Cuồng Sóng

Chương 40: Cảm Ơn Cậu Ghép Đôi Cùng Tôi




Editor: Meow

Hay lắm, giờ đầy người là người, đến cả Ngôn Dụ Phong cũng chả thấy đâu luôn.

Chợt tiếng vỗ tay sôi trào vang lên, hình như có người lên nhảy một đoạn.

Hương thơm của rượu đỏ, tiếng vỗ tay như hòa với sự nhộn nhịp của nhịp tim như là một bản giao hưởng sôi động nào đó.

Mặc dù cách khá xa nhưng Hạ Hành vẫn nghe được sự mạnh mẽ từ những điệu nhảy, những tiếng di chuyển trên mặt đất.

"Chắc là người của hạm đội liên bang nhỉ? Nhảy giỏi quá!"

"Đã mắt quá! Thật muốn tháo mặt nạ họ xuống!"

"Thật là bạo! Quá A khí[1] luôn!"

[1] ngầu lòi

Bỗng cổ tay Hạ Hành bị người nắm lấy, vốn hắn muốn quay lại hất đối phương ra, nhưng khi ngón tay người đó quét qua mu bàn tay hắn một cái, Hạ Hành đã nhận ra, người này là Hà Hoan.

"Ha..." Hạ Hành vừa theo vừa nghĩ xem Hà Hoan tính làm gì.

Không ngờ y kéo hắn một cái, đã lôi hắn xuyên qua dòng người, một mạch đến tận trong cùng.

"Lão Chu với lão Cố đó, cậu không đến gần xem à?"

Giờ Hạ Hành mới tập trung nhìn thử, dù là mang mặt nạ, nhưng chỉ cần nhìn qua đã nhận ra đây là Cố Hoài cùng Chu Hồng.

Ngoại hình kia, trận thế kìa, còn cả khi ánh mắt cả hai chạm vào nhau, đều cực kì mạnh mẽ.

Lưng đối lưng rồi cùng đá chân, Hạ Hành "Ồ..." một tiếng rồi vỗ tay hưởng ứng.

"Đẹp trai không?" Hà Hoan hỏi.

Tiếng vỗ tay lớn vang lên trong hội trường, nhưng hắn vẫn nhận ra thanh âm của y.

"Quá đẹp trai." Hạ Hành rất thích màn biểu diễn này.

"Hàng năm khu Đông chúng ta thường tổ chức họp thường niên."

"Ừm." Hạ Hành quay đầu, nhìn Hà Hoan đứng bên cạnh, rồi ngẩn người.

Khuôn mặt Hà Hoan ngăn cách bởi mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm thon gọn cùng với dáng người thẳng tắp, toàn thân tỏa ra khí thế mạnh mẽ nam tính, dù đứng trong đám đông cũng như một thanh kiếm sắc bén nhất.

Cảm giác nghiểm cẩn khác hẳn ngày thường.

Hôm nay, Hà Hoan mặc âu phục đuôi én giống hắn.

Đừng hỏi tại sao người không có gu thẩm mỹ như Hạ Hạnh có thể nhận ra, vì ở cổ tay áo có hoa văn màu xám đậm như nhau, chỉ đứng dưới ánh đèn mới có thể nhìn thấy.

Chu Hồng và Cố Hoài biểu diễn xong, cả hội trường đồng loạt vỗ tay.

Người chủ trì buổi tiệc Giang Vân Dương nhịn không được khen ngợi: "Sợ rằng không ai vượt qua tiếng vỗ tay này rồi!"

Chu Hồng cùng Cố Hoài nhìn nhau.

"Ai biết được?" Cố Hoài sửa lại cổ áo.

"Cái tên kia vẫn chưa lên sân khấu đâu." Chu Hồng thở dài "Chúng ta cũng chỉ mới mở màn mà thôi."

Hạ Hành sờ cằm, đang lúc chờ hệ thống đo lường tiếng vỗ tay, bên tai bỗng nhiên nóng lên, Hà Hoan nói nhỏ bên tai hắn: "Giải đặc biệt của tập đoàn Thuẫn Lực, là người giành chiến thắng bước nhảy Ân Tá có thể đến tham quan căn cứ khu Đông."

Hạ Hành vừa nghe, lập tức muốn lủi đi trốn phía sau đám người.

"Tôi muốn đưa cậu đến xem chỗ tôi ở, còn có nơi tôi huấn luyện"

Hà Hoan vừa dứt lời, Hạ Hành nghe mà ngẩn cả người, nhìn y đang nở nụ cười.

Hạ Hành vốn cho rằng, trong buổi tiệc có tiết mục bước nhảy Ân Tá, chắc cũng là do khách mời tự tổ chức để giao lưu vui vẻ, muốn nhảy thì nhảy, không nhảy thì đứng một bên uống rượu trò chuyện.

Không ngờ thế mà là biểu diễn công khai.

"Tiếc là, cậu sẽ không khiêu vũ cùng tôi trước mặt nhiều người như vậy, đúng không?" Hà Hoan nói.

"Ừm." Hà Hành gật đầu.

"Nếu tôi đồng ý, thì chúng ta không phải là khiêu vũ mà là làm trò hề chân đạp chân trước mặt nhiều người đấy."

Hạ Hành nói xong, liền nhìn thấy Hà Hoan cong khóe miệng cười.

Chậc, chắc đèn ở đây có vấn đề rồi, nếu không sao tự dưng nhìn Hà Hoan đẹp thế nhở?

"Cậu ăn no chưa? Nếu no rồi, chúng ta qua góc bên kia nhảy một lần nhé? Giờ mọi người còn đang đứng đây xem biểu diễn, sẽ không ai chú ý cậu đạp chân tôi ở góc kia đâu." Hà Hoan nói.

Hạ Hành vừa định đồng ý, nhưng nhìn vào đôi mắt Hà Hoan, nhìn đôi mắt rực sáng ấy, chợt Hạ Hành không biết miêu tả cảm xúc bản thân thế nào.

Tên này luôn nói mình không có pháo thủ.

Trong suy nghĩ của Hạ Hành, trên thế giới này, phi công cùng pháo thủ là hai người hiểu rõ nhau nhất, loại hiểu này không chỉ đơn giản ở bên ngoài, mà còn là hết thảy những suy nghĩ sâu xa, thậm chí là cả cái nhìn về tất cả những sự vật hiện tượng.

Độ hiểu nhau của pháo thủ cùng phi công hơn hẳn đôi vợ chồng sống chung cả đời.

Hà Hoan không có pháo thủ, vậy trước kia, khi ở trong hạm đội, người mỗi lần luôn cùng nhảy bước nhảy Ân Tá với y là ai?

"Tôi nhảy rất tệ, hơn nữa có nhiều bước nhảy đã không nhớ rõ." Hạ Hành nói.

"Không sao." Hà Hoan mỉm cười, "Tôi cũng vậy.

Bởi vì...!Trừ lần nhảy khi còn ở trường đến giờ, tôi cũng chưa nhảy lại lần nào."

Hạ Hành bất ngờ, cũng giống như lựa chọn pháo thủ, đối với bạn nhảy bước nhảy Ân Tá, Hà Hoan cũng rất cố chấp.

Sâu trong nội tâm như chạm đến một nơi nào đó.

"Nếu anh không sợ bị giẫm, vậy chúng ta cứ quang minh chính đại mà nhảy."

Hạ Hành nói xong, thấy Hà Hoan bỗng đơ người, nhìn vẻ ngơ ngác của y, làm Hạ Hành cảm thấy thật thành tựu.

"Cậu...cậu vừa nói gì?"

"Anh gắng mà nhảy đấy."

Dứt lời, Hạ Hành liền nắm lấy tay Hà Hoan, giơ lên.

Cả hội trường vỗ tay hưởng ứng..

Chu Hồng nhìn thấy Hạ Hành chủ động, đầy hứng thú huýt sao một cái.

Chủ tiệc rượu Giang Vân Dương cũng khá bất ngờ, hắn đã xem qua thông tin cá nhân của Hạ Hành rất nhiều lần, nhìn qua có thể nhận ra đây là Hạ Hành, mà người khiêu vũ cùng cậu ta...Giang Vân Dương nheo mắt.

"Chẳng lẽ là Hà Hoan..."

"Cái gì?" Thư ký không nghe rõ.

"Không có gì..." Giang Vẫn Dương nở nụ cười.

"Cái người kia...Chưa bao giờ thấy y nhảy bước nhảy Ân Tá đâu.

Thú vị đây..."

Lúc này Hạ Hành đứng đối mặt với Hà Hoan.

Bước nhảy Ân Tá quan trọng nhất sự ăn ý với nhau, sự nam tính mạnh mẽ phối hợp cùng với nhịp điệu, như là chiến hữu cùng kề vai chiến đấu.

Hai người đều thân hình cao gầy, lúc đứng nhìn nhau như hai thanh kiếm đen tuyền trầm tĩnh còn trong vỏ kiếm.

Nhạc vang lên, họ đều bước về phía nhau, mỗi mỗi bước chân dứt khoát rơi trên sàn.

Ánh mắt sắc bén, bước vào trung tâm.

Không biết tại sao, rõ ràng mỗi bước nhảy Hạ Hành gần như quên hết điệu nhảy rồi, nhưng nghe tiếng bước chân của Hà Hoan, thân thể đã tự chuyển động theo bản năng.

Lúc hai người đang lưng đối lưng, cùng mạnh mẽ quay mặt lại, Hạ Hành nhìn thẳng vào Hà Hoan, đôi mắt kia tràn đầy sức mạnh, phảng phất như chiến hạm vượt mọi chông gai mà đến, quét bay sự do dự chần chừ còn sót lại trong lòng Hạ Hành.

Kệ đi, chơi một trận thỏa thích là đủ rồi.

Như có thần giao cách cảm, rõ ràng hai người đều nghiêm mặt, nhưng ngay trước khi bắt đầu điệu xoay ba vòng, Hà Hoan cong khóe miệng, Hạ Hành chợt thấy căng thẳng, giờ không phải là đang chơi, mà Hà Hoan đang muốn khẳng định Hạ Hành.

Hai người cùng đập tay, xoay người đá chân, rồi đứng lại, liên tiếp nhảy vài bước phức tạp.

Nghiêng người, đứng thẳng, lại nghiêng người, Hạ Hành được y dẫn dắt, lòng thầm mong đến đoạn Hà Hoan chếch cổ đối diện mình.

Nhìn từng sợi tóc lướt trên má y, đường nét sau gáy, rồi đến lễ phục đang khoác trên người, Hạ Hành bỗng thấy mình muốn bắt lấy theo bản năng, đến tóm lấy, đến...!ôm lấy.

Bởi vì hắn là người duy nhất có thể cùng Hà Hoan nhảy bước nhảy Ân Tá.

Mỗi bước nhảy của Hà Hoan đều nhanh gọn, mạnh mẽ.

Mới đầu còn có gõ bát đĩa của khách tham dự, nhưng dần dần trở nên yên lặng.

Hai người cùng xoay người lui về, dù không có bất kì sự tương tác ngầm nào nhưng họ đều không va phải nhau, không chân người này đạp lên giày người kia, họ chỉ lui về cùng một lúc mà còn cùng hoàn thành động tác chạm gối.

Hai đôi chân dài đụng vào nhau rồi cùng tách ra, đẹp chết người.

Tiếp theo là động tác phất cờ, trong nghiêm túc còn lẫn một tia đẹp trai.

Cuối cùng là động tác tay phải đặt trước ngực, tay trái chếch, hai người tựa lưng vào nhau.

Thân thể hai người hợp nhau đến lạ, ngay cả nắm tay sau lưng cũng không chạm vào nhau.

Tựa như một người là chìa khóa, một người là ổ khóa.

Những bước tiếp theo, cả hai cứ như là một người nhảy.

"Oa.....quá đẹp!"

"Mạnh mẽ, tao nhã, ăn ý, sao chúng ta không biết nhóc Hạ Hành trình cao như vậy nhỉ!" Vương Thiên Chuy nắm chặt tay, kích động đến mức nói năng lộn xộn.

"Oa! Đó là Hạ Hành hả! Đẹp trai thực sự!" Diệp Dương mở to mắt, bánh ngọt trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Ngôn Dụ Phong cũng ngơ người, khi còn là học viên, hắn chưa bao giờ thấy Hà Hoan nhảy bước nhảy Ân Tá, thậm chí còn cho rằng Hà Hoan không biết nhảy.

Khi còn là học viên, có lần tổ chức tiệc chúc mừng năm mới, pháo thủ Lâm Hải Quỳnh đã từng mời Hà Hoan, lúc đó Hà Hoan cười nói—— đời này tôi chỉ nhảy bước nhảy Ân Tá với một người.

Không ai xem lời đó là thật.

Bởi vì bước nhảy Ân Tá cũng không phải là phương thức cầu hôn gì, chỉ là trò giao lưu giữa đám đàn ông cùng dự tiệc mà thôi.

Các bạn học cùng từng lén nói qua, một người hoàn hảo như Hà Hoan chắc không cảm nhận được tiết tấu, người kia quen tùy ý, thích là làm, không theo bất kì sách vở hệ thống nào, đối với điệu nhảy chỉnh tề quy tắc như vậy, một người lạc nhịp như Hà Hoan chắc chắn không nhảy được.

Thế nhưng ngày hôm nay, Ngôn Dụ Phong chắc chắn rằng, Hà Hoan biết nhảy bước nhảy Ân Tá, đã thế còn nhảy rất giỏi.

"Ôi trời, họ thực sự không lén tập qua đó chứ? Chắc chắn là có tập trước tiết mục rồi?" Chu Hồng liên tục dùng cùi trỏ đụng vào Cố Hoài.

Cố Hoài cũng cảm thấy khó mà tin nổi, bước nhảy Ân Tá là điệu nhảy có quy tắc, giữa bạn nhảy phải có sự phối hợp khéo léo cùng ăn ý, chỉ cần sơ ý một chút sẽ là tai nạn.

Nhưng đây, Hà Hoan cùng Hạ Hành...!Sao có thể!

Tiếng vỗ tay một đợt cao hơn một đợt.

Hà Hành điểu chỉnh lại nhịp thở, thấy hơi mơ màng.

Từ khi còn là học viên, vừa đến nhảy bước nhảy Ân Tá thì hắn chính là gánh nặng toàn đội.

Những người cùng hắn tập luyện đều phải mang ba lớp tất, chỉ lo ngón chân tàn.

Không ngờ...không ngờ hôm nay hắn có thể hoàn thành bài nhảy một cách hoàn chỉnh như vậy?

Có người dựa vào lưng hắn, bên tai nghe thấy tiếng vỗ tay cùng với một câu "Cảm ơn".

Như sự cô đơn bấy lâu, đã tìm được người đồng điệu.

Cuối cùng Hạ Hành rõ ràng ánh sáng trong mắt Hà Hoan là gì.

Bọn họ đều cần nơi để về.

Đáng tiếc, họ vẫn thua Chu Hoài và Cố Hồng.

"Thật tiếc, không thể dẫn cậu đi xem phòng của tôi." Hà Hoan tiếc nuối nói.

Hà Hành hừ một tiếng: "Phòng anh có gì đặc biệt mà xem? Cũng chỉ là giường, tủ quần áo, bàn đọc sách và ghế."

Ký túc xá của hạm đội bố trí các phòng đều như nhau.

Hà Hoan quân hàm có cao, thì nhiều lắm chỉ là một mình một phòng.

"Tôi đưa cậu đến phòng tôi, đương nhiên là để dạy cậu làm người thế nào."

"Hừ...Đến lúc đó xem ai dạy ai."

Tiếng vỗ kéo dài không dứt, mọi người đang suy nghĩ xem hai người này có phải là người của hạm đội liên bang không.

Không ít nữ khách mời bắt đầu lén hỏi thăm thân phận của Hà Hoan và Hạ Hành.

Giang Vân Dương vỗ tay, đi đến bên cạnh Hà Hoan, ôm y một cái: "Hà Hoan, khi còn sống còn có thể thấy anh nhảy bước nhảy Ân Tá, em chết cũng không hối tiếc."

Hà Hoan cười: "Bị em nhận ra."

"Anh quá nổi bật, có hóa thành tro tôi em cũng biết.

Chúc mừng anh, tìm được pháo thủ của mình."

"Hắn đúng là pháo thủ, nhưng chưa phải là của tôi." Hà Hoan vỗ vỗ người phía sau lưng, nở nụ cười bất đắc dĩ.

Khi tất cả mọi người còn đang chìm đắm trong màn biểu diễn của hai người, một bóng người rời đi.

Triệu Như Tùng kéo hắn lại: "Lâm Hải Quỳnh, cậu đi đâu vậy? Tiệc tối còn chưa kết thúc."

Lâm Hải Quỳnh cười lạnh: "Tôi không thích xem cảnh người khác thân mật."

Nói xong, Lâm Hải Quỳnh dứt khoát rời khỏi nơi này.

Gã đi ra ngoài, mặc gió lạnh đập vào mặt, tháo mặt nạ xuống.

Gã vốn dĩ cho rằng, người kiêu ngạo tự tin như Hà Hoan, xưa nay chỉ có người khác nịnh bợ y, thuận theo ý y thậm chí là hùa theo y, Hà Hoan vĩnh viễn ưu tú xuất chúng.

Lâm Hải Quỳnh vẫn luôn biết, trên đời này có nhiều người không bao giờ chiến thắng được.

Năm đó, hắn gã khỏi quân dự bị, Hà Hoan dứt khoát một mình cầm hai vi trí hoàn thành xuất sắc diễn tập tốt nghiệp, Lâm Hải Quỳnh liền biết mình vĩnh viễn không theo kịp bước chân y.

Khi Hà Hoan tham gia Hắc yểm chi chiến, Lâm Hải Quỳnh lần đầu tiên cảm thấy vui mừng vì mình đã rời khỏi quân dự bị, nếu không có thể sẽ như các thao tác cao cấp khác, mãi mãi không về được Trái đất.

Nhưng trong cuộc chiến tàn khốc như vậy, Hà Hoan vẫn trở về.

Người như vậy, nếu không bao giờ nhân nhượng, sẽ không bao giờ tìm được người xứng được với y, Lâm Hải Quỳnh cảm thấy mình không đủ bình tĩnh để nhìn y tỏa sáng.

Nhưng ngày hôm nay, nhìn bước nhảy Ân Tá, Lâm Hải Quỳnh đã rõ, người mà Hà Hoan đã nhận định, hơn nữa y vẫn tự tin, kiêu ngạo, thậm chí không cần hạ thấp tiêu chuẩn của mình, người con trai đó là Hạ Hành, có thể sánh đôi cùng y.

Hạ Hành không quen thấy tiếng vỗ tay rầm trời của mọi người, hắn tìm cơ hội lủi vào trong đám đông.

Nhưng mà vẫn bị vây lại.

"Bước nhảy Ân Tá của anh rất đẹp, chúng ta có thể kết bạn được không?"

"Anh trai nhỏ à, có thể tháo mặt nạ xuống cho em nhìn một cái được không?"

"Chị rất muốn quay lại cảnh câu khiêu vũ, nhưng tiếc là buổi tiệc này không cho phép!"

Hạ Hành trước giờ chưa được mọi người vây quanh như vậy.

Hắn nghiêm mặt suốt quá trình, muốn đẩy những cô gái này ra, nhưng sợ hành động của mình quá thô lỗ, lòng nghẹn đến hoảng.

Vừa lúc đó, có người khoát tay lên vai hắn, thanh âm ôn hòa mang ý cười vang lên: "Thật xin lỗi, anh bạn nhỏ là của tôi rồi."

Là Hà Hoan.

Kiểu xã giao như vậy, chắc chắn y biết cách xử lý.

Hạ Hành thầm nghĩ có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi, tự dưng tai bị hôn một cái.

Mặc dù chỉ là một cái chạm môi rất nhẹ, nhưng Hà Hành suýt chút nữa tự mình vấp chân mình.

Mẹ nó! Cái tên Hà Hoan này thật lưu manh! Anh định làm gì!

"Aaa! Quả nhiên hai anh là một đôi! Tôi đoán như vậy, những vẫn muốn hỏi cho chắc chắn!"

"Các anh thật xứng đôi! Buổi tiệc lần sau còn có thể thấy hai người khiêu vũ nữa không?"

"Anh trai nhỏ không cho chúng tôi nhìn mặt, vậy anh có thể cho chúng tôi xem mặt của anh không?"

Đi nhanh lên, không chịu nổi nữa rồi!

Hạ Hành chưa kịp xoay người, bả vai đã bị Hà Hoan ôm chặt lấy, y cúi đầu, đưa ngón tay đặt trên môi, nhẹ giọng nói: "Mặt tôi chỉ cho cậu ấy nhìn."

Tiếp đến là một loạt âm thanh hâm mộ.

Hạ Hành hoàn toàn không rõ, mấy người kia bày vẻ mặt quỷ gì đây! Mặt của y cho ai xem liên quan gì đến tôi!

"Mặt khác, lúc anh bạn nhỏ này lái phi hạm cũng rất đẹp trai đấy." Hà Hoan híp mắt nói.

Thật giống như một tên ngốc khoe khoang bạn trai mình.

Hạ Hành cắn răng, nhỏ giọng cảnh cáo Hà Hoan: "Anh bớt bớt chút."

"Tôi có nói gì đâu."

Nói xong, lúc này Hà Hoan mới dẫn Hạ Hành rời khỏi chỗ này.

"Lần sau anh còn nói nhảm nhiều như vậy, tôi sẽ đánh anh." Hạ Hành lạnh lùng nói.

"Nếu lần sau cảm thấy tôi nói nhiều, đừng đánh tôi, vô dụng thôi." Hà Hoan khoác tay lên vai Hạ Hành, đưa tay quét qua lỗ tai hắn một cái.

"Sao đánh anh vô dụng?" Hạ Hành hất tay Hà Hoan.

Tên này thật đúng là cho một chút sáng dám chói lòe mắt, đưa một ít nước thành dõng lũ tràn lan, mới có nhảy xong một điệu với y, đã bắt đầu táy máy tay chân!

"Cậu không đánh lại tôi.

Hôn tôi, hôn tôi rất hữu dụng đó." Hà Hoan nhẹ giọng nói.

Đầu Hạ Hành ong cái, tí nữa là nổ.

Tên khốn này, còn gì là y không nói được không?

Buổi tiệc kết thúc, phần quà lớn được công bố.

Do cặp đôi đứng nhất bước nhảy Ân Tá đã không nhận thưởng, vì vậy giải thưởng trao cho cặp đôi ở vị trí thứ hai là Hà Hoan và Hạ Hành.

"Đùa gì chứ? Chơi vậy ai chơi!"

Nghe Hà Hoan nói bậy nhiều quá, giờ Hạ Hành thật sự không muốn đi căn cứ khu Đông chút nào.

Hà Hoan nhìn hắn đầy mặt ghét bỏ, cười nói, "Đồ ngốc.

Cậu thật sự cho rằng căn cứ khu Đông muốn đi tham quan là đi hay sao!"

Giờ hắn mới hiểu mình bị đùa giỡn.

Giang Vân Dương mỉm cười đem giải thưởng đến cho họ.

"Món quà này rất thích hợp với hai người."

"Gì đây?" Hà Hành cầm hộp nhỏ nhìn tới nhìn lui.

"Hộp đựng bản limited." Hà Hoan bất ngờ nói bên tai Hạ Hành.

Hạ Hành cả kinh suýt nữa làm rơi quà xuống đất.

"Nếu đây không phải cái hộp anh có giỏi thì ăn nó xem!" Hà Hành hung hăng nói.

"Cậu đút cho tôi, tôi sẽ ăn" Hà Hoan cười nói.

Từ khi bọn họ nhảy xong bước nhảy Ân Tá, hình như cái miệng thiếu đòn của y cũng nâng trình theo.

Mà không biết vì sao, nghe y nói như vậy, Hạ Hành không cảm thấy phản cảm, ngược lại cảm giác rất thân mật.

Đã rất lâu rồi không có ai như Hà Hoan cùng hắn trò chuyện thoải mái như vậy.

Nhưng mà...!có thể đừng nói mấy câu này trước mặt Giang Vân Dương không?

Giang Vân Dương không để ý, chỉ nói "Hai người có thể mở ra ngay bây giờ, rồi tiến hành ghép đôi."

Hạ Hành đen mặt: "Đùa gì thế? Còn phải ghép đôi?"

Sao nghe từ "ghép đôi" cứ thấy sai sai chỗ nào?

Mở hộp ra, là quang não mới nghiên cứu của tập đoàn Thuẫn Lực.

Khác với những quang não phổ thông, cái này có cái tên lẳng lơ khiến người tức giận, gọi là "I mate you".

Vừa ra trận đã ra luôn một đôi, sau khi tiến hành kết nối, rất nhiều thông tin cùng chức năng đều sẽ được mở rộng, tất cả được đề cập trong sách hướng dẫn.

"Nó cùng khai thác du lịch trên mặt trăng là hai hạng mục chủ yếu đang tiến hành của tập đoàn Thuẫn Lực chúng tôi, bởi vì nó có thể giữ vững liên lạc kể cả giữa mặt trăng và địa cầu." Giang Vân Dương cười nói.

Hà Hành vừa nghe, tự nhiên cảm thấy cái tên "I mate you" cũng không đến nỗi nào.

Tại hiện trường có sẵn kỹ thuật viên kết nối hai quang não giúp họ.

Quang não trên cổ tay Hạ Hành đã dùng nhiều năm, nhiều công năng không còn theo kịp thời đại, nên đối với hắn, quang não này rất mới lạ, tay cứ mò mẫm hoài.

Hà Hoan mỉm cười nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn.

Tiếng chuông báo mười hai giờ vang lên, các khách mời lần lượt ra về.

Hạ Hành phóng khoáng nhảy lên chiếc "Cơn lốc sao Mộc" giơ tay làm động tác "hẹn gặp lại" với Hà Hoan và bọn Chu Hồng rồi nghênh ngang rời đi.

"Hoan Thần, sao cứ cảm thấy như cậu bị Hạ Hành vô tình vứt bỏ." Chu Hồng nói.

"Không biết vì sao, lòng tôi nhìn vậy thấy rất sảng khoái." Cố Hoài cũng nói.

Hà Hoan quơ quỏ cổ tay đeo quang não: "Nhưng tôi ghép đôi thành công."

"Haha." Cố Hoài nói.

"Thức ăn chó này không có thật, nên tôi không ăn." Chu Hồng nói.

Hà Hoan về căn cứ, vào phòng mình, y biết rõ tính cách Hạ Hành, chắc chắn sẽ lười nghiên cứu hết chức năng trong quang não, nhưng Hà Hoan lại thích mò mẫm mấy thứ này, hơn nữa còn dùng đến tiện tay.

Ví dụ như hiện tại, y có thể biết được nhịp tim của Hạ Hành, hơn nữa quang não này còn có thể căn cứ vào trạng thái thân thể của Hạ Hành để phán đoán xem hắn đang bình thường, sung sướng hay tức giận, hoặc có gặp kích động nhỏ gì không.

"Nhịp tim ổn định, có vẻ là buồn ngủ.

Thật tội nghiệp cho tôi còn đang nhớ cậu."

Hà Hoan gửi tin nhắn: [Cảm ơn cậu ghép đôi cùng tôi.]

Hạ Hành đang mơ màng nằm trên gối, nhìn thấy tin nhắn, vốn nghĩ là vẫn gửi cái emoji [chớ phiền ông] như trước, không ngờ lại là [đừng yêu anh, anh chỉ là thần thoại]

Hà Hoan bật cười nhìn hình thần Zeus trong quang não.

"Sao nhóc này có thể đáng yêu như vậy, cứ như mặt trời nhỏ chọc người vui vẻ."

Ba ngày sau, vòng bán kết giải vô địch phi hạm của tập đoàn Thuẫn Lực cuối cùng cũng được tổ chức.

Trước đó, các nhà truyền thông lớn đều dự đoán "Sẽ có 12 chiếc phi hạm lọt vào vòng chung kết", thậm chí còn dự đoạn quán quân là chiếc phi hạm nào của Triệu Như Tùng.

Nhưng lần này, truyền thông lại có sự xoay chuyển lớn, đương nhiên được đề cập đến nhiều nhất trong vòng bán kết này, [Tuyệt thế tra nam] có thể hạ được hết toàn quân của Triệu Như Tùng hay không!

Thời điểm vòng bán kết diễn ra, toàn trường thi đấu đâu đâu cũng là bảng đèn led [Tuyệt thế tra nam].

Nó nghiễm nhiên là một chiếc chiến hạm có đoàn thể fan hâm mộ của riêng mình, giá trị thương mại tăng vọt.

Nhìn fan hâm mộ nhiệt tình như vậy, thân là quản lý, Vương Thiên Chuy cảm thấy thật hãnh diện.

Hắn tưởng tượng nếu có một bài phát biểu, bản thân sẽ nói cho toàn thế giới biết mình kích động như thế nào.

Diệp Dương cũng phấn khích nói: "Em cảm giác cứ như mình được thi đại học trước thời hạn vậy!"

Ngôn Dụ Phong thở dài: "Đây không phải là trận chung kết đâu!"

"Ôi trời, át chủ bài nhóc Hạ của chúng ta đâu rồi?"

Mọi người nhìn xung quanh, phát hiện Hạ Hành đang ngồi xổm trong góc phòng nghỉ ngơi, quay về phía tường táy máy quang não mới của hắn.

Hạ Hành: [Hôm nay anh không đến xem tôi thi đấu à?]

Hà Hoan: [Không ra được, nhưng cậu yên tâm, tôi vẫn luôn dõi theo cậu.]

Hạ Hành: [Anh cũng yên tâm, tôi vẫn đang thắp hương cho anh đây.]

Trò chuyện xong, Hạ Hành tắt quang não, đứng dậy móc kính râm ra đeo vào.

"Đi thôi anh em.

Phi hạm của Triệu Như Tùng còn mấy chiếc? Báo tên đi!"

"Chỉ còn ba chiếc, nhưng ba chiếc kia rất lợi hại."

"Thôi không cần kể mấy cái tên phức tạp kia đâu, mấy chiếc phi hạm kia trước thi đấu bày đặt ngầu lòi, kết quả thi thật thì không chịu nổi một đòn!" Hạ Hành nhếch mép, bày bộ dáng chỉ điểm giang sơn, "Cứ gọi chung hết là [Chó già số một], [Chó già số hai], [Chó già số ba] cho nó khỏe!"

Vương Thiên Chuy lờ mờ, yếu ớt nói: "Vậy có quá lắm không?"

Ngôn Dụ Phong cầm túi đi tới: "Có gì mà quá, tập trung đánh chó già, có phải rất sảng khoái không?"

Diệp Dương cũng gật đầu: "Nghe giống như chúng ta đang làm việc lớn vậy!"

Nhưng để cho truyền thông thất vọng đó là, Triệu Như Tùng vẫn luôn được nhắc đến nay lại không xuất hiện.

Trước đó, mỗi lần đấu bán kết, Triệu Như Tùng rất tích cực, hơn nữa còn thuê thủy quân lên diễn đàn lớn để ca ngợi rầm rộ.

Lần này lại yên lặng như chó ngoan.

Nói qua về căn cứ khu Đông, A Nhược người được xưng là chị đại phòng kỹ thuật đang rất tức giận.

Hà Hoan thế mà muốn dùng màn ảnh lớn ở phòng hội nghị để xem thi đấu phi hạm! Không chỉ một người, Chu Hồng cùng Cố Hoài cũng nằng nặc đòi xem!

Đây chính là màn ảnh lớn phòng hội nghị đó, phòng này dùng để họp, hơn nữa còn là nơi dùng để tuyên bố những sự kiện trọng đại, sao có thể để mấy người này dùng để dùng để giải trí tập thể chứ!

Lúc này, mấy thao tác viên đi qua, đều đang thảo luận về trận đấu phi hạm.

"Nghe gì chưa? ID987654321 có tham gia giải đấu phi hạm này đấy! Điều khiển chiếc [Tuyệt thế tra nam] đó! Tôi là fan của nó nè! Không ngờ lần này có thể trưng dụng màn hình lớn kia xem trực tiếp trận đấu!"

"Nghe nói Chu đội và huấn luyện viên Cố đều yêu cầu! Còn bảo mấy học viên của ổng đến xem thế nào gọi là đại thần!"

"Tôi từng xem đấu loại, xem [Tuyệt thế tra nam] đột phá vòng vây, quá ư là đã luôn! Tiếc là! Tiếc là ban tổ chức không sản xuất figure riêng của nó, không thì tôi nhất định sẽ mua một cái đặt trong phòng ngủ."

A Nhược lấy làm lạ, không nhịn được hỏi: "Thời đại giờ sao thế? Sao giờ [Tuyệt thế tra nam] lại được người người hưởng ứng? Không phải mọi người đều thích đàn ông tốt à?"

"Ôi! Chị A Nhược! Tuyệt thế tra nam là một chiếc phi hạm! Chúng tôi đều muốn xem nó thi đấu!"

A Nhược càng khó hiểu: "Các cậu đều là thao tác viên chiến hạm, vậy mà thích xem giải đấu phi hạm?"

"Đậu má! Đó là vì chị chưa xem qua [Tuyệt thế tra nam] thi đấu, nóng cả hội trường luôn ấy.

Hơn nữa chúng tôi đã sớm không ưa mấy thao tác viên được tuyển từ giải phi hạm này rồi!"

"Rõ ràng cũng chả giỏi giang gì, vậy mà rất thích thể hiện, hạm đội yêu cầu làm vài hoạt động di chuyển theo nhóm nhỏ, luôn không phối hợp tốt.

Đây là hạm đội chứ có phải là nơi làm idol người người vây quanh đâu."

"Nếu [Tuyệt thế tra nam] hạ hết đám phi hạm của Triệu Như Tùng, coi như giúp chúng ta hả giận rồi!"

Nghe bọn họ nói như vậy, tự nhiên A Nhược cảm thấy nếu mình cho màn hình lớn phát giải đấu phi hạm, như là một chuyện thật thần thánh vinh quang.

"Tôi cũng là fan của [Tuyệt thế tra nam]" Thanh âm Hà Hoan bỗng vang lên.

"Ui cha má ơi! Hoan Thần cũng là fan của Tuyệt thế tra nam á? Tôi thế mà cùng một fandom với Hoan Thần!!!"

"Hoan Thần có biết những tuyển thủ đó là ai không? Nếu lần này họ giành chiến thắng, họ có đến hạm đội chúng ta không?"

Hà Hoan nở nụ cười: "Tất cả tùy duyên đi."

A Nhược ngẩn người, lần đầu tiên cô nghe Hà Hoan nói một cách không chắc chắn như vậy.

"Sao lại nói tùy duyên?"

"Tôi muốn đưa cậu ấy đi mặt trăng, đi trạm không gian, đi Hỏa vệ một, tung hoành ngang dọc.

Nhưng tôi cũng muốn cậu ấy ở lại địa cầu." Hà Hoan nhìn về màn hình phát giải đấu, vừa lúc chiếu đến nhóc Hạ lạnh lùng boy đeo kính râm.

"Gì cơ? Ai ở lại địa cầu?" A Nhược không theo kịp tư duy của Hà Hoan.

"Ở lại địa cầu, là một cách để tôi bảo vệ nhóc ấy." Hà Hoan cúi đầu cười, đến trước màn hình, chiếm luôn vị trí đắc địa.

Chu Hồng đội ba đến xem cuộc thi, Cố Hoài cũng đưa những học viên dự bị đến, mọi người đều tò mò sao tự dưng không huấn luyện mà chạy tới đây xem giải đấu phi hạm.

Những vị trí còn lại đều bị những người ở bộ phận kỹ thuật, hậu cần, đội hộ vệ rồi mấy kỹ sư máy móc chiếm hết.

A Nhược không ngờ [Tuyệt thế tra nam] lại có nhiều fan như vậy.

Màn tranh tài đang đếm ngược, Hạ Hành miệng nhai kẹo cao su, rồi nhét nó vào trong rãnh răng.

Khi đồng hồ đếm ngược về 0, phi hạm của bọn họ vọt ra theo một đường cong, dứt khoát đến chính giữa sàn đấu.

Chó già một đến chó già ba quả nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, xả từng làn đạn thẳng vào [Tuyệt thế tra nam].

Các khán giả kinh ngạc: "Ôi mẹ ơi——"

Chỉ nhìn thấy [Tuyệt thế tra nam] bỗng nhiên lếch mình một cái, gián đoạn sự hợp tác của ba chó già, đồng thời tranh thủ thời gian tiến hành phản kích.

Hình như ba chiếc này là cao thủ mà Lâm Hải Quỳnh cất giấu, lúc này còn có thể đuổi giết Hạ Hành, pháo thủ liên tiếp xả đạn vào [Tuyệt thế tra nam] nhằm bắn thủng khoang điều khiển của nó.

Hạ Hành mặt không đổi sắc điều chỉnh góc độ bay, giảm thương tổn xuống mức thấp nhất.

Vương Thiên Chuy suýt nữa bị đáng trúng, vỗ vỗ ngực: "Hù chết tôi! Còn tưởng không đến một phút đã phải xuống sân khấu rồi đó!"

Giữa bầu trời là những chiếc phi hạm bay nhanh khiến người hoa mắt, thanh âm hệ thống liên tục thông báo.

[xx bắn trúng Tuyệt thế tra nam]

[oo bắn trúng Tuyệt thế tra nam]

...!

Nhưng hết lần này đến lần khác [Tuyệt thế tra nam] đều tránh được những vị trí hiểm, chữa trị sư cũng rất đáng gờm, khoang phi hạm nhanh chóng được sửa chữa về trạng thái ban đầu, xem như vượt qua nguy hiểm.

Khán giả hưng phấn muốn điên rồi.

"Làm tôi sợ muốn chết! Mỗi lần đều nghĩ [Tuyệt thế tra nam] sẽ thành rắm thí mạng rồi, nhưng mỗi lần hàng này đều không có chuyện gì!"

"Cứ như là đó mày đánh tao mà giết được tao đấy?"

"Tuyệt thế tra nam cố lên! Giết chết bọn họ!"

Hà Hoan chống cằm, ngẩn người xem thi đấu.

Chu Hồng nhịn không được nói: "Hạ Hành đang làm gì vậy? Sao cảm thấy nó không dễ bị đánh trúng như vậy nhỉ."

Hà Hoan mỉm cười: "Cậu hỏi tôi làm gì...!Trong lòng các cậu luôn mặc định tôi rất biến thái, sao tôi biết được bé ngoan Hạ Hành đang suy nghĩ cái gì?"

Cố Hoài nhíu mày: "Sao tôi cảm giác Hạ Hành ngoan ngoãn bị Hà Tà làm hư rồi?"

Vừa lúc đó, Hạ Hành bỗng xoay một cái, Chó già số một tưởng cơ hội đến, lập tức bắn tỉa vào vị trí của hắn, ai ngờ Hạ Hành lại bay lộn một vòng, làm phát đạn kia bắn trúng khiên năng lượng của một chiếc phi hạm khác, không biết đã hạ được chưa, chiếc phi hạm không những bị đâm phải, còn bị ăn một phát đạn từ Chó già số một.

"Cậu ấy đang đùa bỡn đối thủ." Hà Hoan híp mắt, cảm thấy Hạ Hành như vậy rất tự tin, kiêu ngạo, thật muốn nắm chặt con nhím ấy trong tay.

"Ba chiếc phi hạm của Triệu Như Tùng bị hắn bị hắn đùa đến sắp hết kiên nhẫn rồi."

Cố Hoài lên tiếng tổng kết: "Cái tác phong đùa bỡn đối thủ này, chắc chắn là Hạ Hành đã bị làm hư rồi."

Hà Hoan nở nụ cười: "Do cậu ấy thông minh.

Không phải người nào cũng có thể bị tôi làm hư."

Trên màn ảnh trình diễn một màn ve sầu thoát xác, Hạ Hành cùng lúc bỏ rơi đòn tấn công của Chó già số một và số hai, tiện thể để bọn nó suýt nữa đụng vào chiếc phi hạm dự thi khác.

Phi hạm [Tọa sơn quan hổ đấu] nhân cơ hội xả đạn đuổi kịp [Tuyệt thế tra nam], Hạ Hành sớm đã dự liệu, một đường bay cá vẫy đuôi nhanh chóng bắn trả vào khiên năng lượng đối phươnh, khán giả xem đều Ồ lên một tiếng.

"Làm tôi sợ muốn chết! Tưởng bị bắn trúng chứ!"

"[Tuyệt thế tra nam] có thù tất báo!"

"[Tuyệt thế tra nam] vô địch!"

Ngay cả trong phòng họp căn cứ khu Đông, thao tác viên cùng học viên dự bị cũng phải khen một tiếng Hay.

Khác với vòng đấu loại, trận tiếp theo là chung kết, [Tuyệt thế tra nam] đang ở vị trí MVP đương nhiên sẽ bị đối phương bao vây hạ gục.

Rõ ràng Hạ Hành đang bay ở phía trước, bỗng nhiên lượn xuống, vòng vào phía sau Chó già số một, một phát chính xác, KO ngay vị trí phòng ngự sư của nó.

Phòng ngự sư bị hạ, khiên năng lượng không người điều khiển, mà trong ván đầu này, một phút bình yên cũng không có, Chó già số hai và Chó già số ba liền bắt đầu tấn công trực tiếp, phải đuổi tận giết tiệt [Tuyệt thế tra nam].

"Đệt mẹ! Sao mấy tên này chơi bẩn thế?"

"Ông chủ [Tuyệt thế tra nam] sao lại keo kiệt như vậy, mua thêm mấy chiếc phi hạm làm đồng đội cho nó thì chết à?"

"Chúng ta lập quỹ tự góp! Mỗi lần nhìn [Tuyệt thế tra nam] một mình chiến đấu thật nhịn không nổi!"

Khán giả đều bất bình thay [Tuyệt thế tra nam], nhìn những chiếc phi hạm trên sàn đấu đều bap vây tấn công nó, mà mỗi lần Hạ Hành đều vượt qua như thần, thật quá đỉnh.

Làm phòng ngự sư cho Hạ Hành, lưng Diệp Dương đã ướt đẫm mồ hôi.

Diệp Dương tự nhủ trận đấu đang đến giai đoạn mấu chốt, cậu nhất định phải bảo vệ tốt mọi người!

Bên trái phi hạm đón một đợt mưa đạn, bên phải bị bắn tỉa, Diệp Dương căn bản không theo kịp nổi.

"Nguy rồi ——"

Khán giả sợ hết hồn, vì Chó già số ba đang đánh lén phía dưới Hạ Hành!

Từ "cấp cứu" chưa kịp nói ra, chỉ nhìn thấy [Tuyệt thế tra nam] dùng tốc độ nhanh nhất vút qua một cái, tiếp đó thanh âm hệ thống vang lên.

[Tuyệt thế tra nam bắn rơi Đằng vân vạn dặm]

Cả trường đấu náo loạn.

"Đậu má —— không thể nào! Không thể nào!"

"Tôi phải về tua lại xem."

Bên này, trong căn cứ khu Đông, nhóm thanh niên đang xem phát sóng trực tiếp cũng rất kích động.

"Chắc chắn là tôi nhìn nhầm rồi! Đây là sở trường giỏi nhất của Hoan Thần——vụt bắn?"

"Là vụt bắn! Đúng là vụt bắn! Lợi dụng sự rung lắc của khoang điều khiển làm đối thủ hiểu lầm! Sau đó bắn trước khi khoang điều khiển trở lại bình thường và kẻ địch cũng chưa kịp trở lại!"

"Nhưng sao [Tuyệt thế tra nam] biết chiêu này!"

"Lúc trước diễn tập tôi đã thấy Hoan Thần sử dụng, từng thử chạy về tập xem sao, nhưng mà bắn thế nào, vẫn cứ kém mười vạn tám ngàn dặm! Đúng chịu bó tay!"

"Vì vậy, giờ vụt bắn không còn là tuyệt kỹ độc nhất của Hoan Thần rồi!"

Hạ được một chó già, Hạ Hành thành công uy hiếp được những đối thủ khác tính nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

Tình thế chợt thay đổi, Hạ Hành thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đuổi đánh với Chó già số ba.

Chó già số ba tìm cơ hội phản kích, canh góc độ bắn rất cẩn thận! Không hổ là những át chủ bài được Lâm Hải Quỳnh lựa chọn đưa vào vòng bán kết! Trình độ được nâng lên mấy cấp!

Thế nhưng đã từng đánh với những cao thủ như Chu Hồng và A Vận, giờ đối thủ chỉ là những người được một huấn luyện viên xuất thân từ quân dự bị huấn luyện, thật sự không đáng nhắc đến.

Hạ Hành xem hai chó già còn lại như bia ngắm để luyện tập "Vụt bắn", không có việc gì liền vụt qua trước mặt đối phương một cái, rồi bắn một phát.

Lúc đầu mọi người còn lo lắng, cảm thấy hắn quá mạo hiểm.

Sau đó lại phát hiện, [Tuyệt thế tra nam] bay đến thành thạo điêu luyện, mỗi lần bay thoáng qua đều vừa lúc hạ luôn đối thủ.

Nó vẫn cứ bay như vậy, vụt từ góc này qua xó khác, bay từ nơi này sang nơi khác, vụt đến đối thủ mất hết kiên nhẫn, bắt đầu xả đạn tứ tung.

Khiên năng lượng của [Tuyệt thế tra nam] không cần phải mở hết tốc lực, mà hết thảy dựa quỹ tích bay nhạy bén, nó đã né được hai đối thủ đang vây công từ bên sườn, đồng thời ngay khi làn đạn của đối thủ đang oanh tạc, Hạ Hành đã nhanh như chớp bắn một phát, hạ gục Chó già số một

Một phát đạn quá nhanh, khán giả đang chăm chú xem vẫn không thể load kịp.

Thế nhưng tại màn ảnh lớn ở căn cứ khu Đông, những thao tác viên và học viên dự bị đều kích động đứng lên khen một tiếng hay.

"Đậu má! Rốt cuộc thì phi công của [Tuyệt thế tra nam] là ai! Người như vậy cần phải được kéo đến căn cứ chúng ta!"

"Trình này chơi được với 666 luôn rồi!"

"Lão Thiết! Ông nói gì vậy, đương nhiên người ta sẽ đến hạm đội của chúng ta rồi!"

Hà Hoan híp mắt, đầu lưỡi dừng lại trên cánh môi một lát.

"Thằng nhóc này thật đúng là..." Cố Hoài đang tìm từ để miêu tả.

Ai biết được Hà Hoan nói một câu: "Thật đẹp trai."

"Là bởi vì hồi mã thương, rồi vụt bắn, đều là tuyệt chiêu của cậu chứ gì?" Cố Hoài cười hỏi ngược lại.

Những người muốn học theo kỹ năng của Hà Hoan cứ như tre già măng mọc, lớp này qua lớp khác, nhưng đến giờ vẫn chưa ai học được.

Ngược lại Hạ Hành, không chỉ học theo, mà có khi còn sắp vượt đến nơi.

Triệu Như Tùng chỉ còn lại một chiếc phi hạm.

Gã vỗ vỗ ngực, tự an ủi: "Không có gì phải bất ngờ cả! Không có gì phải bất ngờ! Đây không phải lần đầu!"

"Để hắn thắng đi." Lâm Hải Quỳnh mở miệng nói, "Trận chung kết chúng ta cũng không chặn được hắn."

Triệu Như Tùng sửng sốt: "Huấn luyện viên Lâm, cấp dưới cậu nhiều tinh binh, cường tướng kỹ năng giỏi như vậy, chẳng lẽ không có một đoàn đội nào có thể trị được [Tuyệt thế tra nam] này sao?"

"Có một cậu học sinh trung học rất giỏi, tham gia cuộc thi toán học nào cũng được quán quân, thậm chí còn giỏi hơn thầy của mình.

Nhưng có giỏi đến đâu cũng chỉ là học sinh trung học, trước mặt giáo sư toán học, đều chả là gì cả."

Ý của Lâm Hải Quỳnh là, thi đấu phi hạm cũng như cuộc thi toán học, có nhiều tuyển thủ giỏi nhưng chỉ ngang mức học sinh trung học, còn Hạ Hành có khi là trình giáo sư cũng nên.

Triệu Như Tùng nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhãi kia lợi hại như vậy?"

"Ừ, rất lợi hại." Lâm Hải Quỳnh không nhớ đến gì đó, ánh mắt trở nên nham hiểm "Dù sao cũng là người được người kia coi trọng."

"Vậy giờ tôi nên làm gì? Huấn luyện viên Lâm, tôi biết cậu trình độ cao siêu! Hay là cậu đích thân thi đấu!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.