�N CỬ…
Cốc Vũ trò chuyện với Hà Thế Nho bên cạnh rất vui vẻ, Lăng Sóc đứng dưới nắng mặt trời bên kia thì lại chẳng hề thoải mái chút nào, bất quá mặt của anh đa phần đều không chút thay đổi dù chỉ một chút, nhưng mà khí lạnh không ngừng lượn lờ quanh người anh thì khiến cho mấy sinh viên đứng ở xung quanh cảm giác lạnh lạnh, rồi thành lạnh run, mồi hôi nóng trên trán nhanh chóng bị đổi thành mồ hôi lạnh.
Khi huấn luyện viên thổi còi báo đến giờ nghỉ giải lao, những sinh viên một giây trước đây còn đứng thẳng như cây sào thì giây tiếp theo đã y chang cọng mì luộc, nếu không phải vì mặt trời nắng quá gắt, chân có khả năng vì vậy mà nhũn ra không chống đỡ được thì đã vội vàng chạy đi trốn đến những nơi râm mát.
Lăng Sóc gật đầu chào huấn luyện viên, bước nhanh đến chỗ Cốc Vũ đang ngồi.
Phía sau lưng anh, có sáu sinh viên nam đang đi theo, trong đó có một người rất nóng lòng, rất hưng phấn; năm người còn lại thì trên mặt đầy mồ hôi cùng bất đắc dĩ.
Cốc Vũ khi nghe huấn luyện viên cho đội ngũ giải tán cũng liền chuẩn bị khăn cùng nước cho Lăng Sóc.
Hà Thế Nho nhìn thấy Lăng Sóc đi đến, bỏ qua tập phác họa vừa định xem của Cốc Vũ, đứng dậy, cười chào: “Lăng Sóc.”
Đôi mắt xanh thẫm của Lăng Sóc bình thản liếc Hà Thế Nho một cái, nhận lấy khăn của Cốc Vũ đưa qua lau mặt, sau đó lại nhận lấy nước còn hơi ấm uống xong mới nói: “Hà hội phó, anh hình như rất rảnh nhỉ.”
“Cũng tạm, mọi người đều giỏi, cho nên tôi mới đến đây nhìn một chút.” Hà Thế Nho làm như không nhận ra khí lạnh trên người Lăng Sóc, cười cười nói.
“Vậy thì anh đi xem thử đi, đừng ngồi ở đây nữa.” Bởi vì trên người Hà Thế Nho có mang theo ít nhiều tính tình khiếm khuyết như ba người Ryan, cho nên, Lăng Sóc nói chuyện với Hà Thế Nho cũng không có khách sáo.
Cái này rơi vào trong mắt sáu sinh viên nam đi ở phía sau thì tưởng rằng cái người sinh viên mới tên Lăng Sóc rất nổi tiếng trong nhóm tân sinh viên là bạn tốt với Hà hội phó nổi tiếng của hội sinh viên.
“Được rồi, tôi không quấy rầy cậu với Cốc Vũ nữa. Nhưng mà, Lăng Sóc, cậu cũng nên thành thật mà giới thiệu cho Cốc Vũ về mấy “chiến hữu” ở sau lưng cậu một chút đi chứ.” Hà Thế Nho vừa nói vừa liếc mắt ra sau lưng Lăng Sóc một cái, sau đó quay đầu nói với Cốc Vũ: “Cảm ơn vì điểm tâm của em, Cốc Vũ, hi vọng lần sau lại được ăn tiếp. Còn nữa, lần sau lại đến xem em vẽ.”
“Không có gì.” Cốc Vũ nhẹ giọng nói, vẫy tay với Hà Thế Nho.
Lăng Sóc không nhìn đến Hà Thế Nho chào hỏi hay bắt tay hay gật đầu gì với tân sinh viên ở đằng xa, mà quay đầu lại nhìn mấy người sinh viên đang đứng cách anh vài bước, bởi vì cùng một lớp, rồi lại được phân chung một tổ tập quân sự, cái tên được bầu làm đội trưởng lúc sáng kia làm như quen thuộc đi đến trước mặt anh bắt chuyện, Lăng Sóc lúc ấy một chút cũng không muốn để ý, nhưng mà bị đôi mắt y như cún con nhìn đầy chờ đợi, Lăng Sóc mặt đầy hắc tuyến chỉ có thể lạnh lẽo phun ra tên của mình.
Tên nhóc được bầu kia sau khi nghe anh nói tên xong thì vẻ mặt vô cùng kích động, còn muốn nói gì đó với anh nữa, nhưng huấn luyện viên tới. Nghĩ lại, bây giờ theo lại đây, chẳng lẽ là muốn lấy mấy lời lúc sáng nói chưa xong nói tiếp sao?! Lăng Sóc nghĩ chắc là như vậy
Cốc Vũ nhìn sáu người muốn đến đây nhưng lại bị vệ sĩ cản lại nên chẳng dám đến, hỏi Lăng Sóc: “Lăng Sóc, mấy người đó anh vừa mới quen à? Có cần mời họ qua ngồi một chút không?”
—
Lăng Sóc từ nhỏ đến lớn đều biết bản thân mình là quí tộc, đây là lời mà bà ngoại anh luôn nói không biết chán, bà ngoại anh nói, kết bạn thì cũng phải kết bạn với người cùng đẳng cấp với mình.
Kết bạn với người có thân phận thấp hơn không chỉ bị hạ thấp thân phận của mình, mà sau này còn bị nảy sinh rất nhiều suy nghĩ bất đồng, chênh lệch giàu nghèo lớn sẽ gây ra rất nhiều khó khăn, tình bạn như vậy rất khó thật lòng, rất dễ dàng bởi vì cho rằng là giúp đỡ nhỏ mà bị bên nghèo hơn xem thành đang khinh thường, có đôi khi người càng nghèo, thì lòng tự tôn lại càng lớn, nếu như không thể dung hòa, sẽ khiến nảy sinh hận thù cùng đố kị.
Đối với Lăng Sóc lớn lên trong quan niệm về quí tộc, anh cũng có vài chỗ không hiểu, bản thân anh không phải đồng tính nhưng tại sao lại nhìn đến Cốc Vũ ở dưới đáy xã hội, cho đến bây giờ lại càng lúc càng yêu Cốc Vũ tới mức muốn đem Cốc Vũ giấu đi, không để cho ai nhìn thấy. Cái này thật ra chỉ có thể nói là mình bị mê hoặc từ lúc nào cũng không biết, nhưng cũng không hề hối hận!
Lúc này nhìn sáu khuôn mặt vì phơi nắng đổ mồ hôi đỏ bừng, Lăng Sóc chỉ chần chừ một chút, rồi gật đầu để cho vệ sĩ đang cản bọn họ tránh ra, để những người đó có thể qua đây.
Trong một giây chần chừ của Lăng Sóc thì trong đầu cũng nhanh chóng đảo qua mấy người đó, để cho những người đó lại đây cũng không phải là vì sẽ làm bạn với họ, anh thậm chí còn nhớ rõ tên nhóc được bầu làm đội trưởng tên là Ngô Sư, năm người còn lại tên gì cũng đều bị Ngô Sư moi ra, nhưng cũng không có nhớ.
Để cho những người đó lại đây, bởi vì đây là trường học cũng được, hay là xã hội cũng được, người bình thường có rất nhiều, mà con người trong đó thì sẽ tiếp xúc với rất nhiều người.
Lăng Sóc nghĩ, đợi kết thúc đợt học quân sự cùng ổn định chuyện học hành thì cũng sẽ bắt đầu chuẩn bị chuyện công ti, đến lúc đó, cũng sẽ cần những người tính tình được đến giúp đỡ, nếu như bây giờ bắt đầu lựa chọn nhân viên, chung qui so với tới lúc đó mới tìm sẽ tốt hơn nhiều. Anh sẽ nhờ người trong nhà hỗ trợ, nhưng sẽ không để cho người trong nhà tìm giúp anh.
Lăng Sóc tuy không có mắt nhìn người lợi hại như Lăng Tập Trạo, nhưng bởi vì xuất thân cùng sự giáo dục từ nhỏ đến nay, thì nhìn người cũng rất được.
Ánh mắt của sáu anh chàng này cũng rất được, cho dù có mang theo một chút ý lấy lòng anh kẹp trong mắt bọn họ, nhưng không rõ ràng, hơn nữa bọn họ sống thoải mái với nhau, nghĩ đến sáu người này dứt khoát theo tận tới đây, tối thiểu, cũng biết đi theo anh sẽ bị rất nhiều người thầm dè bỉu hành động của mình, nhưng vẫn dám thực hiện, không sợ hãi ánh mắt của kẻ khác, như vậy cũng có thể nói những người này không phải đến để nịnh bợ anh.
Ngô Sư vừa đến đã quen nhìn thấy mấy vệ sĩ còn uy nghiêm hơn cả huấn luyện viên ngoài kia đã tránh ra rồi, ôm lấy cổ người bạn thân từ nhỏ của mình là Tất Thanh cười hi hi đi đến, đôi mắt chuyển quanh trên mặt Cốc Vũ, nhìn thấy cái bớt trên trán Cốc Vũ, trong mắt chợt thoáng qua một vệt sáng, không phải là ánh mắt phân biệt gì đó, mà như là thông cảm; sau đó lại nhanh chóng đem ánh mắt rời khỏi cái bớt, nói:
“Lăng đại ca, cậu ta là em à? Không thấy giống anh.”
Lăng Sóc khi nghe Ngô Sư dùng từ [Lăng đại ca] giống như trong phim xã hội đen, thì khóe miệng cũng co rút điên cuồng, còn Cốc Vũ thì chẳng hề nể mặt phì cười thành tiếng.
“Ha ha, Lăng đại ca?” Cốc Vũ cười đến hai mắt cũng cong cong lại như mảnh trăng non, hơi thở hơi bị đứt quãng nói: “Trước kia nghe mấy người Vương Hiền Binh gọi Diệp Đồng là đại ca cũng không thấy gì, nhưng mà Lăng Sóc à, như như anh…” Nhìn Lăng Sóc ba giây hết sức nghiêm túc, tiếp tục cười, “Ngại quá, rất buồn cười. Vẫn là “Thái tử Lăng” dễ nghe hơn nhiều. Đúng không, thái tử Lăng?”
Lăng Sóc đầy hắc tuyến, hung hăng trừng mắt liếc Ngô Sư một cái, đưa tay vuốt lưng Cốc Vũ, “Đừng cười nữa, coi chừng cười nhiều đau bụng.”
Ngô sư thật không ngờ chỉ một từ xưng hô thôi lại làm cho cậu sinh viên hình như là em trai của Lăng Sóc cười đến như vậy, cậu ta gãi gãi ót, hình như danh xưng [Lăng đại ca] thật sự không phù hợp với người quí khí hơn người như Lăng Sóc. Bởi vì sáu người bọn họ bám theo Lăng Sóc tới đây cũng đã phải dồn rất nhiều can đảm, cho dù là bị những người khác xem sáu người bọn họ đang làm trò đũa mốc chòi mâm son, cậu ta cũng muốn kết bạn với Lăng Sóc.
Tất Thanh hất cánh tay Ngô Sư đang quấn trên cổ mình, nói: “Nóng muốn chết.” Sau đó nhìn Lăng Sóc một chút rồi lại nhìn Cốc Vũ, muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào để hóa giải bầu không khí xấu hổ cho tên ngốc Ngô Sư gây ra.
“Thái tử Lăng?” Chung Hoa, Mao Gia Nhân, Ích Quân Phi, Đông Vãn Thanh đều đồng thanh khẽ gọi thành tiếng, cũng cảm thấy gọi thế này dễ nghe gấp trăm lần so với [Lăng đại ca] của Ngô Sư, cũng nói rõ thân phận không hề đơn giản cùng cao quí của Lăng Sóc.
Cốc Vũ chậm rãi ngừng cười, ngẩng đầu trả lời sáu người kia: “Uh, ba năm ở trung học, Lăng Sóc đều được gọi là thái tử Lăng, chưa hề có ai gọi anh ấy là Lăng đại ca đâu, cảm giác thấy là lạ, cho nên mới cười. Các bạn đừng tức giận nha.”
—
Cốc Vũ còn chưa có phát hiện, lá gan của cậu bây giờ đã từ từ to ra rồi, giống như bây giờ, có can đảm cười thành tiếng, có can đảm chủ động nói chuyện, cảm giác tự ti trong lòng cũng không còn hở cái là chạy ra rồi để ý đến những ánh mắt của người xung quanh. Nếu là một năm trước, cậu làm gì có chuyện dám nghênh ngang ngồi ở đây? Rất có thể đã sớm trốn ở sau lưng người khác rồi tìm mọi cách thu nhỏ sự tồn tại của bản thân rồi.
Cốc Vũ có tiến bộ nhanh như vậy, phần nhiều là nhờ Vạn Hoa.
Nhà họ Lăng sợ Cốc Vũ vốn đã nhát gan cùng yếu ớt bởi vì có thai mà bị ảnh hưởng đến tâm lí, rồi lại có ảnh hưởng không tốt đến cơ thể, rồi khiến cho em bé trong bụng cũng không tốt theo, cho nên đều nghĩ cách làm co tâm tình Cốc Vũ dù chỉ có một mình cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà ở trong nhà họ Lăng thì có thể làm rất tốt, nhưng Cốc Vũ không có khả năng không ra khỏi cửa, vừa ra khỏi cửa, thì sẽ bị những ánh mắt khác nhau soi tới, mặc kệ Cốc Vũ có mang thai hay không thì Cốc Vũ vốn dễ bị cảm giác tự ti đè nặng mà gặp khó khăn. Cả nhà cũng không muốn Cốc Vũ bảo bối khó khăn lắm mới mở lòng được lại trở về thành đứa bé bị tự ti đè nặng.
Cho nên, Vạn Hoa nghĩ đến một biện pháp chẳng thấy ghi chép hướng dẫn ở đâu nhưng lại thật sự rất hiệu quả với Cốc Vũ.
Để cho Cốc Vũ đem ánh mắt của những người không quen trở thành ánh mắt của gà con vịt con nghé con trâu con ngựa con là tốt rồi, trong đó ánh mắt không tốt thì xem như là ánh mắt oán hận của mấy con vật trước khi bị giết mổ là được; những ánh mắt bình thường hoặc là ánh mắt tốt đẹp thì có thể xem như là ánh mắt của những động vật bị ăn thịt là được.
Cái lời lừa mình dối người này khi Vạn Hoa nói ra rơi vào trong tai người nhà họ Lăng thì ai nấy đều lắc đầu không nói nên lời, nhưng hết lần này đến lần khác Cốc Vũ đều tin, lại còn nghiêm chỉnh chấp hành, đến tận bây giờ, hiểu quả vô cùng tốt. Mỗi lần cảm nhận được ánh mắt khiến cho người cậu không thoải mái, cậu sẽ tự thôi miên là mình đang bị mấy con thú nhỏ nhìn chằm chằm mà thôi.
Cốc Vũ có rất nhiều chuyện chậm hiểu nhưng lại cực kì nhạy cảm với ánh mắt của người khác thật ra chỉ là một đứa trẻ ngây thơ có chút mâu thuẫn thôi.
—
“Không có gì, tại tôi muốn tìm một cách xưng hô có vẻ thân cận chút, định nịnh bợ Lăng Sóc một chút đó mà… Keke.” Ngô Sư thẳng thắn nói, nhưng thật ra khiến cho Lăng Sóc có cái nhìn khác biệt một chút so với lúc đầu.
Ngô Sư nói tiếp: “Uhm, Lăng Sóc, bọn tôi không phải định làm phiền hay là nịnh bợ anh, chỉ là… Ực, chính là, uhm, cảm thấy anh rất là kiêu ngạo, nhưng được hơn những kẻ có tiền khác, cho nên, uhm, xem như là ý nịnh bợ chút đi. Tôi cũng không biết phải nói thế nào nữa. Đúng rồi, anh là người nước ngoài à, tiếng Trung của anh tốt như vậy làm cho tôi rất khâm phục, uhm, chúng tôi có thể làm bạn với anh không?”
Năm người còn lại nghe Ngô Sư nói liên tục, trước khi cậu ta nói xong thì cũng đều phải nhăn mặt, đầu đầy hắc tuyến! Sau khi nghe Ngô Sư nói hết cả câu thì thiếu chút nữa bất tỉnh! Bọn họ tại sao lại cùng cái tên Ngô Sư liều lĩnh ngu ngốc này làm ở chung phòng vậy!? Tất Thanh vò đầu, từ nhỏ đến lớn không biết đã bao nhiêu lần bị cái người tên Ngô Sư này quậy tung lên.
Ngô Sư làm việc cảm tính, hoàn toàn dựa vào bầu nhiệt huyết! Bộ dáng lúc nào cũng tùy tiện! Rõ ràng là cậu ta ngay từ ngày đầu báo danh đã “nhìn trúng” Lăng Sóc, lại la hét cố mà kết bạn với loại người có tiền lại là ngoại quốc như Lăng Sóc, sau này về quê cũng có cái để khoe khoang.
Đúng vậy, chỉ vì một lí do phải khiến cho kẻ khác ganh tị, làm hại năm người bọn họ phải đi cùng! Còn chưa không được phản đối, bởi vì bọn họ là bạn cùng phòng.
Tất nhiên, bọn họ cũng không có quá mức phản đối sự phóng đại muốn nói với Lăng Sóc chuyện kết bạn, trong lòng cũng có những tính toán nho nhỏ riêng.
Nếu như Ngô Sư không thành công, cũng chẳng bị ảnh hưởng gì, cùng lắm thì bị những người khác nhạo báng vài ngày mà thôi.
Nhưng nếu như hành động lỗ mãn của Ngô Sư mà thành công thì sao?
Như vậy, chẳng khác nào công việc sau bốn năm học của bọn họ được một người cực mạnh đảm bảo! Lời nói này tuy có khó nghe, nhưng nếu thật sự bọn họ có thể đứng cùng một chỗ với Lăng Sóc, như vậy bọn họ cũng sẽ phải cố hết sức để học hành, bởi vì thành tích của Lăng Sóc chính là thủ khoa của toàn thành phố này, nếu như bọn họ không cố gắng, Lăng Sóc là người kiêu ngạo như vậy kiểu gì cũng sẽ coi thường bọn họ, cho dù là lúc đầu có kết bạn thì cũng sẽ vì vậy mà tách ra.
Bất quá, bọn họ bởi vì những lời hôm nay của Ngô Sư đã thành công rồi, không cần đến bốn năm sau, chỉ sau hai năm, sáu người bọn họ cũng đã trở thành những người đầu tiên khi Lăng Sóc thành lập công ti, đến khi tốt nghiệp, bọn họ cũng đã trở thành những giám đốc bộ phận, mà những bạn học khi đó tốt nghiệp xong thì đang căng đầu căng não bôn ba tìm việc.
Đây là may mắn của sáu người bọn họ, cũng là may mắn của Lăng Sóc, bởi vì mọi người có chung một suy nghĩ.
—
Đôi mắt xanh thẫm thanh thúy của Lăng Sóc dạo một vòng qua năm người đang đứng bên cạnh Ngô Sư, nhìn lại Ngô Sư, cất giọng lạnh lùng: “Ngô Sư, đây là ý của một mình cậu hay là ý của cả sáu người các cậu? Muốn làm bạn với tôi? Là vì gia thế của các người hay là vì ưu thế bản thân? Hay nói là, đây chỉ là một sự đánh cuộc của các người?”
Lời nói của Lăng Sóc cũng sắc bén y như ánh mắt của anh, làm cho khuôn mặt bị phơi nắng đỏ ửng của sáu nam sinh viên lại đỏ lên một lần nữa, trong ánh mắt cũng lộ ra thần thái bất đồng.
Ích Quân Phi nói: “Lăng Sóc, cho dù anh xem thường chúng tôi, cũng đừng dùng những lời nói khó nghe như vậy chứ? Không cần thì thôi, cần gì phải xem chúng tôi có thật tình hay không?”
“Các cậu đã không sợ bị những sinh viên khác nói là đến đây nịnh bợ tôi rồi thì còn sợ tôi nói chuyện khó nghe sao? Hơn nữa, tôi chỉ nói sự thật! Các cậu không có thực lực, vì sao tôi lại phải làm bạn với các cậu? Bạn bè, nói cho cùng cũng chỉ là người ở một thời điểm nào đó sẽ giúp nhau, thật ra chẳng phải là lợi dụng nhau, chỉ là dùng lớp y phục có tên bạn bè để ngụy trang mà thôi!”
Ích Quân Phi còn định muốn nói gì đó, trong sáu người thì Đông Vãn Thanh tỉnh táo lại trước tiên liền chụp được mấu chốt ở trong lời nói của Lăng Sóc, đưa tay cản Ích Quân Phi lại, nói: “Lăng Sóc, ý của anh là, chỉ cần chúng tôi có thực lực, thì có thể làm bạn sao?”
Đôi mắt âm trầm của Lăng Sóc chợt lóe lên, nói: “Giải thích như thế nào là chuyện của các cậu, tôi đối với chuyện kết bạn không có hứng thú!”
Đông Vãn Thanh vẫn nghe được khí thế đã dịu xuống của Lăng Sóc trong lời anh nói, sau đó, Đông Vãn Thanh cười, nhưng lại đưa tay phải đến trước mặt Cốc Vũ, nói: “Tôi là Đông Vãn Thanh, rất vui được biết cậu.”
Cốc Vũ nhìn bàn tay của Đông Vãn Thanh đưa đến trước mình mà ngẩn người, bởi vì thần trí cậu vẫn còn đang ngây người trong những lời Ngô Sư vừa nói, cậu không ngờ, thì ra, bạn bè cũng có thể chủ động kết giao như vậy, không cần bởi vì mình là người có thân phận thấp hơn mà tự ti không dám đi tìm bạn mới.
Nếu như trước kia cậu có can đảm cùng thẳng thắn như của Ngô Sư, có phải cũng sẽ có rất nhiều người không nhìn đến khuôn mặt hay chân của cậu mà kết bạn cùng với cậu?
Nhưng Cốc Vũ biết rõ tính cách của mình, mãi mãi không thể có khả năng chủ động đi đến trước mặt một người xa lạ mạnh mẽ hơn mình đề nghị được kết bạn cùng người đó.
Cậu cảm thấy lúc này rất tốt, cậu đang thay đổi, bởi vì cậu có Lăng Sóc, đúng vậy, chính là Lăng Sóc đã làm cho cuộc sống của cậu thay đổi. Nếu như nói Diệp Đồng cho cậu tình bạn, giúp cậu đi bước đầu tiên ra khỏi vỏ bọc yếu đuối tự ti, thì Lăng Sóc tuyệt đối là người đầu tiên thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu.
Tâm tình trở nên sáng sủa làm khóe miệng Cốc Vũ hơi cong lên, nâng tay phải đưa về phía tay Đông Vãn Thanh.
Mới được nửa đường thì bị Lăng Sóc nắm lại, nói: “Bọn họ chưa có rửa tay, dơ.”
Điều này làm cho Đông Vãn Thanh cùng năm người còn lại hơi chút mắc cỡ, lại bị coi thường rồi. Nhưng Đông Vãn Thanh vốn tâm tư sâu sắc biết Lăng Sóc không có ý như vậy, nhưng vẫn để lộ ra một thông tin, chính là Lăng Sóc không muốn để cho Cốc Vũ tiếp xúc nhiều với người ngoài.
Quan hệ của hai người kia thật sự là đáng phải suy nghĩ kĩ nha! Đông Vãn Thanh rụt tay lại như không có gì, chá» và o những ngÆ°á»i khác giá»i thiá»u cho Cá»c VÅ©.
Cá»c VÅ© bá» LÄng Sóc kéo ngá»i lại xuá»ng ghế, nói: “Chà o các bạn, các bạn gá»i tôi là Cá»c VÅ© là Äược rá»i.”
—
Cứ nhÆ° váºy, sáu ngÆ°á»i Ngô SÆ° giá»ng nhÆ° là bình dân thá»i cá» Äại tá»± mình tiến cá» trÆ°á»c mặt tầng lá»p quà tá»c, chiếm Äược sá»± thừa nháºn của LÄng Sóc, Äem sáu ngÆ°á»i bá»n há» trá» thà nh nhân viên tÆ°Æ¡ng lai của công ti.