Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn

Quyển 1 - Chương 63-1




Edit: Kiri

Chiến Bắc Liệt kinh ngạc không nói gì nhìn Lãnh Hạ ngủ say, lát sau, khóe miệng cong cong, lộ ra một nụ cười ngây ngốc, sờ sờ cánh môi vừa đau lại vừa tê, mẫu sư tử này, miệng cũng thật ác, rồi thật cẩn thận ôm lấy Lãnh Hạ đang ngủ say, đóng gói mang về nhà …….., mỹ nhân trong khuỷu tay thật nhẹ, giống như con mèo nhỏ cuộn mình trong ngực, có thể là đường đi xóc nảy làm nàng không quen, mím môi lại, vạn phần không khách khí rúc vào lòng hắn, điều chỉnh một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.

Chiến Bắc Liệt ưng mâu mỉm cười, đi chậm một chút, lại chậm một chút, cúi đầu, nhìn chăm chú người trong ngực, cười ôn nhu.

Đoạn đường nửa canh giờ ước chừng hắn đi tới hai canh giờ, Đại Tần Chiến thần lấy tốc độ của rùa mà đi nhưng cuối cùng vẫn phải về tới Vương phủ.

Cuồng Phong Lôi Minh ẩn trên cây nhìn Chiến Bắc Liệt bước chậm chạp, từng bước như mộng du, ngây ngô cười thiếu chút nữa kinh ngạc đến rơi cằm, hai người một tiếng cũng không dám phát ra, dùng hết tất cả các biện pháp đem sự tồn tại của mình giảm tới thấp nhất, sợ làm bừng tỉnh hòn vọng thê kia thì bọn họ chịu không nổi.

Chiến Bắc Liệt ôm Lãnh Hạ vào Thanh Hoan Uyển, đặt nàng trên giường, đắp chăn thật tốt lại không cam lòng nhìn nhìn rồi mới đi ra ngoài.

Hơi dừng bước, hắn chậm rãi quay đầu ngắm Lãnh Hạ vẫn đang ngủ say, giống như kẻ trộm lén lút tới gần giường, nhẹ nhàng nằm lên.

Lãnh Hạ lúc ngủ cũng rất đẹp, phượng mâu nhắm chặt, lông mi dài thướt tha, cong vút, trên mặt trắng nõn có phiếm chút hồng do rượu, đôi môi không đánh son mà đỏ thắm, hơi hơi mím, cực có  phong tình.

Chiến Bắc Liệt nuốt nước miếng, lặng lẽ cúi đầu chạm nhẹ môi vào cánh môi anh đào kia, thỏa mãn nhắm mắt lại, vòng tay qua ôm eo Lãnh Hạ, khóe miệng tươi cười ngủ say.

Gió nhè nhẹ thổi qua làm bay chiếc mành nhỏ, ánh trăng xuyên qua song cửa đổ xuống gian phòng, làm cả gian phòng như chìm trong màu bạc mênh mang dịu dàng.

Hôm sau, Chiến Bắc Liệt bị một liên hoàn cước đánh tỉnh, phần eo và phía đùi trên bị đạp không thương tiếc, lực đạo mạnh tới kinh người.

Ưng mâu chớp chớp, can đảm đón nhận ánh mắt âm lãnh của Lãnh Hạm Chiến Bắc Liệt nhếch miệng cười, vết thương trên môi đã bị sưng lên, đau đau tê tê.

Lãnh Hạ hai mắt chợt lóe, nhìn chằm chằm vết thương kia, càng nhìn càng quen mắt, liền cảm thấy có gì đó đã bị nàng quên mất, nghĩ ngợi hồi lâu, đột nhiên nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, cắn môi, ho nhẹ một tiếng, phượng mâu thoáng hiện các loại cảm xúc.

Trong chớp mắt Lãnh Hạ hồi phục bình tĩnh, mỉm cười với Chiến Bắc Liệt, muốn bao nhiêu tao nhã có bấy nhiêu tao nhã, rời giường, rửa mặt, ra ngoài, chạy bộ.

Cả quá trình bình tĩnh trấn định, liền mạch lưu loát!

Lãnh Hạ giống như cái gì đều không biết, đi nhanh ra ngoài nhưng Chiến Bắc Liệt khóe môi cong lên vui sướng, cười đến híp mắt lại, nếu thật sự không nhớ rõ, mẫu sư tử đã sớm tuyên án tử hình.

Còn bóng lưng kia, nhìn kiểu gì cũng thấy có ý vị chạy trối chết.

Lúc trở lại Thanh Hoan Uyển, Chiến Bắc Liệt đã đi rồi, Nghênh Tuyết đang quét tước ở trong điện, đột nhiên chỉ vào mặt bàn sợ hãi kêu một tiếng: “Đây là cái gì?”

Lãnh Hạ quay đầu nhìn lại, một mâm đen tuyền, bẩn bụi giống như bột phấn nằm trên mặt bàn, nàng đi vào vài bước, ngọc thủ bưng lên cái đĩa kia, ghét bỏ bĩu môi, định nghĩa nói: “Điểm tâm!”

“Phụt!” Nghênh Tuyết nhịn không được phì cười, chỉ vào cái gọi là điểm tâm trên bàn cả kinh nói: “Nô tỳ còn tưởng rằng là than đá!”

Nói xong cầm lên định đổ đi, đột nhiên Lãnh Hạ xoay người hơi dừng bước hỏi: “Ai đưa tới?”

Nghênh Tuyết lắc đầu, đột nhiên kinh hô một tiếng, nháy mắt mấy cái nói: “Đêm qua, Vương gia đợi ngài rất lâu! Nghe nói hôm qua không biết Vương gia làm cái gì, đốt phòng bếp vài lần, cái này không phải là Vương gia làm chứ?”

Lãnh Hạ lại ghét bỏ liếc cái thứ trên bàn kia, hạ tầm mắt nghĩ nghĩ rồi phân phó: “Để đấy đã.”

Sau khi Nghênh Tuyết lui ra ngoài, nàng ngờ vực ngắm ngắm, nhón lấy một miếng nếm thử, rốt cục bất đắc dĩ thở dài một hơi, bỏ cuộc!

Cầm cái đĩa lên, đang chuẩn bị vứt.

Bên ngoài truyền đến tiếng Chiến Bắc Việt gầm lên giận dữ: “Niên Tiểu Đao! Ngươi ra ngoài cho bổn vương!”

Lãnh Hạ đặt điểm tâm lại trên bàn, Chiến Bắc Việt mặc áo mãng bào màu tím, vọt nhanh vào phòng, hùng hùng hổ hổ xem xét một vòng trong phòng, trong mắt đầy sợ hãi, nhưng cũng bất chấp cái gì sợ hãi, sùng bái, run rẩy chỉ vào Lãnh Hạ, tức giận quát: “Gian phu dâm phụ!”

Lãnh Hạ có chút bất ngờ nhíu mày, đây là lần đầu tiên nàng thấy Chiến Bắc Việt như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu bá vương này, hắn rất nhu thuận đáng yêu, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ngươi ……” Chiến Bắc Việt tức giận lắp bắp: “Mau giao gian phu kia ra đây!”

Lãnh Hạ thở dài, thản nhiên ngồi trên ghế, hình thành một hình ảnh đối lập với người đang tức giận nổi trận lôi đình kia, khẽ cong khóe môi, cười nói: “Nói rõ ràng.”

“Phải, nói rõ ràng!” Một thanh âm nam nhân truyền tới.

Chiến Bắc Liệt vừa nói vừa rảo bước tiến vào, liếc mắt một cái qua điểm tâm đen sì trên bàn, xấu hổ ho nhẹ một tiếng, lập tức ưng mâu dâng lên vài phần vui sướng, mẫu sư tử quả nhiên là có ý với ta, điểm tâm ….. có hơi chút …. khó coi như vậy cũng không đổ đi.

Lãnh Hạ nhìn là biết hắn suy nghĩ cái gì, quay đầu cực kỳ xem thường, chưa kịp mà thôi.

Chiến Bắc Liệt ho khan một tiếng, ánh mắt ôn nhu chuyển hướng Chiến Bắc Việt, nhất thời biến thành một mảnh lạnh lùng, mới vừa rồi hắn nghe Chu Phúc báo lại, con thỏ nhỏ thằng nhãi con này không biết ầm ĩ cái gì, sáng sớm đã lao vào Vương phủ, tới chỗ mẫu sư tử, hắn nhất thời lo lắng, lại đây xem xem, lại nghe thấy cái gì ‘gian phu’

Chiến Bắc Việt vốn có chút khẩn trương, tới vấn tội Nhị tẩu bưu hãn này hắn đã cần rất nhiều dũng khí a! Nay lại còn có Nhị ca nhìn hắn, da đầu bắt đầu run lên.

Hôm qua sau khi hắn rời khỏi sòng bạc, vốn có vài phần kinh hoàng, ‘Bá chủ Đại Tần’ sao có thể thích nam nhân? Rối rắm một ngày, hắn liền quyết định rời xa Tiểu Thái Bản hại người kia, không ngờ lúc về đã nghe nói Tiểu Thái Bản ra ngoài.

Cả buổi tối hắn mất hồn mất vía nóng ruột nóng gan, đến tận canh ba mà Tiểu Thái Bản vẫn chưa về, hắn nhất thời luống cuống!

Tới lúc đó hắn mới hiểu được, cảm giác trong lòng chính mình, lập tức lao ra cửa, con mẹ nó cái gì đoạn tay áo, nam nhân không nam nhân ………..

Lão tử chính là đoạn!

Là yêu!

Chiến Bắc Việt ngẩng cổ, trừng mắt, một bộ dáng thấy chết không sờn, lắp bắp: “Tối hôm qua, Tiểu Thái Bản không về sòng bạc …… khẳng định …….. khẳng định là ở đây!”

Chiến Bắc Liệt nhíu mi, thanh âm lãnh trầm: “Hắn không về sòng bạc thì sao lại ở đây?”

Nhớ tới hôm qua Niên Tiểu Đao và Lãnh Hạ ‘liếc mắt đưa tình’ Chiến Bắc Việt càng khẳng định, lại đảo mắt nhìn khắp phòng, không bỏ qua chỗ nào.

Rốt cục xác định không có mới cúi uể oải nói: “Tiểu Thái Bản kia có thể đi đâu chứ?”

“Ta đi đâu liên quan gì tới ngươi!” Đúng lúc này, một tiếng hét lớn đầy tức giận vang lên ở bên ngoài Uyển.

Niên Tiểu Đao lảo đảo tiêu sái tiến vào, dáng vẻ lưu manh tựa ở cửa, lườm Chiến Bắc Việt, đang định mắng thì nhìn thấy bộ dạng hắn lo lắng, dưới mắt còn có quầng thâm, giọng điệu nói chuyện cũng hòa hoãn vài phần: “Tìm ta làm gì?”

Thấy hắn bình yên vô sự, Chiến Bắc Việt nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may Tiểu Thái Bản này không có xảy ra việc gì!

Lập tức tức giận, trừng mắt nhìn hắn, nhe nanh múa vuốt quát: “Tối hôm qua ngươi đi đâu?”

Nói xong nhảy đến trước mặt hắn, ngửi qua ngửi lại, xác định không có hương vị son bột nước mới thả tâm, bĩu môi, con mẹ nó Tiểu Thái Bản, làm hại bổn vương đoạn, nếu ngươi dám đi xóm cô đầu, bổn vương liền đồng quy vu tận cùng  ngươi!

Niên Tiểu Đao vừa đẩy hắn ra vừa đạp cho một cái, bực bội quát: “Cút xa một chút, ta đi đâu mặc kệ ta, liên quan tới ngươi cái rắm!”

Nhớ tới cái này hắn liền buồn bực, hôm qua là ngày giỗ của mẫu thân hắn, hắn mang theo đồ cúng đến sau núi ngồi một đêm, vừa về tới sòng bạc đã nghe nói tiểu bá vương này tìm mình cả đêm, thậm chí đã chạy đến Liệt Vương phủ, hắn còn chưa được ngủ đã phải lao nhanh tới đây, mí mắt đều không nâng lên nổi.

Chiến Bắc Việt trừng mắt, đang định mắng tiếp, liền cảm giác có hai ánh mắt ở phía sau nhìn mình, cả người run rẩy, quay đầu lại cười chân chó, tội nghiệp kêu: “Nhị ca, Nhị tẩu.”

Chiến Bắc Liệt hừ lạnh một tiếng, nhìn bộ dạng không có tiền đồ kia không cẩn thận sẽ tức giận, trầm giọng quát: “Còn chưa cút!”

Chiến Bắc Việt run run chuẩn bị cút, Niên Tiểu Đao cúi người ngáp một cái, sờ sờ bụng, không khách khí nói với Lãnh Hạ: “Nữ nhân, ta còn chưa ăn cơm đâu!”

Lãnh Hạ lắc đầu cười nói: “Tự đi phòng bếp đi.”

Niên Tiểu Đao nhất thời vừa lòng, nghênh ngang đi ra khỏi Uyển.

“Bổn vương cũng đi!” Chiến Bắc Việt nháy mắt mấy cái, Tiểu Thái Bản này, ta phải luôn nhìn thấy hắn!

Hô to một tiếng, vội chạy theo.

Hai người vừa mới đi, có hai bóng dáng chạy vội vào, từ xa đã thấy hai mảnh vàng óng và đỏ hồng diễm lệ.

Mạc Tuyên và Tiêu Phi Ca chạy làm cho bản thân không còn chút hình tượng nào, nghiêng ngả lảo đảo đứng ở trước mặt hai người, cúi gập người thở hổn hển, vội vàng hỏi: “Có chỗ nào để trốn không?”

Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt liếc nhau, hôm nay bị sao đây, một đám cùng chạy đến đây.

Tiêu Phi Ca ngồi lên ghế, bưng ấm trà tự rót cho mình một chén, uống cạn …. rồi rót cho Mạc Tuyên một ly, đưa cho hắn, mới thở phì phò nói: “Kia … kia …”

Mạc Tuyên nhận lấy chén trà, cũng kéo ghế ngồi xuống mới nói tiếp lời Tiêu Phi Ca: “Ẻo lả kia tới!”

Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ buồn cười lắc đầu, hôm nay là ngày sứ giả Hàn Quốc tới, ẻo lả này đương nhiên là chỉ Hoa Thiên – kẻ đoạn tay áo nổi tiếng thiên hạ.

Việc này phải ngược trở lại Ngũ quốc đại điển bốn năm trước, Ngũ quốc đại điển bốn năm cử hành một lần, lần đó tổ chức tại Hàn Quốc, Mạc Tuyên và Tiêu Phi Ca đại diện đoàn sứ giả Đại Tần, tiếp đãi sứ giả chính là Hàn Quốc quốc cữu – Hoa Thiên.

Hai người ngay lập tức bị nhìn trúng, hắn làm mọi cách xu nịnh, lấy lòng, đùa giỡn, bị hai người hung hăng chỉnh vài lần, nhưng không những không khiếp đảm mà còn trầm trọng thêm, vẫn dây dưa đến tận bốn năm.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân dồn dập truyền tới, thân hình mập mạp của Chu Phúc xuất hiện ở cửa, trên mặt thần sắc hoảng hồn còn chưa tan, khom người bẩm báo nói: “Vương gia, sứ giả Hàn Quốc………… Hoa…….. Hoa công tử tới chơi.”

Còn chưa dứt lời, thanh âm nửa giống nam nửa giống nữ đã vang lên: “Các ngươi dám ngăn ta?”

“Phi Ca, A Tuyên, …….” Thanh âm này thiên kiều bá mị, ngữ điệu ôn nhu, nhất là bốn chữ cuối cùng, uốn lượn mềm mại như gió cuốn, giống như đã giữ ở đầu lưỡi lâu lắm rồi mới phun ra, tê tê làm cho người ta nổi da gà.

Người chưa thấy, tiếng đã nghe.

Lộc cộc ….. Leng keng…… Đủ các loại thanh âm tiếng huyên náo.

Một bóng dáng màu xanh biếc chợt hiện ra, nam tử yêu mị chạy tiến vào, vạt áo dài trước ngực phanh ra, như sợ người khác không nhìn được làn da trắng nõn trước ngực và xương quai xanh tinh tế, bên hông đeo một đai lưng màu đỏ tươi rực rỡ.

Cùng với động tác chạy, tà áo xanh biếc lay động, màu đỏ tươi theo đó mà nhảy múa, một mùi hương hoa nồng đậm xông vào mũi mỗi người.

Thứ phát ra âm thanh chính là một đôi guốc gỗ dưới chân hắn, và một chuỗi chuông đeo ở chân, cũng giống như quần áo Hoa Thiên cầm một chiếc khăn tay màu xanh biếc, con ngươi hẹp dài lấy tốc độ cực nhanh liếc mỗi người một cái, một người cũng không bỏ qua, che miệng cười khẽ: “Ta có lễ.”

Mọi người đồng loạt vuốt vuốt tay cố gắng áp chế cảm giác nổi gai ốc, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.