Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 35-10




Edit: Kiri

Mũi tên của ba mươi vạn đại quân đều nhắm thẳng vào Đông Phương Nhuận nhưng hắn lại giống như không phát hiện, đối mặt với kẻ địch nhiều gấp chục lần mình vẫn tiêu sái như cũ, ánh mắt trong trẻo của nữ tử đối diện rơi vào trong mắt hắn, khiến vẻ mờ mịt tĩnh mịch trong mắt hắn mờ dần, cũng chậm rãi nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, Nhuận…… cũng rất nhớ mong.”

Lãnh Hạ liếc một cái, đối với việc người này không biết xấu hổ thực sự là không có gì để nói, có thể không nhớ sao, ngày ngày tính kế nàng, đại lễ đồn đại trước đó nàng còn chưa đáp lễ đủ đâu.

Giống như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Đông Phương Nhuận nhún nhún vai, khóe môi càng cong lớn: “Lần gặp hôm nay, nợ nần lúc trước coi như là tính cả luôn.”

Keng!

Lại một tiếng vang thật lớn, bên Đông Sở cũng giương cung cài tên!

Gió lớn thổi mạnh, trên sông Sở Yến xảy ra một hồi giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng!

Sát khí nồng đậm quanh quẩn nơi đây, khiến mặt sông vốn đã không yên tĩnh lại càng sôi trào mãnh liệt!

Gió sông gào thét, sát khí âm trầm!

Mà trong bầu không khí ấy, ba người trên boong thuyền vẫn thong dong như cũ, Chiến Bắc Liệt nhướn mày, Lãnh Hạ cười khanh khách, Đông Phương Nhuận ánh mắt mềm mại, ba người này không hề giống kẻ địch sắp sửa đánh một hồi sinh tử, càng không giống hai phe đối lập mà hai tháng trước còn hãm hại đối phương bị vạn dân phỉ nhổ rồi lại bị đánh trả lại một đòn……..

Lãnh Hạ nhướn mày, cười rộ lên: “Đông Sở muốn đối nghịch với mệnh trời sao?”

Một tiếng nói nhẹ nhàng mà lại vô cùng rõ ràng trong gió, gần vạn người trên thuyền Đông Sở vốn đang rất sợ những kẻ kia bắn họ thành con nhím, giờ nghe thêm lời này lại càng hoảng, sắc mặt tái nhợt.

Đông Phương Nhuận im lặng lắc đầu, nữ nhân này thật dám nói, mặt không đỏ tim không loạn tự nhận mệnh trời.

Cái mờ ám trong này họ đều biết rõ nhưng đối với tướng sĩ quân địch thì đây là đòn tấn công mạnh nhất, nhìn cả đám đang thở hổn hển phía sau hắn là biết rồi.

Nghĩ như vậy, khóe môi càng dịu dàng, không khỏi có chút tán thưởng nhè nhẹ, nụ cười này làm Liên Công chúa ở bên cạnh bỗng nhiên nhíu nhíu mày, trước kia thiên hạ đồn đại tin hắn ái mộ nữ nhân kia, nàng không tin, dù sao mọi chuyện đều là âm mưu mà nàng cũng biết, đó chỉ là mồi lửa mà thôi.

Nhưng hôm nay, tự dưng nàng lại tin vài phần.

Hoàng huynh nhìn như luôn luôn ôn nhuận, nhưng thật ra nội tâm lạnh lùng đến mức nào, không ai rõ hơn nàng, huynh đệ tỷ muội tổng cộn có mười một người, toàn bộ đều bước xuống địa ngục trong nụ cười của nam nhân này, nếu không phải do bốn năm trước vô tình phát hiện hắn tìm rất nhiều thuật sĩ nghiên cứu cái thứ gì đó gọi là bom, đúng lúc mình cũng có nghiên cứu về lĩnh vực này, vừa nghe đã thấy vật kia có vài phần giống với pháo hoa, cũng sẽ không giữ được cái mạng này.

Từ nhỏ, tỷ muội trong hoàng cung đã rất đông, khuôn mặt đẹp, tâm cơ thâm trầm, tài hoa hơn người, rõ ràng nàng đều rất nổi bật trong mọi lĩnh vực nhưng lại luôn vô danh vì nàng hiểu, sự sủng ái và thanh danh sẽ chỉ là gông xiềng của bản thân, tại nơi ăn thịt người này, muốn sống an ổn thì phải biết cách ẩn dấu đầu tiên.

Cho nên, nàng luôn coi thường mấy tỷ muội Công chúa này.

Nàng nấp trong bóng tối cười nhạt nhìn những người được gọi là đệ nhất tài nữ đệ nhất mỹ nữ này, chỉ có nàng tự mình biết, trong ngũ quốc không có bất kỳ một Công chúa nào như nàng, khuôn mặt đẹp có một không hai thiên hạ, tài hoa tinh tuyệt vô song, đến tận khi một nữ nhân xuất hiện…….

Nàng ta được gả cho nam tử ưu tú nhất thiên hạ, chế bom, dẹp loạn, đoạt Cách Căn, diệt Bắc Yến, bình Tây Vệ, làm Nữ hoàng, mở khoa cử, chấn triều đình, thăm Đông Sở…… Nàng thờ ơ nghe mọi điều về nàng ta, nhìn nàng ta vang danh thiên hạ, thế nhân chỉ biết Mộ Dung Lãnh Hạ mà không có ai biết, ở Đông Sở còn có một Liên Công chúa cũng không thua kém!

Châm chọc nhất là, mạng của mình cũng vì thứ gọi là bom nữ nhân kia tạo ra mà được bảo toàn!

Sau đó, trong mắt của Hoàng huynh, tác dụng của nàng chẳng qua cũng chỉ là một công cụ nghiên cứu bom.

Đừng xem Hoàng huynh đối xử với nàng hiền lành, nàng là Công chúa lớn lên ở trong hoàng cung, sao không nhìn ra ánh mắt hắn luôn luôn tồn tại lãnh ý, không phải nhằm vào một ai mà là phòng bị tất cả mọi người, dù là mẹ ruột hắn, Thái hậu.

Nhưng bây giờ, nàng rõ ràng nhìn thấy, người luôn không tin ai, luôn lạnh như băng này, trong chớp mắt nhìn nữ tử kia, lãnh ý trong mắt đã tan chảy……

Tùy ý nhướn mi một cái, nhún nhún vai hay nheo mắt lại đều lộ ra ít nhiều tình cảm mà có lẽ chính bản thân hắn cũng không biết, lời đồn đại về ái mộ, rốt cuộc là mồi lửa hay do lòng hắn, chắc hắn cũng chẳng phân biệt được rõ ràng.

Ngay cả bản thân còn tưởng đang diễn trò nhưng rốt cuộc con hát có vô tình hay không, đời người như một vở kịch vở kịch như một đời người, thật thật giả giả ai có thể phân biệt được?

Liên Công chúa cười không ra tiếng, nam nhân đáng thương này a!

Một tiếng cười kéo nàng về thực tại.

Chỉ thấy nữ tử trên chiến thuyền đối diện, cầm quả bom nàng gửi đến thị uy, nhướn mi nói: “Làm không tệ.”

Giọng nói không hề châm chọc nhưng nó lại có ý nghĩa như vậy.

Làm lòng Liên Công chúa chợt dâng lên một tia lửa, giọng nói có vài phần cổ vũ, rõ ràng là sư phụ tán thưởng đồ đệ, người lớn khen ngợi trẻ con, đứng ở phía trên mà đánh giá.

Đó là một loại coi rẻ!

Liên Công chúa siết chặt hai tay, ngẩng mặt thật cao, không muốn mất phong độ trước mặt nữ nhân này.

Nàng mỉm cười, cực đẹp, nhìn Lãnh Hạ gật đầu: “Đa tạ khích lệ.”

Gió lạnh thổi vù vù trên mặt sông, sát khí có vẻ đã dần phai nhạt, hai nữ nhân đứng nhìn nhau chừng một khắc, Lãnh Hạ liền dời mắt, duỗi người hoạt động gân cốt, đợi non nửa đêm trên thuyền, từ nóng nực chuyển sang lạnh lẽo, quả thật là không quen.

Liên Công chúa sáng ngời hai mắt: “Ngươi sợ?”

Đông Phương Nhuận và Chiến Bắc Liệt cùng nhướn mi.

Lãnh Hạ khó hiểu nhìn nàng ta, một lúc sau mới hiểu ra, nữ nhân này lại cho rằng nhìn nhau cũng là một loại đấu ư?

Buồn cười lắc đầu, nàng hỏi: “Ngươi có biết sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta là gì không?”

Khác biệt?

Nữ tử ở phía đối diện cau mày: “Ngươi là Tây Vệ Nữ hoàng, ta là Đông Sở công chúa?”

Lãnh Hạ nhún nhún vai, không cho là đúng.

Liên Công chúa càng siết chặt hai tay, Liên Công chúa thản nhiên nói: “Chăm chú lắng nghe.”

Dù đã đoán được lời kế tiếp chưa chắc đã êm tai nhưng lòng hiếu kỳ lại vượt qua lòng hiếu thắng khiến nàng lựa chọn nghe.

Mà cùng lúc đó, mọi người trên chiến thuyền đều bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, vểnh tai nghe ngóng.

Ánh mắt của mọi người nhìn chăm chú vào nàng, nàng đứng chắp tay trên mũi thuyền, gió lạnh làm tay áo nàng bay bay, ánh trăng nhẹ nhàng đổ xuống, một đôi phượng mâu lóe lên ánh sáng sâu thẳm mà bức người, giống như thần tiên cao cao tại thượng.

“Đối thủ của ta, có thể là Bắc Yến, là Nam Hàn, là các Hoàng tử đoạt vị Tây Vệ năm nào, giờ có thể là ngươi, là Đông Phương Nhuận…… nhưng đối thủ của ngươi…….”

Nàng khẽ mở cánh môi, chậm rãi phun ra: “Chỉ là ta!”

Ba chữ vang lên, làm Liên Công chúa ngẩn ra, đỏ bừng mặt.

Ý của nàng ta rất rõ ràng, dù là ai, thân phận, địa vị, chỉ cần trở ngại đường của nàng ta sẽ chính là kẻ địch, xét cho cùng, nàng ta để họ vào trong mắt nhưng không cất trong lòng.

Mà trái lại, từ đầu mình đã coi Mộ Dung Lãnh Hạ – người tạo ra bom là đối thủ, muốn so bì với nàng ta, khiêu khích nàng ta, dương dương đắc ý chế tạo ra quả bom thứ hai, ngạo nghễ đưa qua để thị uy, luôn nghĩ đến hình ảnh đối phương tự than thở buồn sầu nhưng đối phương……..

Từ đầu chí cuối, chưa từng coi nàng là một cái gì!

Không có gì càng khiến người khác bi phẫn hơn cái này!

Liên Công chúa cố gắng tự trấn định ngẩng đầu, nhìn thẳng vào nữ nhân ở phía đối diện, không để bản thân rơi vào thế hạ phong nhưng nàng chợt mở to mắt, không dám tin kêu to một tiếng, còn chưa kêu xong, đã bị át đi trong tiếng gió vù vù.

Chỉ thấy nữ tử vừa nãy còn cười dịu dàng nói chuyện với nàng, giờ thậm chí không đánh tiếng trước một lời, vung tay lên ném thẳng quả bom đang cầm trên tay!

Kíp nổ lập lòe ánh lửa giữa không trung, ngay lúc bom sắp bay đến thuyền, Đông Phương Nhuận vẫn còn có tâm tư cười khẽ một tiếng.

Hắn lẩm bẩm: “Đúng là phong cách của nàng a!”

Dứt lời, điểm nhẹ mũi chân bay lên không!

Thân hình xanh nhạt giữa không trung nhanh như chớp, đá văng quả bom đã cháy được một nửa, đúng lúc này, ba mươi vạn đại quân đối diện đồng loạt bắn tên.

Một cơn mưa tên lao về phía hắn.

Đối mặt với mật độ tên dày đặc như vậy, Đông Phương Nhuận cũng không dám khinh địch, rút nhuyễn kiếm ra, múa kiếm tạo thành một vòng bảo vệ bên ngoài ngăn cản các mũi tên bắn đến…….

Keng keng cạch cạch……

Những tiếng bén nhọn vang lên không dứt!

Ầm!

Cuối cùng quả bom kia cũng cháy xong, như một đóa pháo hoa nở rộ trên không trung, tiếng nổ đinh tai nhức óc, khói bụi bay toán loạn, uy lực kia làm tướng sĩ hai phe đều ngẩn cả người, nhìn chằm chằm khói đặc cuồn cuộn đang bốc lên ngùn ngụt, không tự chủ mà vã mồ hôi lạnh.

Ai cũng sợ hãi nghĩ, nếu thứ này mà nổ trên thuyền thì……

Nghĩ cũng không dám nghĩ!

Chỉ trong phút chốc đình chiến, Đông Phương Nhuận đã nhẹ nhàng hạ xuống boong tàu, y phục dính không ít máu, cánh tay trái là nghiêm trọng nhất, bị cắt một vết rất sâu.

Lãnh Hạ ngước mắt nhìn bầu trời đầy khói, nhún nhún vai cực vô tội: “Ta thử uy lực xem thế nào thôi.”

Nàng nói xong, tướng sĩ Đông Sở suýt thì hộc máu, con mẹ nó ngươi thử uy lực bằng cách ném vào thuyền chúng ta à?

Lời không biết xấu hổ như thế, sao ngươi có thể nói ra?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.