Cuồng Sóng

Chương 42: Tôi Vẫn Luôn Muốn Làm Cậu




Editor: Meow

"Triệu Như Tùng đúng là không chừa một thủ đoạn nào! Nếu như một tuyển thủ phi hạm bị dính vào Con kiến xanh thì xem như chấm dứt cuộc đời làm tuyển thủ rồi! Sẽ bị cấm thi đấu vĩnh viễn!"

Hạ Hành giơ tay vỗ bả vai Ngôn Dụ Phong: "Anh em à, không có chuyện gì đâu.

Người xấu bị bắt đi hết rồi."

Ngôn Dụ Phong nhắm mắt lại, giương cằm, thở một hơi thật dài, ngay cả lông mi cũng nhẹ nhành run run.

"Cậu không sao là tốt rồi.

Nhưng cậu có biết làm thế nguy hiểm lắm không? Nhỡ người phục vụ vẫn thả Con kiến xanh vào mấy ly rượu đó thì sao?"

Hạ Hành thở dài: "Không thể nào.

Tôi vừa nói mà, bạn của tôi đã nói chuyện với phục vụ kia rồi.

À, người bạn kia anh cũng quen đó."

"Ai?"

"Hà Hoan." Hạ Hành bĩu môi.

Ngôn Dụ Phong không biết nên bày vẻ mặt gì, đơ cứng như tượng thạch cao, hồi lâu mới dãn ra được chút: "Hà Hoan mà ra tay thì cái người phục vụ kia...!còn sống không?"

"Không biết." Hạ Hành giơ chân đá nhẹ chai rượu rỗng, "Tôi đứng ngoài phòng nghỉ của nhân viên Lưu ly thiên đường, Hà Hoan khóa cửa trong, nên chỉ nghe thấy tên kia khóc sướt mướt, không biết có bị đánh gãy xương không."

Ngôn Dụ Phong lại hỏi: "Hà Hoan sắp rời trái đất đi đóng quân nơi khác rồi, sao không có việc gì còn được rời căn cứ?"

"Ui dào, y mà đã muốn rời căn cứ thì kiếm được 7749 lý do ấy chứ?" Hạ Hành hừ một tiếng.

Bỗng sau gáy bị người đập một cái.

"Coi như vậy đi, mà cậu làm gì uống tận năm ly Lựu đạn dưới nước, muốn chết à!"

Hạ Hành vui vẻ: "Không phải chỉ là rượu pha nồng độ cao hơn tí thôi sao? Tửu lượng tôi rất đỉnh đó! Thật không khoác lác tí nào luôn, ngàn chén không say đấy."

Ngôn Dụ Phong lạnh lùng nhìn hắn: "Cậu thật cho là Lựu đạn dưới nước chỉ nồng độ cao thôi? Trong nó còn có thành phần đặc thù...!là trợ hứng đó, cậu có hiểu không?

"Hả?" Hạ Hành dùng ánh mắt nói cho Ngôn Dụ Phong biết, hắn thật sự "Không hiểu".

Ngôn Dụ Phong thở dài: "Thôi thì cậu đừng nán lại đây nữa, về sớm nghỉ ngơi đi, nhớ uống nhiều nước nhé.

A, hay là cứ đến bệnh viện nằm một đêm cho chắc đi, chứ cái Lựu đạn dưới nước kia vừa phát tác một cái, sợ cậu có khi bể mạch máu chết trong nhà luôn ấy.

Năm ly Lựu đạn dưới nước? Đúng điên thật rồi! Không biết trong rượu này có còn bỏ thêm cái tây ta gì không!"

Hạ Hành lui về sau một bước, mặt không biểu tình gì, nhưng trong lòng hơi hoảng hốt.

Không phải chứ, rượu này tác dụng mạnh như vậy à?

Còn thêm tây ta gì nữa?

Hắn theo bản năng kéo cổ áo, hình như hơi nóng thật.

Đầu ngón tay cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Lúc này, Tô Nguyệt cùng bạn của nó đã chuẩn bị rời khỏi Lưu ly thiên đường.

Muốn đi? Lời còn chưa khai, sao có thể để cho mày đi dễ dàng như vậy?

Hạ Hành bỗng giơ chân lên, đạp trên bàn, chặn luôn đường đi của Tô Nguyệt.

"Làm gì!" Tô Nguyệt khó chịu giương mắt.

"Ông ngoại mày chưa từng nói với mày là không có não thì đừng chơi trò âm mưu quỷ kế à?" Hạ Hành cười hỏi.

"Mày...!Chuyện lần này không liên quan đến tao." Tô Nguyệt xoay người, chuyển hướng rời đi.

"Đương nhiên là có liên quan.

Mày bị người ta mượn dao giết người, vẫn chưa rõ à?"

"Mày có ý gì?" Tô Nguyệt quay đầu lại.

"Người đàn ông Triệu Như Tùng phái tới đã sớm nói với mày kế hoạch của gã, đúng không?"

Tô Nguyệt buồn bực không nói lời nào.

"Nếu như kế hoạch thành công, tao sẽ vì dùng Con kiến xanh mà bị cấm thi đấu, dù là Trần Ngọc hội trưởng Hiệp hội thể thao phi hạm, hay là mấy người bạn trong hạm đội của tao, nhất định sẽ có người điều tra chuyện này.

Triệu Như Tùng chắc sẽ vứt cái nồi[1] này cho mày, Trần Ngọc hay hạm đội liên bang đều không phải là nơi dễ chọc, ông ngoại mày chắc chắn sẽ lột một tầng da của mày."

[1] đội nồi, gánh chuyện xấu không phải là mình chủ mưu

Hạ Hành nói tới đây, Tô Nguyệt coi như có ngu nữa cũng hiểu rõ.

"Nếu kế hoạch thất bại, đội nồi cũng là mày, vì Triệu Như Tùng sẽ nói Con kiến xanh kia là vì giúp mày hả giận mới dùng đến.

Ông ngoại mày vì lo lắng gã sẽ rêu rao chuyện này, nên sẽ phải dùng mạng lưới giao thiệp của mình giúp gã ém chuyện này xuống.

Hạ Hành nói đến đây liền ngừng lại.

Sắc mặt Tô Nguyệt cực kì khó coi, Lê Mộng Điềm bên cạnh thấy vậy cười giảng hòa nói: "Anh ơi, lần này tụi em chỉ đến chơi mà thôi.

Anh có khúc mắc gì với ông chủ Triệu thật không liên quan đến tụi em.

Tô Nguyệt cũng chỉ là cái bia đỡ đạn thôi, nếu như anh thật muốn tính toán với tụi em, thì thật rơi vào bẫy xúi giục của người ta rồi đấy.

Nếu như Triệu Như Tùng là chủ mưu làm ra những chuyện thế này, thì ông Tô Chấn cũng thế, Tô Nguyệt cũng thế, đều sẽ không giao thiệp với gã đâu.

Xin hãy tin tưởng chúng em."

Nhìn đi, Lê Mộng Điềm này cũng trạc tuổi Tô Nguyệt, thế mà khôn khéo trưởng thành hơn nó nhiều.

"Bọn em về đi." Hạ Hành nhường đường.

Dù sao thì mình cũng không thể thực sự làm gì Tô Nguyệt, chỉ dạy dỗ nó chút là được.

Lần này nó đuối lý, về nhà sẽ không dám kiếm chuyện với Hạ Tu Văn.

Cảnh sát thu đội, đội trưởng của họ đi về phía cửa, vừa lúc đối mặt với Hà Hoan đang đứng đó.

Gió đêm nhẹ phất qua từng lọn tóc của y, y cười cười, đi sang một bên trò chuyện với đội trưởng nọ.

Quản lý Vương Thiên Chuy mất tích nãy giờ cũng ở đó, hình như đang phối hợp cảnh sát điều tra.

Trong đại sảnh Lưu ly thiên đường, ban nhạc 3D một lần nữa xuất hiện.

Thanh âm ông chủ truyền tới: "Do có chuyện ngoài ý muốn làm ảnh hưởng đến thú vui của mọi người, thế nên hôm nay miễn phí rượu cho tất cả!"

Phút chốc, tiếng hoan hô lần lượt vang lên.

Vừa rồi mọi người còn đang bất mãn vì đột nhiên bị cảnh sát kiểm tra, còn việc đang ngồi bàn tán "Triệu Như Tùng ám toán đối thủ", cứ như vậy xem như chưa tồn tại.

Hạ Hành mở nước suối, uống hơn nửa chai, rồi cầm chai còn lại, ngồi cạnh ghế dài.

Từ góc độ này vừa vặn có thể nhìn thấy cửa, Hà Hoan đang một tay đút túi, không biết đang nói chuyện gì với đội trưởng đội cảnh sát, mà người này lại đang cười.

Ánh đèn đường trong trẻo rơi vào mi mắt y, không biết là do nhạc rock and roll hay do nước suối cứ như rượu mạnh rót vào cổ họng, trong máu cứ như có từng ngọn lửa nhỏ đang tỏa hơi nóng.

Dòng người lui tới che khuất đi bóng người y, che kín không kẽ hở.

"Này, mặt cậu đỏ lắm đấy." Ngôn Dụ Phong rất lo lắng ngồi cạnh Hạ Hành, "Tôi đã nói rồi, tốt nhất cậu nên đến bệnh viện đi.

Người chơi thâm niên mà dùng Lựu đạn dưới nước này, cùng lắm ba ly là hết, hơn nữa ba ly là cả đêm đã chơi hết sức rồi.

Đây cậu năm ly." Ngôn Dụ Phong nhấn mạnh lần nữa.

"Được, nghe lời anh, lát tôi đi bác sĩ được chưa? Nhưng mà trước khi đi, tôi phải ghé nhà vệ sinh đã."

Hạ Hành vỗ vai Ngôn Dụ Phong, cũng không cảm thấy đối phương như vậy là quan trọng hóa vấn đề.

Dù sao mấy loại rượu bia đồ uống có cồn đều không có lợi với các tuyển thủ thể thao.

Càng khỏi nói loại thi đấu phi hạm cường độ vận động cao cùng năng lực phản ứng nhanh này.

Hơn nữa, giờ hắn cảm thấy nóng thật, mà kiểu nóng này...!không giống với rượu nồng độ cao bình thường.

Chắc đúng thật như Ngôn Dụ Phong nói, có thành phần trợ hứng.

Đột nhiên có dự cảm không tốt.

"Tôi đi với cậu." Ngôn Dụ Phong đang định đứng dậy đã bị Hạ Hành ấn lại ghế.

"Có phải học sinh tiểu học đâu mà còn nắm tay nhau đi vệ sinh."

Hạ Hành muốn đi rửa mặt, tiện thể nếu được thì ói luôn chỗ rượu vừa uống.

Hắn đứng lên, chen lấn trong đám người, thoạt nhìn đi rất vững nhưng hắn cảm thấy choáng váng, đặc biệt còn thêm nhạc rock and roll vang dội, chấn cho não phát đau.

Nhà vệ sinh Lưu ly thiên đường rất đẹp, không có bất kì một mùi không thoải mái nào, sàn nhà thì sáng như gương soi.

Chỉ có lẻ tẻ vài người ở đây, cùng một vài thành phần hạ lưu vào đây làm một vài chuyện khó nói.

Hạ Hành mở một phòng đơn, vừa vào liền bắt đầu nôn mửa, nhưng ói mãi, trừ nước lọc vừa uống ra thì không có gì cả.

Hắn chỉ cảm thấy người ngày càng nóng, ngay cả hô hấp cũng nóng như lửa đốt.

Cảm giác này thật không tốt.

Hạ Hành vừa muốn bò dậy, chợt thấy choáng váng, suýt thì chúi cả người vào bồn cầu.

Hắn gian nan chống tường, xé giấy lau miệng, vừa xoay người mở cửa đã nhìn thấy một gã đàn ông đứng ngay cửa.

"Nhường một lát." Giờ hắn đã mất sạch kiên nhẫn, thẳng thắn đưa tay đẩy vai gã.

Không biết có phải do thuốc phát tác không, chân hắn bắt đầu liêu xiêu, tay đẩy một cái cũng không có sức gì, ngược lại bị gã đàn ông kia túm chặt cổ tay.

"Tôi thấy em uống tận năm ly Lựu đạn dưới nước, giờ hẳn là rất muốn nhỉ?" Gã cố ý ghé vào tai Hạ Hành nói, hắn theo bản năng nghiêng mặt đi, hung hăng đẩy gã một cái.

"Cút ngay."

Hạ Hành đi về phía cửa, ngờ đâu gã kia không thuận theo thả hắn ra, bỗng ôm hắn lại từ phía sau.

"Tôi biết em.

Em là tuyển thủ phi hạm đang hot gần đây đúng không? Không ngờ lại gặp em ở đây...!tôi đã để ý em từ khi em mới vào Lưu ly thiên đường..."

Tên này vừa nói vừa đẩy Hạ Hành vào phòng riêng.

Độ phảm cảm của Hạ Hành tăng lên hết cỡ, thúc một cùi chỏ ra sau, đập vào gò má của gã kia.

"Mẹ mày!" Gã đàn ông lảo đảo lui về sau hai bước, ngã ngồi trên mặt đất, biểu tình thâm độc nói, "Không phải chỉ là lũ lái phi hạm kiếm tiền thôi sao? Muốn tiền tôi cũng có thể cho!"

"Tiền? Bố mày không thiếu." Hạ Hành định quay ra hành tên này ra bã, nhưng lí trí kịp thời nói với hắn không nên gây chuyện trước thềm chung kết.

Hắn thật hơi hối hận vừa rồi không để Ngôn Dụ Phong đi cùng.

Tay trong tay đi vệ sinh như học sinh tiểu học thì sao chứ? Vẫn tốt hơn giờ chả nôn được gì, còn gặp tên buồn nôn.

"Nhưng giờ em đang thiếu đàn ông." Gã đàn ông lắc lư lảo đảo đứng dậy, xoa xoa nơi vừa bị đánh, "Năm ly Lựu đạn dưới nước, một đêm không ngừng."

Gân xanh trên trán Hạ Hành nảy bần bật, cái câu một đêm không ngừng kia hắn đã phải nghe không dưới một người nói rồi.

"Kể cả bố mày không ngừng được thì cũng đếch chơi với mày." Hạ Hành lạnh lùng ném một câu.

Hắn không biết rằng mình đang đỏ mặt, cộng thêm giọng điệu lành lạnh kia, càng khiến người ta mơ tưởng.

Gã đàn ông bỗng nhiên bò dậy, bất ngờ vọt đến nắm đầu Hạ Hành đập vào tường.

Mà phản ứng của hắn so với ngày thường chậm đi nửa nhịp, dù tay đã kịp thời đệm trước trán, nhưng một đòn này dồn sức rất lớn, đập đến tí nữa gãy luôn đầu ngón tay.

Tai cũng bắt đầu ong ong, nhìn xung quanh đều xoay tròn.

Hạ Hành bị người lôi về, hắn chỉ biết có người đang lải nhải bên tai, nhưng cụ thể là nói gì lại không hề nghe rõ.

Hắn còn biết áo phông của mình bị người vén lên, một giây kia trong đầu chợt lóe lên món võ mà Hà Hoan đã từng dạy...!Nữ tử phòng lang thuật.

Thế là đại não bắt đầu phản ứng theo bản năng, hai tay kéo áo gã đàn ông lên rồi luồn tay vào.

Gã lập tức bật ra điệu cười dê xồm: "Tôi nói mà, sao em có thể không có cảm giác chứ! Giờ muốn rồi đúng không? Muốn tôi à?"

Ngờ đâu một giây sau, Hạ Hành liền lộn áo gã vòng lên cổ vặn một cái, thiếu chút vặn gãy luôn cổ.

Gã liều mạng đập sàn nhà, muốn đạp Hạ Hành, nhưng hắn căn bản không cảm thấy được.

"Khụ...!khụ..."

Hạ Hành hắn là người có thù tất báo, lôi đầu gã đập lên sàn nhà một cái, tên kia bất tỉnh ngay tức khắc.

Hạ Hành thở dài một hơi, chậm rãi đứng dậy, từng lỗ chân lông trên người đều tỏa ra hơi nóng, tay run run cứ như đồng hồ báo thức.

Hắn lui về sau hai bước, ngồi lại trong phòng riêng, cúi đầu nghe tim mình nhảy như muốn nổ tung vậy.

"Đcm...!sẽ không bể mạch máu thật chứ?"

Hạ Hành cúi đầu, tựa trán trên cánh cửa, nhưng hết thảy đều không thể nhẫn nại.

Vừa nhắm mắt trong đầu đã liên tưởng đến bộ dạng Hà Hoan một tay đút túi, đứng dưới ánh đèn đường trò chuyện vui vẻ với người khác.

Rồi lúc y cúi đầu xuống buộc dây giày cho mình, cái gáy trắng nõn kia.

Không gian trong phòng vệ sinh chật hẹp bực bội như một cái lồng hấp, vừa nóng vừa ngộp.

Hạ Hành muốn chạy trốn, nhưng không đủ sức đứng dậy.

Hắn chỉ có thể nhớ đến Hà Hoan, nhớ một lần lại một lần, thậm chí còn mò đến cả tấm ảnh y từng gửi kia.

Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, đầu vừa nghĩ tay đã mở ra, đó là tấm ảnh chụp tay Hà Hoan khi đang hít đất.

Giờ Hạ Hành nhìn tấm hình kia, chỉ muốn lúc lái chiếc Cơn lốc sao Mộc, người này sẽ ngồi sau lưng đưa tay ôm mình.

Chợt hắn cảm thấy ngứa răng không rõ lý do.

Thật muốn cắn cổ tay Hà Hoan, rồi cắn ngón tay y, thật muốn biết khi đó khuôn mặt tươi cười của y có nhíu mày hay không.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, tiếp đó là rầm một tiếng, hình như gã đàn ông té xỉu ngoài kia bị đá một cái.

"Đây là...!xảy ra chuyện gì?" Là thanh âm của Ngôn Dụ Phong.

"Hừ." Tiếng hừ lạnh của ai đó.

Trong lòng Hạ Hành run lên, máu suýt thì vọt lên não.

Hà Hoan, là Hà Hoan, y cũng ở bên ngoài.

Tiếp đó là tiếng gõ cửa.

"Cốc cốc" hai tiếng, Hạ Hành có thể tưởng tượng được dáng vẻ y đang nghiêng mặt nâng cổ tay, ngón trỏ cong lên gõ vào cửa.

Tốc độ bơm máu của tim cũng vì hai tiếng gõ này mà tí thì tắc nghẽn, bả vai Hạ Hành run rẩy.

"Hạ Hành, cậu có ở trong đó không? Tim cậu đập nhanh quá." Thanh âm Hà Hoan vang lên.

Trong trẻo lạnh lùng, rất nghiêm túc, không mang chút trêu đùa như ngày thường.

Hô hấp Hạ Hành nghẹn lại nơi cổ họng, không dám đáp lại đối phương, hắn không muốn Hà Hoan nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình.

"Dụ Phong, cậu giúp tôi kéo tên rác rưởi kia đi trước, đưa cho bên cảnh sát.

Vừa hay đội trưởng họ chưa đi."

"Còn Hạ Hành..."

"Cậu ấy giao cho tôi.

Yên tâm." Hà Hoan nói.

"Được."

Ngôn Dụ Phong rời đi, trong nhà vệ sinh chỉ còn lại Hà Hoan cùng Hạ Hành.

Ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc rock ở đại sảnh, từng tiếng nhạc gào thét đợt này sang đợt khác, nhưng bản năng Hạ Hành vẫn phân biệt được tiếng hô hấp của Hà Hoan từ những thanh âm kia.

"Mở cửa được không Hạ Hành?" Giọng điệu Hà Hoan nhẹ nhàng, mang theo ý dỗ dành.

"Anh...!Anh ra ngoài đi." Hạ Hành phải dùng hết hơi mới thốt ra được vài chữ như thế.

"Tôi biết cậu muốn làm gì ở trong đó.

Nhưng tin tôi, chỉ như vậy còn lâu mới đủ.

Cậu mở cửa ra đi, tôi sẽ giúp cậu một tay."

Thanh âm Hà Hoan có vẻ trầm thấp hơn ngày thường, bay vào tai Hạ Hành, thẳng băng không ngừng mà chạy một mạch lên đầu hắn, Hạ Hành cắn răng, run rẩy nói: "Đi đi."

Hắn chờ nửa ngày, mong y nhanh đi ra ngoài, nhưng chờ đến sắp nổ tung mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của y.

"Cầu anh đi đi." Giờ Hạ Hành cực kì chóng mặt, chất rượu bắt đầu phát tác.

"Thật ra thì có vài loại rượu mạnh hơn Lựu đạn dưới nước nhiều, nhưng Triệu Như Tùng nhất quyết muốn chọn loại này, trừ có thể thả Con kiến xanh vào đó, còn muốn cậu mất tinh thần để bọn chúng có thể lợi dụng.

Nếu tôi đoán không sai thì gã đàn ông ngã trên đất kia chắc là do Triệu Như Tùng phái đến." Thanh âm Hà Hoan cách cửa truyền đến.

Chó già Triệu Như Tùng chắc muốn thành chó chết đến điên rồi!!!

Hạ Hành nghiến răng nghiến lợi, bất kể là Con kiến xanh hay cái thằng có ý đồ xấu kia, cũng nham hiểm đến tức lộn cả ruột.

"Tôi biết...!anh đi ra ngoài đi." Hạ Hành cắn răng đến cái rãnh răng cũng sắp nát.

Hà Hoan chết tiệt nói mấy thứ này, hắn đều đoán được.

Nhưng giờ thứ Hạ Hành không muốn nghe thấy nhất là thanh âm của y, càng nghe càng nóng đến điên người.

"Tôi ra ngoài, vậy thì cậu phải làm sao bây giờ?" Thanh âm Hà Hoan càng nhẹ.

Cứ như con kiến bò loạn trong tim vậy, Hạ Hành sắp điên rồi.

"Cút đi."

"Đều là đàn ông con trai với nhau cả.

Trước hồi còn là học viên dự bị, làm mấy chuyện này nếu bị bạn cùng phòng bắt gặp cũng không to tát gì lắm.

Nhưng cậu không dám mở cửa để tôi giúp cậu, có phải chột dạ không?" Hà Hoan hỏi.

Hạ Hành rất muốn đánh nhau với y: "Tôi chột dạ? Tôi chột dạ gì chứ? Tôi làm cái gì mà chột dạ!"

"Vì cậu đang nhớ đến tôi." Hà Hoan nói.

Toàn không gian như bị ấn nút tạm dừng, thanh âm huyên náo bên ngoài như biến mất, Hạ Hành chỉ còn nghe thấy tiếng tim reo hò của mình, cùng với hô hấp nặng nề đang cố nén, cùng với...!Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Hà Hoan ngoài kia.

"Tôi nhớ anh con khỉ! Anh có bệnh à!" Hạ Hành dùng sức hô lên, nhưng trong lòng lại tự cảm thấy vô cùng giả tạo.

"Cậu thích chỗ nào của tôi?"

Rõ ràng cách một lớp cửa, nhưng Hạ Hành cảm thấy như đối phương đang nói ngay bên tai mình.

"Đâu cũng không thích!"

"Cậu thích cổ của tôi đúng chứ?"

Hạ Hành cứng người, vừa nãy hắn mới nghĩ đến cái cổ của y.

Sao tên này biết được? Vì sao y biết?

"Trong căn cứ còn có người từng nói tay của tôi cũng không tệ lắm, có thể cầm trọn cả chai nước lọc."

Hà Hoan không nói còn tốt, vừa nói, Hạ Hành liền không dám cúi đầu nhìn bản thân, thật khó chịu, trong đầu hắn đang tưởng tượng cảnh tay Hà Hoan, nhưng không phải là cầm chai nước.

Cầu xin anh, đừng nói nữa.

Hạ Hành nóng nảy đến sắp rớt nước mắt rồi.

"Có phải mãi không ra được nên rất khó chịu không? Lựu đạn dưới nước này có thành phần đặc thù, người bình thường uống một ly là đủ rồi.

Cậu uống năm ly, không thể nào tự giải quyết được đâu."

"Vậy anh gọi xe cấp cứu đến đi." Hạ Hành vò đã mẻ dứt khoát không sợ sứt, đi bệnh viện truyền nước biển cũng được, rửa dạ dày cũng được, chứ như này thực sự không được rồi.

"Mở cửa ra." Thanh âm Hà Hoan hoàn toàn thấp xuống, cứ như người đang nhẫn nại không phải Hạ Hành, mà là y.

Chỉ mấy chữ mà thôi, nhưng lại có lực xuyến thấu mạnh mẽ, làm cho phòng riêng này càng thêm chật chội, Hạ Hành sắp thở không nổi rồi.

"Mở cửa ra, cậu muốn đều sẽ có."

Sự cám dỗ không một tiếng động bắt đầu lan tràn.

Hạ Hành nuốt nước miếng, tay run run muốn đụng vào chốt cửa.

Nhưng hắn biết, một khi để Hà Hoan vào, nhất định sẽ xảy ra chuyện vượt quá sức tưởng tượng của hắn, Hạ Hành hắn ngay cả chết cũng không sợ, nhưng giờ phút này lại sợ Hà Hoan ngoài kia.

"Tôi đếm đến ba, nếu cậu không mở cửa tôi sẽ trực tiếp đá văng.

Tự cậu mở cửa, tôi sẽ đối thật tốt với cậu.

Còn tôi đá cửa vào, thì tôi sẽ không để cậu đi tham gia trận chung kết được đâu."

Hạ Hành biết, người như Hà Hoan nhất định nói được làm được.

Cạch một tiếng, khóa cửa mở ra.

Hạ Hành cúi đầu, lúc nhìn thấy mũi chân Hà Hoan, tim hắn như muốn vọt ra ngoài, không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng Hà Hoan đứng dựa vào cửa, khóa cửa lại.

"Anh...!khóa cửa làm gì?" Hạ Hành khàn giọng hỏi.

Hà Hoan không trả lời, mà ngồi xổm xuống trước người hắn, nâng cằm Hạ Hành lên.

"Sao không nhìn tôi?"

Hạ Hành nhìn vào mắt y, đôi mắt ấy rất sâu, trước giờ luôn cảm thấy đuôi mắt hơi bạc tình cùng không đứng đắn, nhưng rơi vào trong mắt Hạ Hành lúc này, thật giống như muốn thiêu cháy tim hắn.

Hạ Hành đang muốn nghiêng mặt đi, nhưng cằm vẫn bị đối phương gắt gao giữ lại.

"Thật ra thì tôi vẫn luôn muốn làm cậu." Hà Hoan nói.

"Không phải vẫn đang chạm đây à...!anh còn đụng chưa đủ sao?" Giọng Hạ Hành khàn đến phát sợ, hắn cấp tốc nói chuyện để che giấu, nhưng lại không biết mình đang che dấu cái gì.

"Cậu cảm thấy tôi muốn chạm cậu, chỉ là sờ một cái sau gáy hay luyện đánh với cậu một trận? Hạ Hành, cậu lớn rồi, cậu biết ý tôi nói muốn đụng chạm là gì."

Thanh âm Hà Hoan vững vàng, không mang một chút đùa giỡn nào.

Thà y nói đùa còn hơn, nếu là đùa, mọi người cười một cái liên qua chuyện.

"Tôi cố nhịn, là vì không muốn cậu cảm thấy tôi tiếp cận cậu, chỉ vì đề cao độ xứng đôi của chúng ta.

Chỉ cần cậu không muốn, thì có thể vĩnh viễn không làm pháo thủ của tôi, nhưng mà...!nói tôi nghe, vừa rồi cậu có nghĩ đến tôi không?"

Ánh mắt Hà Hoan như chứa nước, như thủy triều từng đợt dâng lên, làm Hạ Hành không thể nào né được.

"Vừa rồi có nghĩ đến tôi không? Dù chỉ là một chút?"

Hà Hoan cứ như vậy nhìn hắn, Hạ Hành chưa bao giờ bị ai nhìn chăm chú như vậy.

Hắn há miệng, nhưng không nói được lời nào.

"Nếu như không, vậy giờ tôi gọi xe cấp cứu cho cậu ngay lập tức."

Hà Hoan rũ mắt, ánh nước trong mắt như mờ đi.

Hạ Hành chợt hoảng hốt, nhanh như chớp kéo tay Hà Hoan, vội vàng nói.

"Có."

Hà Hoan cứng lại, lần nữa ngước mắt lên nhìn Hạ Hành.

Đó là một ánh mắt đầy sự kiểm soát, Hạ Hành theo bản năng lui về phía sau, lại bị Hà Hoan túm gáy lại.

Cả mi mắt đẹp đẽ và đường quai hàm mạnh mẽ của y rất tự nhiên phóng đại trước mắt Hạ Hành.

Ngay cả đôi môi khép mở của y, cũng gắt gao bắt lấy tầm mắt Hạ Hành, làm hắn nhìn đến thở dồn dập.

Khi Hà Hoan hoàn toàn nhích đến gần hắn, Hạ Hành chỉ cảm thấy môi dưới của mình bị cái gì đó mềm mại như thăm dò nhẹ nhàng chạm một cái, máu cả người hắn như chảy ngược, nhưng ngay sau đó chạm nhẹ liền biến thành ép sát mang tính chinh phục.

Đầu Hạ Hành rối tung không còn phân biệt được gì, hắn không thở được, vừa muốn nghiêng mặt sang đã bị Hà Hoan cố chấp chỉnh lại, bất kể hắn muốn xoay đi hướng nào, Hà Hoan đều bám chặt theo như hình với bóng.

Cho đến khi Hạ Hành hết hơi đẩy y ra.

"Ưm..."

Môi dưới hắn bị mút nhẹ một cái.

"Cậu ghét tôi à?" Hà Hoan hỏi.

"Không...!không ghét...!Anh hôn sâu quá...!không thở được."

Hạ Hành nói xong, chợt nhận ra mình vừa bị người ta hôn.

Hắn trợn tròn mắt ngơ ngác nhìn đối phương.

Hà Hoan cười, đôi mắt cong cong, Hạ Hành không biết diễn tả vẻ đẹp này thế nào, chỉ cảm thấy hồn mình cũng bị đối phương câu đi luôn rồi, mà cái chỗ khó nói kia càng thêm khó chịu.

"Nhóc ngốc.

Cậu không biết thở bằng mũi à?" Hà Hoan mỉm cười.

Vẫn là cười như ngày thường, nhưng Hạ Hành hắn đã chìm sâu rồi, ban đầu hắn còn ghét người đến gần, nhưng một khi đổi thành Hà Hoan, phòng tuyến mong manh của hắn cũng sắp tan mất.

Hà Hoan lại ngẩng đầu lên, nhìn hõm cổ cùng hầu kết lên xuống của y, Hạ Hành chợt nảy sinh suy nghĩ tất cả những thứ này sinh ra đã là của mình.

Bỗng hắn đưa tay bóp cổ Hà Hoan, rồi nhích người về phía trước.

Hà Hoan mở to mắt, mặc hắn làm bừa, chỉ chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng nghịch cằm Hạ Hành.

Thanh âm y như nghẹn lại nơi cổ họng, cả dây thanh quản như đang nóng lên: "Thích tôi...!như vậy sao?"

Hạ Hành không trả lời, hắn không biết sao mình lại làm vậy.

Có lẽ hương vị trên người Hà Hoan, động mạch cổ đang nảy dưới tay đã làm cho Hạ Hành như phát điên.

Tiếng ong ong bên tai cũng dần bị thanh âm của Hà Hoan thay thế, từng nhịp thở củ, thanh quản run run thậm chí là nhịp tim đập của người nọ, tất cả đều rõ ràng trong thế giới của Hạ Hành, giờ Hạ Hành cũng không còn tinh lực chú ý việc liệu đó có phải ảo giác của mình không.

Hà Hoan dung túng hắn, thế nhưng Hạ Hành không biết nên làm thế nào để ngọn núi lửa đang sôi trào từ đáy lòng có thể biến mất, chỉ nghe Hà Hoan nói: "Đều giao cho tôi đi."

Đầu Hạ Hành mơ mơ màng màng, đã không còn phân biệt được Hà Hoan đang nói cái gì.

Bất chợt, y lôi Hạ Hành đến, y nhìn Hạ Hành, ánh mắt kia thật lạnh, không phải là loại lạnh mang đến cảm giác xa cách, mà nó như chứa sự chiếm hữu không thể xem nhẹ, nháy mắt làm Hạ Hành tỉnh hồn.

Hà Hoan lần nữa hôn lên, tràn đầy uy thế cùng ham muốn chiếm lấy, Hạ Hành ngửa về sau, không chịu nổi lực độ này, cằm theo đó giương lên, tay chống vai Hà Hoan, nhưng không nghĩ tới Hà Hoan lại dứt khoát cúi xuống, hai tay chống trên tường phía sau Hạ Hành.

Hồn Hạ Hành chắc cũng bị đối phương lôi ra luôn, lục phủ ngũ tạng như thấm nhuần hương vị của Hà Hoan, Hạ Hành cảm thấy sự sống của bản thân cũng đã giao vào tay đối phương.

Tim càng đập càng nhanh, Hà Hoan từ từ ngẩng đầu lên, hai tay vẫn chống hai bên tường, chỉ hôn như vậy, nhưng Hạ Hành cưỡng lại được bản năng mà đuổi theo y.

Một sự mê hoặc mạnh mẽ.

Hạ Hành run mi mắt nhìn y, phát hiện Hà Hoan đang từ trên cao nhìn xuống mình, ánh mắt kia không cho phép cự tuyệt, cùng với một loại cố chấp mê say mà Hạ Hành chưa từng thấy.

Rồi Hà Hoan chợt ngồi xổm xuống, ngước đầu nhìn hắn: "Từ giờ khắc này, tất cả mấy thứ tạp nham trong cậu đã được thay thế.

Giờ cậu...!là của tôi."

Hà Hoan như vậy làm hắn cảm thấy sợ, nhưng khi y cúi đầu xuống, Hạ Hành suýt điên mất rồi, hắn hoàn toàn lâm vào sự thao túng của đối phương, bất kỳ giãy dụa đều không còn hiệu quả.

Sự mê hoặc không lối thoát đã đánh cắp đi suy nghĩ của hắn, trong đầu chỉ còn sót lại đúng một từ.

Hô hấp biến thành thứ xa xỉ, suy nghĩ như lâm vào một mảnh sương mù lơ lửng.

Hạ Hành không biết mình có phát ra âm thanh không, mà giờ phút này, Hà Hoan như thiên sứ ấm áp, cũng như ác quỷ khó lường.

Hai chân hắn đạp mạnh trên cửa, tựa như sự chống cự đối với nỗi sợ hãi bị đánh chiếm, nhưng nỗi sợ hãi vẫn thường trực ở từng nhịp tim, từng nhịp đập mãnh liệt như có thể lìa đời bất cứ lúc nào, mà ở đâu bên kia của cái chết, hắn cảm thấy như...!Hà Hoan đang đứng nơi đó.

Lần nữa tỉnh lại, cái đầu tiên đập vào mắt Hạ Hành là trần nhà mình, đang muốn cong đầu gối, hắn chợt nhớ đến Hà Hoan.

Như dòng điện vụt bỗng tung hoàng trong mạch máu, Hạ Hành lập tức bật dậy, vén chăn lên.

"Đệt mẹ nó..."

Xanh xanh tím tím, này thì sao dám mặc quần thể thao ngắn thích nhất được, chỉ cần nhúc nhích cái là rõ mồn một.

Cổ họng khô khốc, như có đốm lửa vừa tàn vậy, Hạ Hành quay đầu thấy ly nước bên bàn, không nói hai lời nhanh gọn đưa tay cầm ly tu một hơi cạn sạch.

"Người đâu?"

Hạ Hành xuống giường, chân xỏ dép đang tính đứng lên, đầu gối chợt mềm nhũn, tí thì té trên đất.

Trong nháy mắt, hắn bỗng nhận ra, tối qua, trong gian phòng chật hẹp kia, Hà Hoan giúp hắn rất nhiều lần, còn bản thân thì làm càn đến mất tính người, dám túm tóc y đè xuống...!

Mặt Hạ Hành phừng một cái đỏ bừng, nghĩ đến sau đó mình đã mất trí, chỉ biết Hà Hoan thật...!Quá lợi hại.

"Xí! Lợi hại cái lông ấy!"

Đó là do mình không tìm được ai so sánh với y thôi.

Hạ Hành vừa đẩy cửa, đã chạm mặt Ngôn Dụ Phong.

"Cậu...!cậu tỉnh? Không sao chứ? Còn chỗ nào khó chịu không? Để tôi dẫn cậu đi bệnh viện kiểm tra lại cho chắc!"

Mặt mày Ngôn Dụ Phong tiều tụy, vành mắt đen thui, rõ ràng là một đêm không ngủ.

Hạ Hành biết hắn rất lo lắng cho mình.

"Tôi không sao.

Tôi...!Sao tôi về được?" Hạ Hành hỏi.

"Là Hà Hoan mang về.

Hà Hoan sắp xếp ổn thỏa cho cậu mới về căn cứ.

Diệp Dương còn phải đi học, nên tôi cho cậu ấy về sớm.

Vương Thiên Chuy vẫn đang ở cục phối hợp điều tra, nói là chờ cậu tỉnh thì đến đó một chuyến.

Giờ Triệu Như Tùng muốn tẩy trắng cũng khó." Ngôn Dụ Phong kể sơ lại một lần mấy chuyện lúc Hạ Hành không tỉnh táo.

"Sao lại khó tẩy trắng?" Hạ Hành nheo mắt, "Gần đây gã không có động tĩnh gì, sao giờ không đẩy nồi cho cấp dưới?"

"Nhưng lần này, một vài trang báo lớn đều ám chỉ gã từng ám toán những tuyển thủ phi hạm của các câu lạc bộ khác, nghe nói lần trước cậu bị đánh trong câu lạc bộ gã đã có người quay lại rồi gửi video cho Hiệp hội thể thao phi hạm.

Hình như Hiệp hội muốn tạm ngừng tư cách dự thi của mấy câu lạc bộ dưới trướng hắn.

Nếu thật như vậy, thì chung kết lần này cậu liền đánh như chỗ không người."

Ngôn Dụ Phong ngừng một lát, nói tiếp: "Hà Hoan người này...!có thù tất báo.

Triệu Như Tùng tính kế cậu, chắc chắn y không tha cho gã đâu.

Trước khi y rời trái đất, nhất định sẽ làm gã rớt đài."

"Không...!không phải Hà Hoan." Hạ Hành cúi đầu, "Hẳn là Tô Chấn.

Nếu Hà Hoan muốn hại Triệu Như Tùng, sẽ nắm chắc bằng chứng, chứ không để truyền thông nói bóng nói gió như giờ."

Hạ Hành đợi nửa ngày không nghe Ngôn Dụ Phong nói gì, ngước mắt lên, thấy đối phương thế mà lại cười.

"Anh cười gì?"

"Tôi cười cậu thế mà hiểu Hà Hoan như vậy.

Còn tưởng rằng ở trong lòng cậu, Hà Hoan chính là một tên khốn không đáng tin." Ngôn Dụ Phong nói.

Tên khốn không đáng tin sao?

Hạ Hành mềm lòng.

Hắn biết, Hà Hoan trong căn cứ khu Đông chắc chắn là một thao tác viên chiến hạm địa vị cao, thiên chi kiêu tử như vậy, sẽ được hạm đội bảo vệ, sẽ được hưởng những đặc quyền mà người khác không được hưởng, đương nhiên đặc quyền này là do y liều mình đổi lấy, y đáng giá.

Nhưng người như vậy lại cúi đầu trước mặt Hạ Hành, buông xuống tôn nghiêm và tư thái để giúp hắn.

Dù khi đó mình không đủ tỉnh táo, nhưng vẫn nhớ được Hà Hoan đã nói những gì.

Tôi luôn muốn làm cậu.

Tôi cố nhịn, là vì không muốn cậu cảm thấy tôi tiếp cận cậu, chỉ vì đề cao độ xứng đôi của chúng ta.

Chỉ hai câu này, trái tim Hạ Hành đã nhảy tưng bừng, bên tai cũng đỏ lên.

"Lần này Hà Hoan rời trái đất, hẳn là rất lâu nữa chúng ta mới gặp lại y nhỉ?"

"Sao biết được? Không phải y đi mặt trăng sao? Chờ chúng ta vô địch giải phi hạm, là có thể đi mặt trăng thăm y." Hạ Hành nói.

"Ai biết y đi mặt trăng hay gì." Ngôn Dụ Phong thở dài, "Tôi luôn cảm thấy, hẳn là y sẽ bị phái đi cứ điểm trạm không gian.

Dù sao thì y đóng trên trái đất cũng lâu rồi, đến mặt trăng còn chưa đủ quan trọng..."

Hạ Hành vừa nghe, tim chợt nhói lên không lý do.

"Khi nào y đi?"

"Không biết."

Hạ Hành xoay người, nhanh chóng mở quang não, mới phát hiện tất cả đều là cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn chưa nhận của Hà Hoan..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.