Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 32-2




Đường hầm bắt đầu xuất hiện ngã rẽ, Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đứng ở giữa nhìn về phía ba con đường.

Ba con đường nhìn qua không có gì khác nhau, cũng là một đường hầm, chỉ là rộng hơn một chút, hai người có thể sóng vai mà đi, bên trong tối đen, nhìn không thấy cuối, khí tức vô cùng âm trầm.

Lãnh Hạ cảm nhận được người bên cạnh, liếc liếc mình, bộ dạng có chuyện muốn nói nhưng lại sợ bị mắng.

Nàng nghiêm mặt: “Đi bên nào?”

Nhắc tới chính sự, sắc mặt Chiến Bắc Liệt cũng biến thành nghiêm nghị, hắn nhíu nhíu mày, chỉ về con đường phía Bắc: “Chúng ta đi vào từ xích cương, chỗ này chắc chắn có liên quan tới Bắc Yến, vậy thì đi về phía Bắc Yến đi.”

Lãnh Hạ cũng có ý này, gật đầu, cẩn thận bước về con đường phía Bắc.

Trong đường hầm gió lạnh âm u, Lãnh Hạ nắm thật chặt áo khoác trên người, nghĩ rằng người kia hôm nay bị thương, mặc dù cơ thể có nội lực nhưng chắc chắn sẽ yếu đi, không khỏi cau mày.

Đại Tần Chiến thần thì rất khó chịu, hắn còn tưởng rằng Lãnh Hạ đang giận hắn, hoàn toàn không biết nàng cũng đang lo lắng cho mình.

Chiến Bắc Liệt đi theo bên cạnh Lãnh Hạ, thấy nàng hơi giảm tốc độ, liền thận trọng nói: “Tức phụ, có mệt không?”

Lãnh Hạ trầm mặc.

Chiến Bắc Liệt chép chép miệng, lát sau lại hỏi: “Tức phụ, đói bụng không?”

Vừa dứt lời, Chiến Bắc Liệt lại nhớ ra chuyện dơi nướng, trong đầu nhất thời xuất hiện một hình ảnh.

Lãnh Hạ ngồi trên đống thi thể dơi kia, cầm con dơi thủ lĩnh, bắt đầu nhổ lông, rút máu, cầm trọng kiễm của hắn đâm xuyên qua con dơi. Sau đó cười âm trầm, chậm rãi hỏi: “Ngươi muốn ăn chỗ nào?”

Chiến Bắc Liệt chợt rùng mình một cái, lắc đầu liên tục, đá văng cái hình ảnh trong đầu kia.

Hắn tiếp tục nói luyên thuyên, không tự chủ được hỏi: “Tức phụ, đám dơi kia là giống gì?”

Lãnh Hạ tiếp tục trầm mặc.

Người bên cạnh không nói tiếng nào, Chiến Bắc Liệt cho là nàng không để ý, đang nghĩ xem nên tìm đề tài gì để nói, thì bên cạnh vang lên một thanh âm lạnh lẽo.

“Nhìn không thì ta không biết được, nướng rồi nếm thử sẽ rõ ngay…….”

“Ọe……” Chiến Bắc Liệt lảo đảo, chống tay lên tường, sắc mặt tái nhợt, nôn khan, cũng không phát hiện ra mẫu sư tử ở trước mặt, khóe miệng cong lên một độ cong như không như có.

Bỗng nhiên, mày kiếm nhíu lại, bàn tay chậm rãi vuốt ve trên mặt tường.

Ở tay có cảm giác gập ghềnh, nhưng không phải tại mặt tường, mà là giống như có thứ gì đó được khắc ở đây, có lẽ là chữ, có lẽ là tranh.

Chiến Bắc Liệt gọi Lãnh Hạ: “Tức phụ, chờ một chút, ở đây có gì đó!”

Hắn cầm viên dạ minh châu nhích lại gần phía tường, mặt tường nhất thời được chiếu bởi ánh sáng yếu ớt, soi sáng những thứ được khắc trên đó.

Thiện nhập giả tử!

(Thiện nhập giả tử: tự ý đi vào sẽ mất mạng!)

Bốn chữ lớn khắc rõ ràng trên mặt tường, nét chữ như rồng bay phượng múa, lực khắc rất mạnh, chữ bị khắc sâu vào chừng nửa tấc, không hề che giấu tử khí nồng nặc và sát khí lẫm liệt!

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra vài phần ngưng trọng, lại nhìn về phía tường.

Càng ngày càng lạnh, ở đây không lạnh như gió tuyết ngoài kia, mà là cái lạnh âm u như truyền tới từ địa ngục.

Chiến Bắc Liệt khoác áo thật chặt cho Lãnh Hạ, dặn dò: “Cẩn thận nhiễm phong hàn.”

Lãnh Hạ nhướn mày, nàng từng bị phong hàn một lần, là lần ngắm pháo hoa gặp mưa đêm đó, ngày thứ hai đã tốt, nhưng người này lại nhớ lâu như vậy.

Việc này đối với nàng mà nói, là một sự sỉ nhục, mặt mũi mất hết!

Lúc này Chiến Bắc Liệt lại nói ra, mặc dù biết hắn là quan tâm, cũng không khỏi hận đến ngứa răng.

Theo bước chân của hai người, dạ minh châu cũng dần lướt qua bốn chữ rợn người kia, những bức tranh khắc cũng chậm rãi hiện ra.

Đây là một bức tranh to lớn, dạ minh châu cũng không thể soi sáng toàn bộ bức tranh.

Chiến Bắc Liệt lấy hộp đánh lửa ra, cùng với ngọn lửa mềm mại, đường hầm thoáng chốc bừng sáng, cũng để cho hai người có thể thấy rõ bức tranh trên tường.

Bức tranh khắc một dàn tế, dàn tế hơi nghiêng bày ra đủ loại dụng cụ tra tấn còn đang nhỏ máu, phía trên có một chiếc rìu lớn, lưỡi rìu nhuốm đầy máu thịt, người đang nằm trên đài há hốc miệng, vẻ mặt kinh hoàng và bất lực, mà dưới dàn tế, đầy máu và những thi thể bị chém ngang lưng.

Bức tranh này được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, thậm chí ngay cả những nét trên thi thể cũng có thể thấy rất rõ ràng, màu sắc rực rỡ mà diễm lệ, lộng lẫy một cách quỷ dị.

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.

Lãnh Hạ đột nhiên chọc chọc hắn, lên tiếng: “Chém ngang lưng là cái chết không thống khổ nhất, hoàn toàn không có cảm giác.”

Chiến Bắc Liệt cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Ừ, không ai nói nhưng thật ra đối với tử tù, thì chết kiểu này là nhân đạo nhất.”

Hắn nói tiếp: “Thật ra tức phụ giết người cũng cực kỳ nhân đạo, một kích mất mạng, sẽ không khiến kẻ khác có thêm nhiều thống khổ.”

Chiến Bắc Liệt nịnh một câu làm sát thủ chi vương thấy sảng khoái, giương cằm lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mà ngạo nghễ, phượng mâu lấp lánh ánh sáng: “Đương nhiên!”

Bức tranh thứ hai gần như màu hồng, đập vào mắt là ngọn lửa hừng hực, chân thật như trước mặt mình thật sự đang có một ngọn lửa cháy, không thể nhìn rõ được người trong đám lửa, cánh tay cháy đen gầy trơ cả xương, toàn thân bị bỏng nặng do lửa, nhưng dù không thấy mặt cũng có thể có thể cảm nhận được thần sắc thống của người nọ.

Lãnh Hạ lại chọc: “Ngươi bị hơi nóng đập vào lưng, có cảm giác gì?”

Chiến Bắc Liệt suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm thấy đây chính là cơ hội, đột nhiên ra vẻ đáng thương nói: “Tức phụ, đau!”

Quả nhiên, nét mặt Lãnh Hạ hiện ra vài phần khẩn trương, kéo lấy tay áo của hắn: “Đau ở đâu? Có phải vết thương lại bị nứt không?”

Chiến Bắc Liệt lại biến thành chú chó nhỏ lưu lạc: “Ở đâu cũng đau.”

Lãnh Hạ kiểm tra lưng hắn, vì vừa chém dơi lúc trước nên vết thương đã lại chảy máu.

Nàng không hiểu nỉ non: “Sao lại thế, có phải nơi này có độc không? Hay……..”

Vừa nói được nửa lời, liếc mắt nhìn thấy Chiến Bắc Liệt cố gắng ra vẻ đau nhưng cũng không che giấu được vẻ mặt biểu tình mừng rỡ, Lãnh Hạ trừng mắt nhìn, đạp hắn một cước, tiếp tục đi về phía trước.

Bức thứ ba là ổ rắn, vô số rắn độc đủ loại màu sắc kích cỡ, bò trườn khắp nơi, đôi mắt xanh lè, đầu lưỡi đỏ thẫm, cực kỳ dữ tợn, một con rắn to lớn ở chính giữa đang phun ra một đầu khớp xương trắng xoá.

Chiến Bắc Liệt cười híp mắt nói: “Cái này cũng không khác chiêu của Đông Phương Lỗ cho lắm a!”

Lãnh Hạ liếm môi một cái: “Không biết dơi có vị gì nhưng rắn có vẻ ngon hơn!”

Chiến Bắc Liệt: “@%^&*……”

Bức thứ tư là một cái chảo lớn, dầu trong chảo đang sôi sùng sục, trong chảo dầu là một khung xương bị nấu, vẫn đang giữ động tác muốn trèo ra ngoài, nằm sát ở thành chảo.

Bức thứ năm, vạn tiễn xuyên tâm.

Bức thứ sáu, chôn sống.

Bức thứ bảy………….

…………..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.