Cưỡng Đoạt

Chương 20: Theo dõi…




Ryan, Dickens, Jude ba người cảm giác thấy mình rất mờ mịt, đối với người ngồi máy bay mười mấy tiếng như bọn họ mà nói thì bây giờ đáng lẽ nên tắm táp một cái cho thoải mái, ăn một bữa trưa ngon lành rồi ngủ một giấc tới tối mới đúng.

Nhưng mà quỉ dị ở chỗ là, ba người bọn họ tinh thần cực kì tích cực, cứ chụm đầu lại rì rà rì rầm một chút, rồi lại nhìn nhìn về Lăng Sóc mang theo bộ mặt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm về phía cổng bệnh viện; rồi lại nhìn nhìn người đi qua đi lại trước cổng bệnh viện.

Rốt cuộc, Lăng Sóc cũng quay đầu trở lại, thiếu niên bị “theo dõi” đang cầm theo một cái túi bảo vệ môi trường màu xanh đi ra, thiếu niên cúi thấp đầu, cẩn thận tránh né người xung quanh, đi xuống cầu thang, đến chỗ để chiếc xe đạp cũ kĩ dắt đi.

Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của thiếu niên, nhưng mà dựa vào bầu không khí tỏa ra xung quanh người thiếu niên, thì xem ra tâm tình của thiếu niên có chút sa sút, có một loại ưu thương nhàn nhạt quanh quẩn bên người cậu, nhìn qua càng khiến cho cậu trở nên nhút nhát đáng thương.

Cốc Vũ nghĩđến Diệp Đồng chẳng còn mấy ngày nữa đã phải rời khỏi nơi này, thật sự không chịu được, vừa đi vừa liếm liếm cánh môi bị Diệp Đồng hôn đến sưng mọng, nhưng khóe mắt lại nhìn thấy một chiếc xe rất giống xe của Lăng Sóc.

Thật sự rất kì cục, hôm nay sao cứ nhìn thấy cái xe rất giống của Lăng Sóc, ngay cả màu sắc cũng giống, đều là màu đồng.

Nghi hoặc thoáng hiện lên trong mắt, nhưng Cốc Vũ không có quay đầu lại nhìn, chỉ là khi lướt qua chiếc xe, cảm giác người trong xe đang nhìn cậu.

Mặc dù ánh mắt đó không phải là ánh mắt khinh miệt, nhưng làm cho cậu cảm thấy sống lưng lạnh toát, không hiểu sao lại lạnh run, cho nên liền đạp xe đi nhanh.

Ryan lấy ngón tay chọt chọt Lăng Sóc, nói: “Lăng, cậu không sao chứ? Cậu ấy đi xa rồi.”

“Lăng, cậu đừng có nói lôi chúng tôi đến “ngồi chồm hổm” ở đây là vì chờ Sweety kia nha?” Jude nói y như công tử đào hoa, “Nếu thật sự chỉ là “quản gia”, vậy thì Lăng không phải đã để ý quá nhiều sao?”

“Hi hi, Lăng, hồi nghỉ đông năm ngoái cậu tới Mĩ, khi ba người chúng tôi đưa cậu đến [Mị Sắc], hình như cậu nói không không thích con trai!” Dickens nói.

Lăng Sóc dấu đi một tia sáng không rõ ràng lóe lên trong mắt, đem ánh mắt dính trên người Cốc Vũ thu hồi lại, không thể không biết hành động len lén theo dõi Cốc Vũ là rất không bình thường, dù là bản thân mình hay là ba người bạn thân đang ở bên cạnh. Lăng Sóc nói: “Đi ăn cơm rồi có gì về nhà sau.”

“Ặc ~ Lăng, cậu sao lại có thể nói qua chuyện khác như vậy?” Ryan bất mãn nói.

Lăng Sóc hất đầu lạnh lùng nhìn quét qua ba người bạn thân một cái, nói: “Cũng có thể về nhà sau đó gọi đem đồ ăn tới.”

“Oh, bọn tôi là rắn bự không đấu được với rồng sao?” Jude lại dùng mớ tiếng Trung yếu kém nói ra một câu thành ngữ.

Miệng Lăng Sóc mím lại, đính chính: “Là rồng mạnh không áp chếđược rắn!”

“Oa, tiếng Trung của Trung Quốc quá mức mạnh mẽ nha, nếu như Lăng lên đại học mà không muốn quay về mĩ, tôi phải nghĩ cách đến Trung Quốc du học, như vậy thì có thể học được rất nhiều thành ngữ đầy ý nghĩa nha, lại càng có thể quen biết nhiều người đẹp.” Jude nói hùng hồn.

“Jude, đề nghị này của cậu rất tốt nha. Tôi cũng muốn đặt mục tiêu quen được một mĩ nhân Trung Quốc.” Ryan nhiệt tình phụ họa theo.

Dickens vuốt vuốt cằm, không nói gì, nhưng trên mặt lại bày ra biểu tình đồng ý.

“…” Lăng Sóc đầy đầu hắc tuyến không biết nói gì.

Trở lại nhà ở khu Thính Phong, Lăng Sóc đem ba người bạn vào nhà, chìa khóa xe cùng chìa khóa phòng liền tiện tay thảy vào cái rổ đặt trong tủ giày chỗ huyền quan, tùy tiện nói: “Các cậu ngồi tự nhiên, tôi lấy thức uống trong tủ lạnh đem ra cho.”

Nhìn Lăng Sóc đi vào bếp, Ryan, Dickens, Jude ba người mắt mũi láo liên, liền tỏa ra xung quanh, bắt đầu “Thám hiểm”.

Căn hộ này của Lăng Sóc là một căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng sinh hoạt chung, một bếp, lúc đầu khi Vạn Hoa cho người thiết kế lại, căn phòng lớn nhất được dùng làm phòng ngủ của Lăng Sóc, một phòng làm thành phòng làm việc, một phòng dành cho khách, chỉ bất quá ở trong phòng dành cho khách không có kê giường, cho nên sau khi Lăng Sóc vào ở liền đem nó đổi thành phòng tập thể hình, mà phòng làm việc thì không thay đổi gì, chỉ khi nào hắn online nhận mấy công tác biên dịch mà thôi, còn lại đều làm ở trong phòng của mình, cái này là để khi nào muốn ngủ thì lăn ra giường ngủ luôn.

Ba người Ryan nhìn ra được, trong căn nhà này có một cảm giác rất ấm áp, rất sạch sẽ gọn gàng, giống như không hề có lấy một hạt bụi, rất nhiều đồ đạc đều được sắp xếp chỉnh tề, có thể thấy được chủ nhà rất chú ý (đều là Cốc Vũ làm mà…)

Lăng Sóc mở tủ lạnh trong bếp tìm được một hộp nước táo ép, về phần bia này nọ hắn muốn tìm đều không có, sau đó mới nhớ ra, không nói đến tủ lạnh, có rất nhiều đồ đạc trong nhà này đều là Cốc Vũ giúp hắn mua về, lần đầu khi hắn đưa Cốc Vũđến căn nhà này cũng đã đưa cho Cốc Vũ một chùm chìa khóa sơ cua, sau đó cũng không để tâm đến việc này nữa; sau lần Cốc Vũ ngất xỉu ở nhà bếp, sau khi tự trách rồi đưa sinh hoạt phí cùng tiền thức ăn này nọ cho Cốc Vũ, hắn lại càng không chú ý đến, nhiều lắm chỉ hỏi một câu, tiền còn đủ dùng hay không.

Bây giờ, Lăng Sóc phát hiện, trong căn nhà này, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở của Cốc Vũ, nhưng mà không có đồ vật nào thuộc về Cốc Vũ cả. Chính là Cốc Vũ vì hắn nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, cũng chỉ làm xong liền đi ngay, cho đến bây giờ cũng chưa ở lại nhiều hơn một phút đồng hồ, ngay cả nước cũng chưa từng thấy cậu uống một li nào.

Lăng Sóc cầm lấy hộp nước táo ép, một tay đóng cửa tủ lạnh lại, cứ nghĩđến chuyện của Cốc Vũ lại ngẩn người, nước táo ép này, chính là bởi vì hắn thích ăn táo mà mua đặt vào tủ lạnh.

Lăng Sóc không thích Cốc Vũ cùng hắn xa lạ như vậy, hắn vẫn biết Cốc Vũ có chút sợ hãi hắn, trước mặt hắn lúc nào cũng cẩn thận, thật sự chẳng thích chút nào!

Lăng Sóc đột nhiên nghĩ, nếu như trong căn nhà này có thêm Cốc Vũ thì sẽ như thế nào.

Ryan tựa vào khung cửa nhà bếp, nhìn Lăng Sóc đang nhìn chằm chằm vào hộp nước táo ép mà ngẩn người, trên trán xuất hiện hai đường hắc tuyến, lên tiếng nói chuyện với Lăng Sóc: “Lăng, cậu đừng nó nói một li nước táo cũng tiếc không muốn cho chúng tôi nên mới ngẩn người ra nha?”

Lăng Sóc thản nhiên trở lại, đóng cửa tủ lạnh, xoay người lại tủ bếp lấy ra bốn cái li thủy tinh, lại nghiêng người nhìn cái tên đang tựa cửa nhà bếp nói: “Tôi chỉ tìm nước táo ép một chút mà các cậu đã tưởng tượng tới mức đó.”

“Lăng, cậu vẫn thích ăn táo, kể cả nước táo ép.” Dickens vừa nói, tự mình cũng bưng li nước táo Lăng Sóc đã rót đầy.

“Bởi vì nó giàu dinh dưỡng hơn rượu, cũng không mắc.” Lăng Sóc đem cái hộp không để lại lên bàn, bưng li cuối cùng lên ngồi xuống, nói.

“Lăng, nếu như không phải biết cậu thích táo từ trước, tôi thật nghi ngờ tại sao cậu lại keo kiệt đến như vậy.” Jude nói.

Đúng vậy, chính hắn cũng hoài nghi tại sao lại nói ra mấy chữ [không mắc]. Hắn từ nhỏ đã biết tiền thì quan trọng, nhưng mà chưa từng phải buồn phiền vì chuyện tiền bạc, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới nếu như mình không có tiền thì sẽ ra sao? Nếu như hắn ở vào vị trí của Cốc Vũ, sẽ có tâm tình bình thản hững hờ như Cốc Vũ hay không? Cho nên khi nhìn thấy bộ dạng Cốc Vũ im lặng khóc, hắn thừa nhận, hắn rất đau lòng, là một loại cảm xúc tự trách rất nhiều!

Cho nên, hắn trong lúc vô thức, liền phối hợp với Cốc Vũ, mặc kệ là Cốc Vũ dùng hai ngàn đồng kia mua cái gì đem vào nhà, hắn cũng không nói gì cả! Thì ra, trong căn nhà này cũng không phải không có “đồ vật” của Cốc Vũ, tối thiểu, cái li thủy tinh mà cả nhóm uống nước táo ép nãy giờ chính là quà tặng mà Cốc Vũ lúc đi mua kem đánh răng trong siêu thị được khuyến mãi.

“Có cảm giác nên nói vậy thôi.” Lăng Sóc uống hết nước táo trong li, đứng dậy nói: “Tôi đi lấy kem đánh răng, bàn chải với khăn cho ba cậu, uống xong thì đi tắm một chút, sẽ thoải mái hơn.”

“Không thể nào, cậu chưa có chuẩn bị sẵn cho chúng tôi sao?” Ryan hỏi.

“Tôi nghĩ các cậu sẽ ở khách sạn, hơn nữa, các cậu cũng không có nói trước sẽ ở nhà của tôi. Nếu thật sự không được thì chúng ta quay về nhà chính, tôi nghĩ, trong nhà có rất nhiều phòng cho khách, các cậu cũng không phải ngủ dưới nền nhà đâu.” Lăng Sóc chẳng cho có gì là sai cứ thế liền nói.

“Nhưng mà chúng tôi muốn thấy “quản gia” của cậu.” Jude vừa nói vừa trợn trừng mắt.

“Ở nhà chính cũng có thể mà.” Lăng Sóc trợn mắt nói xạo, bởi vì nếu như hắn quay về nhà chính, như vậy nơi này có thể cả mùa hè cũng không có ở, nếu như vậy, Cốc Vũ cũng không đến hàng ngày, chỉ vài ngày mới ghé qua dọn dẹp vệ sinh, thu dọn tủ lạnh.

“Hừ, nếu tin cậu, chúng tôi chẳng thể làm bạn của cậu nhiều năm như vậy.” Dickens khinh bỉ nói.

“Vậy thì đừng có oán tại sao lại phải ngủ ở nền nhà nha.” Lăng Sóc lạnh lẽo nói, cầm lấy cái li không đi vào nhà bếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.