Cuồng Tế Vô Song

Chương 115: Woa, tay súng nhanh nhất!




"Đừng!" Liễu Cao Viên nghiêm giọng hét lên.

"Không!" Đội trưởng đội bảo vệ cũng hô dừng lại.

Thế nhưng chuyện mà Trương Thiên đã quyết, thì không ai có thể lay chuyển được.

Tay trái của anh cầm báng súng, tay phải nhẹ đặt ở vị trí cò kéo, nghiêng đầu nhìn xuyên qua ống ngắm, nhắm chuẩn xác vào tên cướp tóc dài.

Trong lòng anh sớm đã có tính toán chu toàn: tốc độ đạn của barrett là 850 m/s, theo lý thuyết, viên đạn có thể bắn xuyên qua lớp kính thuỷ tinh trong một giây, cho dù bọn cướp có phản ứng nhanh thì cũng phải mất một khoảng thời gian là 0.8 giây để kéo cò súng, cho nên thời gian giữa hai phát bắn trước và sau không được vượt quá 0.8 giây.

Trương Thiên nói một câu cuối cùng với Liễu Cao Thiên xong, tay liền bóp cò súng.

Pằng!

Trong nháy mắt, chốt khoá nòng bật lại vị trí cũ, anh lên đạn, bóp cò bắn tiếp phát thứ hai.

Pằng!

Sau khi bắn liên tiếp hai phát đạn. Trương Thiên vẫn không dừng lại. Chốt khoá nòng bật lại vị trí cũ, anh lần này khẽ đổi vị trí, bắn ra phát đạn thứ ba.

Pằng!

Chẳng những trong 0.8 giây Trương Thiên bắn ra đạn thứ hai, mà là bắn ra liên tiếp ba phát đạn.

Anh không chỉ giết chết tên tóc dài, mà còn loại bỏ mối đe doạ là tên đầu đinh.

Đây mới chính là cách làm của thái dương thần!

Sau khi anh bắn xong ba phát đạn, đám người một giây sau mới nghe thấy tiếng súng nổ.

Bây giờ, lớp kính thuỷ tinh đã bắt đầu vỡ xuống, lúc Liễu Cao Viên vẫn còn đang sốc nhìn về phía Liễu Ngữ Yên thì phát hiện hai tên cướp không biết đã ngã xuống từ lúc nào.

Dường như là bọn chúng ngã xuống cùng một lúc, giống như một mũi tên trúng hai con chim, cả hai người bọn chúng chết cùng một lúc.

Tên cướp tóc dài bị đạn bắn xuyên qua đầu, máu tuôn xối xả, súng lục trong tay cũng rơi xuống, mà tay còn lại đang giữ chặt Liễu Ngữ Yên cũng buông ra, ngã khuỵu trên mặt đất.

Liễu Ngữ Yên hoảng sợ hai mắt trừng lớn, nét mặt đầy kinh hoảng, đứng im không nhúc nhích.

Tiếng súng vang lên!

Đội trưởng đội bảo vệ nhà họ Liễu là người có phản ứng lại đầu tiên, hướng về phía tai nghe nói to, "tổ A bảo vệ lão gia, tổ B mau chóng giải cứu tiểu thư! Lập tức giải trừ nguy hiểm!"

Dứt lời, Liễu Cao Viên bị đẩy vào trong xe.

Rầm rập!

Mấy người trong đội bảo vệ xuất hiện ở đại sảnh của tập đoàn Liễu thị, từ mọi hướng đi nhanh đến, nhanh chóng vây quanh Liễu Ngữ Yên, có người đề phòng quan sát, có người xác nhận kiểm tra tình hình của Liễu Ngữ Yên.

Vài giây sau, một giọng nói vang lên.

"Nguy hiểm đã đượ giải trừ, đám cướp đã chết tại chỗ, tiểu thư không bị thương chỗ nào cả."

Lông mày đội trưởng đội bảo vệ lập tức giãn ra, đồng thời trong lòng kích động đến cực điểm, cái người tên Trương Thiên này thế mà lại làm được, hơn nữa còn tự tin như thế.

Phản ứng của Liễu Cao Viên cũng giống như vậy!

Không tầm thường!

"Tốt lắm!" Đội trưởng dừng lại một giây, hơi trầm giọng khen ngợi, "Người vừa rồi nổ súng một phát bắn chết tên đầu đinh, phản ứng rất nhanh rất tốt."

Cái thành viên tổ B nhìn nhau, lắc đầu!

Đội trưởng tổ hành động nói, "Tổ B không có người nổ súng, người bên tổ A nổ súng sao?"

Tổ A nhận nhiệm vụ bảo vệ Liễu Cao Viên, sao có thể phân tâm chiếu cố sang bên Liễu Ngữ Yên được! Tổ A cũng đáp, "Chúng tôi cũng không nổ súng."

Cái gì!

Đội trưởng đội bảo vệ lộ ra biểu tình khiếp sợ, "cái này..."

Thành viên đội mình không nổ súng?

Chẳng lẽ là do Trương Thiên bắn?

Trong nháy mắt vừa rồi, bắn liên tiếp 3 phát súng?

Trương Thiên cầm tai nghe lên, nhẹ giọng nói, "Không cần hỏi nữa, phát súng kia là tôi bắn. Mấy người lúc rút lui thì nhớ gọi tay bắn tỉa dậy, anh ta không sao, chỉ là ngất đi thôi."

"Vâng." Đội trưởng trả lời, cuối cùng vẫn là kính trọng nói, "Cảm tạ Trương tiên sinh ra tay tương trợ!"

Đây là sự kính sợ đối với cao thủ!

Hai phát bắn của Kim Nhãn xác xuất thành công chưa đến 10%, vậy mà Trương Thiên lại tự tin ám sát thành công, thậm chí còn nổ liên tiếp ba phát súng!

Từ sâu trong lòng đội trưởng biết Trương Thiên đến từ đâu, Kim Nhãn là tinh anh đặc chủng, lợi hại hơn đặc chủng thì nhất định là người ở trong đội bộ đội bí mật.

Liễu Cao Viên lúc này đã tìm lại được giọng nói, lúc này mới nhận ra chính là Trương Thiên đã hoàn thành toàn bộ cuộc giải cứu, ông ta cảm kích nói, "Cảm ơn cậu đã cứu cháu gái tôi!"

Trương Thiên khẽ nói, "Không cần khách khí, Liễu gia chủ, chúng ta không phải là đối tác sao? Tiện tay mà thôi, chúng ta có cùng chung một kẻ thù mà."

Đối với Trương Thiên có thể chỉ là tiện tay mà thôi, nhưng mà đối với nhà họ Liễu hôm nay mà nói, chính là giải trừ được mối nguy cấp hàng đầu.

Ông ta trầm giọng hỏi anh, "Cậu muốn tôi giúp cậu như nào?"

"Ở chỗ này không tiện nói rõ, lát nữa tôi sẽ đích thân đến chỗ ông thăm hỏi." Trương Thiên sâu xa nói, "Vừa hay tôi cũng có thể nói cho ông hiểu tình hình nhà họ Liễu một chút!"

"Được!" Liễu Cao Viên đồng ý đáp lời.

Trương Thiên nói xong, liền đặt súng xuống rồi rời đi.

Liễu Ngữ Yên cũng được người của đội bảo vệ an toàn nhà mình hộ tống lên xe.

Cô ấy sau khi nhìn thấy Liễu Cao Viên, mới lấy lại được tinh thần, có một loại kích động từ cõi chết trở về, ôm Liễu Cao Viên khóc nức nở, "ông nội..."

Liễu Cao Viên cũng vỗ vai cô ấy an ủi.

Rất nhanh, người đội hành động bắt đầu dọn dẹp hiện trường.

Liễu Cao Viên và Liễu Ngữ Yên dưới sự hộ tống của đội bảo vệ cũng trở về nhà họ Liễu.

Lăng Uy ngồi ở trong văn phòng làm việc của mình, thông qua video giám sát nhìn thấy toàn bộ sự việc.

Biết được hành động đã thất bại, nhà họ Liễu cũng không chuyển nhượng dự án quỹ tài chính, ông ta tức giận, quay sang người bên cạnh mắng.

"Không phải nói bọn chúng rất chuyên nghiệp sao? Ngay cả thần cũng không cứu được? Thế mà lại bị nhà họ Liễu dễ dàng ám sát, thật đáng xấu hổ!"

Mọi việc đều không thuận lợi!

Dự án quỹ tài chính lớn này của nhà họ Liễu không ăn được, lại cũng không giải quyết được cái tên Trương Thiên kia, thực sự đáng giận!

...

Ban đêm!

Một bóng đen lẻn vào trong sân nhà họ Liễu!

Bởi vì chuyện buổi sáng Liễu Ngữ Yên bị bắt, lúc này nhà họ Liễu đã tăng cường canh gác nghiêm ngặt.

Thế nhưng bóng đen vẫn tránh thoát khỏi ánh mắt của mọi người, tiến vào mà người đội bảo vệ không hề hay biết.

Cuối cùng, bóng đen xuất hiện trong thư phòng của Liễu Cao Viên.

Lúc này Liễu Cao Viên và Liễu Ngữ Yên đang nói chuyện, trông thấy có bóng người đi đến.

Liễu Ngữ Yên vẫn là một cô gái nhỏ bé yếu ớt liền kinh hãi kêu lên.

"Á, người nào?”

Liễu Cao Viên nhíu mày, nhanh chóng đứng chắn trước mặt Liễu Ngữ Yên, bảo vệ cô ấy ở phía sau lưng.

Đội bảo vệ ở bên ngoài cửa nghe thấy tiếng hét, vội vàng đẩy cửa tiến vào, đội trưởng đội bảo vệ đi đầu.

Lúc này, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên trên người vừa tới.

Trương Thiên tháo mũ trùm đầu xuống, mỉm cười.

“Là cậu? Trương Thiên?” Liễu Cao Viên thả lỏng, nhíu mày nghi hoặc hỏi.

Trương Thiên?

Bảo sao, xông vào thư phòng của chúng ta lại không một ai phát hiện ra.

Hai mắt đội trưởng đội bảo vệ phát sáng, mang theo sự kính sợ nhíu mày quan sát một chút, trong lòng không ngừng suy nghĩ, “Đây chính là cao thủ của bộ đội bí mật?”

Đột nhiên, Liễu Ngữ Yên bừng tỉnh, gọi to một câu, “A, Trương Thiên! Anh tại sao lại xuất hiện ở đây? Chết rồi, hôm nay tôi quên mất cuộc hẹn với anh!”

Bị bọn cướp tập kích, bởi vì quá kinh hãi mà cô đã quên mất cuộc hẹn với Trương Thiên…

Cô cũng không biết người giải cứu mình là Trương Thiên, cho nên cảm thấy rất có lỗi.

Trương Thiên nở một nụ cười bất đắc dĩ, cắt ngang lời cô, “Không sao, tôi và ông nội cô có hẹn gặp mặt rồi!”

Hả?

Liễu Ngữ Yên quay sang nhìn ông nội, đôi mắt ánh lên sự hiếu kỳ.

Liễu Cao Viên vẫn chưa trả lời lại, đầu tiên là phẩy tay để đội trưởng dẫn đoàn người ra ngoài, rồi mới xoay người nói, “Trương tiên sinh, rốt cuộc cậu cũng đã đến!”

“Ừ, tôi không muốn để người nhà họ Lăng biết tôi và ông có liên hệ với nhau, cho nên chờ đến bây giờ mới tới.” Trương Thiên khẽ đáp.

Trong quá trình chuẩn bị, Trương Thiên đương nhiên không muốn đánh rắn động cỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.