“Mưa?” Cậu thật sự một chút ấn tượng cũng không có.
“Đúng vậy! Ai Cập quanh năm ít mưa, từ một năm trước đã không còn mưa nữa. Từ ngày Pharaoh lên ngôi, Ai Cập cũng không còn mưa nữa. Có lời đồn đại rằng Oropesa Seth giết Pharaoh đời trước, là phụ thân ngài ấy sau đó mới ngồi lên ngôi vị, cho nên trong cung đình thường xảy ra nội chiến mượn đề tài này làm cớ, nói ngài ấy giết cha đoạt vị vì thế khiến trời không mưa, lời đồn lan rộng nhằm muốn đả đảo người. Những lời đồn này đều bị Oropesa Seth thâu tóm, người tạo ra lời đồn đều trả cái giá đắc. Nhưng mà dù sao những lời đồn ấy đã tạo cho dân chúng Ai Cập sự ảnh hưởng mạnh, cho nên Oropesa Seth phải nghĩ biện pháp ổn định lại lòng dân. Và sự xuất hiện của ngài, đã mang đến cho Ai Cập một cơn mưa lớn nhất từ trước tới nay.” Baker chậm rãi trần thuật lại.
“Anh nói những điều này thì có liên quan gì với tôi? Tôi không muốn biết, hiện tại điều tôi quan tâm nhất chính là làm sao để trở về.” Theo lời của y, Khải Nhạc tựa hồ nghe ra một tí điều gì đó, nhưng mà cậu không quan tâm, phải nghĩ cách trở về là hơn hết.
“Tôi nói những điều này với ngài đương nhiên là có liên quan đến ngài, bởi vì thời điểm ngài xuất hiện trùng hợp là toàn nhân dân Ai Cập đang làm lễ cầu mưa, tất cả mọi người chứng kiến lúc ấy bầu trời xẹt qua một tia sấm, tiếp theo ngài liền từ trên trời rơi xuống tế đàn, sau đó bầu trời lập tức mưa tầm tả.” Baker miêu tả tình cảnh lúc ấy, đối với Khải Nhạc mà nói, những điều này cậu không đều không quan tâm.
“Đây chẳng qua là trùng hợp thôi, tôi căn bản không có năng lực hô mưa gọi gió gì cả.” Đối với loại suy nghĩ vớ vẩn này, Khải Nhạc không có một chút bận tâm nào.
“Mặc kệ ngài nghĩ gì, dù sao ngài đã vơi bớt bất an trong lòng mọi người, đồng thời cũng vững chắc địa vị của Oropesa Seth. Hiện tại tất cả mọi người cho rằng ngài là thần mặt trăng hóa thân, ba ngày sau Oropesa Seth tuyên bố phong ngài chức vị "Khải Hoành Tư". Đây chính là một chức vị vô cùng vinh dự.”
“Nực cười! Anh muốn trung thành, muốn giúp Pharaoh vững chắc lòng dân, vậy cũng không cần phải lôi tôi vào? Anh biết rất rõ tôi chỉ là một người bình thường. Coi như tôi cầu xin anh, hãy đưa tôi quay về đi!” Khải Nhạc cảm giác mình muốn nổ tung, người cổ đại thật sự ngu xuẩn như thế này sao? Tùy tùy tiện tiện xem cậu là thần, nếu cậu là thần thì cũng chỉ là một vị thần vô dụng, ngay cả bản thân mình làm sao để trở về cũng không biết đây.
“Có phải hay không là do tôi định đoạt không phải sao? Tôi sẽ đưa ngài trở về, nhưng bây giờ không phải lúc.” Ngữ khí Tác Baker ngữ khí trở nên hết sức nghiêm túc, Khải Nhạc cảm thấy như có một cảm giác xiết chặt.
“Ý của của anh là, là anh bắt tôi phải ở đây đúng không?” Khải Nhạc cuối cùng đã tìm được mấu chốt, trực giác nói cho cậu biết, tất cả mọi chuyện không đơn giản, cho dù hiện tại cậu không rõ dụng ý thực sự của y. Nhưng mà, nếu như muốn trở về… chỉ có thể nghe người này?
“Nói rất đúng, ngài rất thông minh! Dù sao tất cả sự việc tôi sẽ an bài, ngài chỉ cần làm theo lời tôi nói là được rồi. Còn một chuyện nữa là, ngài tuyệt đối không nên đem thân phận thật của mình nói cho bất luận kẻ nào biết?” Baker ngữ khí dặn dò nói.
“Tôi còn lựa chọn khác sao?” Khải Nhạc cười khổ, y rõ là đang uy hiếp cậu.
“Ha ha, ngài nói gì?” Baker cười hỏi lại.
“Anh đang uy hiếp tôi sao?” Khải Nhạc ngữ khí hơi có chút tức giận.
“Lỡ như một ngày ngài nghĩ lại muốn ở lại mãi mãi thì sao?” Khả Nhạc giống như đã trở thành tấm thẻ vàng trong tay Baker. "Còn có, ngài không cần tự mình nghĩ biện pháp trở về đâu, bởi vì căn bản không có khả năng.”
“Tôi muốn biết, khi nào tôi mới có thể trở về?” Vấn đề này rất quan trọng với cậu, cho nên cậu không thể không hỏi.
“Đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ nói cho ngài biết, tôi nghĩ, sẽ không quá lâu đâu. Oropesa Seth cũng sắp trở lại rồi, tôi đi trước!” Baker đứng dậy, phủ phủ áo choàng phia dưới một chút, quay người chuẩn bị rời đi.
“Này! Anh nói Oropesa Seth sắp trở lại là có ý gì?” Khải Nhạc ở phía sau reo lên.
“À, tôi quên nói cho ngài biết, nơi này là phòng ngủ của Pharaoh, cho nên người trở về ngủ là chuyện bình thường, không phải sao?” Baker có chút nghiêng người, tùy ý nói, ở trong lớp áo choàng bờ môi lại không nhịn được, lộ ra nụ cười xấu xa.
“Cái gì? Tôi và nam nhân ở chung một phòng!” Khải Nhạc không thể tin mà quát lên.
“Có điều gì không đúng sao? Đây là vinh hạnh của ngài đó… Nhân đây nói cho ngài biết trước, Pharaoh tính tình rất kì quái, ngài chớ có chọc người tức giận, nếu không thì… Mông Thụy Đặc đáng thương này sẽ bị mang làm thức ăn cho sư tử mất… Thật sự đáng sợ đó!” Baker đi ra ngoài, lời nói không đầu không đuôi…, chỉ chớp mắt một cái liền biến mất.
“Mông Thụy Đặc? Anh nói cái gì? Thật không hiểu nổi!” Đối với cậu xuất quỷ nhập thần đã lĩnh giáo rồi, cho nên cũng không có kinh ngạc.
Nhưng mà lời y nói, làm cho Khải Nhạc cảm thấy hơi sợ hãi.