheo mắt hung ác nhìn chằm chằm.

Người vỗ tay chính là Trương Thiên!

Ai cũng sợ đắc tội với nhà họ Lăng, bị nhà họ Lăng chèn ép, nhưng Trương Thiên anh, tuyệt đối không sợ.

Anh không sợ trời không sợ đất, ngay cả ông trời cũng không sợ, huống hồ chỉ là một nhà họ Lăng?

Trương Thiên đứng lên, vui vẻ nhẹ giọng hỏi, “Hội phó Lăng, ba người các người là đang ép hội trưởng Liễu bỏ tiền túi ra chăm sóc người bị thương sao?”

“Tôi còn tưởng là ai chứ? Hóa ra là Trương Thiên của thành phố Nam Châu à!” Lăng Uy không giận còn cười nói, “Mấy người thấp bé ở nơi nhỏ bé của cậu không hiểu được, chúng tôi đang nói về phúc lợi xã hội, mọi người cùng nhau chung sức phát triển cộng đồng, xã hội giàu mạnh.”

Ông ta vẫn giảo biện.

Hơn nữa trong lời nói còn cố ý nói cho mọi người nghe, đây chỉ là một nhân vật nhỏ bé của thành phố Nam Châu, có thể đắc tội!

Triệu Chí Cao tiếp tục phụ họa, “Đúng vậy, vì sự phát triển của cộng đồng.”

“Phát triển cộng đồng cái rắm!” Vẻ mặt của Trương Thiên giống như đang xem một trò đùa của bọn trẻ con, biểu cảm nghiêm khắc, trầm giọng hỏi: “Vậy tôi hỏi mấy người, cái quỹ hỗ trợ này không phải lấy tiền từ nhà họ Liễu ra à?”

“Nếu như là quỹ hỗ trợ của Liễu thị, đương nhiên tiền phải lấy từ Liễu thị rồi.” Tên ngốc Triệu Chí Cao trả lời vấn đề của Trương Thiên.

Trương Thiên nhếch miệng gật đầu nói,

“Vậy không phải là các người đang ép hội trưởng Liễu lấy tiền ra phân phát cho mọi người sao?”

“Cậu…” Triệu Chí Cao phát hiện bản thân đã bị trúng kế, nhíu mày nghẹn họng không nói ra lời.

Trương Thiên lắc đầu cười nói, “Cho nên tôi mới nói vở kịch này của mấy người rất đặc sắc! Còn chẳng phải là quan miện đường hoàng lấy tiền của người khác hay sao?”

Lăng Uy không thể để Trương Thiên tiếp tục dẫn dắt suy nghĩ của mọi người nữa, vội giải thích nói, “Quỹ từ thiện hỗ trợ quỹ phúc lợi xã hội, giúp đỡ lẫn nhau, đôi bên cùng có lợi, sao cậu lại có thể nói khó nghe như vậy?”

Hử?

Trương Thiên đứng dậy, chậm rãi đi lên phía trước, nói, “Nếu như đôi bên cùng có lợi, nhà họ Lăng ông sao không là người tiên phong làm cái quỹ hỗ trợ này đi? Thúc đẩy sự phát triển nhà họ Lăng, lại giúp đỡ cộng đồng xã hội mọi người giàu mạnh. Đúng như những gì hội phó Lăng nói ở phần mở đầu, cùng nhau hợp tác phát triển.”

“Nếu như vừa rồi tôi không nghe nhầm, thì lúc hội phó Lăng nhận dự án xây dựng bến cảng mới, có nói một câu là tài chính nhà họ Lăng rất dồi dào phải không? Đã dồi dào như vậy, tại sao lại không bằng lòng ra tay tương trợ quỹ phúc lợi xã hội chứ?”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất có đạo lý.

Phía trên nói là làm từ thiện, nhưng tại sao lại đẩy sang cho nhà họ Liễu làm?

Nhà họ Lăng vừa rồi nhận một dự án đầu tư đã nói nhà có rất nhiều tiền, sao bây giờ lại không làm một cái quỹ đi?

Mọi người trong hội trường bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Lăng Uy cũng không nhịn được nữa, nét mặt trầm xuống hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên.

Trương Thiên vẫn không coi ai ra gì, tiếp tục nói, “Tôi tự hỏi, Lăng gia chủ tại sao phải giải quyết vấn đề khó khăn của mọi người ở khắp mọi nơi? Hóa ra là muốn vơ vét tiền tải của cải của mọi người?”

Lăng Uy nghiến răng nói, “Tôi làm là vì sự phát triển của cộng đồng…”

“Haha, vậy sao?” Trương Thiên nghiền ngẫm nói, “Hội phó Lăng là vì sự phát triển của cộng đồng, hay là muốn vơ vét tiền bỏ túi làm của riêng?”

“Cậu có ý gì?” Lăng Uy nghiêm giọng nói.

Trương Thiên nhún vai, nhíu mày nhẹ nhàng nói, “Ý của tôi chính là ý đó!”

Dứt lời, anh gửi một tin nhắn cho Tiểu Lục, “Bắt đầu! Hành động!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.