Edit: Huyền Trân
Beta: Ano
Giọng nói vừa dứt, căn phòng lập tức yên tĩnh, yên tĩnh không một tiếng động khiến cho không khí trong căn phòng tràn ngập ái muội.
Lúc đó, gương mặt của Thời Diên lại đỏ lên rất nhanh, rõ ràng đến mức mắt thường chỉ cần liếc mắt qua liền thấy rõ.
Sao anh lại nói chuyện kiểu đó chứ, càng ngày càng ngày…
Không đứng đắn.
Bình tĩnh, nhất định không để anh dễ dàng bắt nạt, trêu chọc mình như vậy.
Thời Diên hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế trái tim đang đập loạn nhịp cùng với hơi thở, đầu óc cô bây giờ rất rối.
Sự xuất hiện của Ôn Thư Oánh như một chiếc gai đâm trong tim của Thời Diên, cô nhận ra rằng bản thân mình không cách nào bỏ qua.
Cô với anh xa nhau nhiều năm như vậy, lòng người dễ thay đổi.
Một người đàn ông như anh, diện mạo khiến không người nào chê được. Lúc trước ở Nam Tầm, cho dù danh tiếng anh không tốt, nổi tiếng là tính tình rất xấu nhưng vẫn luôn có người đổ xô theo đuổi anh.
Bây giờ anh có địa vị, lại càng không thiếu phụ nữ. Bọn họ lại đã có thêm một khoảng cách thời gian dài không dính líu gì đến nhau, rất bình thường nếu như anh có người khác.
Nhưng chỉ nghĩ đến thôi, cô lại cảm thấy rất khó chịu.
Hóa ra trong tiềm thức, ha.m muốn chiếm giữ của cô đối với anh mạnh mẽ hơn những gì cô tưởng tượng.
Cho dù bất luận là loại tình cảm nào, cô đều rất bất an, vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Đè nén cảm xúc đau xót ở ngực, Thời Diên ngửa mặt, vẻ mặt nghiêm túc: “Người phụ nữ lúc nảy là ai vậy?”
Hơi thở cô hơi ngập ngừng, giọng điệu không kìm chế được mà hơi mang theo một chút ủy khuất.
“Anh cùng với cô ấy là mối quan hệ như thế nào vậy?”
Bùi Kỵ cau mày, yên lặng trong 0.01 giây, không trả lời câu hỏi của cô.
Anh vậy mà lại do dự? Điều này nói quá rõ ràng rồi?
Thời Diên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn anh: “Khó trả lời như vậy sao?”
Bùi Kỵ cong môi nhẹ, tiếp tục trêu chọc cô: “Có chút.”
Anh vẫn cười.
Thời Diên cố gắng giả bộ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: “Bạch nguyệt quang của anh sao? Hay là nốt chu sa…”
Với vốn từ ngữ hạn hẹp của Bùi Kỵ, những từ cô vừa nói đã trở thành điểm mù của anh.
Anh nhíu mày: “Cái gì?”
Thời Diên nghẹn họng, biểu cảm trên gương mặt có chút mất tự nhiên.
Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cô không còn cách nào khác đành phải cắn răng giải thích: “Là mối tình đầu mà anh không có được…Hoặc là…”
Bùi Kỵ nhướng mày, giọng điệu lạnh nhạt ngắt lời cô: “Mối tình đầu của anh là ai, em không biết sao?”
“…”
Thời Diên giả vờ không hiểu, xoay người rời đi.
Nhưng Bùi Kỵ lại phản ứng nhanh hơn, tiến lên một bước, cánh tay vòng qua bờ vai cô, không cho cô chạy.
Anh không thể trêu chọc cô được nữa rồi, vốn định trêu chọc cô để nhìn thấy gương mặt ghen của cô ấy thêm chút nữa, nhưng nếu trêu chọc thêm cô ấy thật sự nổi giận với anh mà bỏ đi thì toang.
Anh khẽ thở dài, chậm rãi giải thích: “Anh gặp cô ta một lần ở một bữa tiệc rượu, chỉ biết tên của cô ấy, như vậy là loại quan hệ nào?”
Không thể coi như người xa lạ, nhưng cũng không thân thiết đến mức là bạn.
Thời Diên nghẹn họng.
Vậy nếu nói đúng là…không có quan hệ gì?
Anh để cằm trên bờ vai cô, thở dài.
“Là sự thật đó, chỉ có như vậy thôi.”
Thời Diên mím môi, nhận ra cảm giác chua xót vừa rồi đã tiêu tán một ít, thay vào đó là một tia vui sướng.
Cô không nhịn được hỏi anh: “Vậy tại sao cô ấy lại biết số phòng của anh?”
Bùi Kỵ không nói lời nào, anh lấy điện thoại từ trong túi và gọi cho Chu Cảnh Lâm.
Điện thoại được kết nối rất anh, đầu bên kia Chu Cảnh Lâm chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy giọng điệu thâm trầm của Bùi Kỵ.
“Cho cậu 10 phút nói cho tôi biết vì sao Ôn Thư Oánh biết số phòng của tôi.”
“Trong vòng 10 phút mà không tra được, ngày mai lập tức cuốn gói đi chi nhánh công ty ở Châu Phi.” (thoại hơi quen nha chú:v)
…
Chu Cảnh Lâm hít một hơi thật sâu: “Vâng ông chủ Bùi, tôi lập tức đi kiểm tra.”
Sau khi ngắt máy, Bùi Kỵ cất điện thoại, nắm lấy bả vai xoay người cô đối diện với mình.
Anh hơi cúi người để nhìn thẳng vào tầm mắt của cô, đôi mắt sơn mài của anh dán chặt vào cô.
“Cho anh một cơ hội giải thích sao, hử?”
Ánh mắt anh nhìn cô bình thản, không chút che đậy, tựa như đôi mắt anh chỉ có thể chứa hình ảnh của cô.
Thời Diên mấp máy môi, im lặng.
Được rồi…Thái độ của anh cũng không tồi miễn cưỡng tha thứ cho anh vậy.
Có lẽ do bị uy hiếp cuốn gói đến Châu Phi, năng suất làm việc của Chu Cảnh lâm rất nhanh, chưa tới 10 phút đã nhanh chóng gọi tới.
“Ông chủ Bùi, tra được rồi. Ôn tiểu thư đi máy bay riêng của chủ tịch Bùi đến đây. Số phòng của anh cũng là do Chủ Tịch hỏi, do khách sạn tiết lộ.”
Bùi Kỵ ừ một tiếng rất nhẹ, nhưng lại không cho ai xen vào lời nói của anh.
“Những nhân viên có liên quan đều đuổi việc.”
“Vâng, ông chủ Bùi.”
Nghe thấy ba chữ chủ tịch Bùi, Thời Diên cắn chặt môi, im lặng.
Cúp điện thoại, Bùi Kỵ cất điện thoại, vẻ mặt dịu xuống.
Anh lại ôm cô từ phía sau, tựa cằ.m vào vai cô dụi dụi, giọng nói mang theo tia ủy khuất khó nhận ra.
“Em nghe thấy không? Thực sự không có liên quan đến anh.”
“…”
Anh ủy khuất cái quỷ gì.
Chỉ là bây giờ Thời Diên cảm thấy mình quả thật vô lý giận dỗi.
Thấy cô không nói lời nào, anh lại nhéo vành vai nhỏ nhắn trắng nõn của cô, giọng điệu trêu chọc: “Anh đã làm gì mà em lại nghĩ đời sống tình cảm của anh phong phú như vậy hả, có nhiều ánh trăng ánh đen như vậy?”
Nghe anh nói vậy, Thời Diên vô thức nói: “Vậy tại sao mỗi lần gặp anh sẽ…”
Nói đến giữa chừng, cô mới kịp phản ứng, nuốt lại những lời định nói phía sau.
Gặp là sẽ hôn.
Cô muốn chết rồi.
Bùi Kỵ cười như không cười mà nhìn cô, vẻ mặt lẳng lơ: “Sẽ như thế nào, hửm?”
Anh đã đoán được lời cô định nói sau đó, một tiếng cười nhẹ phát ra từ mũi.
“Chỉ khi nào gặp em thì anh mới vậy, có biết không hả.”
Thời Diên ngẩn người.
Bùi Kỵ khàn giọng nói: “Phản ứng cơ thể, thấy em liền muốn hôn, muốn chạm vào em.”
Anh cúi đầu ghé sát tai cô trầm giọng, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy.
“Mà nó chỉ phản ứng khi thấy em.”
Giọng anh khàn khàn dễ nghe, xen lẫn hơi thở bên tai cô khiến cô có chút tê dại, nhột nhột.
Cơ thể Thời Diên vô thức căng thẳng, trái tim vì lời nói của anh mà đập loạn nhịp.
Cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào trước câu trả lời thẳng thừng và rõ ràng của anh, cô không dám ngẩng đầu lên để nhìn bộ dạng ph.óng đãng và mê hoặc của anh hiện giờ như nào.
Thậm chí cô không biệt được…Đây là phong cách mà Bùi Kỵ tỏ tình sao?
Nhưng, ý tứ trong lời nói của anh, chắc cô không nghĩ sai đâu.
Từ đầu đến cuối, cô là duy nhất, anh chỉ có một mình cô.
Trái tim vừa rồi còn do dự nhưng giờ phút này đã hoàn toàn tin rồi, cảm giác chua xót đã bị một dòng nước ngọt ngào cuốn trôi, lan tỏa trong lòng khiến cảm xúc cô có chút kích động.
“Em không tin anh?”
“…”
Thấy chủ đề nói chuyện ngày càng chuyển sang hướng nguy hiểm, Thời Diên giãy giụa khỏi lòng anh, giả vờ bình tĩnh: “Em muốn xem kịch bản.”
Không ngờ anh lại nghe lời cô, từ từ buông cánh tay ôm cô: “Được, anh đi tắm.”
“…”
Nhân lúc khoảng thời gian Bùi Kỵ tắm trong phòng tắm, Thời Diên cầm lấy kịch bản chạy đến phòng ngủ dành cho khách ở kế bên.
Tiếng nước chảy ào ạt không ngừng vang lên, Thời Diên ở trong phòng tắm dành cho phòng khách cố gắng tắm nhanh nhất có thể, sau đó thay một bộ đồ ngủ bằng vải bông mà cô mang tới.
Quần dài, áo dài tay tuy hơi nóng nhưng cô vẫn mặc.
Thời Diên ngồi dựa trên giường, trong tay cầm kịch bản, vẻ mặt chăm chú tập trung nhưng thật ra cô không thể đọc nổi chữ nào.
Đợi đến khi tiếng nước từ phòng bên kia ngừng lại, hơi thở của cô lập tức trở nên căng thẳng.
Tiếng bước chân ngày càng gần, cửa được người bên ngoài đẩy vào.
Vừa mới tắm xong, Bùi Kỵ mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám tro, tóc đen mềm mại rủ xuống trán, tư thế nhàn hạ, ung dung không còn điệu bộ hung hăng ác liệt.
Tuy rằng cô đã đoán được trước nhưng hơi thở của Thời Diên vẫn dồn dập, có phần ngột ngạt.
Cô hồi hộp nói lắp bắp: “Anh…sao anh lại vào đây..”
Vẻ mặt anh bình tĩnh: “Cùng em ngủ.”
“?”
Nói thật, tối hôm qua từ khi cô phát sốt và chạy đi tìm anh, cô đã tượng tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra trên máy bay.
Nhưng cô vẫn rất căng thẳng.
Thời Diên rụt lại người vào trong chăn, đầu ngón tay vô thức siết chặt chăn, sững sờ nhìn anh đang vô cùng tự nhiên vén chăn lên, nằm sát bên cạnh cô, động tác có thể nói là vô cùng trôi chảy.
Mùi dầu gội xộc thẳng vào lỗ mũi, lạnh lẽo lại trong veo.
Lạch cạch một tiếng, đèn đã tắt.
Trước mắt cô là một mảnh tối đen bao trùm, Thời Diên nghe thấy giọng nói chậm rãi trầm thấp từ bên cạnh của anh vang lên.
Bùi Kỵ đưa tay xoa đầu cô, thấp giọng hứa hẹn: “Yên tâm, anh chỉ ngủ cùng em thôi.”
Nếu như cô chưa sẵn sàng, anh sẽ không ép cô.
Dù sao thì, anh còn thời gian cả đời để lãng phí.
Nhưng Thời Diên đương nhiên là không quá tin lời anh, không phát ra tiếng động lặng lẽ nhích xê ra chỗ khác, giống như cách xa anh một chút mới an toàn.
Bùi Kỵ vươn cánh tay dài của anh kéo người vào trong lòng mình một cách dễ dàng.
Tư thế vô cùng thân mật, từ trước tới giờ Thời Diên chưa bao giờ trải qua loại cảm giác này.
Trong bóng tối, cô đỏ mặt giãy dụa nói: “Ay….Anh đừng…”
Anh gác cằm lê.n đỉnh đầu của cô, giọng nói bỗng nhiên khàn khàn khó hiểu.
“Em còn lộn xộn nữa thì tự gánh hậu quả.”
Thời Diên cảm nhận được chỗ nào đó biến đổi, cơ thể lập tức căng cứng.
Thân thể ấm áp của anh dán chặt vào lưng cô, nhiệt độ từ người anh truyền đến cơ thể cô, nóng đến ngạc nhiên.
Ngay cả chiếc giường lạnh lẽo cũng đã ấm lên.
Trái tim cô cũng theo đó đập như nổi trống.
May mà cô đưa lưng về phía anh, vì vậy gương mặt đỏ bừng của cô anh không thể nhìn thấy được.
Trong bóng đêm, cô đột nhiên nhẹ giọng lên tiếng: “Bùi Kỵ…”
Anh ôm eo cô, thấp giọng trả lời.
Thời Diên do dự một lúc lâu, vẫn cẩn thận nói: “Anh có thể nói cho em biết một chút về…. anh và chủ tịch Bùi có chuyện gì xảy ra, được không?”
Vừa dứt lời, bầu không khí trở nên yên tĩnh và sát khí từ người anh bỗng nhiên nổi lên mạnh mẽ.
“Em thật sự muốn nghe?”
Thời Diên mím môi, không nhịn được hỏi: “Ông ấy đối xử tệ với anh không?”
Bùi Kỵ nhắm mắt lại, cười khẽ: “Tại sao em lại nghĩ như vậy.”
Bởi vì những kịch bản mà Thời diên đã đọc qua, hầu hết những người có thân phận con nuôi số phận luôn được định trước là éo le và đối xử tệ bạc. Ngoài ra, khoảng thời gian trước đây, lúc đoạn phỏng vấn của anh được đăng tải, anh đột nhiên bị Bùi chủ tịch gọi ra nước ngoài để xử lý công việc, chắc hẳn là bời vì chuyện này nên chủ tịch Bùi tức giận.
Bời vì lo lắng cho anh, nên cô muốn biết nhiều chuyện về anh, chứ không phải nằm đây mà nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng nghe giọng điệu của Bùi Kỵ, cô cảm thấy mối quan hệ của anh và Chủ tịch Bùi chắc không có tệ như tưởng tượng của cô.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dịu nhẹ, ánh sáng của ánh trăng nhẹ nhàng mà chiếu vào, không khí yên tĩnh mà ấm áp.
Sau một hồi im lặng, giọng nói của Bùi Kỵ từ phía sau đột nhiên vang lên.
“Cũng không tệ lắm. Ông ấy cần người có đủ tư cách để thừa kế, cho nên nuôi dưỡng anh. Anh lại cần tiền cùng với quyền thế, cho nên mỗi bên đều vì lợi ích.”
Giọng điệu anh bình tĩnh: “Ông ấy cho anh một khởi đầu mới, anh giúp ông ấy đạt được kỳ vọng và mục tiêu của mình.”
Anh nói vô cùng sơ sài qua loa, tiết lộ ra những năm tháng khó khăn nhất của mình.
Thời Diên không ngốc, cô biết anh chắc chắn có chuyện không muốn nói cho biết.
Anh không muốn nhắc lại, chắc hẳn là chuyện đó không mấy tốt đẹp.
Cô cũng sẽ không hỏi.
Đối với một số việc, không nói ra có lẽ là lựa chọn tốt hơn cho đối phương.
Cô hiểu rất rõ câu này hơn ai hết, cho nên lúc đầu cô đã lựa chọn giấu đi, và cũng chuẩn bị xong tâm lý sẽ bị anh hận cả đời này.
Nhưng không ngờ nó lại khác với những gì cô nghĩ.
Ví dụ như bây giờ, cô chưa bao giờ nghĩ đến sẽ cùng anh nằm trên một chiếc giường.
Chẳng lẽ, anh yêu cô nhiều hơn là hận cô sao?
Vì thế mà anh đã tha thứ, bỏ qua chuyện cô đã vứt bỏ anh và chọn ôm cô thật chặt vào mỗi đêm.
Rất mơ hồ, nhưng nhiệt độ từ cơ thế phía sau truyền đến rất chân thật.
Những cảm xúc không hiểu được từ đáy lòng đang chồng chất lên nhau, thiêu đốt trái tim cô.
Cố gắng kìm chế một hồi, cô đè lại tiếng nấc nghẹn ngào, nhẹ giọng mở miệng.
“Bùi Kỵ, ngủ ngon.”
Vòng tay đang ôm eo cô bỗng siết chặt, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mái tóc.
Hơi thở Thời Diên ngừng lại hồi lâu.
Nụ hôn dịu dàng ấy như đã trấn áp hết những cảm xúc đang đè nặng trái tim cô, khiến cô mất hết kiểm soát.
Trong bầu không khí yên tĩnh, anh cất giọng dịu dàng lưu luyến, nở một nụ cười nhẹ.
“Ngủ ngon, bảo bối.”
Cùng lúc đó, tại một căn phòng khác.
Ôn Thư Oanh ngồi trước bàn làm việc, màn hình máy tính chiếu sáng gương mặt cô.
Con chuột máy tính vẫn lướt lên, xuống. Video phỏng vấn được lặp đi lặp lại. Cuối cùng, “bang” chiếc máy tính được đóng lại.
Thật ra, buổi chiều Ôn Thư Oánh đã đến rồi.
Cô gõ cửa nhiều lần nhưng không có ai mở cửa.
Trong lúc rảnh rỗi, Ôn Thư Oánh rời khỏi khách sạn, ra ngoài đi dạo.
Trong khu chợ ồn ào náo nhiệt, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Rất giống với Bùi Kỵ, nhưng cũng không giống lắm.
Bởi vì trong ấn tượng của cô, Bùi Kỵ là người lạnh lùng, u ám và đôi lông mày của anh luôn bao phủ một khí thế tàn bạo, khiến cho nhiều người phải e dè.
Nhưng người đàn ông cách đó không xa lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng chưa từng thấy.
Anh mặc một bộ quần áo màu sắc ấm áp, tay cầm một quả dừa, tay kia nắm lấy tay của một người phụ nữ, giống như một người đàn ông bình thường không còn là ông chủ Bùi u ám, tính tình khó đoán.
Anh cúi đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt tràn đầy ánh cười, khi anh cúi đầu hôn cô gái, động tác cẩn thận từng li từng tí nhưng đang đối xử với một món đồ vô cùng trân quý.
Đây là đầu tiên Ôn Thư Oánh nhìn thấy một Bùi Kỵ như vậy.
Người đàn ông trong ấn tượng của cô là một người rất đáng sợ.
Nhưng cô chưa bao giờ sợ, có lẽ bởi vì lần đầu tiên cô gặp Bùi Kỵ không phải là một buổi tiệc rượu mà là trong phòng tư vấn và khám bệnh của anh họ.
Cô đã vô tình nhìn thấy một mặt mà không ai biết, một bộ mặt nhảy cảm và cô cùng yếu ớt, đây là bí mật mà chỉ có mình cô biết.
Cho nên so với những người khác, cô cũng không cần sợ hãi anh. Cô biết bề ngoài anh lạnh lùng nhưng thật ra chỉ là một lớp bọc để bảo vệ bản thân anh mà thôi.
Trong bữa tiệc sinh nhật 20 tuổi, cô đã biểu diễn một điệu nhảy cổ điển đầy tự hào.
Dưới sân khấu, khi người đàn ông thản nhiên liếc mắt nhìn qua, Ôn Thư Oánh nghe thấy rất rõ tim mình đập như thế nào.
Nhưng thật sự rất khó để tiếp cận.
Bởi vì nghe nói anh có chứng mắc bệnh sạch sẽ vô cùng nghiêm trọng, không gần nữ sắc, vì thế Ôn Thư Oánh không dám tùy tiện tiếp cận anh, cô chỉ thi thoảng nói chuyện với anh nhờ quầy lễ tân, mong rằng anh sẽ nhìn tới cô nhiều hơn.
Thời Diên…Thì ra cô ấy là Thời Diên.
Tờ giấy trên bàn anh họ của cô năm ấy đầy tên cô ấy.
Từng nét bút, dường như được khắc sâu trong xương tủy.
Chẳng trách, anh như đã thay đổi thành một người khác.
Thì ra trên thế giới này thật sự có anh cố chấp đến tột cùng, người đã từng thiếu chút nữa đã khiến anh chết như một loại thuốc độc, nhưng anh lại vẫn muốn mếm.
Ôn Thư Oánh bỗng nhiên nhớ lại năm đó tại phòng luyện khiêu vũ, Bạch Cẩm Trúc giáo viên dạy khiêu vũ cực kỳ nghiêm khác đang sửa động tác của cô từng chút một.
“Không được, vẫn còn hơi kém.”
“Chẳng lẽ chỉ có cô gái ấy mới có thể nhảy hoàn hảo được điệu này sao… Sao lúc ấy mình lại có thể dạy được như thế nhỉ.”
Ôn Thư Oánh tò mò: “Cô ơi, cô đang nói là ai thế?”
Trầm ngâm hồi lâu, Bạch Cẩm Trúc thở dài, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Là một học trò của cô. Cô ấy rất có thiên phú, là một cây giống tốt nhất ở trong ngành này.”
“Chỉ tiếc, cô ấy đã từ bỏ rồi.”
Vào thời điểm đó, Ôn Thư Oánh tràn đầy sức trẻ, không tin lắm.
Cô đã được công nhận là rất tài năng, nhất định sẽ trở thành người vũ công xuất sắc trẻ tuổi nhất, cô không tin có ai trên đời này nhảy điệu múa này hoàn hảo hơn cô.
Cô liên tục hỏi tên người đó nhưng lại không được, cuối cùng thì giáo viên đành phải trả lời cô.
Tên cô ấy là Thời Diên.
Thì ra cũng chính là người mà khiến cô giáo tiếc nuối, người mà khiến anh nhớ mãi không quên lại là cùng một người.
Đột nhiên, tiếng đập cửa vang lên.
Ôn Thư Oanh thu lại dòng suy nghĩ, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, đứng dậy đi đến mở cửa.
Ngoài cửa, Chu Cảnh Lâm đứng đó.
Nhìn thấy Ôn Thư Oánh, anh khẽ gật đầu nói: “Xin lỗi đã quấy rầy, Ôn tiểu thư máy bay đã chuẩn bị xong.”
Ôn Thư Oánh ngẩn người, không hiểu ý anh: “Máy bay? Máy bay gì chứ…”
Chu Cảnh Lâm cười đáp: “Là ông chủ Bùi ra lệnh, khách sạn không mở cửa đón khách du lịch, cô đột nhiên đến đây gây không ít phiền phức, vì tránh thêm phiền toái và hiểu lầm không cần thiết, hy vọng cô có thể nhanh chóng rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
“Nếu cô không muốn rời khỏi đây, thì e rằng ông chủ Bùi cũng không có thời gian để xem bản đề án quy hoạch do Tập đoàn Ôn cung cấp vì ông chủ Bùi đang phải dỗ dành vợ rồi.”
Vì chữ “Thời Tiểu thư” hơi dài nên Chu Cảnh Lâm thay đổi cách gọi.
Dù sao thì trước sau gì thì cũng đổi, với lại chữ “vợ” có lực sát thương cao hơn.
Đúng như dự đoán, sắc mặt Ôn Thư Oánh tái nhợ, nụ cười ôn như trên gương mặt cuối cùng cũng không thể duy trì được nữa.
Ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng.
Bởi vì cô xuất hiện nên đã khiến Thời Diên hiểu lầm.
Để không ảnh hưởng đến tâm trạng của Thời Diên.
Tốt nhất là cô phải nhạy bén, nhận biết rõ và rời khỏi đây vào đêm nay, nếu không các dự án của công ty sẽ bị cô liên lụy ảnh hưởng.
Không ngờ, anh lại là người không phân biệt công tư như vậy.
Móng tay Ôn Thư Oánh cắ.m vào lòng bàn tay, môi cắn đến trắng bệnh, trên gương mặt xinh đẹp không nhịn được mà lộ vẻ xấu hổ.
Ôn Thư Oánh chắc hẳn đã hiểu ý của anh, Chu Cảnh Lâm đẩy kính, lễ phép nghiêng người nhường đường cho cô.
“Ôn tiểu thư, xin mời.”