Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 3 - Chương 16-1: Lại một lần nữa, vang danh thiên hạ




Edit: Kiri

Dưới bầu trời đen kịt, có một đám người đông nghịt, giống như là một con mãng xà đang ngủ đông giữa rừng rậm âm u.

Bên kia, ở một lối rẽ, xuất hiện mấy trăm binh sĩ mặc binh phục Nam Hàn, bọn họ lảo đảo chạy tới, vừa chạy vừa không ngừng quay đầu lại nhìn, như là có gì đó đuổi theo vậy, nhất là một tên lính quèn chạy đầu tiên thì như sắp tè ra quần.

Keng!

Tiếng tuốt kiếm đồng loạt vang lên, một nam nhân có lẽ là tướng quân hét lớn: “Người tới là người phương nào?”

“Tướng quân, người một nhà, là người một nhà!” Tiểu binh gào khóc, nhào tới chân Tướng quân kia.

Đến gần, đại quân cũng nhìn rõ ràng, những người này đúng là mặc binh phục Nam Hàn.

“Tướng quân a!” Tiểu binh cúi rạp đầu xuống đất, hoảng sợ khóc: “Ngô tướng quân đã chết a!”

Tiếng khóc này, có thể nói là gào khóc thảm thiết, tê tâm liệt phế, người gặp người đau, người nghe rơi lệ!

Tướng quân kia cả kinh, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Tiểu binh khoảng hơn hai mươi tuổi, mặt mũi rất đàng hoàng, giờ phút này gương mặt lấm lem gào khóc: “Tướng quân, chúng ta là thuộc hạ của Ngô tướng quân, vốn mai phục ở phía trước, bỗng nhiên chẳng biết tại sao lại có lửa bốc lên!”

Gương mặt hắn kinh hoàng lúng túng, như là nhớ lại tình hình đáng sợ lúc đó, run rẩy nói: “Trong rừng, toàn là lửa a! Chỉ trong nháy mắt đã lan đến đại quân chúng ta, ngay…… lúc đó!”

Tiểu binh bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía họ vừa chạy tới, dõng dạc nói: “Kẻ giặc đột nhiên dẫn người vọt ra, Ngô tướng quân ra lệnh cho tiểu nhân dẫn người tới cầu viện Tướng quân, còn ngài ấy thì kiên quyết ở lại, không sợ chết đánh nhau với giặc! Tiểu nhân….. tiểu nhân…..”

Phịch!

Tiểu binh lại quỳ rạp xuống, yên lặng rơi lệ: “Tiểu nhân đi xa rồi quay đầu lại nhìn, thấy rõ ràng Ngô tướng quân bị thủ lĩnh của đám giặc kia giết chết! Tiểu nhân dẫn họ chạy vội tới đây,  chỉ muốn hoàn thành mệnh lệnh cuối cùng của Ngô tướng quân, không thể để ngài ấy chết không nhắm mắt! Nhưng chạy được nửa đường thì phía sau đột nhiên có truy binh đuổi theo, tiểu nhân có thể chạy đến đây báo cho Tướng quân, là vì trong đầu vẫn còn vang vọng lời dặn dò của Ngô tướng quân trước khi ra đi! Tiểu nhân vĩnh viễn sẽ không quên, Ngô tướng quân tuy hộc máu nhưng vẫn chăm chú nhìn tiểu nhân, trong ánh mắt kia, hàm chứa kỳ vọng, hàm chứa gửi gắm a!”

Tướng quân kia thở dài, như là rất khó khăn để tiếp nhận sự thật này, thấy mấy trăm người ở phía sau cúi thấp đầu, vai run lên, thỉnh thoảng còn lau khóe mắt, thỉnh thoảng còn vang lên một hai tiếng nức nở kỳ quái……

Rõ ràng cũng là khóc không ra tiếng!

Đương nhiên hắn không biết, lau nước mắt là thật, nhưng nước mắt kia, hoàn toàn là cười ra!

Một đám người lợi dụng mũ che khuất, cả đám đỏ mặt tía tai, nghẹn cười đến sắp hỏng rồi!

Âm thầm liếc nhìn nhau, trong mắt dâng lên vô vàn sùng kính, Lý Tuấn này, quả là kẻ diễn trò lão luyện, nói dối mà vô cùng chân thành tha thiết cảm động…..

Cao!

Thật sự là cao!

Tướng quân kia đột nhiên cả kinh, trợn mắt nói: “Ngươi nói cái gì? Trong rừng bốc lửa?”

“Lửa kia a!” Lý Tuấn đứng lên, nghiêm túc gật đầu: “Bốc cao tận trời a!”

Đúng lúc này!

Ầm ầm!

Tiếng bước chân cuồn cuộn truyền đến từ phía xa, giống như tiếng sấm đánh xuống, làm mọi âm thanh đều phai mờ…….

Lý Tuấn hoảng sợ kêu lên: “Tướng quân, giặc đuổi tới rồi!”

Tướng quân cũng hoảng: “Không phải bọn họ chỉ có mấy trăm người sao?”

Lý Tuấn lại hoảng: “Tiểu nhân cũng không biết nhưng chắc chắn không chỉ có mấy trăm, ít nhất phải mấy nghìn người, chúng ta tổng cộng có bốn vạn người lại bị chúng giết vô số, thấy tiểu nhân dẫn người đi báo tin liền đuổi theo, Tướng quân, sau chúng chắc chắn có quân đội Nam Hàn ta truy kích!”

Tướng quân kinh hoảng: “Mấy nghìn người? Cũng đúng, thân phận chúng đâu có thường, chắc cũng có nhiều thuộc hạ ẩn nấp ở Nam Hàn, giờ tụ họp lại, cũng phải mấy nghìn người! Nếu phía sau còn có quân ta, vậy Bản tướng phải tấn công, cùng đại quân ta đánh trước sau, để chúng không còn mạng mà về!”

Lý Tuấn chép chép miệng, cũng dâng lên vô vàn kính ý với vị Tướng quân này, hắn đang nghĩ phải giải thích chuyện này thế nào cho hợp lý thì ông ta đã tự nghĩ được rồi.

Nhìn xem nhìn xem, đầu óc người ta thế nào!

Đúng lúc này, một cơn khói đặc bay đến, làm trời đất mịt mù một khoảng…….

Lý Tuấn chưa giải thích, Tướng quân đã sáng tỏ: “Nhất định là lửa đã lan tới đây!”

Lý Tuấn nhìn trời, lẩm nhẩm trong lòng, Tướng quân, ngươi thật sự là tri âm của bản công tử!

Tướng quân kia bỗng nhiên xoay người, lớn giọng quát với ba vạn tướng sĩ: “Các huynh đệ, lửa đã lan tới đây, giặc cũng đã đuổi tới, binh sĩ Nam Hàn ta không sợ chết, theo bản tướng quân xông lên, đánh nhanh thắng nhanh, nhất định phải trước khi lửa cháy tới chỗ này, băm vằm đám giặc cướp kia ra!”

Vừa nói xong thì tiếng bước chân kia đã tới nơi.

Cả đám giơ cao binh khí, lớn tiếng hò hét: “Giết!”

Những tiếng hét đằng đằng sát khí, thanh thế kinh người, cùng với đó là tiếng kêu rên ở phía sau của Lý Tuấn.

“Tướng quân a! Ngô tướng quân vì nước hy sinh, có thể nói là làm gương cho binh lính a!”

“Tướng quân a! Quân giặc rất xảo quyệt, không thể khinh thường a!”

“Tướng quân a! Nhất định phải báo thù a!”

Bốp!

Mông bị đá một cước, Lý Tuấn liếc nhìn hai cánh quân Nam Hàn đang giao đấu trong màn khói, cười tủm tỉm quay đầu lại, chân chó nhìn Lãnh Hạ nói: “Cô nương, ta biểu hiện thế nào?”

Lãnh Hạ hít sâu một hơi, tán thưởng nói: “Xem thế là đủ rồi!”

Bên này tán thưởng xong, mọi người bên kia cũng ném về phía nàng ánh mắt ‘ Xem thế là đủ rồi’ vô cùng sùng bái.

Nữ nhân này, rất bưu hãn!

Có thể nghĩ ra cách để hai cánh quân Nam Hàn chó cắn chó, thậm chí bọn họ còn chưa rút kiếm ra lần nào, mà đã giải quyết được tổng cộng bảy vạn quân…….

Không đánh mà thắng!

Thấy ánh mắt của bọn họ, Lãnh Hạ lắc đầu: “Không đơn giản như vậy, Mộ Nhị thả khói chỉ có thể lừa họ trong chốc lát, hơn nữa bây giờ là buổi tối, chúng ta có thể lợi dụng nhưng qua một thời gian nữa thì sẽ phát hiện!”

“A!” Hoa cô nương kêu lên, chớp chớp mắt, u oán nói: “Không phải như ta nghĩ  chứ?”

Lãnh Hạ gật đầu, chính là như vậy!

Mọi người ngạc nhiên: “Là gì?”

Phượng mâu đảo qua một đám trẻ nhỏ hiếu kỳ, mỗ sát thủ mỉm cười, môi đỏ khẽ mở, phun ra một chữ: “Chạy!”

Dứt lời, cả đám người ai oán chạy như điên.

Trong rừng rậm gió thét gào, hơn bốn trăm người nhanh chóng chạy về phía Bắc, mà sau lưng họ, mưa lất phất giữa làn khói dày đặc, mùi máu tươi gay mũi tràn ngập, tiếng kêu thê thảm âm vang……

“Giết a! Đám giặc vô sỉ nộp mạng đi!”

“Con mẹ nó, giết bọn chúng không còn mảnh giáp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.