Cưỡng Đoạt

Chương 57: Điểm tâm…




Lúc Lăng Sóc từ trường về thì ba người Lôi Đình, Liễu Phi Dương, Lam Bản Lâm đã đi rồi.

Vừa mở cửa phòng nhìn thấy Cốc Vũđang nằm nghiêng trên ghế hướng ra cửa, tay trái đang cầm sách, tay phải thì cầm đồ ăn vặt đặt trên cái bàn đặt sát ghế cho vào trong miệng.

Sợ vụn bánh trên ngón tay sẽ dính vào trang sách, Cốc Vũ chỉ có thể liếm ngón tay, nhưng ngón tay bị liếm qua chẳng những không sạch vụn bánh, mà còn bị nước bọt làm ướt.

Cho nên, liền nhấc đầu gối lên, đem sách đặt lên đầu gối, dùng tay trái lật sách.

Lăng Sóc khi nhìn thấy Cốc Vũ liếm ngón tay thì cổ họng đã khô rang, toàn thân nóng rực, thứ ở phía dưới cũng bắt đầu thức tỉnh.

Lăng Sóc nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, khóa cửa, sau đó chậm rãi đi qua, nửa ngồi nửa chồm đến trước mặt Cốc Vũ, đem bàn tay phải đang cầm đồ ăn định đút vào miệng của Cốc Vũ nắm lại, chuyển qua miệng mình.

“A, Lăng Sóc, anh về rồi.” Cốc Vũ bị giật mình, vội vàng buông cuốn sách trong tay trái ra, quay lại định giải thoát ngón tay đang bị Lăng Sóc ngậm trong miệng.

“Vũ, có nhớ anh không? Em bé của mình có ngoan không?” Giọng nói trầm khàn của Lăng Sóc cất lên, lại còn liếm lên đầu ngón tay Cốc Vũđầy tình sắc, đầu nhẹ áp lên bụng Cốc Vũ.

“Lăng… Lăng Sóc, đừng… Anh…” Cốc Vũ mắc cỡ đỏ bừng mặt, ngón tay bị Lăng Sóc liếm, cảm giác tê tê từ ngón tay chảy ra khắp toàn thân, nửa thân trên vừa mới nhấc lên lại rớt xuống dưới ghế.

Đôi môi Lăng Sóc chậm rãi hôn dọc theo tay Cốc Vũ, cuối cùng hôn lên cánh môi đang hé ra thở nhẹ của Cốc Vũ, bàn tay bên dưới nhẹ nhàng vuốt ve bụng Cốc Vũ, chuyển động theo vòng eo hơi tròn di chuyển lên trên, dừng lại tại một điểm nổi lên trước ngực Cốc Vũ…

May mà Lăng Sóc sau khi hết buổi tập quân sự ở trường thì đã tắm qua để rửa trôi hết lớp mồ hôi trên người, nếu không, mồ hôi đầy người đến chính anh cũng không chịu được.

“Uhm… uhm… Lăng Sóc, đi lên giường.” Cốc Vũ nỉ non.

Lăng Sóc kềm hãm dục vọng đã cao hứng bừng bừng của mình, cẩn thận ôm lấy cơ thể mịn màn dưới vài động tác của anh đã trần trụi lộ ra phần bụng hơi tròn, rồi cũng thật cẩn thận đem cậu đặt lên giường, không có vội vàng lao tới, mà nhanh chóng trút bỏ y phục của mình, thứ đã cương cứng bên dưới sau khi thoát khỏi sự bó buộc của quần lót liền nhanh chóng bật cao lên.

Lăng Sóc leo lên giường, thành kính hôn lên bụng Cốc Vũ, ở nơi này, con của anh sẽ được sinh ra, rất diệu kì.

“Lăng Sóc… Lăng Sóc…” Giọng nói mềm mại mang theo *** của Cốc Vũ vang lên, nhẹ nhàng di chuyển cơ thể phối hợp cùng nụ hôn và những động tác vuốt ve của Lăng Sóc, nhưng cậu vẫn muốn được nhiều hơn, cũng không biết phải nói hay làm như thế nào, chỉ có thể giống như con cá bị kéo ra khỏi nước, không ngừng thở dốc gọi tên người đàn ông đang kích thích các giác quan của cậu.

“Uhm… Lovely, đừng nóng, nếu không sẽ làm em bị thương.”

Phía dưới… Vô cùng muốn vùi vào nơi chật chội ấm áp kia của Cốc Vũ, nhưng mà Cốc Vũ bây giờ không thể so với trước khi có thai, cho dù là trước khi có thai, Lăng Sóc cũng đều rất dịu dàng cẩn thận, anh không muốn làm cho Cốc Vũ bị thương.

Bởi vì Cốc Vũ bất ngờ có thai, Lăng Sóc đã phải làm ninja rùa hơn ba tháng, khả năng tự khống chế cũng tăng cao lên một chút.

Cho nên, rất rất rất kiên nhẫn kích thích từng điểm mẫn cảm một trên người Cốc Vũ.

Lăng Sóc thích cùng Cốc Vũ trải qua những xúc cảm trong lúc làm tình để đạt đến cao trào, mà không phải chỉ có một mình anh đơn phương hưởng thụ, nếu không, anh không xứng để nói lời yêu với bé ngốc chỉ thuộc về duy nhất một mình anh này.

“Đừng anh…”

Cốc Vũ yêu kiều rên rỉ, bên dưới được vuốt ve thật dễ chịu, nhưng mà vẫn như còn thiếu một cái gì đó, chưa đủ, cậu vẫn muốn được nhiều hơn, muốn được lấp đầy, được va chạm…

Đôi mắt khuất dưới hàng mi dài của Cốc Vũđã ngập nước, nơi trống trải hư vô phía sau được vật thể nóng rực của Lăng Sóc lấp đầy, nước mắt ứa ra như là không chịu được cơn đau lại cũng giống như là do khoái cảm khi hòa hợp, thấm ướt hàng mi dài của cậu… Từng đợt chuyển động như những con sóng không ngừng cuồn cuộn vào bờ, ngưng tụ thành những giọt nước mắt trong veo men theo khóe mi rơi xuống tóc mai, chớp mắt liền thấm vào không thấy nữa.

… Cốc Vũ lúc này, thân trên chợt cong ra sau, cần cổ cũng ngửa ra sau tạo thành hình vòng cung đẹp đẽ, máu chuyển động cực nhanh qua động mạch chủ bị Lăng Sóc cắn nhẹ lên, cảm giác dữ dội từ bụng dưới dâng lên chạy dọc theo sống lưng đâm thẳng vào não, vỡ òa, từ trong cổ họng bật ra tiếng rên rỉ nỉ non.

Hợp cùng tiếng gầm gào nhè nhẹ chẳng khác chi thú hoang của Lăng Sóc, cả hai cùng nhau đi đến đỉnh.

Bởi vì cũng sắp đến giờ cơm, tuy làm hai lần không thể gọi là đủ thỏa mãn nhưng Lăng Sóc cũng giải tỏa được bảy tám phần cho nên không tiếp tục làm nữa, đỡ hơn khoảng thời gian cấm dục rất nhiều, bây giờ cách vài ngày có thể thực hiện vận động “đen tối” một lần là đã tốt lắm rồi.

Đi vào phòng tắm xả nước trước, mới bế lấy Cốc Vũ trên người phủ đầy dấu hôn đi vào.

Cốc Vũ mệt đến mức đầu ngón tay cũng chẳng nhúc nhích được, nhắm mắt dựa vào lòng Lăng Sóc, cho dù tay Lăng Sóc đang xoa sữa tắm lên khắp người cậu, cùng một bàn tay khác từ dưới nước đi vào trong nơi kia của cậu làm vệ sinh.

Nhưng cơ thể vừa mới trải qua thanh tẩy của *** vẫn còn tràn ngập trong niềm vui sướng sau đó, khiến cho Cốc Vũ không thể ngăn lại được tiếng rên nho nhỏ tinh tế.

Lăng Sóc nghe Cốc Vũ cố nén tiếng nỉ non, ngón tay trong nơi kia của Cốc Vũ giống như đang được siết chặt lại, làm hại cái tên “mỗ mỗ” ở thân dưới của anh đã được đút ăn hai lần lại có xu hướng ngo ngoe ngóc đầu dậy.

Vì cái tên vô tình thổi lửa mà chẳng biết gì này, Lăng Sóc chỉ có thể niệm Ninja chú, ngón tay bên dưới cũng đẩy nhanh động tác, sau đó vội vã tắm rửa sạch sẽ cho Cốc Vũ bế ra ngoài, lại tiếp tục nhanh chóng mặc quần áo cho Cốc Vũ, sau đó bản thân mình lại tiếp tục xông vào phòng tắm xối nước lạnh.

Trên bàn ăn bữa tối.

Lăng Tu Dương nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Lăng Sóc, lại nhìn thấy vị trí bên cạnh của Lăng Sóc bỏ trống, cười kiểu đã hiểu rõ.

Khóe miệng Vạn Hoa co rút, nói: “Tiểu Sóc, phải kiềm chế chứ!”

Lăng Sóc quăng cho Vạn Hoa một ánh mắt bình thản.

“Hồi trưa có khách, Tiểu Vũ hơi mắc cỡ, cũng không có ăn được bao nhiêu. Bây giờ cơm tối lại không ăn, đến tối thế nào cũng bị đói cho coi. Tiểu Lâu, nói nhà bếp chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Tiểu Vũ.” Lăng Tập Trạo cũng không nói gì với Lăng Sóc, ngược lại quay đầu qua dặn dò bác Lâu. Tuổi trẻ mà, kiểu gì cũng có lúc không tự kềm chếđược.

“Lão gia, tôi biết rồi.” Bác Lâu trả lời.

Lăng Tu Niên giả bộ ho hai tiếng, không nói gì.

Lăng Sóc thật ra có chút buồn phiền, nghĩđến sau khi Cốc Vũ sinh em bé xong, tuyệt đối phải dọn ra ngoài ở, để em bé cho ông nội với mấy người trong nhà nuôi là được rồi. Bây giờ chỉ cần cùng Cốc Vũ vận động trên giường một cái là cả nhà đều biết, cái này cũng không phải là nghe tiếng động lọt ra khỏi vách tường, mà là bởi vì Cốc Vũ sẽ không rời khỏi giường được. Nếu như sau này còn phải đeo theo con nhỏ, vậy thì anh với Cốc Vũ muốn âu yếm, chẳng phải càng khó hơn sao?

Tất nhiên, cả hai đều là sinh viên, nhất định sẽ không phải tự chăm sóc em bé. Cho nên lúc đó, Cốc Vũ cho dù có ba ngày không ngồi dậy khỏi giường được cũng không có ai sẽ nói anh phải biết khống chế cả!

Mà sẽ chẳng giống như bây giờ, khống chếđược hay không đều bị nói là phải biết kềm chế! Sao không buồn phiền chứ?!

Đợt quân sự rốt cuộc cũng đã qua, hơi thở yếu ớt trên người các tân sinh viên cũng đã rút đi ít nhiều, tỏa ra anh khí nhè nhẹ.

Khi chính thức đi học, mấy ngày trước Cốc Vũđã đưa thời khóa biểu cho bốn vệ sĩ của mình. Lăng Sóc vẫn đưa Cốc Vũđến tận cửa lớp của năm nhất.

Lúc đầu khi Lăng Sóc đăng kí nguyện vọng cũng không phải không muốn để Cốc Vũ học cùng ngành với anh, nhưng Cốc Vũ không có khiếu kinh doanh, nếu như học cùng với anh, chỉ sẽ khiến cho tài năng của Cốc Vũ bị thui chột, cho nên, cuối cùng vẫn đăng kí khoa thiết kế của đại học A cho Cốc Vũ, còn anh thì học khoa kinh tế.

Cũng may, khoảng cách giữa hai khoa cũng không quá xa, đi chừng mười phút là đến. Lăng Sóc đem tất cả những môn chung của mình và Cốc Vũđều học trùng ngày với nhau, như vậy, ngoại trừ những môn chuyên ngành trong tuần thì không thể ngồi chung với Cốc Vũ, còn lại thì đều vẫn học chung với nhau.

Cốc Vũ sau khi tạm biệt Lăng Sóc ở cửa lớp, nhìn cửa lớp ngây người vài giây, quay đầu nhìn bốn vệ sĩ tên A Thành, A Thụ, A Lượng, A Tùng của mình nói: “Ông nội nói, các anh cũng có thể vào học với em, có phải thật không?”

A Thành chính là tài xế lần trước qua đón Diệp Đồng cùng mấy người khác đến nhà họ Lăng chơi, Lăng Tập Trạo nhìn trúng tác phong làm việc chửng chạc của anh, nói: “Lão gia nói được. Cậu Vũ, vào thôi, sắp đến giờ học rồi.” Bởi vì năm người bọn họ đứng ngẩn người trước cửa phòng học, làm cho rất nhiều sinh viên khác đứng ở xa xa bắt đầu thì thì thầm thầm, nhưng không dám đi tới, hoặc là đi vào lớp từ cửa sau.

Cốc Vũ vừa vào trong lớp, trong phòng yên lặng đến mức nếu có một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy tiếng động.

Bị rất nhiều ánh mắt vừa tò mò lại vừa quỉ dị nhìn qua, Cốc Vũđứng trước lớp bối rối không biết làm sao, hai tay cũng không biết phải đặt vào đâu.

A Thành nhìn lướt qua giảng đường, nói với Cốc Vũ: “Cậu Vũ, cậu muốn ngồi ở phía trước hay ở sau?”

Cốc Vũ ngước đôi mắt mang theo sợ sệt, đôi mắt trong veo khiến cho tất cả những người đang ở bên dưới quên đi cái bớt trên trán cậu, thu hồi lại những ánh mắt kì quái đang lộ ra, trong lòng đều nghĩ, Cốc Vũ này, bộ dáng căn bản chẳng thể nào là thiếu gia xã hội đen như lời đồn, ánh mắt trong veo thuần khiết như vậy, làm sao có thể là thiếu gia của gia tộc xã hội đen nhơ bẩn chứ? Lời đồn đúng là chết người. Chỉ là thật không ngờ, Cốc Vũ lại học cùng một lớp với họ, mà không phải là cùng khoa với thái tử Lăng. Như vậy cũng tốt, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thái tử Lăng rồi. Đây là suy nghĩ của những sinh viên nữ.

Một người sinh viên nam đi đến cười rất thân thiện, tự giới thiệu: “Tôi là lớp trưởng, tên Củng Văn Tinh, được lớp mình bầu ra hai ngày trước lúc bạn chưa có đi học. Bạn là Cốc Vũ phải không. Nếu có chuyện gì không rõ thì có thể tìm tôi.”

Ngày đầu tiên Cốc Vũ không có đi học, là bởi vì mấy dấu Lăng Sóc để lại trên người cậu còn đậm màu quá, nhất là trên cổ, qua mấy ngày cũng chưa tan hết, nếu không phải Lăng Sóc nói dấu hôn trên cổ cậu nếu chưa phai đi thì không đồng ý cho cậu đến trường thì cậu còn không biết cổ mình bị Lăng Sóc cắn mạnh đến như vậy, khó trách mấy hôm nay mấy người lớn trong nhà bộ dáng nhìn cậu lúc nào cũng như muốn cười mà không dám cười.

Cốc Vũ gật đầu cảm ơn: “Ừ, cảm ơn bạn.”

“Không có gì.” Củng Văn Tinh có chút hồi hộp nói, nhìn thoáng qua bốn vệ sĩ uy nghiêm bên cạnh Cốc Vũ, đề nghị: “À, Cốc Vũ này, bạn có muốn ngồi cùng với tôi không?”

Cốc Vũ nhìn thấy Củng Văn Tinh chỉ chỗ ngồi của cậu ta, là ở giữa giảng đường, Cốc Vũ lắc đầu, nói: “Không cần đâu. Bốn người họ rất cao, có gì ngồi ở sau với tôi là được rồi.”

“Như vậy à, cũng được.” Củng Văn Tinh nhanh chóng đem sự thất vọng trong đáy mắt giấu đi, thân thiện cười nói: “Vậy thì nếu bạn Cốc Vũ có chuyện gì thì đều có thể tìm tôi. Tôi về chỗ mình đây, giáo viên sắp đến rồi đó.” Đi vài bước, Củng Văn Tinh như nhớ đến cái gì đó, quay đầu lại nghi hoặc nhìn về bốn vệ sĩ của Cốc Vũ, “Bọn họ cũng theo bạn Cốc Vũđi học à?”

“Ừ.”

Củng Văn Tinh có chút sửng sốt, vài người nghe thấy hai người nói chuyện với nhau cũng đều ngơ ngác, bất quá nghĩđây là đại học, người có tiền mang theo vệ sĩđi học cũng không phải là không thể, những chuyện này chỉ cần trao đổi với lãnh đạo trường là được rồi.

Hơn nữa, ngày báo danh của tân sinh viên cùng ngày đầu tiên của đợt tập huấn quân sự Cốc Vũ cũng đã gây ấn tượng mạnh rồi, trong trường cũng không nói cái gì, hình như còn nghe thấy từ mấy người sinh viên vốn là bà con của giảng viên trong trường tung ra một tin tức nói là Cốc Vũ trong lúc học nếu có ngủ hay ăn cái gì gì đó, giáo viên cũng không được để ý, cậu còn có thể không phải tham dự bất kì hoạt động gì trong trường.

Thật ra thì sinh viên đại học trong giờ học cũng có thể làm một vài việc riêng cũng chẳng sao, giáo viên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt làm như không có thấy, mình giảng bài phần mình, chứ không giống như giáo viên phổ thông vừa nhìn thấy thì liền bắt học sinh đứng lên cảnh cáo, còn tịch thu đồ của học sinh, hay là phạt ra đứng ngoài hành lang.

Cho nên, rất nhiều sinh viên khi nghe những lời đó, càng thêm khẳng định Cốc Vũ không phải là thiếu gia xã hội đen gì, mà là một cậu ấm ngây thơ của một gia đình giàu có.

Giáo viên cầm theo giáo trình đi vào trong lớp, nhìn thấy Cốc Vũ cùng lớp trưởng Củng Văn Tinh còn đang đứng nói chuyện, ho một tiếng nhắc nhở, đi lên bục giảng, sau khi đặt giáo trình xuống, thầy biết Củng Văn Tinh, nói gì thì cậu ta cũng là lớp trưởng; cũng biết Cốc Vũ, đứa nhỏ này giờ rất nổi tiếng mà, cho dù không muốn biết cũng rất khó, hơn nữa, còn bị gọi lên trên ban lãnh đạo trường chuẩn bị tư tưởng một hồi.

Giáo viên ho khan một tiếng, nói: “Lớp trưởng có gì muốn thông báo sao? Nếu không thì mời mọi người quay về chỗ ngồi.” Sau đó nhìn về Cốc Vũ, nói với Cốc Vũ: “Bữa học đầu tiên em không có đến, cho nên em tự giới thiệu với mọi người để mọi người biết thêm về em, được chứ?”

Cốc Vũ gật đầu nhẹ nhàng, không nhanh không chậm đi đến bên cạnh giáo viên, nhìn một nhóm thú con bên dưới, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại vang lên trong giảng đường yên tĩnh: “Tôi tên là Cốc Vũ.”

Sau đó, sinh viên bên dưới cùng giáo viên đợi một hồi, không hề thấy Cốc Vũ nói gì nữa.

Cốc Vũ quay đầu lại nhìn giáo viên, dùng ánh mắt như hỏi khẽ: “Thầy ơi, em có thể xuống dưới chưa?”

Giáo viên lặng đi một chút, nhìn ra lời Cốc Vũ muốn nói trong mắt, làm giáo viên đã nhiều năm, hình như đây là lần đầu tiên nhìn thấy một đôi mắt biết nói như vậy.

“Ừ, đi xuống đi.”

Cốc Vũ nhìn thầy giáo cùng những người bên dưới hơi gật nhẹ đầu, mang theo bốn vệ sĩđi xuống dãy bàn cuối giảng đường ngồi xuống.

Đến trưa Lăng Sóc đi qua đưa Cốc Vũđến căn tin nằm giữa hai khoa ăn cơm, đi theo còn có sáu người Ngô Sư, vốn Đông Vãn Thanh cùng Chung Hoa định đi thư viện trả sách, nhưng mà nghe Ngô Sư nói Cốc Vũđi học rồi, cho nên nhất định lôi mọi người theo bám đuôi Lăng Sóc, cũng chẳng kiêng dè gì khuôn mặt lạnh băng của Lăng Sóc.

Căn tin ở khu Đông này tuy nhỏ, nhưng thức ăn phong phú, rất tiện để sinh viên mời bạn ăn cơm lại rẻ hơn bên ngoài, cái này cũng để giữ chân sinh viên trong trường.

Phục vụ sau khi ghi chú những món mà nhóm sinh viên muốn tiết kiệm gọi xong, nhẹ tay thả thực đơn vào trong túi tạp dề.

“Cốc Vũ, còn nhớ bọn mình không?” Ngô Sư ngồi trên bàn chưa từng ngồi yên được một phút một tay vắt lên vai Tất Thanh, một tay vung vẩy về phía Cốc Vũ, giống như là bạn bè thân thiết cả năm không gặp lại đang chào nhau.

Cốc Vũ ngồi ở bên cạnh Lăng Sóc, đang tráng tách trà cho Lăng Sóc, cười nhẹ nhàng gật đầu: “Ngô Sư.”

Lăng Sóc thu hồi ánh mắt nhu hòa nhìn theo ngón tay Cốc Vũđang tráng tách trà, sắc bén liếc quanh mấy người Ngô Sư một vòng, nói lạnh lạnh: “Lần này lỡ rồi, lần sau, tôi với Vũăn cơm hay làm cái gì cũng không mong sẽ có người líu ríu ở xung quanh.”

“Đồ vô tình! Cho dù không có mấy người chúng tôi, bên cạnh Cốc Vũ chẳng phải còn mang theo mấy người y chang đầu gỗ sao?” Ngô Sư bĩu môi nói.

Bốn người vệ sĩ A Thành bị nói thành đầu gỗ liền đồng loạt trừng mắt nhìn Ngô Sư, Ngô Sư sợ đến mức rụt hết người lại.

Khóe miệng Tất Thanh cũng co rút nhìn bốn người vệ sĩ cười nói: “Mấy anh vệ sĩđừng trách, tên nhóc này miệng thúi thôi, nói chuyện không có dùng não mà mà dùng đầu gối.”

“Hi hi.” Cốc Vũ cười thành tiếng, nói với Lăng Sóc: “Lăng Sóc, mọi người vui mà. Với lại nhiều người ăn cơm càng sôi nổi, sau này mình cứ ăn ở căn tin nhỏ này đi.” Vừa nói vừa đứng dậy định rót trà cho mọi người.

“Tùy em, em vui là được rồi.” Lăng Sóc vội vàng cầm lấy bình trà trong tay Cốc Vũđể xuống giữa bàn, nói: “Ngồi, để tự bọn họ rót.”

Chỉ một lúc sau, thức ăn đã được bưng đến.

Ngoại trừ Ngô Sư, vừa ăn cơm, vừa đem mắt đảo qua đảo lại từ Cốc Vũ qua Lăng Sóc, những người khác thì đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim cúi đầu ăn cơm.

Tất Thanh hung dữ đạp chân Ngô Sư dưới gầm bàn, Ngô Sư “Ngao” một tiếng tru lên đau đớn, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “A Thanh, sao cậu lại đạp tôi?”

“Ngu ngốc, đừng có nhìn lung tung! Ăn cơm đi!”

Ngô Sư bĩu môi, Tất Thanh chỉ biết Ngô Sư là người như thế nào, cho nên, để đề phòng Ngô Sư ăn nói lung tung, cho nên phải ra tay cảnh cáo Ngô Sư đừng có mà nhìn loạn, lo ăn cơm đi.

Nhưng Ngô Sư căn bản không biết lo lắng cùng khổ tâm của Tất Thanh, nghĩđến cái gì là phải hỏi cho tới nơi, Ngô Sư cắn một miếng sườn kho, hỏi: “Lăng Sóc, anh với Cốc Vũ nhìn rất kì.” ngừng lại một chút, giống như cậu ta đang phải tìm ra một câu để mô tả cảm giác khi nhìn thấy Cốc Vũ cùng Lăng Sóc bên cạnh nhau, “Tương tự như cha tôi với mẹ tôi vậy đó, giống vợ chồng già.”

Mấy tiếng ho vì bị sặc đồng thời vang lên, Tất Thanh thiếu chút nữa thì hộc máu; bốn người vệ sĩ thì miệng mím chặt, cảm giác cái ví dụ này của Ngô Sư cũng là câu trả lời rồi.

Cốc Vũđang lột tôm cho Lăng Sóc ngẩn hết cả người, khuôn mặt tái nhợt bị thay thế bằng một màu đỏ.

Lăng Sóc thản nhiên nhìn qua Ngô Sư còn đang tự hỏi mình nói sai chỗ nào, rồi lại nhìn mấy người đang ho đến đỏ hất cả mặt, thình lình cất giọng xấu xa: “Vũ là vợ sắp cưới của tôi.”

Yên lặng!

Vẫn là yên lặng!

“Hèn chi hai người thân như vậy, thì ra Vũ là con gái à!” Ngô Sư như là cuối cùng cũng đã hiểu liền nói.

Mọi người ngã rạp xuống đất, Tất Thanh hộc máu không gượng dậy được, nghiến răng kèn kẹt trừng mắt nhìn Ngô Sư ngồi ở trên ghế, cố gắng áp chế cơn căm phẫn, hung dữ nói: “Ngô Sư, cậu ngu vừa thôi!”

Tác giả tâm sự: Em bé qua hai chương nữa là ra đời rồi, trưng cầu đặt tên cho em bé.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.