Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 3-2




Lãnh Hạ cười đủ rồi nhìn Chiến Bắc Liệt, thấy hắn nói lầm bầm hai tiếng, quay đầu ra chỗ khác, một bộ dáng khó chịu như trẻ con, lại nhịn không được khóe miệng cong lên.

Tuy rằng kiếp trước nàng chưa từng làm chuyện nam nữ, nhưng nàng biết phải nghẹn thì khó chịu đến nhường nào, nhìn Chiến Bắc Liệt chịu đựng khổ sở, cũng là vì lo cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Nàng kéo kéo ống tay áo hắn, nhẹ giọng cười nói: “Nếu không thì……. thử lại cũng được, có lẽ hình xăm kia không liên quan đến động tình…………..”

Đứa trẻ đang khó chịu lập tức quay đầu, vội nhào đến đè Lãnh Hạ xuống, lập tức nuốt hết những lời nàng sắp nói.

Chiến Bắc Liệt điên cuồng liếm hôn Lãnh Hạ, hai tay vuốt ve mỗi tấc trên cơ thể nàng, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Hai người ở trên giường ôm hôn cuồng nhiệt, cảnh xuân sắc ngập tràn trong căn phòng nhỏ.

Lãnh Hạ bị hắn hôn triền miên, cảm nhận được đôi bàn tay to lớn của hắn di chuyển khắp người mình, hai má dần dần ửng hồng, hơi hơi ngửa cổ ra sau, hai mắt khép hờ, cực kỳ dụ hoặc.

Ánh nến càng làm nổi bật Lãnh Hạ phong tình vạn chủng nằm ngửa trên giường, làm Chiến Bắc Liệt muốn hộc máu.

Hắn tháo bỏ y phục của Lãnh Hạ, sau đó………..

Đại Tần Chiến thần thấy toàn bộ quá trình xuất hiện của hình xăm thủy phù dung…………

Hình xăm kia bắt đầu xuất hiện từ lúc Lãnh Hạ động tình, từng chút từng chút hiện lên, đầu tiên là một đóa hoa thật lớn, rồi lần lượt xòe cánh, nhị hoa dần dần xuất hiện, cuối cùng thể hiện rõ thành một hoa văn rõ ràng.

Chiến Bắc Liệt hung hăng trừng mắt nhìn đóa thủy phù dung trông rất sống động kia, nhất thời nắm chặt hai đấm, ngực kịch liệt phập phồng, trên trán nổi đầy gân xanh, nện một quyền xuống giường.

Sau đó………

Sau một tiếng vang, hai người đồng thời ngã xuống, rơi xuống theo chiếc giường đã bị đánh nát.

Đồ dùng trong nhà của người nông dân vốn không phải thứ chắc chắn gì, Chiến Bắc Liệt là ai? Đại Tần Chiến thần! Chiếc giường này làm sao chịu nổi một quyền ngập tràn lửa giận của hắn, đương nhiên là trong chớp mắt tan xương nát thịt.

Trong lúc mấu chốt, Chiến Bắc Liệt nhanh chóng xoay người, xoay người ôm Lãnh Hạ lên phía trên, làm đệm thịt cho nàng.

Trong nháy mắt rơi xuống đất, Lãnh Hạ được hắn ôm nên không bị thương, chợt nghe người phía dưới rủa thầm một câu, Lãnh Hạ thầm kêu không tốt, vội vàng đứng dậy xem xét.

Chỉ thấy Chiến Bắc Liệt nhe răng nhếch miệng nằm trên mặt đất, sau lưng chảy đầy máu tươi, hai mắt tội nghiệp nhìn nàng, lầm bầm như làm nũng.

Nàng cực kỳ xem thường, lật người Chiến Bắc Liệt lại, ở sau lưng, mấy mảnh gỗ vụn đã đâm ngập vào thịt, máu tươi đầm đìa làm cho người ta kinh hãi.

Lãnh Hạ biết thực sự là không thích hợp để cười nhưng như thế nào cũng nhịn không được, trong ánh mắt ai oán của Chiến Bắc Liệt, tiếng cười nhẹ nhàng bay bổng vang lên.

Nếu có người biết, Đại Tần Chiến thần vì muốn trút giận mà đập nát giường nhà dân chúng thì nhất định là cười đến rụng răng.

Nàng lấy kim sang dược, nhanh nhẹn nhặt những mảnh gỗ ra rồi bôi thuốc cho hắn, nhưng không ngờ là cũng có mấy vết thương lớn đến thế.

Chiến Bắc Liệt đương nhiên là nhân cơ hội này làm cho nàng đau lòng, hết sức khoa trương rên khe khẽ, tranh thủ sự đồng cảm của Lãnh Hạ.

Tuy Lãnh Hạ biết người này tuyệt đối là diễn trò, cũng theo mong muốn của hắn cực kỳ xem thường, nhưng lực tay cũng nhẹ đi vài phần, rồi lại nhẹ đi vài phần, khiến Chiến Bắc Liệt vui đến ngoác miệng ra cười.

Thuốc tốt, giường nát, đã là hơn nửa đêm rồi, những người khác đều đã ngủ, chỉ có hai người không ngủ………

Sau đó phải ngủ như thế nào, đó là một vấn đề.

Cuối cùng, Chiến Bắc Liệt kéo hai cái ghế lại rồi phủ chăn lên làm giường cho Lãnh Hạ, tuy hơi nhỏ nhưng cũng không sao.

Nàng nâng mắt nhìn Chiến Bắc Liệt, Chiến Bắc Liệt nắm tay nàng rồi hôn một cái, đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Ta đi tìm Chung Thương.”

Lãnh Hạ khẽ khiêu mi, cũng không quản hắn, nhắm mắt lại, ngủ.

Chiến Bắc Liệt đi ra nòoài, dùng sức thở ra một hơi, đứng trong sân nhìn hàng rào, nông cụ, túp lều nhỏ, và mấy con gà, không khỏi nhớ tới lúc chạng vạng đã nói với Lãnh Hạ chuyện ẩn cư.

Mỗi ngày hắn nấu ăn, mẫu sư tử nuôi gà, không có việc gì thì ngồi trong sân phơi nắng, chơi cờ, đọc sách.

Một sân đầy tiểu Lãnh Hạ vui vẻ chơi đùa chạy tới chạy lui, bổ nhào vào người hắn, khuôn mặt giống hệt Lãnh Hạ chạy quanh hắn gọi hắn là phụ thân……………

Chiến Bắc Liệt lại tự cười một mình.

Đột nhiên, mày kiếm hung hăng nhíu lại, tiểu Lãnh Hạ sao, hiện tại lão tử ngay cả phòng cũng chưa được viên!

Hắn lại thầm nghĩ tới chuyện lôi kẻ đã săm hình cho Lãnh Hạ ra đánh một trận, cắn vào cổ hắn hỏi: “Rốt cuộc lão tử nợ gì ngươi?”

Sau khi tưởng tượng đến chuyện đào mộ của tổ tiên mười tám đời nhà hắn, chặt tay, chặt chân, móc mắt, phơi thây, Chiến Bắc Liệt rốt cục cũng thoải mái, thong thả bước ra ngoài.

Đúng lúc này.

Hai kẻ kia lại không biết thời thế mà lại truyền ra những tiếng rên rỉ…..

Lúc nửa đêm, Đại Tần Chiến thần một mình đứng ở trong sân, khoanh tay mà đứng, ngửa đầu nhìn về ánh trăng cuối trời, gió thu thổi qua làm tà áo hắn bay bay trong gió, trên khuôn mặt anh tuấn, hai dòng lệ tuôn rơi.

==

Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Hạ vừa mới tỉnh dậy, Chiến Bắc Liệt đã đẩy cửa bước vào, khuôn mặt thì vẫn xanh lét, hai mắt thì thâm quầng.

Sau khi đã thu dọn đầy đủ mọi thứ chuẩn bị rời đi, Chung Thương đi đưa cho chủ nhà một thỏi bạc nữa, là tiền bồi thường chiếc giường bị phá hỏng kia.

Hôm nay hai mắt hắn cũng thâm quầng, là do đêm qua mới ngủ được đến nửa đêm đã bị Vương gia một cước đá văng cửa phòng hắn, không nói hai lời ngồi xuống cạnh bàn, không làm gì hết mà ngồi nhìn hắn.

Ánh mắt kia, trong màn đêm tối như đang có ánh sáng lập lòe, dọa hắn dựng cả tóc gáy, toàn thân nổi da gà.

Sau đó hắn tự giác đứng lên, trong ánh mắt vừa lòng ‘Trẻ nhỏ dễ dạy’ của Chiến Bắc Liệt, đi khi dễ người ở phòng bên cạnh là Thiểm Điện.

Chung Thương đưa bạc cho thôn phụ, ngoài ý bồi thường cũng là muốn thôn phụ chuẩn bị cho chút lương khô.

Thôn phụ khách khách khí khí nhận lấy, trong lòng thì đang cảm thán, phải làm kịch liệt đến cỡ nào thì mấy sập cả giường a!

Nghĩ như vậy, không khỏi trộm nhìn Chiến Bắc Liệt, rồi lại nhìn Lãnh Hạ, cô nương này nhìn qua có vẻ yếu đuối không ngờ sức chịu đựng thật đáng nể phục, đêm qua làm tới sập cả giường mà hôm nay tinh thần lại rất thoái mái khoan khoái.

Còn nam nhân cao lớn kia thì ngược lại, hai mắt thâm quầng, sắc mặt khó coi, phải mệt đến cỡ nào a!

Trong tiếng nghiến răng thầm hận của Chiến Bắc Liệt và tiếng cười khẽ của Lãnh Hạ, những thôn dân thuần phác mà nhiệt tình đưa họ ra đầu thôn rồi liên tục vẫy tay tiễn biệt.

Ngoại trừ hai huynh đệ Mục Thiên Mục Dương, những người khác lại tiếp tục lên đường.

==

Đại Tần, Đạc Châu.

Lãnh Hạ xốc mành xe ngựa lên, liền nhìn thấy bức tường thành tang thương của Đạc Châu, hiển nhiên cũng đã lâu năm lắm rồi, loang loang lổ lổ, trên đó có một tấm biển gỗ theo phong cách cổ xưa, ghi hai chữ to ‘Đạc Châu’

Đạc Châu cách Trường An khoảng mười ngày cưỡi ngựa, mặc dù không náo nhiệt như kinh đô nhưng cũng là một tòa thành khá lớn.

Lúc này đã là buổi trưa, đã tới lúc dùng bữa, lại đúng vào một ngày vô cùng náo nhiệt.

Dân chúng trên đường đông nghìn nghịt, không ít người chỉ trỏ xe ngựa, thì thầm với nhau đoán nhân vật ngồi bên trong lớn tới cỡ nào.

Đúng lúc này, một tiếng nhạc hỉ truyền tới, dân chúng đều dạt sang hai bên nhường đường rồi chăm chú nhìn hỉ kiệu ở phía xa xa, lại bàn luận.

Một người chọc chọc người bên cạnh, cảm thán: “Hôm nay công tử nhà Chu Đại lão gia cưới vợ!”

Người kia gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Phải đó, lấy nữ nhân của thương gia buôn gạo ở Tây thành, lúc trước thì không đồng ý đâu, ghét nữ nhân đó vì nhà là thương nhân, con buôn, không xứng với nhà bọn họ.”

“Hừ……….” Người đằng trước quay đầu lại khoát tay với hai người, khuyên nhủ: “Chuyện nhà quan chúng ta nào dám bình luận, không muốn sống nữa sao?”

“Chúng ta nói nhỏ như vậy, ai biết, hơn nữa cũng là chuyện vui, sao lại không để cho người ta nói.” Người thứ nhất than thở vài câu, nhưng nói xong cũng thành thành thật thật mà ngậm miệng lại, không dám nói nữa.

Lãnh Hạ nhìn ra ngoài, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng chính là một đội nhạc cực lớn, theo sau một nam tử đang đắc ý cưỡi ngựa đi đầu, nam tử khuôn mặt tuấn tú, khuôn mặt hồng hào đầy sắc sống.

Một chiếc kiệu tám người khiêng đi bên cạnh, màn che bị gió làm lay động, có thể thoáng thấy tân nương ở bên trong.

“Nhường đường cho bọn họ đi.” Lãnh Hạ phân phó Chung Thương, vừa buông màn xe xuống liền nhìn thấy Chiến Bắc Liệt vẻ mặt buồn rầu, không khỏi nhíu mày.

Chiến Bắc Liệt kéo tay Lãnh Hạ rồi cầm lấy, vuốt ve hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nói: “Tức phụ, đại hôn của chúng ta……….”

Lãnh Hạ nhất thời hiểu ra, hắn đang day dứt.

Lãnh Hạ nổi lên tâm tư trêu tức, trong nháy mắt sắc mặt lạnh lùng hẳn, thanh âm lạnh lẻo hỏi: “Đại hôn? Nào đã có đại hôn gì.”

Chiến Bắc Liệt nhất thời nóng nảy, không ngừng tự mắng mình, đại hôn của nữ tử cả đời chỉ có một lần, hắn lại vì dỗi Hoàng huynh, lại còn chán ghét phế vật công chúa mà cố ý ở lại quân doanh, không trở về phủ bái đường.

Chiến Bắc Liệt cũng từng nghĩ đến chuyện này nhưng không áy náy như bây giờ, trong lúc đại hôn của người khác, ấm áp náo nhiệt.

Nhưng mà càng ấm áp náo nhiệt thì trong lòng hắn lại càng giống như bị dao đâm từng nhát.

Mẫu sư tử dù bưu hãn nhưng cũng là nữ nhân, nữ nhân nào mà không mong chờ hôn lễ, hắn lại phá hỏng sự chờ mong của Lãnh Hạ.

Hắn bắt đầu điên cuồng tự trách, tưởng tượng ra lúc ấy Lãnh Hạ chưa hề bái đường mà đã bị đưa vào Thanh Hoan Uyển lạnh lẽo kia, cảm giác sẽ có bao nhiêu mất mát?

Thực ra điều đó là do hắn tự lo lắng thôi, ngày đó Lãnh Hạ vừa mới đến thế giới này, vẫn là vị sát thủ chi vương vô tình kia, bái đường ư?

Đối với nàng mà nói thì tựa như một trò cười!

Lãnh Hạ đối với việc Chiến Bắc Liệt không về bái đường mà nói, là cực kỳ vừa lòng, giảm đi không biết bao nhiêu phiền toái.

Chiến Bắc Liệt dám thề với trời, nếu hắn sớm biết lúc ấy lấy Lãnh Hạ mà không phải phế vật công chúa kia, nếu hắn sớm biết sẽ yêu Lãnh Hạ, yêu đến vô cùng thì tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không ở lại quân doanh, mặc kệ hôn lễ qua đi trong ảm đạm.

Lãnh Hạ nhìn thấy bộ dạng hắn như hận không thể tự chém chính mình, không khỏi cong cong khóe môi, thậm chí nàng đã có thể đoán được, nếu bây giờ mà cử hành hôn lễ thì bộ dáng Chiến Bắc Liệt, nhất định chính là mặt mày hớn hở, ngây ngô cười, ngay cả lời cũng không nói được rõ ràng, chỉ biết liên tiếp gọi ‘Tức phụ’

Chiến Bắc Liệt cúi đầu, một bộ dáng chột dạ ‘Ta sai, ta là tên khốn.’ kéo kéo tay Lãnh Hạ, trịnh trọng tuyên bố: “Tức phụ, nhất định ta sẽ đền bù cho ngươi một hôn lễ.”

Chiến Bắc Liệt đợi hồi lâu mà vẫn không thấy Lãnh Hạ đáp lời, lập tức cho rằng tức phụ ngầm thừa nhận, mẫu sư tử dù bưu hãn nhưng nhắc tới chuyện bái đường cũng vẫn ngượng ngùng, hắn chắc chắn như vậy liền thở dài một hơi.

Lãnh Hạ nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt hắn, nhịn không được quay mặt đi cực kỳ xem thường, lấy giọng điệu còn nghiêm túc hơn trả lời hắn: “Không cần phiền toái!”

Chắc chắn là mẫu sư tử còn đang tức giận a! Bật người dậy, nhất thời nóng nảy, hắn kiên quyết tỏ vẻ thành ý: “Tức phụ, ta nói thật, tuyệt đối nghiêm túc, lúc nào trở về ta sẽ đền bù một hôn lễ linh đình cho ngươi, ngươi muốn lớn đến cỡ nào cũng được.”

Nói xong lại bồi thêm một câu: “Dù là lớn hơn đại hôn của Hoàng huynh Hoàng tẩu cũng không vấn đề!”

Lãnh Hạ nhìn trời, cái này gọi là tự làm tự chịu sao?

Đúng lúc này, bên ngoài xe ngựa truyền đến tiếng ồn ào huyên náo.

Hai người vén rèm lên nhìn lại, không ít người đang chạy về phía trước, trên mặt hưng phấn không thôi, ngay cả dân chúng đang vây xem tân nương cũng dần dần chạy theo.

Chiến Bắc Liệt nháy mắt ra dấu với Chung Thương, Chung Thương lập tức hiểu ý, nhảy xuống xe ngựa chặn lại một thanh niên đang chạy hỏi: “Tiểu ca, có chuyện gì vậy?”

Thanh niên kia cười ha hả đánh giá xe ngựa rồi trả lời: “Nhất định là các ngươi mới từ ngoài đến, Đạc Châu ta hôm nay có một thiếu niên cực hiểu biết, thường thường luôn ở Ngọc Lâm tửu lâu kể chuyện.”

“Thiếu niên kia a, rất có hiểu biết, đừng nói là ở Tần quốc ta mà cả đại lục cũng không có chuyện gì hắn không biết.” Nói xong liền chạy đi, vừa chạy vừa nhìn sắc trời rồi bỏ lại một câu: “Hôm nay hắn lại tới nữa, ta phải chạy nhanh để kiếm một chỗ tốt.”

Trên cả đại lục, không chuyện gì không biết?

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ liếc nhau, trong mắt có vài phần hứng thú: “Đi, đi xem một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.