Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 38: Ngoại truyện 1: Ẻo lả được hình thành như thế nào? (2)




Hắn hoan hô một tiếng nhảy dựng lên, hai chân đã quỳ suốt nửa đêm nên tê dại, ngã phịch xuống.

“Ngốc.”

Hoa Thiên xoa xoa chân, thuận miệng đáp: “Gì?”

“Lão tử nói ngươi ngốc, lớn thế rồi còn ngã!”

“Đó là bởi vì…….” Lời giải thích chợt ngưng, Hoa Thiên ngoáy nooáy tai, trên mặt có vài phần mờ mịt……

Trầm mặc một lát rồi hắn nhảy dựng lên: “Ai?”

Bốn bề đều im ắng.

Hoa Thiên nhìn không gian tối đen xung quanh, run rẩy hỏi lại: “Ai? Là ai nói?”

Bộ dạng sợ hãi dưng dưng sắp khóc này rất được người khác thương cảm, không biết từ đâu truyền đến tiếng thở hổn hển, ngay sau đó, cùng với tiếng hét của Hoa Thiên, nến tắt, tất cả được màn đêm bao phủ.

Trong bóng tối, trên xà nhà Từ đường, xuất hiện một đôi mắt màu nâu tràn đầy ý cười.

Quét mắt nhìn xuống dưới thì cảm thấy nghi hoặc, đứa bé xinh đẹp lúc nãy đâu rồi?

Biến mất rồi sao?

Hắn vểnh tai lên nghe, nghe được ở đâu đó có tiếng cào tường thì khóe miệng không tự chủ mà cong lên….

Chỉ thấy trong Từ đường trống trải, ở một góc tường có một kẻ đang dúi đầu xuống đất, sợ hãi run rẩy cào tường……..

“Ha ha ha ha……”

Một tiếng cười to điên cuồng bộc phát ra.

Cái mông kia càng run hơn, tiếng cào tường cũng lớn hơn.

Thả người nhảy xuống, có thể thấy người này cũng chỉ cao hơn Hoa Thiên một cái đầu, vậy thì tuổi chắc cũng không lớn hơn bao nhiêu, cái nhảy vừa nãy đã thể hiện là biết công phu.

Hắn bước đến trước cái mông kia, đá một cái: “Này!”

Cái mông run lên, bất động, cái tay đang cào tường cũng rụt lại.

Hắn ngồi xổm người xuống, thấy đứa bé kia đang ôm đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không thấy ta không thấy ta không thấy ta…….”

“Ha ha ha ha…….” Lại một tràng cười to nữa vang lên.

Hắn cười xong, không muốn trêu chọc nữa, nói ra tên của mình: “Này, ta là Thác Bạt Nhung, còn ngươi?”

Cái mông trước mặt lại bắt đầu run.

Thác Bạt Nhung chớp chớp mắt, sao lại sợ nữa rồi?

Lần này là hắn đoán sai, không phải sợ, mà là tức giận!

Hoa Thiên xoay người một cái nhào vào hắn.

Hắn bị bất ngờ không kịp đề phòng nên bị đẩy ngã xuống đất, hai cánh tay nhỏ bé ra sức bóp cổ hắn, nổi giận kêu ầm lên: “Dám giả quỷ dọa ta! Dám giả quỷ giả quỷ….. giả cái gì không giả lại đi giả quỷ, ta sẽ cho ngươi thành quỷ!”

Thác Bạt Nhung lại nở nụ cười một lần nữa.

Khẽ dùng sức một chút, cánh tay nhỏ bé kia đã bị hắn kéo ra, đau đến kêu cha gọi mẹ, rồi lật người một cái, người đã bị hắn đè trên mặt đất, chống hai tay xuống bên cạnh đầu nó, cười gằn nói: “Cho lão tử thành quỷ?”

Hoa Thiên đau đến muốn khóc: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây? Ngươi mau thả ta ra!”

Người phía trên bĩu môi, khinh bỉ nói: “Gầy yếu y như một tiểu cô nương.”

Nước mắt lã chã rơi, câu nói này đâm đúng chỗ đau trong lòng, Hoa Thiên cố chấp gào lên: “Ta chính là tiểu cô nương!”

Thác Bạt Nhung sửng sốt, lập tức buông tay.

Hoa Thiên lấy được tự do, nhếch nhác đứng dậy, thứ đập ngay vào mắt chính là một đôi mắt màu nâu: “Kìa! Ánh mắt của ngươi……”

Hai mắt tối sầm lại, Thác Bạt Nhung ngẩng cao đầu, dưới ánh trăng nhàn nhạt, hiện lên sự cố chấp bất khuất mà kiên nghị, hắn hừ lạnh một tiếng: “Mắt lão tử làm sao?”

Hoa Thiên chẳng bao giờ ra khỏi phủ, lần đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt khác lạ như vậy, liền nương ánh trăng cẩn thận quan sát người trước mặt, lông mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, lớn hơn mình tầm hai ba tuổi, thân hình cao lớn khác hoàn toàn vẻ gầy yếu của mình, đột nhiên tay bị nắm chặt.

Nó xoa cổ tay, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Người gì mà thô bạo vậy.”

Thác Bạt Nhung vẫn cố chấp: “Mắt lão tử làm sao?”

Hoa Thiên nhìn chằm chằm đôi mắt lạ kia, trong ấy có sự cứng cỏi khiến nó hâm mộ nhưng lại có vài phần buồn bã, rất giống khi nó mặc nam trang soi gương……..

Nó bật thốt lên: “Ngươi không thích mắt mình sao?”

Hoa Thiên đương nhiên không biết, phụ thân của Thác Bạt Nhung là người Bắc Yến, mẫu thân là người Nam Hàn, đôi mắt đặc trưng của người Bắc Yến này khiến từ nhỏ hắn đã bị bao người cười nhạo và cô lập, bị trẻ con Nam Hàn coi thường, bao tiếng ‘quái vật’ đã đi theo hắn suốt tám năm.

Không đợi Thác Bạt Nhung nói, Hoa Thiên đã nghiêng đầu, cười sáng lạn: “Tại sao lại không thích, người khác đều là màu đen, chỉ có ngươi là nâu thôi đó.”

Thác Bạt Nhung tám tuổi, chấn động.

Không chỉ vì ý nghĩa ‘ Độc nhất vô nhị’ trong câu nói kia, còn vì khuôn mặt non nớt lại xinh đẹp yêu dị trước mặt này, hai mắt hơi lóe, hắn hơi mất tự nhiên ngả người ra phía sau: “Này, một tiểu cô nương, sao lại không biết xấu hổ như thế.”

Hoa Thiên cũng chấn động.

Hai mắt chớp a chớp, nó mừng rỡ lẩm nhẩm: “Một tiểu cô nương…….”

Nó nhào tới nhào tới, ôm lấy cổ Thác Bạt Nhung, vui vẻ kêu: “Ngươi lặp lại lần nữa, lặp lại lần nữa đi!”

Ngay lập tức, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Thác Bạt Nhung đẩy nó ra, lầu bầu một câu ‘không biết xấu hổ’ nhưng cũng vẫn thành thật nói lại: “Này, một tiểu cô nương, sao lại không biết xấu hổ như thế………”

Hoa Thiên kéo bàn tay đầy nốt chai của hắn rồi ngồi xuống đất, rõ ràng đã coi hắn là bằng hữu vì những lời này, cười tủm tỉm hỏi: “Sao ngươi lại ở đây?”

Nhảy lên xà nhà lấy xuống một bao quần áo rồi hắn cũng ngồi xuống, tuy rằng tiểu cô nương này hơi điên, nhưng vì câu nói kia, cũng là đứa trẻ đầu tiên ở Nam Hàn không phỉ nhổ ánh mắt hắn, hắn giơ bao quần áo trong tay lên: “Lão tử đến đây tìm ăn.”

Hoa Thiên chớp chớp mắt: “Tìm ăn?”

“Ừ.”

Nói xong liền lấy ra một đĩa bánh được gói ghém cẩn thận: “Ngươi ăn không?”

Rột rột……..

Bụng kêu ầm lên làm Hoa Thiên hơi lúng túng, nhận lấy một cái bánh cắn một miếng rồi mơ hồ hỏi: “Sao ta chưa từng gặp ngươi?”

Thác Bạt Nhung gõ vào đầu nó một cái, khinh bỉ đáp: “Lão tử cũng chưa từng gặp ngươi!”

Trong lòng thì thầm nghĩ, tiểu cô nương này bị ngốc à, mình tới đây trộm đồ ăn mà có thể gặp được sao?

Hắn cũng cắn một miếng bánh to rồi hỏi lại: “Ngươi phạm lỗi gì mà hơn nửa đêm rồi còn bị giam ở đây, cha ngươi thật quá độc ác!”

Ánh mắt Hoa Thiên chợt lóe lên, hàng mi cũng hơi run run, che đi nét cô đơn trong đáy mắt, phải nói gì đây….. Một lát sau, nó cười hì hì cười hì hì ngẩng đầu lên, giơ giơ tay ý chỉ bộ nam trang trên người: “Ta mặc nam trang, phụ thân giận ta không giống nữ nhi.”

Thác Bạt Nhung vừa ăn vừa gật đầu đồng ý: “Đúng là ngươi không giống nữ nhi, phải phạt!”

Dứt lời, lại thấy cô bé kia cười như kẻ trộm, Thác Bạt Nhung lại nhíu mày lần nữa, lần thứ hai nghĩ rằng tiểu cô nương này bị ngốc rồi.

Chợt nghe nó hỏi: “Ngươi nói xem, có phải trời cũng làm sai một vài việc không?”

Thác Bạt Nhung thuận miệng hỏi: “Ví dụ?”

Hoa Thiên lấy khăn tay lén giấu được ra, lau sạch vụn bánh trên tay rồi đưa cho Thác Bạt Nhung, thấy hắn có vẻ mặt ‘đây là đồ của bé gái’ liền thỏa mãn nói: “Như là…… ta là nữ nhi, nhưng từ nhỏ ta đã cảm thấy, ta phải là nam tử mới đúng, ông trời…….”

Giơ tay lên chỉ chỉ lên trời, nó nhún nhún vai: “Cho ta nhầm giới tính rồi.”

Thác Bạt Nhung cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt non nớt có vẻ ngạo mạn mà khinh thường: “Đương nhiên có thể, ông trời chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người phàm cả, nếu không thì đã không có người phải sống trong chỉ trích và lạnh nhạt.”

Vành mắt hơi nóng lên, Hoa Thiên nặng nề gật đầu, vươn tay ra: “Ta là Hoa Thiên.”

Thác Bạt Nhung nhìn về phía tiểu cô nương tên là Hoa Thiên, vươn tay đập tới: “Ta là Thác Bạt Nhung!”

Bốp!

Một tiếng vũ thanh thúy vang lên, một thứ tình cảm ấm áp lan tỏa từ hai đứa bé này.

Hôm ấy, bọn họ lần đầu gặp gỡ, Hoa Thiên năm tuổi, Thác Bạt Nhung tám tuổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.