Cưỡng Đoạt

Chương 53: Bản tin tân sinh viên…




Hôm nay là ngày 25 tháng 8. Là ngày ghi danh của sinh viên mới trường đại học A.

Ở học kì này, Hà Thế Nho đã là sinh viên năm hai của trường đại học A rồi, từ ngày đầu tiên đến đại học A, gã đã là kẻ đứng đầu danh sách của trong trường, bởi vì ngoại hình tuấn mĩ pha lẫn gian tà cùng với thành tích học rất cao, khiến cho đội ngũ fan hâm mộ sinh sôi nảy nở khắp toàn trường.

Hà Thế Nho ngay khi là sinh viên năm nhất đã bị Hội Sinh Viên nhắm trúng, trở thành thành viên của Hội Sinh Viên.

Bất quá, dần dần, thành viên của hội sinh viên cũng phát hiện cách làm việc của Hà Thế Nho chẳng hề giống như tên của gã, một cái tên làm cho người ta có cảm giác ôn hòa nho nhã, ngược lại mỗi khi làm việc thì rất mạnh mẽ dứt khoát, thưởng phạt phân minh, nhưng điều kiện đầu tiên thì việc này phải sát thời hạn cuối cùng, nếu không kẻ này sẽ dây dưa, kéo dài cho đến khi có ai đó giúp gã làm xong thì thôi.

Việc này khiến cho trái tim của sinh viên trong hội sinh viên rất “tổn thương”, vốn hội trưởng hội sinh viên muốn tìm một người có khả năng giúp mình gánh vác bớt nửa công việc, vậy nhưng lại tìm trúng cái tên Hà Thế Nho còn muốn lười hơn so với mình, đến tột cùng, còn muốn mình là hội trưởng quay ra giúp ngược lại gã.

Chuông nhắc nhở cài sẵn trong điện thoại vang lên bên tai, Hà Thế Nho mò lấy nó, rất muốn đem cái điện thoại làm như đồng hồ báo thức ném thẳng xuống đất, nhưng ở giây cuối cùng cũng kịp tỉnh táo lại, đây là điện thoại di động bảo bối của gã.

Cho nên, đem điện thoại bảo bối trở thành đồng hồ báo thức cũng có vài chổ tốt, ít nhất luôn trong khoảnh khắc mấu chốt lay tỉnh bản thân, nếu không, điện thoại bảo bối hư rồi, thì gã đây phải làm việc nhiều hơn vào buổi tối đến mấy ngày để kiếm tiền mua cái mới.

Hà Thế Nho miễn cưỡng mò dậy khỏi phòng kí túc xá dành riêng cho thành viên của hội sinh viên, uhm, lúc đầu gã vui vẻ gia nhập hội sinh viên chính là vì nhắm trúng thành viên của hội sinh viên thì có thể được một người một phòng trong kí túc xá.

Hà Thế Nho cáu kỉnh vuốt lại mớ tóc rối bù trên đầu, ngoác miệng ngáp một cái thật to, bộ dáng tất nhiên là còn chưa có tỉnh ngủ.

Tắt chức năng hẹn giờ trên điện thoại, đi vào trong WC.

Rất nhanh sau đó, đi vào là một gã lôi thôi, đi ra lại là một quí công tử hào hoa phong nhã, khóe miệng còn nhếch lên thành tụ cười gian tà nhàn nhạt khiến cho nữ sinh viên tim đập chân run mặt mũi đỏ bừng.

Lục trong mớ sách vở ra một bịch đựng bánh mì khô chả biết đã mua từ ngày nào, Hà Thế Nho nhìn mớ mốc xanh mốc đỏ bao quanh miếng bánh mì, bĩu môi, cầm nó ra ngoài, ném vào trong thùng rác để ở chỗ cầu thang.

Bởi vì hôm nay là ngày sinh viên mới ghi danh nhập học, là một thành viên của hội sinh viên lại còn là sinh viên năm hai, Hà Thế Nho phải đến cổng trường hướng dẫn giúp các đàn em.

Nhưng thật ra khỏi cửa rồi, Hà Thế Nho liền đi chậm rì, chẳng khác chi một con rùa bò đến bàn tiếp tân sinh viên đặt ở cổng trường, ở đó đã có sinh viên mới đến ghi danh.

Ngồi ở bàn đón tân sinh viên là Hoàng Tiểu Quỳnh (một trong những ủy viên hội sinh viên) vừa nhìn thấy Hà Thế Nho đến, mặt liền thay đổi, trợn trừng mắt nhìn Hà Thế Nho đến muộn, nói như cười như không: “Hà hội phó thật sự rất nhàn nhã nhỉ, bảy giờ rưỡi tập trung ở đây, bây giờ cũng đã là chín giờ rưỡi rồi, có thể cho mọi người biết là tối hôm qua có phải Hà hội phó mơ thấy giấc mộng đẹp nào không?”

Bởi vì mỗi lần đến muộn, Hà Thế Nho đều nói là vì tối nằm thấy giấc mơ đẹp, không nỡ tỉnh lại, cho nên tới muộn. Mấy lời lừa thần gạt quỉ này luôn làm cho thành viên của hội sinh viên dở khóc dở cười, ngoại trừ dùng lời trêu chọc đến cái tên Hà Thế Nho căn bản chẳng thèm để ý đến chuyện bị trêu chọc thì cũng chẳng có cách nào quản được gã.

“Tất nhiên rồi.” Hà Thế Nho bày ra nụ cười tà tà, đi đến bên cạnh Hoàng Tiểu Quỳnh, nói nhỏ vào tai cô: “Nhưng mà giấc mơ này khó mà nói được cho Tiểu Quỳnh xinh đẹp như hoa của hội sinh viên nghe được. Nếu không, tôi sẽ bị ai đó “giết” đó.” Vừa nói, đôi mắt hẹp dài liếc mắt về Chu Hải Đào ở sau một cái bàn đón tân sinh viên khác.

Hoàng Tiểu Quỳnh khi bị Hà Thế Nho lại gần thì liền đỏ mặt, nghiêng người giận dữ trừng mắt liếc Hà Thế Nho một cái, rồi lại liếc nhìn Chu Hải Đào đang ở xa xa bên kia, giả bộ ho một tiếng, nghiêng người, thoát khỏi Hà Thế Nho cũng đang có ý định tránh ra, hung dữ nói: “Hà hội phó, nếu tối hôm qua có một giấc mơ đẹp, vậy thì hôm nay chắc chắn rất có tinh thần, một bạn học có nhiệm vụ đón sinh viên ở trạm xe lửa nhưng lại bị đau bao tử đột ngột, vì vậy lát nữa Hà hội phó thay bạn học kia, đợi năm phút nữa thì lên xe ra đón mọi người đi.”

Nụ cười xấu xa trên mặt Hà Thế Nho không thay đổi, nói: “Cũng được. Chỉ là tôi còn chưa ăn sáng, bạn Tiểu Quỳnh có thể để tôi đi mua đồ ăn sáng bỏ bụng không, nếu không lại giống người bị đau bao tử kia, không phải khi đó lại khiến cho bạn Tiểu Quỳnh phải tìm người thế sao?”

Hoàng Tiểu Quỳnh nghiến răng kèn kẹt trừng mắt liếc Hà Thế Nho, quay người lại lục trong balo đặt trên ghế lấy ra một gói bánh qui đưa cho Hà Thế Nho, tức giận đuổi người: “Hà hội phó, hôm nay anh đừng mong làm biếng được! Mau đi đi, xe sắp chạy rồi!”

Hà Thế Nho nhận lấy bịch bánh qui, nụ cười xấu xa ở khóe miệng vẫn y chang như cũ, quay người vẫy vẫy tay, “Bạn Tiểu Quỳnh, cảm ơn nha.” Sau đó đi qua bên chỗ Chu Hải Đào tiện tay cầm luôn chai nước, sau đó mới đi đến chỗ xe đón tân sinh viên, trên đường gặp được rất nhiều gia đình mang theo bao lớn túi nhỏ đưa con đến nhập học, lắc đầu, nhớ tới mình hồi trước đi ghi danh có một mình thoải mái biết bao, nhưng lại thật không ngờ, vẫn tránh không được lần này phải đi làm culi, thật sự là số khổ mà!

Vài ngày nữa là tháng 9, tuy nói là mùa thu rồi, nhưng mà nhiệt độ thì vẫn y như là của mùa hè.

Bụng Cốc Vũ cũng đã hơn bốn tháng rồi, đừng nói là to lên, gần như là chẳng nhìn thấy có bụng, cùng lắm thì eo có tròn hơn một chút, làm cho Lăng Sóc ôm rồi thì không muốn thả tay ra.

Cũng bởi vì như vậy, ý định cũng Lăng Sóc cùng Lăng Tập Trạo đã hoàn toàn thất bại rồi, còn tưởng đến khai giảng thì bụng của Cốc Vũ sẽ to ra, chắc chắn sẽ chẳng dám ra khỏi cửa, vậy mà Cốc Vũ chẳng những bụng không to, mà tình trạng nôn nghén qua ba tháng cũng tự nhiên biến mất sạch sẽ, ăn được uống được, người cũng cao lên được tới 5cm, vượt qua được một mét sáu, bây giờ được 1,64m rồi, làm cho Cốc Vũ vô cùng hớn hở.

Cốc Vũ hưng phấn cả buổi tối nên chẳng ngủ được bao nhiêu, trời vừa sáng thì liền tỉnh dậy, nếu không phải bàn tay quấn trên lưng cậu rất bá đạo, thì rất có thể trời vừa sáng thì cậu đã rời khỏi giường rồi chứ chẳng phải trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt còn đang ngủ của Lăng Sóc, sau đó bị Lăng Sóc túm lại, thiếu chút nữa bị ăn sạch.

Không muốn bị ăn thì phải ngủ, lần này ngủ liền ngủ một mạch tới chín giờ sáng.

Sau khi rời giường, Cốc Vũ vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau đó lại chuẩn bị khăn mặt cùng bàn chải đánh răng cho Lăng Sóc, mới quay lại giường đánh thức Lăng Sóc, bị Lăng Sóc chèo kéo hung hăng hôn một cái; trong lúc chờ Lăng Sóc làm vệ sinh cá nhân thì cậu đã mặc đồ xong, quần áo chuẩn bị cho Lăng Sóc cũng lấy ra đặt sẵn trên giường.

May mà quần áo của Lăng Sóc mặc cũng không cầu kì, mỗi lần Cốc Vũ chuẩn bị cũng không gặp rắc rối cho lắm, hơn nữa bản thân Lăng Sóc đã rất ưu tú, cho dù mặc y phục thế nào, đều đẹp trai ngời ngời khiến cho người ta lóa mắt, huống chi quần áo này cũng chẳng phải là đồ chợ được may sẵn.

Còn y phục giày dép của Cốc Vũ, đều là người nhà họ Lăng thuê thiết kế riêng, chỉ có Cốc Vũ ngốc nghếch nên mới không biết, nhưng mà những đôi giày này mang rất tốt, bởi vì mang vào sẽ không bị bước đi khập khiễng nhiều, nếu như không để ý kĩ, sẽ không biết chân trái cậu bị tật.

Hay nói là, từ khi làm mợ chủ nhỏ cùng vợ sắp cưới của Lăng Sóc, Cốc Vũ không còn phải lo lắng về cái ăn cái mặc, bởi vì tất cả không còn nằm trong tay cậu nữa. Nhà họ Lăng nếu như phải cần Cốc Vũ lo lắng chuyện này, thì khi đó nhà họ Lăng cũng cùng đường mạt lộ rồi.

Mặc dù Lăng Sóc đem giấy tờ nhà ở bên khu Thính Phong chuyển cho Cốc Vũ, nhưng mà Cốc Vũ lại hoàn toàn không biết, không hề xem qua tập hồ sơ giấy tờ Lăng Sóc đưa cho mình mà liền cẩn thật cất vào trong ngăn tủ có khóa ở trong phòng của hai người, chìa khóa thì giấu ở trong ống đựng bút trên bàn.

Oh, nói xa quá rồi.

Cốc Vũ và Lăng Sóc cùng nhau ra khỏi phòng đi đến nhà ăn, tưởng rằng đã trễ như vậy rồi, mọi người trong nhà đã ăn sáng đi làm hết rồi, nhưng Lăng Tu Dương cùng Vạn Hoa vẫn còn đang ở nhà, nhưng mà đã ăn sáng xong, đang thưởng thức tách cà phê thơm lừng ngồi đợi cả hai.

Cốc Vũ nhẹ giọng chào Lăng Tu Dương cùng Vạn Hoa, ngồi xuống cái ghế Lăng Sóc vừa kéo ra chờ bữa sáng.

Bác Lâu khi Lăng Sóc cùng Cốc Vũ vừa ngồi xuống liền đi vào, phía sau có người giúp việc đẩy theo hai chiếc xe đẩy nhỏ, để họ đem bữa sáng dành riêng cho người có thai bưng lên trước mặt Cốc Vũ cùng bữa sáng của Lăng Sóc, nói: “Cậu chủ, mợ chủ, mời dùng bữa sáng. Mợ chủ, ăn nhiều một chút, như vậy thì cậu chủ nhỏ cùng mợ chủ mới có thể khỏe mạnh được.”

“…Dạ, ực, cảm ơn bác Lâu.”

Hà Thế Nho theo xe đón tân sinh viên trở lại trường, không phải gã muốn, mà là bị bạn học cùng giảng viên đi chung hối về gấp, bởi vì gã tranh thủ lười biếng tới mức tối đa trong khả năng của mình khi ngồi trong khu chờ, làm gì có chuyện cầm bảng hỗ trợ tân sinh viên đứng ở chỗ cổng ra trạm xe lửa chứ, cùng lắm chỉ mở miệng nói người tiếp theo khi có người ghé qua, ngay cả giảng viên so ra còn bận rộn hơn cả gã.

Nhưng mà kì cục ở chỗ, sinh viên trong trường đều biết Hà Thế Nho là một kẻ lười biếng, nhưng mà cũng không có mạnh tay, vẫn dung túng cho gã, cứ như thế, Hà Thế Nho càng lúc càng lười hơn. Thật sự thằng ranh Hà Thế Nho này ngoại trừ học giỏi, thì miệng gã thật sự rất dẻo, được ví như là kẹo kéo, mặc kệ nam nữ già trẻ lớn bé đều không thể thoát được.

Tất nhiên, một điểm quan trọng nhất đó là Hà Thế Nho lười thì lười, nhưng mà đối với chuyện công hoặc tư chỉ cần năn nỉ gã, nếu giúp được gã đều giúp ngay, không giúp được thì cũng sẽ nghĩ cách. Cho nên, Hà Thế Nho mới có thể quang minh chính đại làm biếng mà không bị phê bình, trong mắt bạn học, gã là người có nghĩa khí; trong mắt giảng viên, gã là kẻ biết nghe lời.

Thật ra, chỉ cần nhìn nụ cười xấu xa vạn năm không đổi trên khóe miệng của Hà Thế Nho, thì biết chắc Hà Thế Nho vốn là một kẻ giỏi đóng kịch, nhưng mà mọi người điều tình nguyện cho qua, bởi ít nhất gã giả bộ rất giống, cho nên khiến cho mọi người bị mê hoặc.

Hà Thế Nho đưa một xe chở tân sinh viên đến chỗ Hoàng Tiểu Quỳnh đang tiếp đón, còn mình thì đi ra bóng râm trên sân trường ngồi quạt gió, lại còn gào lên “Thiệt là mệt quá đi”, làm cho nhóm người Hoàng Tiểu Quỳnh đang bận đến vắt chân lên cổ rất muốn nhào lại cho Hà Thế Nho ăn đòn, bọn họ vừa nóng vừa mệt, vậy mà cái tên ngồi không như gã lại còn dám nói vậy.

Hà Thế Nho đã sớm luyện thành một thân mình đồng da sắt, đối với ánh mắt bén hơn dao đã hoàn toàn miễn dịch! Vẫn yên tâm chễm chệ ngồi một bên ngắm cảnh.

Chưa được vài phút, gã đem ánh mắt “Săn mồi” đen tối chuyển qua nhóm tân sinh viên, nhìn chằm chằm vào nhóm người có khí thế hoàn toàn khác biệt với những nhóm khác, nhất là hai người được bao bọc ở giữa, khiến cho gã quên cả ngắm cảnh, đứng dậy đi về hai người đó nhiệt tình hoan nghênh, cũng khiến cho cả nhóm tình nguyện viên hôm nay dùng ánh mắt như gặp quỉ trợn trừng sau lưng gã.

Trường đại học A ở phía nam của thành phố A, từ nhà chính của nhà họ Lăng đi thì phải chạy xe xuyên qua 2/3 thành phố, đường đi cũng khá nhanh, mất khoảng hơn hai tiếng thì đến cổng trường đại học A.

Cốc Vũ cùng Lăng Sóc ăn xong bữa sáng thì đi, Lăng Tu Dương cùng Vạn Hoa cũng bám sát theo, hai người kia từ cả tháng trước nghe nói Cốc Vũ muốn vào đại học, xem ra hôm nay đúng là sự thật rồi.

Nhưng nhìn thấy dưới bậc tam cấp nhà đậu một dãy chục chiếc xe đen sì, ngay cả Lăng Sóc cũng phải nổi hắc tuyến đầy đầu.

Cuối cùng, chục chiếc xe đổi thành hai chiếc xe jeep quân dụng, hai mươi vệ sĩ (thực chất là binh lính) giảm lại còn tám người. Tất nhiên, đối với việc giảm xe giảm người này Cốc Vũ hoàn toàn không có quyền lên tiếng dù chỉ nửa lời, bởi vì đây chính là do Lăng Tập Trạo cùng những thành viên khác trong nhà khi biết Cốc Vũ có thai thì vội vàng chuẩn bị cho cậu. Nếu không phải đều có công việc cần làm, thì Vạn Hoa sẽ giống Lăng Tu Dương trốn việc đưa Lăng Sóc cùng Cốc Vũ đến trường ghi danh.

Hai chiếc xe Jeep quân dụng dừng lại bên cạnh những chiếc xe lớn nhỏ đậu loạn xạ ngoài cổng trường cũng chưa khiến người ta chú ý lắm, nhưng khi người trên xe jeep bước xuống mới làm cho tân sinh viên cùng những người xung quanh hốt hoảng một hồi, trong lòng đều phải than thầm: ai ui, đây là thái tử gia nào, lại còn có một nhóm tám vệ sĩ mặc đồng phục đen đi theo bảo vệ.

Cốc Vũ bị tám người lính ăn mặc như men in black bảo vệ ở giữ hơi cúi đầu, bị ánh mắt hưng phấn cùng kích động của mọi người xung quanh soi tới khiến cho xấu hổ, nhưng cậu có thai mà lại muốn vào đại học nên phải chấp nhận rất nhiều qui ước bất bình đẳng, một trong những nguyên tắc cơ bản nhất đó là bên người ít nhất phải có bốn binh lính. Bởi vậy, Cốc Vũ tự nói bản thân phải cố gắng bỏ qua ánh mắt hiếu kì của người khác, giống như bé thỏ dùng cả hai tay túm chặt tay áo của Lăng Sóc, nhưng mà không có cho Lăng Sóc nắm tay.

“Tiểu Vũ, con nếu không quen bị người ngoài nhìn, Tiểu Sóc sẽ rất vui nếu được đem con giấu ở trong nhà nha.” Bởi vì đang ở bên ngoài, Lăng Tu Dương mang kính đen, khuôn mặt lạnh ngắt, nhưng giọng điệu thì rất thoải mái.

“Đừng mà. Con… Con sẽ chịu được ánh mắt của người khác.” Cốc Vũ nói có vẻ lo lắng, trong lòng lầm bầm những người đó chỉ là gà con, vịt con, nghé con, ngựa con… Sau đó, thật sự không còn sợ như trước nữa.

“Chú Tư, chú đừng có dọa Tiểu Vũ nữa, cậu ấy bây giờ tốt hơn rất nhiều so với trước kia con biết rồi, chú không thấy cậu ấy nói chuyện với mọi người cũng không còn gục đầu xuống sau? Bây giờ cũng không trách được Tiểu Vũ, chúng ta đúng là quá gây chú ý rồi.” Vạn Hoa nói, đưa tay vuốt vuốt tóc Cốc Vũ, cười nói: “Tiểu Vũ, em làm tốt lắm.”

Cốc Vũ rất vui.

“Cái này gọi là uy hiếp!” Lăng Tu Dương dõng dạc nói, thật ra cũng có một nửa sự thật.

Vạn Hoa hắc tuyến không nói gì, Lăng Sóc cũng không định nói cái gì.

Lúc này, Hà Thế Nho đem nụ cười xấu xa đổi thành nụ cười mỉm đi đến, không để ý đến khí thế của đoàn người Lăng Sóc, lễ độ nói: “Chào mừng đến đại học A, tôi rất vui được hỗ trợ cho các bạn, xin hỏi ai là người đến ghi danh vậy?” Vừa nói, đôi mắt như cười như không liếc qua đánh giá Lăng Sóc cùng Cốc Vũ.

Cốc Vũ không có nhận ra Hà Thế Nho, nhưng Lăng Sóc lại nhận ra một chút cái tên nhiệt tình quá mức cùng hơi thở gian tà này, chẳng phải đây là gã đi cùng với bà Yến mấy tháng trước sao? Tuy nói bây giờ gã đã thay đổi kiểu cùng màu tóc, lại còn đeo cặp mắt kính ra bộ nho nhã, nhưng mà vừa nhìn liền biết là một kẻ vô lại, thật là không thể ngờ được gã lại là sinh viên của đại học A.

Lăng Sóc lạnh giọng nói: “Cả hai người chúng tôi. Vậy thì làm phiền anh.”

Hà Thế Nho nghe Lăng Sóc nói như vậy, đôi mắt đảo qua người Cốc Vũ ngừng lại một lúc, Lăng Sóc liền đen mặt lạnh lẽo bước lên một bước, đem Cốc Vũ che ra sau lưng.

Hà Thế Nho làm sao không biết dụng ý của Lăng Sóc, nhưng vẫn có chút giật mình trước sự chiếm giữ mà Lăng Sóc dành cho Cốc Vũ, mặc dù từ mấy tháng trước đã được thấy qua.

“Tôi là Hà Thế Nho, còn hai bạn?” Hà Thế Nho vừa dẫn mọi người đi về phía Hoàng Tiểu Quỳnh, vừa tự giới thiệu.

“Tôi là Lăng Sóc, em ấy là Cốc Vũ.”

Lăng Tu Dương cùng Vạn Hoa hoàn toàn bị vất qua một bên, giống như những tân sinh viên khác tò mò nhìn đủ dạng người ở xung quanh, hai người thỉnh thoảng chụm đầu nói nhỏ một chút, nhưng vẫn giống như tám vệ sĩ kia, đều chặt chẽ che chở cho Cốc Vũ cùng Lăng Sóc tách ra khỏi những người khác.

“A, Lăng Sóc, thủ khoa của thành phố. Thật sự là quá hay, gia nhập hội sinh viên của chúng tôi không.” Hà Thế Nho hưng phấn nói. Nổi lên chủ ý giống như hội trưởng lúc trước, nếu như kéo được Lăng Sóc vào hội sinh viên, không chỉ có rất nhiều người khác cũng muốn vào hội, gã còn có thể tiếp cận gần hơn một chút.

“Không hứng thú.”

“Đừng từ chối nhanh vậy chứ, gia nhập hội sinh viên có rất nhiều quyền lợi nha, ví dụ như phòng riêng trong kí túc xá, đi học không đủ cũng không bị giảng viên trừ điểm…” Hà Thế Nho giống như một nhân viên bán hàng đang ra sức gia tăng doanh số bán hàng quảng cáo cho hội sinh viên, nếu như ai mà không biết nhìn thấy, còn tưởng hội sinh viên là nơi cái ổ bệnh nào, sao lại tự nhiên có người kì cục như vậy.

“Anh rất nhiều chuyện.”

Cuối cùng thì Hà Thế Nho cũng cảm nhận được áp lực từ người Lăng Sóc bắn ra, đem những lời huyên thuyên thu lại toàn bộ, nhận mệnh giúp hai người chạy tới chạy lui làm thủ tục nhập học. May mà Lăng Sóc vẫn cùng gã đi qua đi lại, không phải như người tên Cốc Vũ kia, được người khác bảo vệ ngồi xuống bàn tiếp đón này giống như là cách li với những nơi ồn ào náo nhiệt chật chội khác. Làm cho gã hoài nghi Cốc Vũ mới là thái tử chân chính ở nhà họ Lăng so với Lăng Sóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.