Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 2 - Chương 10-1: Thần ơi, giáng thiên lôi xuống đi!




Edit: Kiri

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người lại xuất phát, thiếu Chung Thương, thêm lão ngoan đồng.

Suốt đường đi, mặt Chiến Bắc Liệt không thay đổi màu sắc chút nào, chỉ toàn màu đen, hai kẻ đang cưỡi một con ngựa ở phía sau kia quả thật là vô cùng chướng mắt.

Lão ngoan đồng và Diệp Nhất Hoàng một trước một sau cưỡi trên lưng lão mã, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Lãnh Hạ ở phía trước, thầm thì to nhỏ.

Lão mã dùng một ánh mắt ai oán, u buồn, vô tội, nhìn lên không trung.

Lão ngoan đồng vui vẻ, đây chính là thần mã a, nhìn theo ánh mắt nó thì thấy sắc trời hôm nay thật tốt, mặt trời đỏ rực, ánh nắng chói chang, xanh trong không có lấy một gợn mây.

Diệp Nhất Hoàng cũng nhìn trời theo, nhìn thật lâu mà không hiểu vì sao lại nhìn, buồn bực hỏi: “Tiền bối, ngươi đang nhìn gì?”

Lão ngoan đồng lắc lắc đầu, không đáp mà hỏi lại: “Vậy ngươi đang nhìn gì?”

Hắn cũng nhìn rất lâu nhưng đang nhìn gì? Diệp Nhất Hoàng sửng sốt, liền đáp: “Ta thấy ngươi và lão mã đều đang nhìn nên ta cũng nhìn.”

“Thì ra là thế.” Lão ngoan đồng ra vẻ bí hiểm trả lời: “Nó nhìn gì thì ta nhìn đó.”

Diệp Nhất Hoàng nhất thời hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng: “Vậy nó đang nhìn gì?”

Lẽ nào mối nghi hoặc lâu nay của hắn, sự huyền bí nhìn trời của lão mã sẽ có giải đáp?

Tiền bối này tuyệt đối là lão thần tiên a!

Vừa dứt lời, không riêng gì Diệp Nhất Hoàng mà những người khác cũng tập trung nghe ngóng bên này, đều rất tò mò.

Lão ngoan đồng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn một cái, trong mắt tràn ngập sự hứng thú quái lạ, hắn ho khan một tiếng, còn rất nghiêm túc cúi đầu nghiêm nghị hỏi: “Lão mã, ngươi đang nhìn gì vậy?”

Mọi người: “…………….”

Thiểm Điện lập tức ngã ngựa, ngửa đầu, nhìn trời, khóc không ra nước mắt.

Thần ơi, giáng thiên lôi xuống đánh ba tên nghiệt súc này đi!

Ba tên nghiệt súc hoàn toàn bỏ qua oán niệm của những người khác, nhất là lão ngoan đồng, hắn khẽ vận lực một chút, nhanh như chớp xuất hiện ở trước ngựa Lôi Minh, một cước đá hắn xuống ngựa.

Lão thổ phỉ cướp ngựa chạy lên phía trước, đi ngang hàng với Lãnh Hạ, gần sát lại nàng không nhìn Chiến Bắc Liệt đen mặt, nhướn mày hỏi: “Nha đầu, thân thủ của ngươi không tồi, có sư phụ không?”

Lãnh Hạ lắc đầu, trả lời đúng sự thật: “Tự học thành tài.”

Lão ngoan đồng nghẹn lời, bộ dáng như muốn nói ‘Ngươi lại dám gạt lão nhân gia ta’ một lát sau lại vui tươi hớn hở đề nghị: “Học công phu với lão nhân gia đi!”

Lãnh Hạ tuy rằng rất có hứng thú với nội lực khinh công ở nơi này nhưng nàng cũng biết mình đã qua thời gian tốt nhất để học, nếu không nàng đã sớm bảo Chiến Bắc Liệt dạy nàng.

Nhưng đề nghị này cũng được, mỗi lần nàng thấy Chiến Bắc Liệt luôn mặc một bộ y phục mỏng manh như thế giữa cái thời tiết này mà sắc mặt vẫn hồng hào thì liền nghiến răng phẫn hận.

Lãnh Hạ khiêu mi hỏi: “Học như thế nào?”

Lão ngoan đồng nhất thời hăng hái, khoa tay múa chân nói: “Khinh công của lão nhân gia vô cùng vượt bậc, nhưng muốn có khinh công thì cũng cần nội lực, ngươi tập luyện tâm pháp nhập môn của lão nhân gia trước, mỗi ngày ngồi thiền từ sáng sớm, mỗi ngày bốn canh giờ………”

Nói tới đây, Lãnh Hạ đã bắt đầu trợn trắng mắt, bốn canh giờ, tám tiếng, mỗi ngày không làm gì mà ngồi không tám tiếng, lãng phí sinh mệnh.

Lão ngoan đồng hoàn toàn không chú ý thần sắc của nàng, quét tới quét lui, quét chán rồi nói: “Tố chất của ngươi rất tốt, chẳng qua là hơi lớn tuổi, chắc là phải ngồi thiền khoảng ba năm, sau ba năm nếu có thể đả thông hai mạch nhâm đốc, lão nhân gia sẽ dạy ngươi tâm pháp cao hơn, sau đó trừ ngồi thiền thì sẽ tập luyện chiêu thức và khinh công, như vậy………..”

Lãnh Hạ thở dài, quả quyết từ bỏ.

Không thèm đếm xỉa đến lão ngoan đồng đang hưng phấn lải nhải không ngừng, nàng thúc Phong Trì, vượt qua Chiến Bắc Liệt, để cho hắn ngồi đó mà nghe lão ngoan đồng lải nhải.

“Các ngươi mau thả bổn tiểu thư………”

Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền tới từ phía trước.

Diệp Nhất Hoàng lại nổi lên tinh thần trọng nghĩa, không nói hai lời liền thúc lão mã chạy tới phía trước.

Lão ngoan đồng phát hiện ra có chuyện tốt để chơi đùa, trong nháy mắt quăng chuyện dạy công phu cho Lãnh Hạ ra sau đầu, phi thân nhảy lên, liền ngồi ở phía sau Diệp Nhất Hoàng, vui tươi hớn hở chỉ tay về phía trước: “Đi, đi cứu người!”

Diệp Nhất Hoàng không còn lo lắng, có lão tiền bối này hỗ trợ, bất luận phía trước là ai, tuyệt đối dễ như trở bàn tay!

Lão mã lần đầu tiên không làm hắn mất mặt trong lúc quan trọng, thể hiện tốc độ phi thường.

Lão ngoan đồng cảm thấy rất kỳ diệu, ánh mắt lão mã vẫn nhìn trời nhưng lại có thể biết lúc nào đi thằng, lúc nào rẽ trái, lúc nào rẽ phải,……

Rẽ qua một khe núi thì mọi chuyện đều sáng tỏ.

Một đám hán tử cao lớn thô kệch vây quanh một cô nương như hoa như ngọc, bốn tiểu nha hoàn bên cạnh cô nương đã run rẩy, khóc lóc ầm ĩ, phía xa còn có một chiếc xe ngựa hoa lệ.

Cô nương như hoa như ngọc kia hét lên một tiếng: “Các ngươi đừng tới đây, biết bổn tiểu thư là ai không? Nếu các ngươi không thả ta ra, thì cha ta nhất định sẽ giết các ngươi.”

Nhóm hán tử nhe răng cười bước lên mấy bước, quát to: “Tiểu cô nương, ngươi cũng không biết chúng ta là ai sao, cần gì phải quản xem cha ngươi là ai. Ngươi chính là món hời đầu tiên của bọn ta sau khi rời sơn trại, sao có thể thả ngươi?”

Thanh âm này nghe có vài phần quen tai, Diệp Nhất Hoàng nhìn kỹ đám hán tử rõ ràng là sơn tặc kia, nhất thời trừng mắt.

Hay thật, oan gia ngõ hẹp a!

Đây không phải là huynh đệ ở Hắc Hổ trại sao?

Các ngươi a, đuổi theo ta mấy tháng trời!

Lúc này, nhóm hán tử Hắc Hổ trại cũng thấy Diệp Nhất Hoàng, đồng loạt run rẩy nhìn ra phía sau hắn, rồi thở phào nhẹ nhõm, chỉ có một lão nhân đi theo hắn, không có sát tinh lần trước là tốt rồi.

Nhóm hán tử xoa tay, con thỏ nhỏ thằng nhãi con dám làm hỏng vụ làm ăn của chúng ta, còn suýt nữa khiến chúng ta bỏ mạng trong tay sát tinh kia, hôm nay không báo thù rửa hận, chúng ta sẽ không là Hắc Hổ trại!

Muốn hỏi tại sao bọn họ xuất hiện ở đây ư?

Thật ra rất đơn giản, ngày đó, bọn họ bị Lãnh Hạ giải quyết chỉ bằng một chiêu rồi đều bất tỉnh nhân sự.

Lãnh Hạ cũng không đuổi tận giết tuyệt mà đi ăn cơm với Diệp Nhất Hoàng, đến lúc bọn họ tỉnh lại, vừa thấy sát tinh đi rồi, liền cấp tốc lau mồ hôi chạy về sơn trại.

Sau khi về sơn trại, mọi người lại run rẩy suy nghĩ, tiểu tử kia biết vị trí sơn trại của chúng ta, lỡ như ngày nào đó nữ sát tinh kia nhàm chán, ngứa tay, rồi thuận tiện giải quyết chúng ta thì xong đời rồi.

Tưởng tượng như vậy liền nghĩ mạng nhỏ là quan trọng nhất, tất cả đều nhất trí, đồng ý chuyển nhà!

Chuyển nhà, nói thì đơn giản, nhưng vấn đề là mang đi đâu?

Kết quả là, các huynh đệ Hắc Hổ trại chạy bao nhiêu ngày, ngày đêm kiên trì chạy tới nơi chim cũng không thèm đến đại tiện này.

Tới gần biên quan, cuộc sống nghèo khổ, lưu dân chạy loạn, chiến hỏa lan tràn, tóm lại là vô vàn không sung sướng, sát tinh được xưng là Liệt Vương phi kia chắc là sẽ không chạy tới nơi này mà tự tìm ngược?

Chuyển nhà xong đương nhiên phải làm ăn.

Các huynh đệ chờ ở chỗ khe suối này, chờ a chờ, chờ a chờ, chờ khoảng hai ngày mới thấy cỗ xe ngựa cực kỳ hoa lệ này.

Không nói hai lời, lên!

Vì thế có cảnh tượng như bây giờ, tổng kết lại thì là: Kẻ thù gặp mặt, đỏ mặt tía tai.

Diệp Nhất Hoàng ở trên ngựa, trừng mắt nhìn bọn họ từ trên cao, hoàn toàn không sợ hãi.

Nhóm hán tử ở dưới ngựa, ánh mắt dữ tợn trừng lại hắn, tuyệt đối là hung thần ác sát.

Hai bên hung hăng trừng mắt, trực tiếp coi tiếng kêu cứu của cô nương kia là không khí.

Cô nương kia hất hàm sai khiến Diệp Nhất Hoàng, bộ dáng cao cao tại thượng, giống như đang bố thí cho hắn: “Giết bọn họ, chắc chắn bổn tiểu thư sẽ thưởng hậu cho ngươi! Ngươi muốn gì? Bổn tiểu thư thưởng cho ngươi một trăm lượng bạc.”

Diệp Nhất Hoàng nhất thời cảm thấy mình chính là một tên ngốc, cũng lười  trừng mắt với sơn tặc, cũng lười cứu người, quay ngựa lại đi về.

Cô nương kia lại ồn ào: “Ngươi dám đi? Này, ngươi quay lại ngay, nếu ngươi dám đi, bổn tiểu thư sẽ bảo cha ta giết ngươi.”

Bọn sơn tặc cũng nổi giận, ngươi coi Hắc Hổ trại của chúng ta là gì, nói tới là tới nói đi là đi?

Nhóm hán tử lập tức vung đao vọt về phía Diệp Nhất Hoàng, nhưng mà mới đi được nửa đường đã đồng loạt biến thành pho tượng, hóa đá trong gió.

Từ chỗ rẽ của khe núi kia xuất hiện một nhóm người, khoảng ba bốn trăm, một đám mặt mũi dữ tợn, hung thần ác sát, so với bọn họ còn giống sơn tặc hơn.

Bọn sơn tặc liếc nhau, chúng ta chỉ là tiểu lâu la, liệu có đủ một đĩa thức ăn cho người ta không?

Còn có một nam một nữ đi ở phía trước, nữ tử kia…….

Sát tinh!

Bọn sơn tặc sợ tới mức tiểu ra quần, cái gì cũng không nghĩ, xoay người, nhanh chân, chạy!

Cả đám vừa chạy vừa tiểu ra quần, vừa chạy còn vừa gào khóc.

“Lão Đại, chúng ta về nhà trồng trọt đi! Nghề này rất nguy hiểm!”

Lãnh Hạ cũng không phái người đuổi theo, nàng còn chưa gặp qua đám sơn tặc nào như thế này, cả sơn trại mà chỉ có hơn hai mươi người, y phục thì rách rưới, chắc cũng không phải là những kẻ hung ác gì, người như vậy, thả đi cũng không sao, từ nay về sau, có khi họ cũng không dám đi cướp nữa.

Lãnh Hạ nhíu mày, nhìn cô nương ở phía trước đang ngơ ngác nhìn chăm chú vào Chiến Bắc Liệt, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.

Không ngờ bên cạnh truyền đến một câu ai oán của Chiến Bắc Liệt: “Tức phụ, ánh mắt của cô nương kia rất hung dữ, như sói như hổ, ngươi phải bảo vệ ta!”

Lãnh Hạ lảo đảo, suýt thì ngã ngựa, theo sau nàng, cũng có ba kẻ ngã ngựa, Cuồng Phong, Lôi Minh, Thiểm Điện.

Ba người hoảng sợ trợn mắt, vẻ mặt như thấy quỷ, vừa rồi Vương gia nói cái gì? Đại Tần Chiến thần luôn luôn thiết huyết khí phách, vừa nói cái gì?

Mà lúc Chiến Bắc Liệt nói lời này, giọng điệu rất rõ ràng, thanh âm trầm thấp, Lãnh Hạ đánh giá hắn từ đầu đến chân một lần vẫn không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy.

Thật ra rất đơn giản, đêm qua lúc Đại Tần Chiến thần về lều đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã ngộ ra một đạo lý.

Câu nói của lão ngoan đồng thật sự chính xác, tuy rằng hắn vừa nhìn thấy Diệp Nhất Hoàng đã muốn đánh, nhưng bộ dáng cười tủm tỉm kia rất dễ được lòng người, công phu mèo quào, rất dễ bị khi dễ.

Đây cũng là nguyên nhân mà Lãnh Hạ nhiều lúc bực mình với hắn nhưng vẫn không ra tay giáo huấn hắn.

Nữ nhân, trời sinh đã có lòng thương hại a!

Sau khi Đại Tần Chiến thần ngộ ra được đạo lý này, tuy rằng cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là tức phụ của mình, không có gì mất mặt cả.

Giả vờ yếu đuối để làm mẫu sư tử thương tiếc a!

Vì thế đã có câu nói làm Lãnh Hạ nổi da gà kia.

Lãnh Hạ nhìn hắn nói xong câu nói kia liền khôi phục bình thường nên cũng không nghĩ nhiều nữa mà chuyển tầm mắt sang nữ nhân đang ngơ ngác nhìn hắn.

Cô nương kia cắn môi ai oán, nam nhân anh tuấn, cao ngạo, quý phái này lại không liếc nhìn nàng đến một cái.

Lại nhìn nữ nhân bên cạnh hắn, hai người một người bạch y một người hắc y, cưỡi hai con tuấn mã một đen một trắng, từ xa xa thong thả bước lại đây, hoàn toàn là một đôi bích nhân!

Cô nương dùng sức liếc xéo Lãnh Hạ một cái, chân thành tiến lên hai bước, uyển chuyển hành lễ, thanh âm mềm mại: “Tiểu nữ Tiết Oánh, đa tạ công tử đã cứu giúp.”

Sao Chiến Bắc Liệt lại không nhìn ra, trong lòng hừ lạnh một tiếng, lúc trước, kẻ cứu người là Diệp Nhất Hoàng, dọa chạy sơn tặc chính là mẫu sư tử, sao lại đến cảm ơn hắn?

Hắn nhanh chóng quay sang tươi cười với Lãnh Hạ, nhỏ giọng nói: “Tức phụ, không nên tức giận.”

Lãnh Hạ liếc mắt xem thường, cũng lười để ý đến hắn.

“Lớn mật! Dám vô lễ với tiểu thư.” Tiểu nha hoàn vốn đang khóc lóc ầm ĩ, trên mặt vẫn còn nước mắt, chỉ vào Chiến Bắc Liệt quát to.

Tiểu nha hoàn suy nghĩ rất đơn giản, bọn họ dọa chạy sơn tặc thì là người tốt, chỉ cần là người tốt thì sẽ không đáng sợ, tiểu thư nhà nàng thân phận cao quý, kẻ nào dám bất kính với nàng.

Cô nương Tiết Oánh kia vô cùng tức giận, hai tay nắm chặt, nam nhân này, lại hoàn toàn không nhìn nàng, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa phải chịu ủy khuất như thế.

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời nhíu nhíu mày, nhưng cũng không phải vì nha hoàn không biết trời cao đất rộng này, cũng không phải vì Tiết Oánh.

Hai người nhìn ra phía sau, trong Thí Thiên phát ra sát khí, sát khí này cũng không rõ ràng, nhưng hai người vẫn có thể cảm giác được.

Hai người liếc mặt một lượt, tìm ra người đã phát ra sát khí, Lâm Thanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.