Cường Hãn Vương Phi Và Vương Gia Phúc Hắc

Chương 55: Dấu thập đỏ




Họa Lam đáp xuống mặt đất, hai để sau lưng, gương mặt băng lãnh tới cực hàn, Ba ngàn sợi tóc đen tuột khỏi chun buộc mà tung xoã bay toán loạn theo gió, nàng nhẹ nhàng nhếch môi đỏ, nhìn tên thủ lĩnh của đám ám y nhân , đôi mắt xanh sâu thẫm không thấy đáy.

Keenggg!!!

Tên ám vệ hơi giật người cố chấn chỉnh tâm ý. Hắn và thuộc hạ ở cơ sở vốn là những sát y nhân hàng đầu kinh thành, làm việc nhanh gọn, ra tay ngoan độc, ai nghe danh, biết đến đều sợ mất mật, ấy vậy mà giờ đây, đứng đối diện với nữ nhân cao ngạo này lại trông yếu đuối vô cùng. Nghĩ tới đây, tên ám vệ không tự chủ được mà hăng máu, quăng thanh kiếm xuống nền đất hắn nhìn Hoạ Lam một lời mở miệng

- Bao nhiêu năm hành nghề, ta cũng đã biết có ngày sẽ đụng phải một cao thủ như cô nương, mong được thỉnh giáo!!!

Họa Lam hơi bất ngờ khi tên thủ lĩnh lại ngoan cưỡng tới vậy nhưng bất quá nàng cũng chỉ khen thầm trong bụng, ngoài mặt lại vẫn không biểu hiện gì khác thường

- Tới đi.

Tên sát y nhân nghe nàng dứt khoác, liền vận khí bay tới trước mặt tung chưởng nhanh như sấm chớp, Hoạ Lam khẽ nhíu mày tránh đòn,nàng đã đoán đúng, thực lực của tên thủ lĩnh này chắc chắn không tầm thường.

Tên ám vệ thấy nàng lách mình liền nhanh chóng dồn nội công tung cước, động tác gọn gàng thành thục, đối với người thường mà nói là một đòn chí mạng.

Họa Lam tiếp tục phòng thủ,  dùng khuỷu tay chặn lại, với loại người nguy hiểm như hắn,nàng có vừa lòng. Tên thủ lĩnh nhanh nhẹn xoay người đá bằng chân còn lại rồi bật người về phía sau vận công phu chưởng một đòn lớn, Mộc Hoạ Lam cười mỉm dùng lòng bàn tay thu nội lực ấy dồn vào một quả cầu tím phản lại tên thủ lĩnh khiến hắn không kịp trở tay, cả khu rừng lúc ấy như bừng sáng, ánh tím huy hoàng che lấp mặt trăng tỉnh lặng, nội lực tới kinh người xoá sổ dãy cây cao quanh khu vực, Chu Thư Tình bị thương nằm dưới con người cũng không chịu nổi mà ra rách toạt da mặt, màng nhĩ chảy máu liên hồi.

Một vụ nổ kinh hoàng!

- Ngươi!!!

Tên ám vệ trợn mắt, máu hộc ra khỏi mồm quỳ khuỵu xuống đất, quần áo rách bươm để lộ một dấu thập nhỏ bên ngực phải.

Hắn vừa rồi cảm nhận được một lực mạnh mẽ che chở nên may mắn không bị ảnh hưởng nặng nếu không chắc bây giờ hắn đã đoàn tụ với ông bà ở nơi chín suối với thân xác không còn nguyên vẹn , mặc dù đang thắc mắc ai đã cứu mình,  nhưng mà thứ nội công kia...

- Bà La Môn Sát - Hoạt náo!!!

Họa Lam cười duyên.

- Làm sao ngươi luyện được môn võ này, đây là công phu trong truyền thuyết!!

Nàng xoay người Phủi tay hạ mi mắt.

- Tha cho ngươi, nếu không vì dấu thập ấy, ta cũng chả giữ lại mạng kẻ thù làm gì.

Tên ám vệ như mơ như tỉnh tròn mắt hỏi lại

- Lúc nãy, chẳng lẽ chính là ngươi kéo ta ra khỏi đường đánh!!!!

Họa Lam không trả lời, nàng vốn định xử luôn cho lành, không ngờ tên thủ lĩnh lại có dấu thập đỏ trên ngực khiến nàng phải tự thu hồi công lực kéo hắn ra xa , nội thương một phần không nhỏ.

- Rốt cuộc tại sao không giết luôn ta đi.  Dấu thập này với ngươi là quan hệ gì!!!

Tên ám vệ mất máu nhưng vẫn ráng hỏi, ánh mắt hơi trông đợi thứ gì đó từ Hoạ Lam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.