Cuồng long trở về

Chương 11-15




Chương 11: Bồi thường

“Ơ, giọng nói này…”

Sau khi bước vào văn phòng, Lôi Báo cũng không nhìn thấy Tần Thế Vỹ, nhưng vừa nghe được giọng nói quen thuộc này, đầu óc hắn đột nhiên như nổ tung, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tần Thế Vỹ. Sau khi nhìn thấy Tần Thế Vỹ, hắn loạng choạng suýt ngã: “Anh, anh Tần”.

Lôi Báo nhanh chân đi về phía Tần Thế Vỹ, hoảng loạn nói: “Hiểu lầm!

Anh Tần, chuyện này chỉ là hiểu lầm, tôi tuyệt đối không có ý nghĩ muốn đối phó với anh”.

Hắn biết rõ thực lực của Tần Thế Vỹ, tông sư võ đạo.

Có thể sánh với người đứng đầu thành phố Giang Hải.

Với thực lực này, ngay cả anh cả của hắn là Lôi Hổ cũng muốn kết giao, sao hắn dám đắc tội với anh được chứ? Lúc này hắn cảm thấy rất hoảng sợ. Mấy người Lưu Khải, Chu Anh, Vương Nguyệt ở bên cạnh cảm thấy hơi bồn chồn khi nhìn thấy thái độ của Lôi Báo với Tần Thế Vỹ, cứ nghĩ mình nhìn lầm.

“Nếu anh đã không có ý định đối phó với tôi thì có phải anh nên nói rõ chuyện này với tôi không?”, Tần Thế Vỹ lạnh nhạt nói.

“Anh Tần yên tâm, tôi nhất định sẽ cho anh lời giải thích hài lòng”.

Lôi Báo gật đầu lia lịa, sau đó chỉ vào Lưu Khải nói: “Đánh cho tao, đánh đến chết, nếu không hô dừng thì không ai được dừng tay”.

“Anh Báo, anh có nhầm lẫn gì không đấy?”

Sắc mặt Lưu Khải trắng bệch: “Nhầm lẫn hả? Mẹ nó, mày thế mà lại dám động vào anh Tần? Mày có muốn chết cũng đừng kéo theo người khác”.

Lôi Báo tức giận hét lên với đám đàn em: “Còn ngây ra đó làm gì, không mau ra tay đi?”

“Vâng”.

Người mấy người đàn ông cường tráng lao về phía Lưu Khải, bao vây tấn công gã. Lưu Khải lập tức gào lên như lợn đang bị chọc tiết. Bà Lưu sợ đến mức bật khóc ôm lấy con trai, cơ thể run rẩy dữ dội. Mặt mày Chu Anh cũng trắng bệch, vô cùng hoảng sợ. Đến lúc này rồi, sao họ lại không biết người công nhân nhập cư mà họ xem thường đó có lai lịch đáng sợ chứ, ngay cả đại ca trên đường phố - anh Báo cũng không dám trêu vào.

“Anh, anh Tần…”

Hai phút sau, Vương Nguyệt đi đến trước mặt Tần Thế Vỹ nói: “Hay là anh bảo họ dừng tay đi, còn đánh nữa có thể sẽ mất mạng đấy”.

Cô ta nhìn Tần Thế Vỹ với ánh mắt phức tạp và căng thẳng.

“Dừng tay đi”, Tần Thế Vỹ nói.

“Không nghe anh Tần nói gì sao? Dừng tay lại cho tao”, Lôi Báo lập tức hét lên, lúc này đàn em của hắn mới dừng tay, nhưng Lưu Khải đã bị đánh bầm dập khắp người, không thể đứng lên được.

“Bảo anh ta đứng dậy nói chuyện”.

Tần Thế Vỹ lạnh nhạt nói.

“Vâng”.

Lôi Báo đi đến trước mặt Lưu Khải nói: “Bị điếc à? Không nghe thấy anh Tần bảo mày đứng lên nói chuyện sao? Nếu chưa chết thì mau đứng lên đi. Nếu không đứng dậy được thì… mày đừng bao giờ đứng dậy nữa”.

“Có, có thể đứng lên”.

Lưu Khải nhịn đau khó khăn đứng lên, nhìn Tần Thế Vỹ nói: “Xin lỗi!

Anh Tần, xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, đụng phải anh, tôi xin đền tội với anh…”

Trong mắt gã đầy vẻ sợ hãi, gã không biết Tần Thế Vỹ là ai nhưng gã biết Tần Thế Vỹ có thể khiến Lôi Báo sợ đến thế thì thân phận chắc chắn không đơn giản. Tóm lại, Lưu Khải gã cũng không khác gì một con kiến khi đứng trước mặt người ta.

“Hôm nay nể tình trong văn phòng có trẻ con nên tôi không so đo nhiều với anh, nhưng anh vẫn nên bồi thường”, Tần Thế Vỹ nói.

“Đương nhiên, đây là điều đương nhiên…”

Lưu Khải vội gật đầu, sau đó lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Tần Thế Vỹ: “Anh Tần, trong thẻ này có hai triệu tệ, mật khẩu là một đến sáu, mong anh nhận cho”.

“Được, vậy chuyện giữa chúng ta kết thúc ở đây”.

Tần Thế Vỹ nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, sau đó anh liếc nhìn Chu Anh, rồi lại nhìn Lôi Báo nói: “Tôi có cách này, đổi hiệu trưởng cho trường mầm non này?”

Lôi Báo lập tức nói: “Anh Tần yên tâm, vừa hay tôi quen với chủ tịch của trường mầm non này, đổi hiệu trưởng chỉ một cuộc điện thoại là xong”.

“Phịch!”

Chu Anh đang ngồi trên ghế ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt, vì Chu Anh biết tương lai tươi sáng của mình đã đặt dấu chấm hết. Tất cả chuyện này đều là do Chu Anh tự phụ kiêu ngạo, cho rằng Tần Thế Vỹ là một người xuất thân từ tầng lớp lao động nên coi thường đối phương.

“Cảm ơn”, Tần Thế Vỹ gật đầu với Lôi Báo, sau đó xoay người đi.

“Anh Tần”, Lôi Báo gọi.

“Còn việc gì nữa sao?”, Tần Thế Vỹ xoay người lại. “Anh Tần, tôi cũng có chỗ không đúng trong chuyện này, để xin lỗi anh, tôi mong anh có thể nhận lấy tấm thẻ này”.

Lôi Báo vừa nói vừa lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Tần Thế Vỹ. Tần Thế Vỹ nhìn tấm thẻ ngân hàng, lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan nhiều đến anh, tôi không trách anh, anh không cần đưa tiền cho tôi”.

Lôi Báo hạ thấp giọng nói: “Anh Tần, dù thế nào đi nữa, hôm nay tôi đúng là đã có mâu thuẫn với anh, một trăm triệu tệ trong thẻ này chỉ là lời xin lỗi của tôi thôi, xin hãy nhận nó”.

Mặc dù giọng hắn không lớn nhưng trong văn phòng rất yên tĩnh, những người khác đều nghe rất rõ: “Một trăm triệu tệ…”

Mấy người trong văn phòng đều sửng sốt, ngay cả Lưu Khải cũng hít một hơi. Cả thành phố Giang Hải có bao nhiêu người có tài sản một trăm triệu tệ? Người bình thường cho dù kiếm tiền cả mười kiếp cũng không thể kiếm được một trăm triệu tệ. Thoáng chốc họ nhìn Tần Thế Vỹ với ánh mắt ngưỡng mộ, thế nhưng Tần Thế Vỹ lại lắc đầu: “Anh nghĩ trong thẻ có một trăm triệu tệ thì tôi sẽ nhận sao? Anh cất đi”.

Nghe Tần Thế Vỹ nói thế, mấy người Lưu Khải, Chu Anh gần như choáng váng, đây là một trăm triệu tệ đấy, thế mà lại từ chối? Lôi Báo cũng sửng sốt, trước đó sau khi Tần Thế Vỹ rời khỏi câu lạc bộ Uy Long, anh trai hắn đã nói, phải nghĩ cách nhanh chóng kết bạn với Tần Thế Vỹ. Chính vì thế, hắn sẽ nhân cơ hội này lấy tấm thẻ ngân hàng một trăm triệu tệ ra đưa cho Tần Thế Vỹ. Không ngờ Tần Thế Vỹ lại từ chối dứt khoát như thế. Đây là tông sư võ đạo, xem thường một trăm triệu tệ à?

“Chủ nhiệm Vương, hôm nay cảm ơn cô, hôm khác rảnh tôi sẽ mời cô một bữa”.

Tần Thế Vỹ bước đến trước mặt Vương Nguyệt, nói với Vương Nguyệt, sau đó không đợi Vương Nguyệt đáp lời, anh đã đi thẳng ra ngoài.

Chương 12: Trúng độc

Ở cổng trường mẫu giáo, Trần Liên và Tiểu Thảo đang đợi anh: “Thế Vỹ, cuối cùng con cũng ra rồi”.

Trần Liên lo lắng nói: “Lúc nãy mẹ thấy có một đám người chạy vào, có phải họ đi tìm con không?”

“Không phải ạ, họ đến tìm Lưu Khải”.

Tần Thế Vỹ đã nghĩ xong ý do thoái thác: “Lưu Khải đó đắc tội với người ta, hôm nay vừa lúc đến tìm anh ta”.

“Vậy thì tốt”.

Lúc này Trần Liên mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Vậy Tiểu Thảo thì sao? Chuyện của Tiểu Thảo giải quyết thế nào rồi?”

Tiểu Thảo nhào đến ôm lấy chân Tần Thế Vỹ nói: “Chú ơi, Tiểu Thảo không sai gì cả, Tiểu Thảo không muốn xin lỗi”.

“Mẹ, Tiểu Thảo, hai người yên tâm, hiệu trưởng đã đồng ý không bắt Tiểu Thảo xin lỗi rồi, sau này Tiểu Thảo cũng có thể đi học ở trường bình thường”.

Tần Thế Vỹ ngồi xổm xuống, cõng Tiểu Thảo lên: “Tiểu Thảo nói đúng, không làm gì sai thì không cần xin lỗi”.

Nghe Tần Thế Vỹ nói thế, Tiểu Thảo cực kỳ vui: “Tuyệt, chú giỏi quá”.

Ở phía sau, Trần Liên nhìn bóng lưng Tần Thế Vỹ, trên môi nở nụ cười. Mặc dù Tần Thế Vỹ nói đơn giản như vậy nhưng bà biết việc xử lý chuyện này không dễ dàng đến thế, mà Tần Thế Vỹ đã xử lý rất tốt chứng tỏ con trai bà là người rất có năng lực. Trên đường đi, Tiểu Thảo liên tục ghé sát vào tai Tần Thế Vỹ hỏi này hỏi kia, cô bé rất nhiệt tình và tò mò về người chú đột nhiên xuất hiện này. Mà Tần Thế Vỹ cũng kiên nhẫn trả lời hết mọi câu hỏi của cô bé.

“Chú ơi, chú thả Tiểu Thảo xuống đi ạ”, mấy phút sau Tiểu Thảo bỗng chủ động nói. Tần Thế Vỹ sửng sốt, hỏi: “Sao thế, nằm trên lưng chú không thoải mái sao?”

Tiểu Thảo nói: “Không phải ạ, Tiểu Thảo chỉ nghĩ chú cõng cháu cũng sẽ mệt và vất vả như bà nội vậy nên cháu muốn tự mình đi”.

“Sao thế chứ? Chú còn trẻ, rất khỏe mạnh, không mệt đâu, Tiểu Thảo cứ yên tâm nằm trên lưng chú đi nhé”.

Tần Thế Vỹ bật cười, nhóc con này khá là hiểu chuyện, đã biết thương người khác rồi. “Ha ha, vậy được ạ, Tiểu Thảo sẽ không xuống nữa”.

Tiểu Thảo vừa nói vừa bám lấy vai Tần Thế Vỹ, dịch người mình sang một chút rồi nói: “Nhưng mà chú đưa cặp sách cho cháu đi, cháu tự mình cầm”.

Tần Thế Vỹ nở nụ cười: “Tiểu Thảo, chú cầm được mà, không mệt chút nào cả”.

“Chú ơi, chú đưa cho cháu đi, ông nội thường nói với cháu, làm người không thể quá ích kỷ, cháu không thể vừa bắt chú cõng vừa bắt chú xách cặp cho được”.

Tiểu Thảo nghiêm túc nói. “Được được được, vậy chú đưa cặp cho cháu”.

Tần Thế Vỹ bất lực, nghĩ cặp của Tiểu Thảo cũng không nặng nên đưa cho cô bé. Nhưng khi liếc nhìn chiếc cặp thì thấy nó đã sờn rách rất nhiều, thậm chí còn có vết khâu vá thì cảm thấy đau lòng: “Tiểu Thảo, chú dẫn cháu đi mua chiếc cặp mới được không?”

Tần Thế Vỹ nói.

“Không được ạ!”, nào ngờ Tiểu Thảo lại trả lời rất dứt khoát.

“Ơ… tại sao?”, Tần Thế Vỹ sửng sốt hỏi: “Lẽ nào Tiểu Thảo không muốn có cặp mới à?”

Lần này Tiểu Thảo trầm ngâm không trả lời ngay, một lúc sau mới nói: “Chú ơi, tốt nhất là đừng mua cặp mới, nhà chúng ta rất nghèo, ông nội bán hàng từ sáng đến tối cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, bà nội lại không có việc làm, còn cháu… cháu không những không thể kiếm tiền mà còn tiêu rất nhiều tiền của ông bà nữa”.

Nghe cô bé nói thế, Tần Thế Vỹ cảm thấy chua xót: “Tiểu Thảo, đó là trước kia, bây giờ thì khác. Bây giờ chú đã về, chú có thể kiếm được rất nhiều tiền, sau này ông bà không cần phải ra ngoài làm việc nữa”.

Tần Thế Vỹ nói: “Hơn nữa chỉ là một cái cặp thôi, không tiêu nhiều tiền đâu”.

Tiểu Thảo lại im lặng không trả lời ngày. “Tiểu Thảo, bây giờ chú dẫn cháu đi mua nhé?”

“Cảm ơn chú ạ, nhưng cháu không cần cặp sách mới”.

“Tại sao?”

Tần Thế Vỹ khó hiểu hỏi, chỉ là một chiếc cặp thôi, tại sao cô bé này lại không đồng ý?

“Vì Tiểu Thảo biết Tiểu Thảo bị bệnh, bệnh rất nặng, không sống được bao lâu nữa. Cho dù có mua cặp mới cho Tiểu Thảo thì cũng không dùng được bao lâu, như vậy là đang lãng phí tiền bạc”.

Nói xong, giọng Tiểu Thảo đã hơi nghèn nghẹn, nhưng hình như cô bé sợ bà nội đi sau nghe thấy nên hạ giọng rất thấp: “Tiểu Thảo biết Tiểu Thảo không sống được bao lâu nữa, thật ra Tiểu Thảo không sợ chết vì nếu Tiểu Thảo chết thì có thể đi gặp bố mẹ rồi. Nhưng Tiểu Thảo lại không muốn chết, vì Tiểu Thảo không đành lòng bỏ mặc ông bà”.

Vừa nói, cô bé vừa áp cả người vào lưng Tần Thế Vỹ, đầu cũng vùi vào lưng anh, rõ là không muốn để bà nội đi phía sau nhìn thấy mình khóc. “Tiểu Thảo đừng sợ, có chú ở đây, cháu nhất định sẽ không chết. Chú nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho cháu”.

Nghe thấy thế, Tần Thế Vỹ chỉ cảm thấy mũi trở nên chua xót, tim chưa nghẹn lại, nghiêm túc đảm bảo. Nhưng Tiểu Thảo không trả lời anh, một lúc sau, hơi thở của Tiểu Thảo dần ổn định, cô bé ngừng khóc, nằm trên lưng Tần Thế Vỹ ngủ say.

“Ung thư gan…”, Tần Thế Vỹ thấp giọng lẩm bẩm, sau đó bắt đầu vận chuyển Nhân Hoàng Kinh, chẳng bao lâu một luồng kình khí ấm áp tiến vào cơ thể Tiểu Thảo. Tần Thế Vỹ định đợi đến đêm khuya để kiểm tra tình trạng bệnh của Tiểu Thảo, nhưng sau khi nghe Tiểu Thảo nói thế, Tần Thế Vỹ quả thật không chờ được nữa.

“Hả… đây là?”, hình như Tần Thế Vỹ cảm nhận được gì, đồng tử trợn to: “Chất độc”.

Đây là chất độc!

Tiểu Thảo không phải mắc bệnh ung thư gì, cô bé… bị trúng độc.

Chương 13: Duyên phận

“Ầm!”

Khi nhận ra tế bào ung thư trong cơ thể Tiểu Thảo thật ra là do độc tố tạo ra, Tần Thế Vỹ cảm thấy đầu óc nổ tung. Anh cứ tưởng Tiểu Thảo chỉ đơn giản là bị ung thư gan, nhưng không ngờ rằng Tiểu Thảo bị trúng độc. Hơn nữa còn là một loại độc có tên là độc Ô Quyên, loại độc này cực kỳ hiếm thấy.

“Là ai? Ai lại tàn nhẫn như vậy hạ loại độc này cho một đứa trẻ?”

Lúc này, ánh mắt Tần Thế Vỹ trở nên lạnh lùng, lóe lên sát ý, nhiệt độ xung quanh giảm xuống. Tần Thế Vỹ lại nghĩ đến một vấn đề, nếu ung thư gan của Tiểu Thảo là do bị trúng độc thì anh trai và chị dâu của anh gặp cướp trên đường, bố bị tai nạn xe… có phải cũng là do ai đó gây ra không?

“Chẳng lẽ chuyện này liên quan đến Phương Nhan?”

Tần Thế Vỹ vô thức nghĩ đến Phương Nhan. Ba năm trước anh bị nhà họ Ngọc bắt đi, Phương Nhan đã hứa với anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người nhà của anh, nhưng kết quả là nhà anh gặp phải những biến cố lớn mà Phương Nhan lại chưa từng quan tâm đến.

“Phương Nhan, tôi mong những chuyện xảy ra với nhà tôi không liên quan đến cô. Nếu không đừng trách tôi không niệm tình xưa”.

Tần Thế Vỹ nheo mắt lại, hít sâu một hơi, Tần Thế Vỹ đè nén cơn giận trong lòng, sau đó nghĩ cách giải độc cho Tiểu Thảo. Tiếc là anh vẫn chưa ngưng tụ được linh khí đất trời vào người, ngưng tụ linh hạch, đạt được cảnh giới Thần Linh. Nếu anh có thể đột phá đến cảnh giới Thần Linh, trở thành một huyền thoại truyền thuyết trong giới Cổ Võ, anh hoàn toàn có thể dễ dàng sử dụng linh khí để đẩy chất độc Ô Quyên ra khỏi cơ thể Tiểu Thảo.

“Bây giờ mình chỉ còn cách cảnh giới Thần Linh một bước cuối cùng. Bước này có lẽ hai ba ngày nữa là có thể vượt qua, nhưng cũng có thể là hai ba năm. Thế nên mình phải lập kế hoạch khác, đi tìm một ít linh dược, điều chế ra Thiên Linh Tán, như thế mới có thể giải độc cho Tiểu Thảo”.

Tần Thế Vỹ thầm lẩm bẩm, cũng có dự định đại khái. Nửa tiếng sau, Tần Thế Vỹ về đến nhà, vừa mở cửa ra, một người đàn ông trung niên chống gậy đi tới, chính là bố anh – Tần Quân. Tần Quân mặc cái áo ba lỗ màu xám, làn da đen sạm, thô ráp, lưng còng, trông rất già, chân phải từ đầu gối trở xuống đã trống rỗng.

“Bố”, Tần Thế Vỹ cúi đầu nhìn cái chân gãy của bố, chỉ cảm thấy tim như bị bóp nghẹt, vô cùng khó chịu.

“Thằng nhóc xấu xa, con về rồi”, Tần Quân cũng nhìn Tần Thế Vỹ một lượt, còn vỗ vai anh, vui mừng nói: “Bố cứ nghĩ con sẽ ốm đi rất nhiều, không ngờ không chỉ không ốm mà còn cường tráng hơn nhiều, trông có vẻ chín chắn và cứng cỏi hơn”.

“Hai bố con ông đừng đứng đây nói chuyện, ngồi xuống từ từ nói”.

Trần Liên cười nói: “Thế Vỹ, con đưa Tiểu Thảo vào phòng cho nó ngủ một lát trước đi, lúc nào ăn cơm rồi gọi con bé”.

“Vâng”.

Tần Thế Vỹ gật đầu: “Bố, con đỡ bố sang đó ngồi nhé?”

“Đỡ gì mà đỡ? Bố chỉ gãy một chân, cũng không gãy cả hai chân, con mau bế Tiểu Thảo vào phòng, sau đó lại đây nói bố nghe xem ba năm qua con sống thế nào”.

Tần Quân gọi với vào bếp với Trần Liên: “A Liên, bà nhớ chuẩn bị thêm mấy món nhé, lát nữa tôi và Thế Vỹ uống vài ly”.

Tần Thế Vỹ bế Tiểu Thảo về phòng ngủ, sau đó lại quay lại phòng khách nói chuyện với bố: “Bố, thật ra ba năm nay con không hề bị nhốt trong tù mà chỉ bị một lãnh đạo lớn tuổi trong quân đội bắt đi làm lính thôi”.

Sau khi ngồi xuống, Tần Thế Vỹ nói ra lý do thoái thác đã nghĩ ra trước đó: “Thật sao? Con không đi tù mà đi làm lính hả?”

Tần Quân sửng sốt, sau đó khó tin nói. “Đúng thế, con lừa ai chứ không bao giờ lừa bố”.

Tần Thế Vỹ lấy túi của mình đến, thuận tay lấy mấy cái huân chương và những đồ vật khác do quân đội phát hành ra: “Bố nhìn là biết, con không chỉ gia nhập quân đội mà còn trở thành binh sĩ của đội bí mật. Thế nên, ba năm qua con không thể liên lạc với gia đình. Bố, bố không trách con chứ?”

“Ha ha, tốt lắm.

Tốt quá rồi!

Yên tâm, bố không trách con, ngược lại còn tự hào về con nữa”.

Tần Quân bật cười, sau đó nói với vào trong bếp: “A Liên, bà mau ra đây nhìn xem này, bà sinh được một đứa con trai có năng lực lắm đấy”.

Trần Liên đi ra từ trong bếp, liên tục cùng lật qua lật lại ngắm nghía các huân chương, giải thưởng với Tần Quân, hai vợ chồng vui tới mức cười đến mang tai, thậm chí ánh mắt còn ngân ngấn nước. Cả nhà ăn bữa tối này đến hai tiếng đồng hồ, Tần Thế Vỹ và Tần Quân uống hết hai chai rượu trắng. Anh thì chẳng sao cả nhưng Tần Quân uống xong lại nằm bẹp trên bàn.

Sau khi đỡ bố lên giường, Tần Thế Vỹ nhìn cái chân gãy của bố mình, nhíu mày: “Cho dù muốn loại bỏ độc Ô Quyên hay tái tạo chân bị gãy của bố thì đều không đơn giản, nhưng mình nhất định phải làm được”.

… Trong một căn biệt thự sang trọng. Chu Đồng nhanh chân chạy lên phòng sách tầng hai: “Ông nội, tra được rồi”.

Chu Chấn Nam buông cuốn sách trong tay xuống, bưng chiếc cốc đất sét màu tím ở bên cạnh, nhấp một ngụm trà: “Tra được cái gì rồi?”

“Anh ta tên là Tần Thế Vỹ”.

Chu Đồng đi đến cạnh Chu Chấn Nam ngồi xuống, lấy một chiếc cốc rống rồi rót một tách trà: “Là người chúng ta gặp ở công viên hôm nay”.

“Ồ? Nói tiếp đi”.

Chu Chấn Nam đặt tách trà xuống, cảm thấy có hứng thú nói: “Tần Thế Vỹ, lúc học cấp ba và đại học đều là học sinh giỏi nổi tiếng trong trường. Sau khi tốt nghiệp đại học, suýt nữa thì đến ở rể nhà họ Phương, nhưng vào đêm tân hôn, anh ta bất cẩn tông chết người nhà họ Ngọc, bị nhà họ Ngọc bắt đi tù ba năm. Ba năm nay, anh ta bặt vô âm tín, hôm nay anh ta mới trở về thành phố Giang Hải”.

Chu Đồng giải thích cặn kẽ những thông tin mình đã điều tra được, sau đó ngờ vực hỏi: “Ông nội, theo lý thì Tần Thế Vỹ chỉ là một người bình thường, sao bây giờ lại đột nhiên trở thành đại sư Ám Kình vậy?”

“Người bình thường? Hơ hơ, ba năm trước có lẽ cậu ta là người bình thường, nhưng trong ba năm nay, cậu ta đã từ một người bình thường trở thành một đại sư Ám Kình”.

“Ông nội, ý ông là anh ta chỉ mất ba năm đã luyện thành đại sư Ám Kình? Tốc độ này cũng nhanh quá đấy?”

“Ba năm với thiên tài võ học cũng không tính là nhanh”.

Chu Chấn Nam lắc đầu nói: “Tóm lại, tiếp theo cháu cũng nên âm thầm chú ý tới người này, nếu có cơ hội thì kết bạn với cậu ta, nhớ đừng đắc tội với cậu ta”.

Chu Đồng nói: “Vâng, cháu hiểu rồi ạ”.

… Sáng hôm sau, Tần Thế Vỹ dậy trước sáu giờ, sau khi luyện Long Quyền vài lần trong sân nhà, anh tự mình xuống bếp nấu cơm, làm một bữa sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng cho người nhà. Ăn bữa sáng xong, Tần Thế Vỹ ngăn cản Tần Quân đi bán hàng, mà nói tự mình đi tìm việc. Tần Quân rất vui mừng, vui vẻ đồng ý.

Sau khi ra khỏi nhà, Tần Thế Vũ không đi tìm việc mà đến hiệu thuốc tìm dược liệu. Dù là giải độc cho Tiểu Thảo hay chữa trị chân cho bố cũng đều cần rất nhiều dược liệu quý. Chỉ tiếc là tìm cả buổi sáng nhưng anh không tìm thấy bất kỳ dược liệu nào trong sáu loại dược liệu mình cần. Gần đến trưa, Tần Thế Vỹ ra khỏi một hiệu thuốc, định tìm chỗ nào đó ăn trưa, buổi chiều lại tìm tiếp.

“Cậu là… Tần Thế Vỹ à?”

Nhưng đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp đi về phía anh, giọng nói trong trẻo ngọt ngào xen lẫn chút ngạc nhiên. Tần Thế Vỹ ngẩng đầu lên, đứng trước mặt anh là một cô gái xinh đẹp, thanh tú, mặc bộ đồ công chức màu trắng, không chỉ làm cho cô gái có vẻ già dặn hơn, cũng để lộ những đường cong duyên dáng khiến người khác mơ ước, chiếc áo sơ mi trắng trên người khiến cô ta trông vừa thanh thuần vừa xinh đẹp: “Khổng Nhã Thư?”

Tần Thế Vỹ nở nụ cười nhìn cô gái, anh và Khổng Nhã Thư là bạn học cùng lớp từ cấp ba đến đại học. Thời trung học anh là học sinh đứng đầu lớp, mỗi lần kiểm tra anh đều xếp hạng nhất. Còn Khổng Nhã Thư xếp hạng hai, sau đó hai người cùng trúng tuyển vào đại học Giang Hải, anh vẫn đứng nhất, Khổng Nhã Thư vẫn đứng nhì. Trước kia có bạn cùng lớp từng trêu Tần Thế Vỹ, nếu sau này bọn họ không thể thành đôi với Khổng Nhã Thư thì thật đáng tiếc…

Thật ra Tần Thế Vỹ cũng yêu thầm Khổng Nhã Thư một thời gian, nhưng một người mù tịt về tình cảm nam nữ như anh chưa bao giờ bộc lộ tình cảm của mình, cứ giữ kín trong lòng mãi. Không ngờ sau khi trở về thành phố Giang Hải một ngày, lại gặp lại người bạn cũ này, thật sự là duyên phận sao?

“Đúng là Tần Thế Vỹ rồi. Tần Thế Vỹ, chẳng phải cậu ngồi tù tận năm năm sao? Sao mới ba năm đã ra tù rồi vậy? Là vì lúc ở trong đó biểu hiện tốt nên được ra sớm sao?”

Ngay lúc này, bên cạnh Khổng Nhã Thư vang lên một giọng nói đầy chế giễu.

Chương 14: Thay đổi quá khứ

Người vừa lên tiếng là một người đàn ông trẻ tuổi mặc đồ sáng màu, trên tay đeo đồng hồ vàng sáng chói, hắn cũng là bạn thời đại học của Tần Thế Vỹ, tên là Khang Liệt.

Lúc nghe Khang Liệt nói thế, sắc mặt Khổng Nhã Thư lộ ra vẻ không vui. Tần Thế Vỹ xảy ra chuyện vào ba năm trước đã lan truyền trong lớp từ lâu, nhưng vì mọi người đều nể tình là bạn cùng lớp nên không bao giờ công khai thảo luận. Bây giờ Khang Liệt vừa gặp lại đã nói đến chuyện này, rõ ràng là muốn khiến Tần Thế Vỹ bị bẽ mặt.

Thật ra có thể nói Tần Thế Vỹ là kẻ thù chung trong mắt hầu hết các bạn nam trong lớp, vì Phương Nhan – bạn học nữ có thân phận cao quý nhất có quan hệ tình cảm nam nữ với Tần Thế Vỹ. Bây giờ Phương Nhan sắp kết hôn với người khác, rất nhiều người trong lớp đều biết chuyện này, đương nhiên Khang Liệt sẽ không xem Tần Thế Vỹ ra gì, cũng sẽ không bỏ qua cơ hội chế giễu Tần Thế Vỹ: “Tôi đi tù mấy năm có liên quan đến cậu không?”

Đối mặt với sự chế giễu của Khang Liệt, Tần Thế Vỹ lạnh lùng đáp lại một câu. Ba năm qua anh đã chinh chiến sa trường, tâm trạng đã sớm khác hẳn với người thường. Khang Liệt không quan tâm nhiều đến tình cảm bạn bè cùng lớp, vừa gặp đã móc mỉa nhau, anh cũng lười giải thích bèn nói thẳng.

“Cậu…”, Khang Liệt nghẹn họng, không ngờ Tần Thế Vỹ lại thẳng thắn như vậy. Tần Thế Vỹ mặc kệ hắn, nhìn Khổng Nhã Thư: “Bạn Khổng, hai người là?”

Tần Thế Vỹ và Khổng Nhã Thư có quan hệ rất tốt khi còn học cấp ba, hai người thường xuyên thảo luận một số vấn đề về học tập. Khi họ thi vào cùng một trường đại học, thậm chí có một số bạn cùng lớp nói đùa rằng có khả năng sau này hai người sẽ là một đôi.

“Là thế này, hôm nay có mấy người lớp đại học nói muốn tụ tập họp lớp, Khang Liệt đến mời mình nên mình đến chơi”.

Khổng Nhã Thư khẽ cười rồi giải thích, câu này cũng thể hiện rõ sở dĩ bây giờ cô đi cùng Khang Liệt là vì Khang Liệt mời. Cô và Khang Liệt chỉ là bạn bình thường thôi.

“Họp lớp?”, Tần Thế Vỹ gật đầu nói: “Được, mọi người phải tham gia họp lớp thì mau đi đi, không là trễ đấy”.

Nói xong, anh xoay người định đi.

“Tần Thế Vỹ…”, Khổng Nhã Thư gọi anh lại: “Cậu còn dùng số điện thoại cũ không? Nếu cậu đã đổi số điện thoại… có thể cho mình số của cậu được không? Khi nào có thời gian chúng ta gặp nhau nhé?”

Tần Thế Vỹ nhìn cô: “Được”.

Dứt lời, anh lấy điện thoại ra, trao đổi số điện thoại với Khổng Nhã Thư, còn kết bạn Zalo nữa. Còn Khang Liệt, từ đầu đến cuối anh chẳng quan tâm gì đến hắn, xem hắn như không khí, Khang Liệt đâu thể chịu đựng được? Hơn nữa, bây giờ hắn đang theo đuổi Khổng Nhã Thư, ngày thường Khổng Nhã Thư luôn thờ ơ với hắn nhưng hôm nay lại rất nhiệt tình với Tần Thế Vỹ vừa ra tù, khiến Khang Liệt nhìn Tần Thế Vỹ bằng ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng.

“Tần Thế Vỹ, mấy người tham gia họp lớp hôm nay đều là bạn thời đại học của chúng ta, trước đây là vì không biết cậu đã ra tù nên mới không gọi cậu. Nếu giờ cậu đã ở đây rồi, còn tình cờ gặp nhau thế này, cho dù thế nào cậu cũng đi chung với bọn tôi đấy”.

Thấy Tần Thế Vỹ sắp rời đi, Khang Liệt vội tiến đến kéo anh lại. Nếu một người vừa mới ra tù đi họp lớp thì sẽ có thú vị thế nào? Tất nhiên Khang Liệt sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Tần Thế Vỹ, cậu đừng nên đi”.

Khổng Nhã Thư khẽ cau mày nói. “Nhã Thư, cậu nói sao thế? Mấy người tham dự họp lớp đều là bạn đại học của chúng ta, sao không để Tần Thế Vỹ đi?”

Khang Liệt giả vờ tức giận nói: “Lẽ nào cậu xem thường Thế Vỹ vì cậu ấy đi tù sao? Tôi nói cho cậu biết nhé, cậu như thế là không đúng. Mặc dù cậu ấy ở tù nhưng giờ cậu ấy đã được thả ra rồi, tức là cậu ấy đã biết sửa chữa lỗi lầm của mình, sau này sẽ làm người tốt, chúng ta nên tha thứ cho cậu ấy, coi cậu ấy là bạn học như trước kia”.

Khổng Nhã Thư lạnh lùng liếc xéo Khang Liệt, Khang Liệt này quả thật là một người đạo đức giả. Trước kia cô không nhận ra, nhưng hôm nay cô cũng xem như đã nhìn thấu, tuy nhiên cô vẫn nhìn Tần Thế Vỹ nói: “Tần Thế Vỹ, những người tham gia họp lớp hôm nay có cả Phương Nhan, còn có Lưu Khoa – chồng sắp cưới của cậu ấy, nên cậu đừng đi nhé?”

“Phương Nhan cũng đi à?”

Vốn dĩ Tần Thế Vỹ không định đi, thậm chí còn chuẩn bị hất tay Khang Liệt ra, nhưng khi nghe Khổng Nhã Thư nói thế, anh lại đổi ý: “Mình đi với hai người”.

“Cậu…”

Khổng Nhã Thư cau mày, nhìn chằm chằm Tần Thế Vỹ, ánh mắt hiện lên tia thất vọng. Xem ra Tần Thế Vỹ vẫn còn tình cảm với Phương Nhan. Chỉ là, cho dù cậu vẫn còn tình cảm với cậu ấy thì đó cũng chỉ là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình thôi.

“Vậy thì đi nhanh đi, đừng lãng phí thời gian, họ đã đến hết rồi”.

Khang Liệt thấy Tần Thế Vỹ đồng ý, hơn nữa hình như còn vì Phương Nhan nên mới đồng ý tham gia họp lớp, hắn lập tức trở nên phấn khích. Bây giờ hắn rất mong đợi cảnh tượng lát nữa sẽ đặc sắc thế nào. Sau đó ba người đi về phía một khách sạn Khang Trang cách trước mặt một trăm mét.

“Tần Thế Vỹ, chắc là cậu chưa từng ăn ở khách sạn này nhỉ? Tôi nói cho cậu nghe, khách sạn này nằm trong top mười khách sạn ở thành phố Giang Hải chúng ta, đặt một bàn bên trong phải tiêu tốn cả mấy chục ngàn tệ”.

Sau khi vào khách sạn, Khang Liệt nói với Tần Thế Vũ: “Nhưng cậu yên tâm, buổi họp lớp hôm nay là do Lưu Khoa mời, không cần chúng ta bỏ tiền túi ra”.

Tần Thế Vỹ khẽ gật đầu, không đáp lời. Anh biết Lưu Khoa, hắn không phải bạn cùng lớp với họ, mà chỉ học cùng khóa, là sinh viên khoa Quản trị. Nghe nói Lưu Khoa cũng xuất thân từ một gia tộc lớn ở thành phố Giang Hải, nhưng bây giờ Tần Thế Vỹ chẳng có hứng thú gì với những chuyện này. Anh chỉ muốn gặp Phương Nhan, sau đó hỏi thẳng Phương Nhan xem rốt cuộc người nhà mình xảy ra có liên quan gì đến cô ta hay không.

Chẳng mấy chốc, ba người đã đi đến trước một phòng VIP, trước cửa treo biển “Địa Tự Hiệu.

“Cốc cốc!”

Khang Liệt bước đến gõ cửa. Người phục vụ nhanh chóng mở cửa, Khang Liệt bước vào trước, lớn tiếng nói: “Mọi người, xem tôi dẫn ai đến này?”

Trong phòng VIP có một cái bàn lớn, bên cạnh có ghế sofa để nghỉ ngơi. Lúc này mấy bạn học của Tần Thế Vỹ đang ngồi ở quanh bàn, nghe Khang Liệt nói thế, họ đều tò mò quay sang nhìn.

Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Tần Thế Vỹ: “Đây là… Tần Thế Vỹ? Chẳng phải cậu ta bị kết án năm năm sao? Mới ba năm mà đã ra ngoài rồi?”

“Tôi biết rồi, chắc chắn là nhờ Phương Nhan, ba năm trước Phương Nhan đã bắt đầu giúp đỡ nên cậu ta mới có thể ra tù trước thời hạn”.

“Haizz, xem ra lý lịch của Tần Thế Vỹ đã xấu đi nhiều rồi, chịu không ít khổ cực trong tù”.

“Chịu khổ ư? Cậu ta đáng đời mà”.

Mấy người bạn cùng lớp nhỏ giọng bàn tán, còn quay đầu nhìn Phương Nhan ở một bên.

Phương Nhan đứng dậy dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sau đó nói với Tần Thế Vũ: “Tần Thế Vỹ, nếu anh đã đến thì ngồi xuống ăn cơm đi. Mặc dù anh từng đi tù nhưng ở đây đều là bạn của chúng ta, không ai ghét bỏ anh cả. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là sau này anh sẽ trở thành người tốt, thay đổi quá khứ của mình”.

Chương 15: Gói đồ ăn thừa mang về

“Trở thành người tốt, thay đổi quá khứ ư?”

Tần Thế Vỹ nhìn Phương Nhan, nheo mắt lại, ba năm trước anh đã giúp cô ta gánh tội, cô ta quên có chọn lọc à? Cô ta không sợ mình sẽ nói ra sự thật của ba năm trước trước mặt nhiều bạn cùng lớp vậy sao? Rõ ràng cô ta biết mình không đi tù, chỉ là bị nhà họ Ngọc bắt đi nhưng cô ta lại nói mình từng đi tù trước mặt mọi người.

Cô ta đang cố ý làm anh bị bẽ mặt.

“Phương Nhan, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện riêng”.

Tần Thế Vỹ nhìn Phương Nhan, lạnh nhạt nói. Thoáng chốc có vài người phòng VIP trở nên im lặng, nhưng ánh mắt họ nhìn Tần Thế Vỹ càng thêm khinh thường.

“Được, vậy chúng ta ra ngoài hành lang nói chuyện”.

Phương Nhan gật đầu, sau đó ra khỏi phòng trước, Tần Thế Vỹ nhanh chóng đi theo sau.

"Tần Thế Vỹ có ý gì đây? Lẽ nào cậu ta còn hoang tưởng muốn quay lại với Phương Nhan?”

“Quay lại với nhau ư? Cậu ta nằm mơ à? Ba năm trước cậu ta có thể ở bên Phương Nhan là vì Phương Nhan quá ngây thơ, bị cậu ta lừa thôi”.

“Đúng thế!

Bây giờ Tần Thế Vỹ còn từng ngồi tù, sao có thể so được với Lưu Khoa? Lưu Khoa là cậu chủ nổi tiếng trong giới bất động sản ở thành phố Giang Hải”.

Nhìn Tần Thế Vỹ và Phương Nhan rời đi, có mấy người trong phòng VIP bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, Khang Liệt bật cười nói: “So với cậu chủ Lưu, Tần Thế Vỹ chỉ là tôm tép thôi, sao Phương Nhan có thể chọn cậu ta chứ?”

Khổng Nhã Thư ở bên cạnh nhìn mọi người, bỗng cảm thấy ba năm qua họ đều trở nên thật xa lạ. Cô bỗng chốc cảm thấy hơi hối hận vì đã đến buổi họp lớp này.

Ở hành lang phòng VIP cách đó không xa, Phương Nhan thờ ơ nói: “Tần Thế Vỹ, anh muốn nói chuyện gì với tôi? Chẳng lẽ anh muốn quay lại với tôi sao? Tôi nói cho anh biết, tôi và anh đã là người ở hai thế giới khác nhau, sẽ không bao giờ có khả năng quay lại với nhau. Cho dù là ba năm trước cũng là vì tôi quá ngây thơ nên mới thích anh, anh có hiểu ý tôi chứ?”

Sở dĩ ba năm trước cô ta thích Tần Thế Vỹ là vì Tần Thế Vỹ là học sinh giỏi nổi tiếng trong trường. Ở bên Tần Thế Vỹ khiến cô ta cảm thấy rất có thể diện, nhưng giờ cô ta đã hiểu, thân phận học sinh giỏi này chẳng đáng giá gì với cậu chủ như Lưu Khoa. Mà việc làm ăn của nhà họ Phương muốn làm lớn thì cũng cần sự giúp đỡ của Lưu Khoa.

“Ừ, tôi hiểu ý của cô, bây giờ chúng ta quả thật là người của hai thế giới, tôi cũng chưa từng nghĩ đến việc quay lại với cô, cô không cần lo”.

Tần Thế Vỹ gật đầu, sau đó nói: “Tôi muốn hỏi cô, có phải cô đã quên nguyên nhân cụ thể việc tôi bị nhà họ Ngọc dẫn đi rồi không? Lúc nãy cô còn bảo tôi thay đổi quá khứ, làm người tốt đấy?”

“Phụt, tôi đùa với anh thôi, sao mà nghiêm túc thế?”, Phương Nhan che miệng cười.

Đùa sao? Sắc mặt Tần Thế Vỹ trở nên lạnh lùng. Thấy thế, Phương Nhan không vui nói: “Ý anh là sao? Đùa cũng không được nữa à? Cũng chẳng mất miếng thịt nào của anh”.

“Người khác có thể đùa với tôi nhưng cô thì không được”.

Tần Thế Vỹ khẽ thở dài: “Ba năm trước, tôi gánh tội thay cho cô mới bị nhà họ Ngọc bắt đi. Nếu cô có chút lương tâm, cô không nên nói thế với tôi trước mặt các bạn”.

Nghe thế, Phương Nhan đột nhiên hơi tức giận: “Tôi không có lương tâm sao? Nếu tôi không có lương tâm thì ba năm trước tôi đã không nhờ gia đình hỗ trợ để nhà họ Ngọc giảm nhẹ hình phạt cho anh? Nếu không có nhà họ Phương bọn tôi giúp thì anh có thể ra tù trong ba năm ư?”

Tần Thế Vỹ lắc đầu: “Sở dĩ giờ tôi đã có thể về không liên quan gì đến nhà họ Phương các người. Ngoài ra, theo tôi biết, ba năm trước nhà họ Phương các cô cũng chẳng giúp gì cho tôi cả”.

Bây giờ quan hệ của Tần Thế Vỹ và nhà họ Ngọc rất tốt, nếu ba năm trước nhà họ Phương từng giúp anh, dĩ nhiên anh sẽ biết chuyện này. Nhưng theo anh được biết, ba năm trước sau khi anh bị nhà họ Ngọc bắt đi, nhà họ Phương chẳng thèm để ý hay hỏi thăm đến anh.

“Cái rắm ấy! Không có nhà họ Phương tôi giúp, nhà họ Ngọc có thể thả anh ra nhanh thế sao?”

Phương Nhan lạnh lùng nói: “Tần Thế Vỹ, nếu tôi đoán không lầm, anh muốn nói chuyện riêng với tôi là muốn bảo tôi bồi thường cho anh phải không? Được, tôi sẽ bồi thường cho anh”.

Nói xong, cô ta lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra, sau đó ném cho Tần Thế Vỹ: “Trong thẻ có hai trăm ngàn tệ, mật khẩu là sáu chữ số cuối, như thế đủ bồi thường cho anh trong ba năm qua không?”

“Hừ…”

Nhìn thẻ ngân hàng trong tay, Tần Thế Vỹ mỉm cười, anh kẹp thẻ ngân hàng trong tay, ngón tay hơi động đậy, thẻ ngân hàng bị bẻ gãy làm đôi. “Tôi đến gặp cô nói chuyện không phải muốn cô bồi thường, tôi chỉ muốn xem cô có lương tâm hay không thôi”.

Tần Thế Vỹ lạnh nhạt nhìn Phương Nhan. “Lương tâm? Tại sao tôi lại không có lương tâm? Ba năm trước anh lái xe tông chết người, bị người họ Ngọc bắt đi, tôi đã cố gắng hết sức giúp anh rồi”.

Phương Nhan nghịch tóc của mình, liếc nhìn tấm thẻ ngân hàng gãy làm đôi rơi xuống đất, cười mỉa nói: “Còn nữa, nếu tôi không có lương tâm thì tại sao tôi lại đưa cho anh hai trăm ngàn tệ này? Nhưng anh đã không cần thì cũng đừng trách tôi”.

Dứt lời, cô ta định xoay người đi.

“Khoan đã”, Tần Thế Vỹ gọi lại.

“Hả?”, Phương Nhan quay lại, nhìn Tần Thế Vỹ cười ẩn ý nói: “Sao thế? Có phải vì hai trăm ngàn tệ quá ít, không thỏa mãn được anh không? Hay là anh ra giá đi, tôi xem thử có thể chấp nhận được hay không?”

“Tôi đã nói rồi, tôi không cần cô bồi thường”.

Tần Thế Vỹ lắc đầu nói: “Tôi gọi cô ra đây là có chuyện khác muốn hỏi”.

Phương Nhan nói: “Chuyện gì?”

“Bố tôi bị tai nạn xe, anh trai và chị dâu tôi gặp cướp trên đường và Tiểu Thảo bị bệnh, chắc cô biết mấy chuyện này nhỉ?”, Tần thế Vỹ hỏi.

“Tôi biết, nhưng thế thì có liên quan gì đến tôi? Chỉ có thể nói họ xui xẻo thôi”.

Phương Nhan bỗng nói: “Tần Thế Vỹ, anh đang muốn lợi dụng chuyện này để nhận được sự thông cảm từ tôi, yêu cầu tôi bồi thường cho anh nhiều hơn phải không?”

Tần Thế Vỹ nhìn chằm chằm Phương Nhan một lúc rồi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không cần bồi thường”.

Anh có thể cảm nhận được những chuyện xảy ra với gia đình mình có khả năng thật sự không liên quan gì đến Phương Nhan. Chỉ là thái độ và lời nói của Phương Nhan khiến anh không thoải mái. Tần Thế Vỹ đến khách sạn này với Khổng Nhã Thư là để tìm hiểu thêm chuyện này. Bây giờ cơ bản đã xác định được, anh định rời đi. Nhưng đúng lúc này, một bóng người đi về phía bên này: “Ủa? Đây chẳng phải Tần Thế Vỹ sao? Mới ba năm mà cậu đã về rồi à?”

Người đến là Lưu Khoa.

Lưu Khoa mặc một bộ vest màu xanh lam, nhìn vừa tuấn tú vừa đầy sức sống, chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay càng làm cho hắn trở nên quý phái hơn.

“Ừ, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây”, Tần Thế Vỹ khẽ gật đầu, anh không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa, đang định rời đi.

“Đừng chứ, bữa tiệc vừa mới bắt đầu, sao cậu có thể đi vậy được?”, Lưu Khoa vội bước đến kéo Tần Thế Vỹ vào phòng.

Sau đó hắn lại để Tần Thế Vỹ ngồi xuống, nói với mấy người bàn cũ trước mặt: “Chắc ba năm nay cậu chưa được ăn bữa cơm nào đàng hoàng nhỉ? Hôm nay cậu nhất định phải ăn một bữa thật ngon. À phải rồi, sáu ngày nữa tôi và Phương Nhan sẽ kết hôn, cậu nhớ đến tham gia nhé. Còn tiền mừng gì đó, tôi biết cậu vừa ra tù, không có tiền nên đừng mang quà mừng đến, đến ăn một bữa là được rồi. Hơn nữa, đến lúc đó chắc sẽ có rất nhiều đồ ăn thừa, cậu nhớ đóng gói mang về nhà ăn sau nhé…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.