Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 34-9




Edit: Kiri

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thoáng một cái đã qua nửa tháng, hè sắp đến rồi.

Khí trời càng ngày càng nóng, nhiệt độ tăng mạnh mà lời đồn cũng càng ngày càng kịch liệt, khắp nơi trong thiên hạ càng ngày càng nghiêm trọng, ở Bắc Yến bách tính bạo động nhiều lần, vừa đập phá vừa cướp bóc các cửa hàng của Đại Tần hoặc Tây Vệ, đồng thời yêu cầu triều đình tru diệt yêu nghiệt, nếu không, sẽ dùng bách tính Đại Tần và Tây Vệ ở đây tế bái sơn thần Tuyết sơn!

Mà những nơi khác, khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều có dán truyền đơn, không có gì khác ngoài yêu cầu triều đình giao yêu nghiệt ra, tất cả các miếu thờ chùa chiền đều được đèn nhang nghi ngút, ngày nào cũng có người đến lập đàn làm phép bắt yêu.

Đương nhiên, có phản đối chống cự thóa mạ sợ hãi, cũng có những người tin tưởng, như là bách tính Trường An, có không ít người đã chính mắt thấy Lãnh Hạ vì dân chờ lệnh tại Ngũ quốc đại điển, lúc Thái tử Bắc Yến Tiên Vu Bằng Phi ức hiếp bách tính.

Lại như, Lương Đô Tây Vệ, khi Nữ hoàng mới lên ngôi, vì Hà Vĩnh Sinh tác oai tác quái mà Lãnh Hạ từng cúi người nói xin lỗi trước bách tính toàn thành, bọn họ không tin, một Hoàng đế sẵn lòng cúi người xin lỗi bách tính lại là là yêu nghiệt!

Còn cả Chiêu thành Nam Hàn, Chiến Bắc Liệt chỉ huy quân đội cùng bách tính kháng địch, chia đều lương thực cho người dân, cuối cùng Lãnh Hạ dẫn đại quân và lương thảo đến chi viện, tình cảm của nàng và Chiến Bắc Liệt bách tính thấy rõ ràng, cũng chân thành chúc phúc hai người.

Chỗ như thế có nhiều, người như vậy cũng có nhiều, nhưng trước toàn thiên hạ, tiếng nói của họ lại nhỏ đến mức không đáng kể.

Khi bên ngoài đại loạn, trong nha môn hải quân, lại bình tĩnh một cách kỳ quái.

Vì yêu nghiệt đến nên lúc đầu quân doanh cực kỳ rối loạn, nhưng sau khi các phó tướng đi ra, dựa theo lời Chiến Bắc Liệt, giải thích mọi chuyện với binh lính, nhưng phản ứng của họ cũng như các phó tướng, nửa tin nửa ngờ.

Mặc dù đa số còn hoài nghi, nhưng họ vẫn lựa chọn bình tĩnh đợi một tháng, đã có Đại Tần Chiến thần bảo đảm, vậy thì họ bằng lòng chờ.

Đối với bọn họ, Chiến Bắc Liệt không chỉ là một Vương gia đơn giản như vậy.

Hắn là trái tim của trăm vạn hùng Đại Tần, cũng là nghị lực của bọn họ!

Mà trong nửa tháng này, Chiến Bắc Liệt tăng cường huấn luyện hải quân, bắn đá, bắn tên, dàn trận chiến thuyền, lặn, còn Lãnh Hạ, trước những ánh mắt kỳ quái của binh lính, không biết là phỉ nhổ hay là kháng cự, huấn luyện hải quân cùng Chiến Bắc Liệt.

Hôm nay, trên mặt biển Đông Kỳ Độ, từng đội từng đội chiến thuyền đang xếp hàng diễn tập, vẫn có không ít binh sĩ nhìn nàng chỉ trỏ, Lãnh Hạ đứng ở trên bờ cát, mặc kệ duỗi người, cảm nhận làn gió hoàng hôn.

Bên cạnh, Mộ Nhị đang ngơ ngác đứng trên bờ cát quan sát xung quanh, thỉnh thoảng lại nhặt một cái vỏ sò lên bắn vào biển, sau đó một con cá liền trương bụng lên trôi dạt vào bờ.

Hình như Lăng tử thấy vui, con ngươi lóe sáng.

Lãnh Hạ liếc một cái: “Người này, rất tiện.”

Tên ngốc quay đầu lại, chớp chớp mắt vô tội nhìn nàng.

Một lát sau, hàng mi khẽ động, hình như hiểu ra mình bị mắng, chậm rì rì phun ra một chữ ‘à’ rồi lại tiếp tục trò chơi vô cùng ấu trĩ.

Là như thế này, Lãnh Hạ im lặng nhìn tên ngốc kia, tròn một buổi chiều, thỉnh thoảng nàng nói mấy câu, hắn luôn phun ra hai chữ một đáp lời, cảm giác này giống như sức lực gom góp bao lâu lại đánh vào một đống bông, làm nàng phát điên lên.

Bên này hai người thật sự không được coi là hòa hảo, mà trên bờ đê phía xa.

Cuồng Phong nhìn nhìn bên này, rồi lại nhìn Chiến Bắc Liệt đang huấn luyện hải quân bên kia: “Gia sẽ ghen tị.”

Lôi Minh cầm một vỏ sò lên ngắm: “Bãi cát, gió thổi trên biển, vỏ sò, hoàn cảnh lãng mạn như thế, lại không phải gia và……”

Thiểm Điện cười tủm tỉm: “Nhìn gia chưa kìa, mắt đỏ hết lên rồi!”

“Nghe đám tướng sĩ kia nói gì không?” Lôi Minh vuốt cằm, ra vẻ bực tức nói: “Dù có phải yêu nghiệt không, tóm lại thì thanh danh cũng không tốt, sao xứng đôi với Vương gia.”

Ba người cảm thán, mấy kẻ không có mắt này, không thấy hai mắt gia chờ mong thế kia à……

“Ta nhận được tin.”

Đột nhiên, phía sau vang lên một tiếng cứng nhắc, làm ba người giật nảy mình, là Chung Thương, bản mặt như cương thi, bước đi không có tiếng động y như quỷ.

Chung Thương cũng lười phản ứng với bọn họ, nói tiếp: “Nửa tháng trước Thí Thiên đã xuất phát đến đây, có lẽ hai ngày nữa là đến, còn có tiểu chủ tử…..”

“Cái gì?”

Ba người chớp chớp mắt, tiểu chủ tử sắp tới?

Không thể nói, cái này nhất định quyết không thể nói, nếu gia và Tiểu Vương phi tức giận bắt bọn họ dẫn tiểu chủ tử về thì sao?

Nhìn ánh mắt của ba người, Chung Thương gật đầu, hắn cũng có ý này, cho nên mới chậm trễ không báo, Thập Thất là do bọn hắn nhìn lớn lên, từ lúc mới sinh đã bị gia ném ra ngoài, bọn họ giờ giờ khắc khắc phải canh bên ngoài Thanh Hoan uyển để đón lấy tiểu chủ tử bị vứt ra, đến giờ đã được năm tuổi, tình cảm đương nhiên không phải bàn.

Hơn một tháng không gặp, bọn họ cũng nhớ lắm!

Bốn người nhìn nhau cười, ngay cả Chung Thương mặt than cũng kéo ra một nụ cười khó coi, cùng quyết định.

Không nói, kiên quyết không nói.

Bọn họ không nói nên Lãnh Hạ không hề chuẩn bị tâm lý tý nào, lúc thấy Thí Thiên liền ngẩn ra.

Y như Chung Thương dự đoán, Thí Thiên tới vào ban đêm, lúc ấy, Lãnh Hạ đứng trên bờ cát nhìn bốn trăm hán tử hung thần ác sát đi tới, nhìn quen mắt, nhưng không dám nhận.

Nguyên nhân rất đơn giản, mất mặt, rất mất mặt!

Chưa nói đến chuyện đầu óc rối bù, búi tóc lỏng lẻo như chó gặm, cũng không nói đến y phục bẩn thỉu toàn nếp nhăn, lại còn chỗ thủng chỗ rách, mà mặt ai cũng xanh xanh tím tím.

Chậc chậc chậc……

Lãnh Hạ thật sự không thể coi cái đám thảm hại này là Thí Thiên do chính tay nàng huấn luyện ra.

Vì Chung Thương không báo nên đương nhiên nàng không biết, dọc đường, chỉ cần thấy có kẻ chửi bới nàng liền xông lên tranh cãi, sức mạnh của dư luận vô cùng lớn, nhất là bây giờ yêu nghiệt kia danh tiếng vô cùng tệ hại lại còn có kẻ đứng về phía nàng, kết quả là, bách tính đồng loạt xông lên thóa mạ, thóa mạ dẫn đến ẩu đả, đối phó với những bách tính tay trói gà không chặt này, đương nhiên Thí Thiên không thật sự ra tay, chỉ hơi phản kích một chút có khi cũng gây án mạng rồi.

Cho nên, đánh xong là chạy trối chết!

Bọn họ coi Lãnh Hạ là người thân nhất nên không ai chịu được những lời nói ô uế như thế, nghe một lần là cãi một lần, tiêu biểu cho những kẻ không rút được kinh nghiệm, cứ thế suốt nửa tháng, bị đánh đi tới đây.

Nghe giải thích xong, Lãnh Hạ bật cười, vành mắt bắt đầu hơi ươn ướt.

Nàng gật đầu, tiếng nói nhàn nhạt nhưng có lực: “Huynh đệ tốt!”

Nhưng hình ảnh tiếp theo lại làm khóe miệng nàng mím chặt lại, mắt trợn trắng.

Vì Lâm Thanh thận trọng cười cười, rồi kêu đau vì động đến vết thương trên mặt, sau đó xách một đứa trẻ tiểu hài tử xấu xa ra.

Mỗ tiểu hài tử mở miệng nhỏ, khoe hai hàm răng trắng bóc, lóe sáng trong đêm tối.

“Mẫu thân!”

“Khanh khách……”

Lãnh Hạ vỗ trán một cái, Tiêu Phượng kia, quả nhiên không đáng tin!

Chiến Thập Thất còn đang ôm một cái nôi, tiểu Ca Dao nằm ở bên trong, ngả đầu nhìn nàng, hai mắt vụt sáng, mồm miệng nói ríu rít gì đó.

Lãnh Hạ nheo mắt lại, nhìn con trai mình toàn thân sạch sẽ trông như tiểu tiên đồng, khác hoàn toàn với Thí Thiên.

Chiến Thập Thất dương dương đắc ý chun mũi, nó không ngốc như thế đâu, ngăn được một người chứ sao ngăn được toàn thiên hạ, tuy rằng nghe những lời đó rất khó chịu, chỉ hận không thể xông lên liều mạng với bọn họ, nhưng loại chuyện vô bổ này chắc chắn nó sẽ không làm.

Vút!

Chiến Bắc Liệt lao đến trước mặt mỗ tiểu hài tử trong chớp mắt, ưng mâu nheo lại, chậm rãi hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

Nói xong một cái liền ôm lấy tiểu Ca Dao.

“Ta đến thăm mẫu thân!” Nói xong liền nhanh tay đoạt muội muội lại.

Chiến Bắc Liệt trừng mắt: “Đã sớm qua nửa tháng!”

Nhưng tâm tính trẻ con là sáng nắng chiều mưa, bế muội muội đắc ý nói: “Qua nửa tháng rồi nhưng muội muội thích ta.”

Nói thế cũng đúng, trẻ con mà, ở lâu với ai đương nhiên sẽ thân hơn một chút.

Mỗ nam cười nhạt, hận đến ngứa răng với mấy cái hành vi không có khí tiết của tiểu tử này, đây rõ ràng là lừa bịp!

Hắn phất tay, ghét bỏ nói: “Thấy tức phụ lão tử rồi thì tối nay về đi, đừng ở đây ngứa mắt lão tử.”

Đương nhiên mỗ Thập Thất không chịu, tội nghiệp nhìn mẹ, tiểu ưng mâu ngập nước mắt, dáng vẻ muốn rơi nhưng cố nén làm người khác rất đau lòng: “Ngươi muốn sống trong thế giới hai người với mẫu thân, cho nên ta và tiểu Ca Dao trở thành gánh nặng, bị vứt bỏ!”

Giọng nói non nớt, nói trúng tim đen: “Hừ, chắc chắn ta không phải do ngươi sinh!”

Một câu nói, làm trẻ con cũng khóc.

Cái miệng nhỏ nhắn méo xệch, hai mắt đẫm lệ: “Oa……”

Tiếng khóc của tiểu cô nương làm cả bờ biển chấn động, cả đám xoa xoa tai hoảng sợ nhìn sang, tiểu phượng mâu xinh đẹp đầy nước mắt, cánh mi còn vương vài giọt lệ, thật sự rất đáng yêu.

Chiến Bắc Liệt đau lòng nhăn hết mặt mũi lại, nhẹ nhàng vỗ về con gái.

Lúc quay đầu lại nhìn Chiến Thập Thất thì vẻ mặt lập tức thay đổi, dí trán nó nói: “Ngươi đã biết chân tướng, ta cũng không giấu nữa, đi tìm cha mẹ ruột đi!”

Câu nói này thật sự khiến tiểu tử nó rất tức giận, bế muội muội xoay người rời đi, đầu cũng không ngoảng lại lấy một cái.

“Khụ……”

Một tiếng ho khan vang lên, mỗ tiểu hài tử lập tức sáng mắt, tội nghiệp xoay người doạ dẫm: “Mẫu thân, con thật sự muốn đi tìm cha mẹ ruột!”

Nhưng Lãnh Hạ cũng không phải là người có lương tâm.

Nàng cười tủm tỉm xua tay: “Đi đi, đỡ tiền cơm một người.”

Nói xong, hai cha mẹ ôm vai bá cổ, lắc lư đi về phía hải quân nha môn.

Một tia sét đánh xuống, mỗ tiểu hài tử đáng thương bế muội muội, cô đơn bị ném trên bờ biển không ai quan tâm, suýt thì khóc thành tiếng.

Hai cha mẹ đi được nửa đường thì cười cười liếc nhau.

Chiến Bắc Liệt quay lại, túm cổ áo nó, xách như xách gà, bận rộn đánh con trai một ngày đêm rất vui vẻ.

“Đi! Để lão tử xem ngươi có tiến bộ không?”

Mỗ tiểu hài tử lập tức nhảy lên, ném cho hắn một ánh mắt khiêu khích.

Chiến Bắc Liệt cười ha ha: “Được, rất dũng cảm! Lão tử phải cho ngươi xem cái gì gọi là không thể vượt qua!”

Dứt lời, một lớn một nhỏ đuổi nhau chạy đi xa.

Sau khi mọi người cười đùa chán quay về, trên bờ biển chỉ còn một tên ngốc vẫn chơi trò bắn vỏ sỏ không biết mệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.