Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 52-1: Chiến Bắc Liệt tới!




Edit: Kiri

Càng đi vào trong, bầu không khí càng hoảng loạn, không ít binh sĩ băng bó đầy người, mặt mũi đưa đám, túm tụm ở ngoài cửa.

Trịnh lão đại hai mắt ngưng trọng, cũng không thèm đoái hoài tới Lãnh Hạ và Mộ Nhị, vội túm lấy một người hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Trịnh phó tướng, ngài về rồi ư?” Người đó vừa thấy hắn liền vui mừng nhưng chỉ trong chớp mắt lại thở dài: “Tam Hoàng tử……….”

“Tam Hoàng tử làm sao?” Trịnh lão đại hét lớn một tiếng, nhìn vẻ mặt của những người xung quanh, không dám tin lắc đầu, môi run rẩy nói: “Sẽ không, sẽ không………”

Hắn mau chóng đi vào lều, mấy người ở ngoài túm lấy tay khuyên: “Trịnh phó tướng, quân y đang cứu trị cho Tam Hoàng tử, lúc này đang nguy hiểm, không thể vào a!”

Trịnh lão đại đấu tranh một lúc rồi tỉnh táo lại, bất đắc dĩ ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Liếc mắt liền thấy Lãnh Hạ cười nhạt, giống như tìm được kẻ trút giận, hắn bước tới gần Lãnh Hạ, trừng đôi mắt vằn tơ máu nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cười cái gì, nếu Tam Hoàng tử xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng đừng mong sống được!”

“Để ta chôn cùng hắn……” Lãnh Hạ nhún vai, phượng mâu nhàn nhạt nhìn, khẽ mở cánh môi đỏ mọng: “Hắn xứng sao?”

“Con mẹ nó ngươi nói cái gì?” Trịnh lão đại trừng sắp rách cả mắt rồi, nhìn nữ nhân này xem, rõ ràng là đang ở địa bàn của bọn hắn, rõ ràng cách cái chết không xa lại có vẻ rất thản nhiên tự đắc.

Đúng lúc này, một quân y lao ra khỏi lều lớn.

“Tam Hoàng tử………” Lão quân y sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa: “Người……”

Trịnh lão đại không giằng co với Lãnh Hạ nữa, mau chóng chạy tới, những người khác cũng vội lao đến, nghe quân y kia tuyệt vọng nói: “Sắp không được rồi!”

Mọi người lập tức lao vào trong, bên trong tràn ngập mùi thuốc và mùi máu tươi, trộn lẫn vào nhau thành một mùi rất buồn nôn, cuối giường còn đang để mấy chậu máu tanh, người nằm trên giường sắc mặt xanh tím, môi thì đã đen kịt lại…….

Là độc!

Lão quân y lau mồ hôi rồi giải thích: “Không ngờ tên của Đông Phương Nhuận có kịch độc, độc này sau một thời gian mới phát tác, nên không thể biết được ngay, lúc trước bệnh tình của Tam Hoàng tử đã ổn định, đến tận đêm qua, độc kia lại đột nhiên phát tác, càng không thể cứu chữa!”

“Các ngươi không thể giải độc sao?” Trịnh lão đại hỏi, trong mắt lóe lên tia hy vọng.

Lão quân y lắc đầu than thở: “Lão hủ đã tận lực……”

Mọi người ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám như tro tàn, trừ Trịnh lão đại những người khác đều đang lo lắng cho bản thân, lão Hoàng đế sắp không trụ nổi nữa rồi, vốn cho là theo Tam Hoàng tử có thể một bước lên trời, nào ngờ lại xảy ra chuyện như thế.

Nghĩ tới Thái tử điện hạ lúc trước, lúc rơi đài, bốn trăm hộ vệ theo người dù toàn mạng cũng bị sung vào đội quân hòa thân theo phế vật kia tới Đại Tần, mà bọn họ đều là những người thân cận của Tam Hoàng tử, nếu Tam Hoàng tử xảy ra chuyện gì, dù Hoàng tử nào lên ngôi cũng sẽ không tha cho bọn họ!

Trong lều không khí ngưng trọng, mọi người đều vô cùng lo lắng, hít thở không thông.

Trịnh lão đại túm lấy cổ áo quân y: “Không có cách nào khác sao?”

Đúng lúc này…….

Rèm cửa bị xốc lên, một cơn gió lạnh ùa vào làm bọn họ giật mình, đều nhìn ra ngoài.

Một nữ tử chậm rãi đi vào, lộ rõ vẻ lười biếng, phượng mâu lạnh nhạt đảo mắt một vòng, khóe môi lộ vẻ thản nhiên, trong căn lều đầy mùi máu tươi, nàng lại như đang bước đi trên con đường hoa, bộ bộ sinh liên. (Bộ bộ sinh liên: từng bước đi sinh ra hoa sen.)

Trịnh lão đại bỗng nhiên đứng dậy, lao tới trước mặt Lãnh Hạ, giận dữ hét lên: “Ngươi vào làm gì!”

Lãnh Hạ thở dài, thản nhiên nói: “Nếu cứ thiếu kiên nhẫn như thế, không biết đến lúc nào, sẽ hại chủ tử của ngươi.”

Lúc nàng nói những lời này, rõ ràng hai tay đã bị trói, là tư thế của một tù nhân nhưng toàn thân lại không chật vật chút nào, phong thái thản nhiên chói mắt, trong thanh âm ẩn chứa sự châm chọc, nó như một thanh lợi kiếm đâm thẳng vào ngực Trịnh lão đại.

Hắn cau mày lại, tản ra sát khí, nếu chủ tử đã không thể qua lại thì nữ nhân này có giữ lại cũng vô ích!

Trịnh lão đại rút trường kiếm ra, nhanh như chớp ra chiêu đâm về phía Lãnh Hạ.

Nàng không hoang mang chút nào, ngược lại còn cười nhạo một tiếng, điểm mũi chân một cái, tay áo bay bay, nhanh như ma quỷ, lúc hiện ra lần nữa thì đã ở ngoài tầm tấn công, không nhiều một ly, không ít một ly, khóe môi lộ vẻ châm chọc.

Trịnh lão đại nhướng mày, trong đầu chợt hiện lên vô số hình ảnh.

Nữ nhân này rõ ràng công phu siêu tuyệt, dọc đường lại che giấu………

Nam nhân kia đang thi triển khinh công lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh……….

Cừu Tam ở ngay trước mắt hắn, đột tử……….

Nhiều nghi vấn như vậy, chỉ có một cách giải thích!

Hắn bừng tỉnh đại ngộ, chĩa kiếm vào Lãnh Hạ, quát to: “Ngươi cố ý! Ngươi cố ý……..”

Chưa nói xong, hai mắt đã nheo lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhân kia khẽ mỉm cười, rồi dây trói nàng vỡ vụn ra, sau đó, nàng dùng tốc độ nhanh kinh người lao đến trước mặt hắn, tay bóp chặt cổ hắn!

Lúc cái chết cận kề, bên tai vang lên một lời nói rất nhẹ nhàng: “Ngươi đoán xem, tại sao ta lại cố ý trở về cùng ngươi, đáng tiếc….”

Hắn còn đang nghĩ, rốt cuộc là đáng tiếc cái gì, liền nghe thấy một thanh âm thanh thúy vang lên.

Răng rắc!

Thì ra là thế, thì ra là thế, đáng tiếc hắn không còn cơ hội để biết nữa!

Trịnh lão đại gục đầu xuống ngã ngửa ra đằng sau, tuyệt mệnh.

Trong lều không ai không sợ hãi, bất tri bất giác lui về phía sau, rốt cuộc thì nữ nhân này có lai lịch gì, dám ở trong quân doanh Tây Vệ, giết Trịnh phó tướng mà Tam Hoàng tử tín nhiệm nhất!

Chỉ trong chớp mắt, Lãnh Hạ đã bị bao vây, vô số thanh kiếm chỉ thẳng vào nàng, không khí trong lều rất căng thẳng.

Nàng mỉm cười, giơ tay lên, nhẹ nhàng đẩy một mũi kiếm ra, nhàn nhạt nói: “Các vị muốn lấy hạ phạm thượng sao?”

Mọi người còn chưa hiểu ý của nàng thì Lãnh Hạ đã khẽ cười một tiếng, không coi những binh khí kia ra gì, chậm rãi bước tới trước mặt Mộ Dung Triết, ngạo nghễ nói: “Bổn cung chính là An Bình Công chúa đương triều, nữ nhi thân sinh của hoàng thượng, thân muội muội của Tam ca, thế nào, hậu quả do Trịnh phó tướng lấy hạ phạm thượng ở ngay trước mắt, mà các ngươi còn muốn……”

Nàng xoay người, ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết chậm rãi đảo qua đám người đang nửa tin nửa ngờ, phun ra từng chữ từng chữ một: “Rập khuôn theo hắn?”

Tuy rằng mọi người vẫn còn nghi hoặc nhưng cũng tạm thời buông vũ khí xuống, nhìn nhau rồi suy nghĩ.

Chần chừ một lúc rồi có người lên tiếng hỏi: “An Bình Công chúa đã là Liệt Vương phi Đại Tần, vài ngày trước còn đang ở Cách Căn thành, ngươi chứng minh thế nào?”

“A, cái này…….” Lãnh Hạ nghiêng đầu, giống như đang suy tư, một lát sau liền xoa xoa tay, thở dài nói: “Thật đúng là không có cách nào để chứng minh.”

Rào!

Kiếm đã buông lại giơ lên!

Lãnh Hạ lắc đầu, một vẻ trẻ con không thể dạy: “Bổn cung đã sớm nói, cứ thiếu kiên nhẫn như thế, không biết lúc nào, sẽ hại chủ tử của các ngươi, Tam ca của Bổn cung.”

Nàng chắp hai tay ra sau, vào lúc mọi người không để ý liền cố gắng vuốt tóc gáy xuống: “Bổn cung và Tam ca huynh muội tình thâm, được đặc biệt mời tới, những……. việc này chờ Tam ca tỉnh lại sẽ tự có đáp án.”

Mọi người hai mắt sáng ngời, hiện lên một tia hy vọng, không dám tin hỏi: “Công chúa, ý của người là……”

Đang lúc cấp bách, đương nhiên là cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn, phải bảo vệ mạng của Tam Hoàng tử, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể gà chó lên trời, chứ không bị kẻ khác giết hại. Bất giác liền sửa lại xưng hô, dù nàng có phải công chúa hay không, chỉ cần có thể cứu được Tam Hoàng tử, có nói nàng là Tây Vương Mẫu bọn họ cũng tin!

Trong mắt xẹt qua tia khinh thường, không phải đối với những người này mà là đối với Mộ Dung Triết đang nửa chết nửa sống nằm trên giường.

Cũng là hoàng tộc, vậy mà người khác quan tâm tới sống chết của hắn, chẳng qua chỉ vì điều đó uy hiếp đến tính mạng của mình, Lãnh Hạ lắc đầu, trên thế giới này, được bao nhiêu người đối đãi với thuộc hạ như huynh đệ như Chiến Bắc Liệt đây, đối xử thật lòng.

A, lại nhớ đến người kia rồi!

Nhìn ánh mắt hy vọng của bọn họ, Lãnh Hạ đáp: “Đúng vậy, Bổn cung có biện pháp cứu Tam ca.”

Nàng đảo mắt nhìn quanh lều, người vốn đi theo nàng lại không có ở đây.

Thở dài đi ra ngoài, quả nhiên, Mộ Đại thần y vẫn còn ngơ ngác đứng ở ngoài lều, dáng đứng vẫn y hệt như lúc nàng rời đi, không đổi chút nào.

Mộ Nhị chậm chạp di chuyển con ngươi, dừng lại ở trên mặt của nàng, đờ ra.

Lãnh Hạ nhìn trời, kéo tên ngốc này đi vào trong, chép miệng hất cằm về phía Mộ Dung Triết.

Lần này Mộ Nhị phản ứng rất nhanh, vận nội lực cắt đứt dây trói, ánh mắt nhìn lướt qua Mộ Dung Triết một lần rồi gật đầu, ý nói: Có thể cứu.

Sau đó, tiếp tục đờ ra.

Lãnh Hạ nháy mắt mấy cái rồi mới hiểu có chuyện gì xảy ra, lần trước nàng giả vờ hôn mê, cái hòm thuốc của Mộ Nhị không kịp mang theo nên giờ chắc vẫn ở trong tay đám người Cuồng Phong.

Mộ Đại thần y đang đợi nàng đưa vật dụng đây!

Lão quân y sửng sốt, quan sát Mộ Nhị mấy lần, nhíu mày chần chừ: “Công chúa, đại phu còn trẻ như vậy……..”

Hắn nói được nửa câu, trong ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Hạ, lập tức nuốt xuống những lời định nói, không tự chủ được mà đưa hòm thuốc ra, nuốt nước miếng một cái, An Bình Công chúa này tuy chưa từng thấy nhưng danh tiếng phế vật kia ngũ quốc đều biết, hắn đã nghe qua chuyện ở Cách Căn thành, vốn không tin, nhưng hôm nay gặp, phong thái lạnh lẽo như thế này còn hơn Tam Hoàng tử vài phần!

Nhưng công chúa thì công chúa, đại phu ngốc như thế……….

Trong ánh mắt lo âu và hoài nghi của mọi người, Mộ Nhị ghét bỏ liếc mắt nhìn cái hòm thuốc cũ kỹ, do dự một chút rồi cứng nhắc nhận lấy, rút ra một bộ châm khiến hắn không thể nhịn nổi.

Ngón tay vân vê đuôi châm, đâm từng cái vào đại huyệt khắp người Mộ Dung Triết.

Ngay lúc cây châm cuối cùng đâm xuống, một tiếng thét sợ hãi vang lên: “Ngươi làm gì thế? Đó là tử huyệt!”

Vừa dứt lời, không chỉ vẻ mặt của lão quân y rất kinh hoảng mà những người khác còn kinh hoảng hơn, đồng loạt tấn công về phía Mộ Nhị.

Rầm…………..

Thanh âm của vô số binh khí rơi xuống đất vang lên, Lãnh Hạ thản nhiên tước vũ khí của bọn họ, tiện tay ném qua một bên, trong lúc này, Mộ Nhị đã đâm châm vào.

Mọi người run rẩy nhìn Lãnh Hạ chỉ phất tay một cái mà đã giải quyết bọn họ, rồi lại nhìn sang cây châm ở tử huyệt của Mộ Dung Triết, ngồi bệt xuống đất, hồn bay phách lạc: “Xong, xong rồi……..”

Nhưng lại rất kinh ngạc, sắc mặt của Mộ Dung Triết sau khi châm kia đâm vào lại bớt xanh tím dần, bật người dậy phun ra một ngụm máu đen, dần dần khôi phục vẻ hồng hào, hô hấp cũng bình ổn lại.

Lão quân y trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Mộ Nhị, ánh mắt đầy nhiệt huyết, như là tên biến thái gặp mỹ nữ không bằng, chỉ chưa nhào đến lột sạch hắn thôi.

Lão quân y run rẩy một lúc rồi bước tới gần, vẻ mặt điên cuồng, quát lên: “Ngươi là thần y Mộ Nhị! Đúng không? Đúng không?”

Mộ Nhị nhíu nhíu mày, hắn luôn luôn rất khiêm tốn, chưa từng gặp qua loại tình huống này, lui về phía sau Lãnh Hạ, dùng hành động cho thấy: Ngươi đối phó.

Lãnh Hạ nhìn trời, lôi Mộ Nhị ra, không khách khí đẩy hắn về phía lão quân y, gật đầu nói: “Đúng vậy, đây chính là thần y Mộ Nhị.”

Mộ Đại thần y bị sát thủ vô lương đem bán, rồi bị lão quân y dùng ánh mắt sùng bái hỏi đông hỏi tây, chỉ thiếu bái hắn làm thầy thôi, làm gương mặt Mộ Nhị nhăn nhăn nhó nhó, điểm mũi chân một cái, lao ra khỏi lều.

Thế nhưng lão quân y thấy thần tượng, không thể trơ mắt nhìn hắn đi mất, phản ứng rất nhanh lao ra cửa túm lấy góc áo kẻ đang muốn chạy kia, vẻ mặt hưng phấn hét to: “Các lão già đâu, thần y Mộ Nhị ở đây a, đừng để hắn chạy mất!”

Nhất thời, trong quân doanh Tây Vệ xuất hiện tình cảnh mười năm khó gặp……….

Các lão quân y ngày thường râu tóc hoa râm, đi lại khó khăn, như trẻ ra đến năm mươi tuổi, nhanh như chớp tập trung lại từ bốn phương tám hướng, bao vây Mộ Nhị.

Mộ Đại thần y nhìn mấy người này, trong lòng nảy sinh oán niệm cực kỳ sâu với Lãnh Hạ………..

Mà trong lúc Mộ Nhị bị bao vây, Mộ Dung Triết chậm rãi mở mắt.

Lãnh Hạ bước lên hai bước, ánh mắt mê man của Mộ Dung Triết khi thấy nàng liền trợn trừng lên, tuy suy yếu nhưng lại đầy sát khí, kinh ngạc nói: “Ngươi……..”

“Tam ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh rồi!” Nàng nói xong liền nhỡ tay chọc thủng vết thương ở ngực hắn, trong ánh mắt phẫn hận của Mộ Dung Triết, bi thương nói: “Tam ca, huynh yên tâm, thương thế đã ổn định, nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa sẽ tốt thôi.”

Mộ Dung Triết hung hăng trừng mắt nhìn nàng, muốn nói nhưng lại không nói nổi câu nào.

Lãnh Hạ ghé sát tai vào mặt hắn, tiếp tục diễn trò: “Huynh nói gì? Được, huynh yên tâm, có ta ở đây, Hoàng muội biết phải làm gì!”

Vừa dứt lời, Mộ Dung Triết liền co giật, mắt trợn trắng lên, hôn mê.

Không biết là đau nên thế hay là giận……….

Mọi người trong lều vô cùng vui mừng, nhưng thấy hắn lại hôn mê tiếp thì lập tức căng thẳng, nhưng cuối cùng cũng xác định được thân phận của An Bình Công chúa này.

Một người trong đó hỏi: “Công chúa, Tam Hoàng tử……….”

“Không sao.” Nàng nhíu mày, nhìn Mộ Dung Triết đang hôn mê bất tỉnh, ân cần nói: “Tam ca vừa dạo một vòng quanh quỷ môn quan, thân thể cực kỳ suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, các ngươi băng bó vết thương cho huynh ấy đi, đã lâu rồi Tam ca không gặp Bổn cung nên kích động, miệng vết thương lại vỡ ra rồi.”

Lãnh Hạ trợn mắt nối dối mà bình thản ung dung, mặt không đổi sắc.

Lãnh Hạ vừa cứu Mộ Dung Triết, sẽ không ai nghi ngờ thân phận của nàng, mọi người nhìn Mộ Nhị đang bị bao vây bởi các lão quân y, việc băng bó này cũng là của bọn họ.

Lãnh Hạ vẫn nhàn nhạt nhìn khóe môi có ý cười mơ hồ, đợi Mộ Dung Triết được băng bó kỹ lần nữa mới nói: “Vừa nãy các ngươi cũng đã nghe rồi, mọi chuyện ở đây tạm thời do Bổn cung làm chủ!”

Mọi người lớn tiếng đáp: “Rõ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.