Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 36-8




Bốp!

Lãnh Hạ đập đầu hắn một cái rồi trừng mắt: “Không có đuôi!”

Nữ nhân đã đi xa kia lấy một cái khăn ra lau sạch bàn tay vừa đỡ Đặng Phú, rồi vứt nó đi không thương tiếc.

Phượng mâu híp lại, Lãnh Hạ không đùa hắn nữa, nhẹ nhàng biến mất, chỉ còn lại lời dặn đung đưa trong gió: “Nhớ kỹ rửa sạch tay bằng thứ ta đưa cho ngươi.”

Lúc nàng hiện thân thì đã cầm cái khăn tay kia, tiện tay nhét vào túi áo.

Đây chính là chứng cứ, không thể tùy tiện ném đi được!

Nàng đi theo Thái hậu tới tận cấm địa ở tận cùng quân doanh, ở đó có không ít thị vệ, càng sâu vào trong thì thị vệ càng nhiều, nàng trầm mặt, nếu như đơn thương độc mã xông vào đây thì chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Lãnh Hạ điểm nhẹ mũi chân bay lên cây ngồi vắt vẻo.

Bên kia Thái hậu đang đứng trước một tường thị vệ, sắc mặt càng ngày càng lạnh, Từ ma ma thì chống nạnh chửi ầm lên, mắng đến nửa canh giờ mà vẫn không dừng lại, Lãnh Hạ ngáp một cái, cảm thấy rất phục bà ta.

Lúc này sắc mặt của Thái hậu đã xấu xí tới cực điểm, khuôn mặt dịu dàng hoàn toàn không nhìn được, đứng từ xa cũng cảm thấy sự tức giận trên người bà ta.

Bỗng nhiên, màn cửa bị người ở bên trong xốc lên: “Ầm ĩ cái gì thế hả?”

Mùi thuốc súng gay mũi theo gió bay ra ngoài, Lãnh Hạ nheo mắt lại, nhìn vào trong lều thì thấy trên một cái bàn lớn có một cái cân, một ít lưu hoàng, vô số thứ linh tinh gì đó, than củi, tiêu thạch, da trâu, cỏ tranh,…………

Bom như vậy……….

Ánh mắt nhìn sang căn lều ngay bên cạnh, nó lớn hơn căn lều này, cũng không quá xa để có thể chuyển bom qua lại, nàng ta làm liên tục không nghỉ vậy thì chắc chắn bom đang ở bên căn lều kia.

Liên Công chúa vờ như quá mức chuyên tâm, thấy Thái hậu liền nhất thời kinh ngạc: “Mẫu hậu?”

Thái hậu rõ ràng là tức giận, ánh mắt lạnh như băng bắn về phía nàng ta: “Ngươi còn biết Ai gia là Mẫu hậu sao? Ai gia còn tưởng rằng, ngươi bận rộn chuyện quân đã sớm…”

Lời của bà ta chợt dừng lại!

Ánh mắt của Thái hậu cứng lại, nhìn chằm chằm cái bàn kia, dù hơi xa không nhìn rõ nhưng bà cũng đoán được đó là gì, khó trách, khó trách…….

Bây giờ ánh mắt nhìn Liên Công chúa đã hoàn toàn thay đổi, nếu thứ bom uy lực kinh người kia là do nàng ta làm ra vậy thì được Đông Phương Nhuận trọng dụng âu cũng là điều dễ hiểu, ngay lập tức Thái hậu quay trở về dáng vẻ hiền hoà tươi cười như cũ, nói tiếp lời vừa nãy, như là tức giận, cũng như là sủng ái: “Ai gia còn tưởng rằng, ngươi bận rộn chuyện quân đã sớm quên lão nhân gia ta, còn muốn Ai gia phải kéo đống xương cốt này chạy đến đây.”

Liên Công chúa đứng bất động tại chỗ.

Thái hậu cười nhạt trong lòng nhưng không hề hiện lên mặt, vừa lướt qua thị vệ bước vào trong, vừa tươi cười: “Sao vậy, thấy Mẫu Hậu lại sững người ra đó?”

Thị vệ thấy thế cũng không biết nên làm gì cho phải, thấy Liên Công chúa không nói gì liền bỏ qua, đương nhiên, chỉ mình Thái hậu được vào, Từ ma ma và đám người hầu phải ở bên ngoài.

Thái hậu nương nương vẫn dịu dàng bước đi, nếu nhìn kỹ mới phát hiện, đôi chân kia có vài phần gấp gáp, Liên Công chúa mặc kệ bà ta đi bên cạnh, im lặng không nói để bà ta bịt mũi bước vào.

Sau đó, nàng ta cũng đi vào theo, buông màn xuống.

Tầm nhìn bị ngăn cản nhưng không sao, Lãnh Hạ vừa nhắm mắt lại vừa lắng nghe động tĩnh bên trong, tuy xa nhưng may mà nhĩ lực của nàng tốt nên cũng nghe được bảy tám phần.

Bên trong lều không có chút tiếng động nào, thậm chí ngay cả tiếng nói chuyện cũng không có, bốn năm trước, hai nữ nhân này, không nói là tình thâm ý trọng, nhưng tối thiểu nhìn qua thì cũng mẫu từ nữ hiếu, cực hòa hài, đến hôm nay ngay cả diễn xuất bề ngoài cũng lười duy trì.

Đúng là như thế.

Hai nữ nhân đang ngồi đối diện nhau im lặng, một kinh ngạc nhìn đống nguyên liệu trên bàn, trong mắt thỉnh thoảng lóe ra tinh quang, một sắc mặt không kiên nhẫn chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

Một lúc sau, Thái hậu mới mở lời trước: “Liên nhi, Lâu Hải đến Lạc Phong quan cùng các ngươi mà sao bây giờ lại không thấy hắn ta trở về, có phải nên cho Ai gia một lời giải thích không?”

Liên Công chúa nhíu mày, chỉ là một tên thái giám thôi mà, chẳng lẽ còn có người bắt cóc hắn ta chắc?

Chán ghét cười lạnh một tiếng, rõ ràng là Thái hậu bịa đặt, có khi Lâu Hải đã sớm trở về cung, thêm mắm thêm muối tố cáo, bà ta tới hỏi tội lại thấy được bom nên lôi chuyện Lâu Hải ra trước……

Đừng tưởng rằng nàng không biết, nữ nhân này có suy nghĩ gì.

“Mẫu hậu, người sáng mắt không nói tiếng lóng, đi thẳng vào vấn đề đi.”

Thái hậu lắc đầu, như là thở dài, bà ta nghĩ tới vô số thứ nhưng không thể nào ngờ một Công chúa hơn chục năm vô thanh vô tức trong hoàng cung lại có năng lực như vậy.

Chế tạo bom, chẳng phải là có thể so với Mộ Dung Lãnh Hạ ư?

Thái hậu là ai, chỉ cần nghĩ lại thái độ coi trọng của Đông Phương Nhuận đối với nàng ta và cấm địa này trừ nàng ta ra không ai được phép vào đã hiểu nữ nhân này nắm trong tay cách chế tạo.

Bà ta nhìn thẳng vào Liên Công chúa, giọng nói sắc bén hàm chứa ra lệnh: “Giao ra đây!”

Lãnh Hạ ở bên ngoài suýt thì ngã lộn cổ xuống đất.

Thật khó khăn mới ngồi vững trên cành, nàng im lặng trợn mắt nhìn căn lều kia, Thái hậu này bị giận đến điên rồi à, giao ra? Đó là chỗ dựa lớn nhất của Liên Công chúa, là kim bài giữ mạng, giao ra thì khác gì vứt mạng đi?

Thái hậu thì đã nghĩ rất kỹ, chiếm được cách chế tạo thì đồng nghĩ với việc một mũi tên trúng ba con chim.

Thứ nhất, quan hệ giữa bà và Đông Phương Nhuận chắc chắn sẽ được cải thiện.

Thứ hai, Liên Công chúa sẽ trở nên vô dụng.

Thứ ba, còn có thể dùng cái này để khống chế Đông Phương Nhuận.

Lãnh Hạ không dám nói là hiểu rõ nữ nhân này nhưng cũng biết, khoảng cách giữa bà ta và Đông Phương Nhuận càng ngày càng xa, nếu cứ thế thì đến một người nào đó sẽ xảy ra tình trạng mẫu tử tương tàn, người ta nói tính cách quyết định số phận, Đông Phương Nhuận và Thái hậu đều có tính cách giống nhau, sống nương tựa lẫn nhau từ lâu cũng chẳng biết là ai ảnh hưởng đến ai, nhưng đều ích kỷ, đa nghi, không có cảm giác an toàn, muốn khống chế mọi thứ, thích nắm quyền chủ động trong tay, không để bất cứ chuyện gì thoát khỏi lòng bàn tay mình.

Mà sự ưu tú của Đông Phương Nhuận, chắc là Thái hậu không ngờ tới, nó lại trở thành một thanh kiếm hai lưỡi, vừa có thể đưa bà ta lên ngôi vị chí tôn chốn hậu cung, vừa khiến đứa con trai duy nhất không bao giờ phụ thuộc vào bà ta nữa, bà ta không hề có dã tâm, từ lễ đăng cơ đã có thể nhận ra, khinh thường Lãnh Hạ đăng cơ, ngôn từ thể hiện sự không đồng ý, còn liên tục hối thúc Đông Phương Nhuận thành thân, để Đông Sở có người nối dõi.

Những thứ này đã nói lên, nữ nhân này cực kỳ truyền thống, chưa bao giờ có lòng muốn làm Nữ hoàng hoặc là thao túng triều đình, chỉ là trong lòng muốn khống chế mọi thứ, chỉ có một đứa con trai nghe lời mới có thể khiến bà ta an tâm mà sống.

Đông Phương Nhuận nghe lời?

Lãnh Hạ phì cười, không thể tưởng tượng nổi a!

Điều xót xa nhất thế gian chắc là vậy, có thể cùng hoạn nạn nhưng không thể chung phú quý.

Bốp!

Bỗng nhiên một tiếng bạt tai vang lên.

Thị vệ bên ngoài lều đều cả kinh.

Sau đó giống như phát hiện ra bí mật gì đó của hoàng thất, tất cả đều có vẻ mặt như kẻ trộm.

Bọn họ lén nhìn vào trong, cố suy đoán xem rốt cuộc là Thái hậu hay Liên Công chúa bị tát, sự tò mò làm họ vô cùng chờ mong người bên trong đi ra.

Nhưng đột nhiên có biến!

Một tiếng phịch và một tiếng thét sợ hãi cùng vang lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.