Edit: Huỳnh Tâm
Beta: Serein
Không đợi Thời Diên mở miệng, Lạc Thanh Y, người mới vừa đi theo phía sau, lập tức cười giận dữ.
Cô chống nạnh chất vấn: “Chỉ còn một bộ ảnh nữa là xong, các anh nói không chụp liền không chụp? Các anh còn có danh dự để hợp tác nữa không?”
Người phụ trách trong lòng kêu khổ không ngừng, thế nhưng trên mặt chỉ có thể nặn ra nụ cười thật tươi: “Thật ngại quá quản lí Lạc, là nội bộ công ty chúng tôi phối hợp liên lạc với nhau xảy ra chút vấn đề.”
Uổng phí một ngày trời sức người sức của, cấp trên vừa nói đổi người liền đổi, bọn họ có thể làm được gì.
Có tiền liền tuỳ hứng, bọn họ cầm tiền lương nhưng cũng không quản được.
Người phụ trách trong lòng mắng mỏ, bên ngoài ôn tồn mà giải thích: “Vấn đề quay video quảng cáo thật sự phải để cấp trên xét duyệt lại rồi mới quyết định. Đây là mệnh lệnh đột xuất của cấp trên truyền xuống, chúng tôi cũng chỉ là người làm công, không quyết định được. Công ty chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng mà bồi thường thoả đáng.”
“Nào có người làm việc như trẻ con vậy, kéo dài thời gian của mọi người cả một buổi trưa, nói huỷ liền huỷ…”
Lạc Thanh Y càng nói càng phát cáu, nổi giận đùng đùng nhưng vẫn tiếp tục lí luận.
Mà Thời Diên vẫn im lặng đứng một bên.
Làm sao có thể trùng hợp trong một ngày lại huỷ hai cái quảng cáo như vậy?
Lạc Thanh Y có thể không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bản thân Thời Diên trong lòng lại biết rất rõ.
Thật ra cũng không đáng để ngạc nhiên. Tính cách của Bùi Kỵ chính là như vậy, cô nên sớm đoán ra mới phải.
Nói đúng ra, tất cả những người hôm nay có mặt ở đây đều bị cô liên luỵ. Cuối cùng, cô chậm rãi mở miệng: “Hôm nay cứ như vậy đi, cảm ơn mọi người đã vất vả.”
Nói xong, Thời Diên lại cúi đầu chào, bảo Thanh Y Lạc gọi trà sữa và đồ ăn cho những người có mặt ở đây, nói xong liền xoay người trở lại phòng nghỉ thay quần áo.
Chờ cô thay xong ra khỏi phòng, liền thấy Lạc Thanh Y đang lo lắng đứng đợi ở cửa.
Cô ấy có lẽ đã mơ hồ đoán được điều gì đó từ phản ứng của Thời Diên, vừa định mở miệng đặt câu hỏi, phòng khách kế bên liền truyền đến một tràng nói chuyện.
“Các cô nói xem có phải Thời Diên đắc tội với ai không? Bằng không thì hợp đồng rõ ràng đã ký rồi, chụp đến nửa chừng sao có thể nói huỷ liền huỷ? Còn đổi thành Li Tư?”
“Có lẽ là thế, còn cố tình chụp gần xong rồi mới kêu huỷ, rõ ràng đang chỉnh cô ta. Có thể tiếp theo sẽ phong sát.”
Trong đó có một người sung sướng khi người gặp hoạ: “Chậc chậc, cô ta không phải là do ông chủ Dự Tinh bao dưỡng sao? Bắc Thành này còn có người dám chống lại Dự Tinh?”
“Hoặc là chán cô ta, hoặc là do người có quyền hơn không thích cô ta.”
Cửa phòng bên cạnh đóng không chặt nên có thể nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện.
Mỗi khi nghe thấy một từ, nắm tay của Lạc Thanh Y liền nắm chặt hơn một chút.
Thời Diên lại không có phản ứng gì, đang định xoay người rời đi thì bị người phía sau gọi lại.
“Thời Diên, thật trùng hợp nha. Cô cũng tới đây chụp quảng cáo sao?”
Âm thanh kia rất quen thuộc, Thời Diên không chút kinh ngạc quay đầu, liền thấy Li Tư mặc trang phục giống hệt bộ cô vừa mới thay ra, trang điểm cũng tương tự.
Li Tư trông rất sảng khoái và vênh váo, xem ra người phát ngôn mới hẳn là cô ta, cho nên mới gấp gáp không chịu nổi mà lại ở đây diễu võ dương oai.
Li Tư mỉm cười ngọt ngào, ngữ khí vô vùng thân thiết: “ Thật ngại quá nha, hôm nay còn làm cho cô một chuyến công cốc. Cô hẳn là đang rất bận? Thế mà lại còn bị lãng phí một ngày…”
Thời Diên cũng mỉm cười đáp lại: “Không tính là lãng phí, dù sao thì tiền vi phạm hợp đồng cũng không phải là số tiền nhỏ.”
“…….”
Mỗi lần nói chuyện cùng Thời Diên đều giống như đấm vào bông, không đau không ngứa.
Li Tư lập tức chán nản, cô ta cắn chặt môi, liếc mắt nhìn chằm chằm Thời Diên, vài giây sau như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nở nụ cười.
“Thời Diên, cô có cái gì mà đắc ý, đây chỉ là mới bắt đầu thôi.”
Li Tư giẫm giày cao gót đến gần cô, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, thấp giọng nói: “Không phải cô đắc tội với ông chủ Bùi sao? Quý Vân Sanh sợ là không giữ được cô đâu.”
Giọng nói của cô ta có ý đe dọa nhưng thật ra đang tận tình khuyên bảo: “Nghe nói gần đây cô đang suy nghĩ về “Đắm Chìm”. Dù sao tôi với cô cũng quen biết nhiều năm như vậy, tôi khuyên cô một câu, nếu không muốn bị mất mặt, thậm chí còn khiến fan của cô bị liên lụy theo, tốt nhất nên vì thể diện của bản thân mà rời đi.”
Sau khi cô ta nói xong, dù Thời Diên không muốn để ý, nhưng nghe xong vẫn không nhịn được muốn cười.
Vào ngành mấy năm nay, cô tuy không tranh không đoạt, nhưng cũng không có nghĩa là ai cũng có thể khinh thường, bắt nạt cô.
Cô mấp máy môi dưới, một tia sắc sảo hiếm thấy hiện lên trong đôi mắt dịu dàng của cô.
Thời Diên cũng hạ thấp âm lượng, thì thầm từng câu từng chữ vào tai cô ta.
“Sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời khỏi ngành này.” Li Tư sửng sốt.
Đôi lông mày tinh xảo của cô cong lên, mỉm cười nói thêm: “Tuy nhiên, sau khi tôi cầm giải ảnh hậu rồi mới rời khỏi.”
____
“Cô nói thật cho tôi biết, có phải cô đã đắc tội với ai hay không?”
Vẻ mặt Lạc Thanh Y nghiêm túc, hỏi xong câu này lại nhăn mi: “Không đúng, với tính tình này của cô, có thể đắc tội bất cứ ai, đắc tội với giai nhân không tiếc nhiều tiền như vậy cũng muốn đem tài nguyên của cô cắt hết …”
*Tài nguyên là từ chỉ chung các dự án, hợp đồng mà một nghệ sĩ nhận được, từ phim ảnh, thời trang, show truyền hình, chương trình tạp kĩ…
“Không được, bây giờ chúng ta nên về công ty trước, để bộ phận quan hệ công chúng chuẩn bị sẵn sàng. Đoán chừng trong chốc lát Weibo cũng sẽ bắt đầu sôi trào.”
Thời Diên không lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn cảnh vật đang lướt qua ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Xe bảo mẫu rất nhanh đã đến bãi đậu xe ngầm của công ty giải trí Dự Tinh, khi thang máy đang lên lầu, điện thoại bắt đầu đổ chuông liên tục.
Mấy mục tranh nhau lên hot seach, theo sau là một từ hot không kém.
#Quảng cáo và tài nguyên của Thời Diên đều bị cắt.#
#Thực hư việc Thời Diên bị phong sát.#
#Thời Diên hẹn hò với ông chủ giải trí.#
Lúc này, bộ phận quan hệ công chúng ở tầng 36 của công ty giải trí Dự Tinh đã vội vàng như một nồi cháo, Lạc Thanh Y bị người của bộ phận quan hệ công chúng chặn lại trên đường, Thời Diên đành tự mình lên lầu.
Quý Vân Sanh không ở công ty, trong vài năm gần đây, Dự Tinh đã mở rộng sang lĩnh vực bất động sản, nên thường xuyên phải ra nước ngoài công tác, hầu hết các công việc liên quan đến ngành giải trí đều được giao cho người đã ở bên anh nhiều năm – Mạc Thanh Bình, thư ký kiêm giám đốc bộ phận quan hệ công chúng xử lý.
Trong văn phòng, một người phụ nữ dáng người cao gầy mảnh khảnh đang ngồi trong đó, cô mặc trang phục công sở, để tóc ngắn đến xương quai xanh, nhưng lại có gương mặt trẻ con, không phù hợp với khí chất của một người phụ nữ mạnh mẽ.
Hình chiếu khổng lồ được chiếu trên màn hình, Mạc Thanh Bình cau mày, kéo xuống phần bình luận…
Thời Diên gõ nhẹ hai lần vào cửa kinh, đi đến bên cạnh cô và ngồi xuống, nhìn về phía màn hình.
Có tài khoản marketing dẫn dắt, hầu hết các bình luận đều bị đẩy về một phía, fans kiểm soát bình luận cũng rất gian nan.
@ Cán diễn nữ vương Thời Diên: Thật sự cười chết tôi rồi, Thiên Đạo luân hồi, kiếm tiền đến bây giờ bắt đầu phản tác dụng đúng không? Là vị tư bản nào thay trời hành đạo?
@ Cư dân mạng nhàm chán bot: Cho tôi hỏi một câu: Có thể phong sát nhanh hơn được không? Một con gà được bao nuôi cũng có thể trở thành nữ thần cool ngầu số một làng giải trí?
@ Tôi là người qua đường: Lầu trên, không đồng ý cũng không bác bỏ, sắc mặt của Thời Diên thật sự không còn lời gì để nói.
@Ta là hạt dẻ đáng yêu: Không hổ là Tư Tư của chúng ta, người phát ngôn vốn dĩ nên là của chúng tôi, nếu không phải Thời Diên có hậu thuẫn vững chắc, thì làm sao có thể ngang hàng với Li Tư?
“Bang” một tiếng, Mạc Thanh Bình khép máy tính lại.
Sắc mặt Thời Diên vẫn bình tĩnh: “Rất khó giải quyết sao?”
Mạc Thanh Bình đứng dậy pha cà phê, khẽ thở dài: “ Có một chút, tài khoản marketing thì không khó, chủ yếu là những tài nguyên bị cắt kia. Tôi vừa mới nhận được điện thoại, đại diện CM cũng không có, họ nói cần suy xét lại lần nữa.”
Mùi thơm của cà phê lan toả trong văn phòng, Mạc Thanh Bình đặt cà phê đã pha đến trước mặt Thời Diên.
“Tôi đã phái người đi thăm dò tin tức, cô đã làm cái gì mà đắc tội với con nuôi của Bùi gia vừa mới về nước?”
Nghe vậy, Thời Diên ngẩng đầu lên, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Con nuôi?”
“Đúng vậy, vốn dĩ thế lực của Bùi Gia không có ở Bắc Thành. Nghe đồn không biết vì nguyên nhân gì mà lão gia Bùi gia không có con nối dõi, mấy năm trước không biết từ đâu nhận nuôi một đứa con, nuôi dạy như người thừa kế của Bùi gia, mấy ngày trước vừa đến Bắc Thành.”
Mạc Thanh Bình nhấp một ngụm cà phê, thấy Thời Diên trầm mặc không nói gì, liền đoán được mối quan hệ giữa hai người nhất định không đơn giản.
Mạc Thanh Bình nhìn cô, nghiêm túc nói: “Bùi Kỵ, con người này nghe nói thủ đoạn đáng sợ, tính cách khó đoán, rất điên rồ. Thủ đoạn của anh ta trên thương trường là có thù tất báo, mấy năm gần đây rất nổi tiếng. Giao tiếp cùng loại người này rất nguy hiểm, tốt nhất nên tránh xa.”
Ngừng một chút, cô ấy lại lo lắng sốt ruột nói tiếp: “ Đối đầu với hắn, chắc chắn sẽ không thu được lợi ích gì. Kể cả Quý Vân Sanh hiện tại đang bàn một số hợp đồng cũng có thể bị ảnh hưởng. Hiện giờ tôi chỉ có thể tận lực giúp cô giữ một số tài nguyên nhỏ, tài nguyên lớn có thể hơi khó khăn. Có thể sau khoảng thời gian ồn ào này, chúng ta sẽ nghĩ ra cách.”
Thời Diên nắm chặt bàn tay đang giữ cốc, ngước mắt nhìn cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Kì hạn hợp đồng cũng muốn hoãn lại đúng không?”
Mạc Thanh Bình do dự gật đầu, lại nói: “Thời Diên, Lạc Thanh Y đã nói với tôi về kịch bản của “Đắm Chìm”, tôi sẽ nỗ lực giành lấy giúp cô. Tuy rằng không có tin tức khi nào đạo diễn sẽ đến Bắc Thành, nhưng ngày mai thì nhà sản xuất sẽ đến.”
“Tôi đã gửi địa chỉ WeChat cho cô, bên kia chắc hẳn sẽ có chút nể mặt cô.”
Thời Diên đứng lên, cảm xúc trong mắt bị ánh mắt nhẹ nhàng che lạị, trước sau như một, bình tĩnh như nước, không nhìn ra điều gì bất thường.
“Tôi đã hiểu.”
Toà nhà trụ sở chính của tập đoàn Bùi thị.
Văn phòng giám đốc đang bao phủ bởi áp suất thấp, một văn kiện bay thẳng vào thùng rác.
“Rầm” một tiếng, bởi vì dùng lực quá lớn mà thùng rác bị đánh ngã, giấy vụn bên trong văng tung toé.
Vị quản lý cao cấp ngồi đối diện bị dọa sợ tới mức khắp người run rẩy, sống lưng lạnh toát.
Bùi Kỵ lạnh lùng nhếch môi, đôi mắt phượng dài hẹp, màu đỏ hơi hướng lên, khi nhìn chằm chằm vào người khác lại tạo ra cảm giác vô cùng áp bức.
“Bùi thị nuôi các người ăn cơm trắng sao? Ba cái điểm này, có cần tôi đích thân gọi điện thoại hỏi rõ bọn họ một chút, coi Bùi Thị trở thành ăn mày phải không?”
Vị quản lý cao cấp lập tức đứng lên khom lưng, trên trán toát mồ hôi lạnh: “Thực sự xin lỗi ông chủ Bùi, tôi lập tức liên lạc với người phụ trách bên kia về chi tiết hợp tác, là tôi sai…”
Một chút kiên nhẫn cuối cùng của Bùi Kỵ hoàn toàn cạn kiệt: “Cút đi.”
Nghe vậy, quản lý như được đại xá, nhanh chóng nhặt văn kiện dưới đất lên rời đi.
Chu Cảnh Lâm bước vào, không ngoài ý muốn nhìn thấy sự lộn xộn trên sàn.
Vì tôn trọng tác phong chuyên nghiệp của thư ký, Chu Cảnh Lâm tìm một chỗ sạch sẽ đặt chân, mặt không chút thay đổi bắt đầu báo cáo công việc.
Chiếc iPad lật qua trang rồi đột nhiên dừng lại tại một chỗ.
Vuốt lên vuốt xuống xem lại nội dung hoạt động, Chu Cảnh Lâm ho nhẹ một tiếng: “Ông chủ Bùi, việc anh giao đã làm tốt. Hãng hàng không đã kêu ngừng quảng cáo. Trước lúc chụp bộ ảnh cuối cùng, tiểu thư Thời Diên đã chủ động rời khỏi studio.”
Người đàn ông ngồi trên ghế văn phòng nhắm mắt lại, mái tóc đen lười nhác rũ trên trán, giống như đang ngủ say, không có bất cứ phản ứng nào.
“Nghe nói tiểu thư Thời Diên ở phòng nghỉ đã vô ý làm vỡ 1 chiếc cốc.
Dứt lời, Chu Cảnh Lâm chú ý thấy Bùi Kỵ hơi cau mày lại.
Ngay sau đó, Chu Cảnh Lâm lại bổ sung: “Thời tiểu thư không bị thương.”
Nghe câu này, lông mày của nam nhân khẽ buông lỏng xuống dưới, không giống như trong tưởng tượng của Chu Cảnh Lâm chính là khoé miệng của Bùi Kỵ hơi cong lên ngay sau đó.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong văn phòng, “Cô ấy giận?”
Chu Cảnh Lâm căng da đầu đáp: “… Hình như không phải vậy, chỉ là mô hình quá nặng, tay Thời Diên có chút run.”
“…..”
Chu Cảnh Lâm quan sát sắc mặt Bùi Kỵ, thận trọng nói: “Còn có tối hôm qua, truyền thông đã chụp được hình ảnh tổng giám đốc công ty giải trí Dự Tinh đưa Thời tiểu thư về nhà.”
Lời vừa dứt, Bùi Kỵ nheo mắt, ánh mắt âm trầm lạnh lùng nhìn thẳng về phía hắn.
“Quý Vân Sanh, đưa cô ấy về nhà?”
Mỗi một chữ dường như từ khớp hàm nghiến ra.
“Vâng, ông chủ Bùi.”
Chu Cảnh Lâm thật sự không hiểu được. Nào có người nào ghét một người, nhưng lại luôn luôn theo dõi tin tức của cô ấy.
Đây nào phải là ghét.
Rõ ràng là…
Yêu mà không được.
Chu Cảnh Lâm âm thầm than thở trong lòng một tiếng, tuân theo tác phong chuyên nghiệp của thư ký, tiếp tục đứng vững uy nghiêm.
Trầm mặc thật lâu, không khí dường như sắp bị đóng băng.
Khoé miệng Bùi Kỵ chậm rãi cười lạnh: “Ai đưa cô ấy về, không liên quan tới tôi?”
Chu Cảnh Lâm lập tức cúi đầu: “Xin lỗi ông chủ Bùi, vậy tôi đi ra người trước.”
Văn phòng yên tĩnh trở lại, Bùi Kỵ dựa lưng vào ghế, ngón tay thon dài cầm cây bút máy đen, nắp bút phát ra tiếng giòn tan, lặng lẽ chảy xuôi trong không khí.
Đột nhiên màn hình máy tính sáng lên, là email của Chu Cảnh Lâm.
Tệp đính kèm bên trong là ảnh quảng cáo của công ty hàng không đó.
Trong lòng Bùi Kỵ âm thầm chế nhạo một tiếng, nhưng tay lại thành thật mở tệp đính kèm ra.
Người phụ nữ trong ảnh có dáng người mảnh khảnh tinh tế, bộ đồng phục tiếp viên hàng không thật biết gãi đúng chỗ ngứa, làm tôn lên vóc dáng của của cô một cách hoàn hảo, tôn lên tối đa những đường cong nuột nà xinh đẹp của cô. Bên dưới chiếc váy màu xanh đậm quấn ngang hông là một đôi chân dài thẳng tắp trắng nõn.
Cách phối màu của bộ đồng phục rõ ràng rất loè loẹt, nhưng khi mặc trên người cô lại đẹp đến không gì sánh được.
Cô dơ cao mô hình máy bay, cười dịu dàng động lòng người, mặt mày đẹp như tranh vẽ.
Cổ họng Bùi Kỵ bỗng nhiên có chút khô khốc.
Anh rũ mi xuống, chăm chú nhìn một lúc lâu, mặt vô cảm nhấn tải ảnh xuống, sau đó lưu vào album di động.