Cuồng Tế Vô Song

Chương 103: Ái dám không ủng hộ Trương Thiên?




Đám người ngồi trong phòng đưa mắt nhìn nhau, giống như bị người khác cầm mũi thương chĩa vào người, bất đắc dĩ quay trở về chỗ ngồi.

“Mọi người giơ tay biểu quyết đi!” Tưởng Minh Đức chủ trì đại cuộc, trầm giọng nói, “Ai đồng ý ủng hộ Trương tổng của tập đoàn Ái Thiên xin mời biểu quyết giơ tay!”

Tô Phong, Bành Hoa và Tưởng Minh Đức bọn họ vui sướng giơ tay lên.

Lâm Nhật Thăng cũng giơ tay.

Trương Thiên quay đầu, mỉm cười đảo mắt nhìn các ông chủ ngồi quanh.

Mọi người như ngừng thở, thở mạnh cũng không dám, nhanh chóng giơ tay.

Ai dám phát ra âm thanh?

Ai dám không ủng hộ Trương Thiên?

Một ví dụ bị đánh thành đầu heo không phải đang bày ra rành rành trước mắt sao?

Ngay cả Lăng đại thiếu gia danh tiếng lẫy lừng cũng bị Trương Thiên đánh cho thành bộ dạng này, đám vô danh tiểu tốt như bọn họ sao dám nói không chứ!

Bây giờ cũng mặc kệ nhà họ Lăng cái gì đi nữa, bảo toàn mạng sống quan trọng hơn.

Các ông chủ có mặt ở trong phòng rối rít giơ tay bỏ phiếu tán thành Trương Thiên.

Trương Thiên cười híp mắt.

Tưởng Minh Đức kích động vỗ bàn một cái, cuối cùng tuyên bố nói, “Toàn bộ mọi người đều đã nhất trí thông qua, chúng ta cùng chúc mừng Trương tổng trở thành đại biểu địa diện cho hội thương nhân thành phố Nam Châu tham gia hội thương nhân Khánh Giang.”

“Chúc mừng!” Tô Phong mặt mày nở hoa, vỗ tay reo hò chúc mừng.

Trương Thiên đứng lên, mỉm cười gật đầu, đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng một lần nữa.

Bốp bốp bốp!

Một tràng tiếng vỗ tay vang dội như pháo nổ chỉnh tề vang lên.

Đám quỷ già này đúng là thích ăn đòn mà.

Trương Thiên chẳng thèm để tâm đến bọn họ, lại một lần nữa tiến về chỗ của Lăng Tiêu Vũ.

Anh lạnh nhạt nói, “Giám sát Lăng, đề cử của thành phố Nam Châu chúng tôi không có vấn đề gì chứ? Tất cả mọi người đều bỏ phiếu bầu cho tôi, nhưng tôi không hề ép buộc bọn họ nhé!”

Cái này mà còn chưa được gọi là ép người sao?

Đó là đe dọa!

Một đám quỷ già ở trong lòng không ngừng mắng chửi, thế nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười nịnh nọt, phụ họa nói, “Công khai công bằng chính xác!”

“Trương tổng là trụ cột của thế hệ mới, chúng ta phải ủng hộ!”

“Nhân tài mới nổi!”

“Đương nhiên phải ủng hộ rồi.”

Đám người Tô Phong nhìn đám chủ xí nghiệp ngoan ngoãn trong lòng không khỏi cười trộm.

Tưởng Minh Đức chủ trì nói: “Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây thôi, tan họp.”

Nhanh như chớp, lập tức các ông chủ giống như đám học sinh tiểu học tan học, lao như bay về phía cửa, chạy ra khỏi phòng.

Bọn họ một giây cũng không muốn ở lại cái nơi đầy thị phi này nữa đâu!

Lăng Tiêu Vũ lúc này im lặng, mà cho dù muốn nói cũng không thốt ra lời được. Hai mắt anh ta hung ác nhìn chằm chằm Trương Thiên, trên mặt đầy vết bầm tím, trong lòng oán hận dâng trào.

Anh ta bị đội nón xanh, bây giờ lại còn ở trước mặt bao nhiêu người, bị đánh cho sưng thành cái đầu heo.

Tất cả đều là tại Trương Thiên.

Anh ta thề, nhất định sẽ làm cho Trương Thiên chết không yên lành!

Sắc mặt Trương Thiên lạnh lùng, rút ra một điếu thuốc, châm lửa, hít một hơi, nhìn Lăng Tiêu Vũ, thản nhiên nói, “Không biết tự lượng sức mình!”

Người nhà họ Lăng lúc này xuất hiện ở thành phố Nam Châu, chính là muốn tìm đường chết.

Cũng may, Trương Thiên vì nghĩ đến đại cục, áp chế được lửa giận, bằng không, Lăng Tiêu Vũ không chỉ đơn thuần bị đánh thành cái đầu heo như này thôi đâu.

Anh quay đầu nhìn Tưởng Minh Đức, an bài nói, “Lão Tưởng, tiễn khách đi!”

Tưởng Minh Đức gật đầu, vội vàng phân phó mấy người đưa Lăng Tiêu Vũ đến bệnh viện.

Sau đó, đám người Tưởng Minh Đức hỏi Trương Thiên, “Đánh Lăng Tiêu Vũ thành ra như vậy, sẽ không có chuyện gì chứ?”

Sự việc xảy ra ở hội thương nhân thành phố Nam Châu sẽ khó mà thoát khỏi liên lụy.

“Không sao!” Trương Thiên thản nhiên chỉ thị nói.

“Nếu như nhà họ Lăng có hỏi tội, ông cứ trực tiếp đổ hết tội danh lên đầu tôi, nói tôi nổi điên, không cản được. Bọn họ không làm gì được tôi, đương nhiên cũng không thể trách tội hội thương nhân được.”

“Ừm.” Tưởng Minh Đức đã rõ.

Sau khi Lăng Tiêu Vũ bị kéo đi, trong phòng họp lúc này chỉ còn lại Tứ Đại Thiên Vương thành phố Nam Châu và một người vẫn chưa hết kinh ngạc, Lâm Nhật Thăng.

Lâm Nhật Thăng nghĩ mãi mà không hiểu, từ lúc nào mà Trương Thiên quen biết đám người Tưởng Minh Đức vậy, hơn nữa, hình như quan hệ còn cực kì tốt.

Đám người Tô Phong cũng nhìn chằm chằm Lâm Nhật Thăng.

Dù sao trước đây, Lâm Nhật Thăng và Trương Thiên như kẻ thù không đội trời chung.

Trương Thiên ngắt lời bọn họ, điềm nhiên nói, “Về sau đều là người của mình!”

“Chuyện sẽ làm sau này, tất cả mọi người ở đây, đều sẽ biết.”

Cứ như vậy, đám người Tưởng Minh Đức xác lập quan hệ, Lâm Nhật Thăng trở thành Lâm lão đệ.

Bọn họ nói rằng bọn họ gọi Trương Thiên là anh Thiên, cho nên ông ta cũng không ngoại lệ.

Lâm Nhật Thăng càng thêm kinh ngạc, ông ta đột nhiên có cái nhìn mới về Trương Thiên này.

Trương Thiên không để ý tới mấy thứ này, anh nhìn đám người bọn họ, mỉm cười nói, “Buổi sáng ngày mai đến công ty của tôi, bàn một chút về chiến lược lần này, quan trọng hơn là thuận tiện giới thiệu các vị đối tác làm ăn cho sếp nhà tôi, bà xã đại nhân biết!”

“Được!” Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, tất cả bọn họ đến Hoa Hào Cửu Đỉnh của Bành Hoa ăn một bữa.

Ngày hôm sau, Trương Thiên phân phó Tiểu Lục chuẩn bị kĩ lưỡng thông tin về trang web, cũng như thông tin tư liệu về chiến lược nhà họ Lăng mà cậu ta đã thu thập xử lý tốt, tất cả mang đến.

Lâm Tử Thanh và Lý Dĩnh Nhi đã chờ sẵn trong phòng họp, Trương Thiên dẫn theo Tiểu Lục rất đẹp trai cũng tiến vào.

Mở cửa, nhìn thấy Trương Thiên, ánh mắt Lý Dĩnh Nhi chỉ có chán ghét và hờ hững.

Thế nhưng nhìn thấy Tiểu Lục xuất hiện phía sau, không khí trong phòng họp phút chốc liền thay đổi.

Hai mắt Lý Dĩnh Nhi sáng lên, cả người bất động, miệng há hốc hình chữ O to tròn.

Mãi đến khi nước miếng sắp tràn ra ngoài, cô ấy mới xốc lại tinh thần, không khỏi liếm liếm khóe môi đỏ son, cúi đầu, dùng tay vuốt vuốt mấy sợi tóc mai lào xòa trên trán.

Lâm Tử Thanh cũng kinh ngạc mở to mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Lục.

Haha, đúng là phụ nữ.

Tiểu Lục đối diện với ánh mắt rực lửa của hai người, cũng không hề né tránh, trong mắt chỉ có lãnh đạm.

Trương Thiên vỗ tay giới thiệu nói, “Đây chính là lãnh đạo phụ trách mảng kĩ thuật internet của công ty chúng ta, chịu trách nhiệm toàn bộ về mọi công việc liên quan đến cơ cấu, xây dựng, vận hành và bảo trì trang web của công ty.”

“Tiểu Lục?” Lâm Tử Thanh vừa nhìn cậu ta vừa gọi nhỏ một tiếng.

Lý Dĩnh Nhi thì nhiệt tình đứng lên, vỗ tay nhiệt tình đầy ôn nhu nói, “Ôi, hoan nghênh hoan nghênh!”

Đãi ngộ với khách và đối xử với Trương Thiên, quả thật khác nhau một trời một vực.

Trương Thiên mặt không khỏi đen lại.

Tiểu Lục hướng về phía Lâm Tử Thanh gật đầu, thấp giọng nói một câu, “Chào chị dâu.”

Sau đó, ánh mắt cậu ta đảo qua Lý Dĩnh Nhi, ánh mắt hoàn toàn không hề có hảo cảm, không đáp lại lời cô ấy, coi cô ấy giống như không khí, không nhìn thấy.

Sự tiếp đón nhiệt tình lại bị phớt lờ, bầu không khí ngay lập tức có chút lúng túng.

Trương Thiên đắc ý cười, bởi vì anh biết, Tiểu Lục sẽ không nói chuyện với bất cứ người phụ nữ nào, ngoại trừ người chị dâu Lâm Tử Thanh này.

“Đúng vậy.” Trương Thiên lên tiếng ngắt lời mọi người, thản nhiên quay sang Lâm Tử Thanh giải thích, “Chính là Tiểu Lục, cậu ấy sẽ phụ trách tất cả mọi chuyện liên quan đến vấn đề kĩ thuật.”

“Chỉ một mình cậu ấy?” Lâm Tử Thanh nhíu mày hỏi lại.

“Không sai, một người này cản được một trăm, một nghìn người khác, chính là cậu ấy.” Trương Thiên khẳng định nói.

Tiểu Lục cũng nhẹ gật đầu, ý bảo đảm cậu ta sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Lâm Tử Thanh sầu não, cô biết Ngư Đấu là một công ty nền tảng phát sóng trực tiếp đã có từ lâu và rất phổ biến. Nghe nói nhóm nhân viên phụ trách kĩ thuật bên họ có hơn hai trăm người, mà Ái Thiên của mình lại chỉ có một người, liệu có thể hoàn thành tất cả mọi công việc sao?

Huống hồ trong ấn tượng của Lâm Tử Thanh, Tiểu Lục là một người nghiên cứu võ thuật mà?

Lần trước cậu ta còn ra tay cứu cô nữa.

Cậu ta làm được thật sao?

Trương Thiên nhìn ra sự âu lo của cô, an ủi nói, “Không cần lo, anh cảm thấy một mình Tiểu Lục không có vấn đề gì hết!”

“Chị dâu cứ yên tâm!” Tiểu Lục nhận lệnh nói.

Lý Dĩnh Nhi lúc này giống như đã rơi vào tiếng sét ái tính với Tiểu Lục, trong mắt toàn là hình ảnh của Tiểu Lục.

Cô ấy đối với lời nói của Trương Thiên, ủng hộ vô điều kiện, nói, “Đúng vậy đúng vậy, Trương tổng nói không sai, chỉ cần một mình Tiểu Lục là đủ rồi! Tôi cảm thấy một người rất tốt!”

“…”

Trương Thiên im lặng, đây hình như là lần đầu tiên Lý Dĩnh Nhi nói giúp mình thì phải?

Lâm Tử Thanh gật đầu, ra hiệu trước tiên xem qua trang web trước đã.

Tiểu Lục nhanh chóng bật máy vi tính lên, kết nối với máy chiếu, tải lên cơ cấu trang web cậu ta đã xây dựng cho Ái Thiên!

Tách!

“Oa..cái trang web này…đẹp quá đi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.