Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 59: Ngọt Ngào




Mỗi lần Nhan Tịch trở về là Lam Cẩn ở nhà đã chuẩn bị xong bữa tối, mỗi ngày đều là ba món một canh, thực đơn cả tuần đều không trùng lặp, mấu chốt là hương vị lại còn vô cùng ngon.

Trong ấn tượng của Nhan Tịch, Lam Cẩn là người sẽ không bao giờ nấu cơm, hiện tại chỉ cần dựa vào công thức tra trên mạng là có thể đem cơm làm ngon đến như vậy, ăn ngon đến mức mới chỉ có nửa tháng ngắn ngủi mà đã nuôi cậu mập lên mấy cân, cậu không khỏi cảm thán, quả nhiên người ưu tú thì làm gì cũng ưu tú.

Cứ như vậy, Nhan Tịch dần dần bắt đầu quen thuộc với việc trong nhà có người giúp cậu xử lý tốt hết thảy mọi thứ, dù sao tuổi cậu cũng không còn nhỏ, đã quen với chuyện một thân một mình trải qua sinh hoạt từ lâu, hiện tại trong nhà bỗng có thêm một người bạn, nhìn ngôi nhà mỗi ngày sạch sẽ và có thật nhiều đồ ăn ngon, vô hình chung cảm thấy bầu không khí trong nhà ấm áp hơn rất nhiều, cảm giác tốt đẹp giống như đang nằm mơ.

Mặc dù cậu biết với năng lực của Lam Cẩn, mặc cho bao nhiêu trắc trở tìm đến anh thì người ưu tú như anh chắc chắn sẽ đứng lên một lần nữa.

Nhưng có đôi khi cậu nhịn không được mà suy nghĩ, coi như Lam Cẩn không có ý Đông Sơn Tái Khởi (đợi thời trở lại) chỉ cần sống một cuộc sống bình thường ổn định như vậy cũng rất tốt.

Từ khi Lam Cẩn vào nhà Nhan Tịch ở, Nhan Tịch liền sinh ra một loại ý thức phải có trách nhiệm với anh, tuy rằng nhìn qua Lam Cẩn không có thay đổi gì lớn, nhưng cậu biết đó chỉ là do anh luôn biểu hiện những mặt tốt ra ngoài mà thôi, dù sao từ nhỏ cũng ngậm thìa vàng mà lớn lên, làm sao có khả năng tiếp nhận một cuộc sống bình thường nhanh chóng như thế, đã từng và vẫn luôn là đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước, bây giờ vậy mà lại vì cậu mà nấu cơm giặt quần áo.... còn sợ cậu lo lắng mà biểu hiện ra dáng vẻ bản thân rất tình nguyện.

Càng nghĩ như vậy, Nhan Tịch càng đau lòng Lam Cẩn, cho nên trong lòng cậu âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ tương lai sắp tới và sau này có bao nhiêu khó khăn thì cậu cũng sẽ không mặc kệ người đàn ông này mà không lo, nhất định sẽ phấn đấu nỗ lực, cố gắng tranh thủ để Lam Cẩn sớm vượt qua những ngày tháng gian nan này, có thể quay lại cuộc sống an nhàn trước kia.

Trước kia cậu vẫn luôn cảm thấy thân phân và địa vị của hai người họ là hai thế giới khác biệt, dù cho về sau này Lam Cẩn luôn biểu hiện rất chân thành, nhưng cậu vốn luôn băn khoăn rất nhiều thứ cho nên chẳng có cách nào có thể tiếp nhận anh một lần nữa.

Nhưng bây giờ đã khác rồi, thân phận gì đó đã biến mất, Lam Cẩn đã trở thành người bình thường, không giống lúc trước cao tới nỗi không thể chạm tới, anh quan tâm săn sóc sẽ vì mình mà chuẩn bị thật nhiều đồ ăn ngon, sẽ cẩn thận tỉ mỉ giúp mình lấy quần áo trong máy giặt ra phơi nắng.... Giống như một gia đình bình thường vẫn luôn sinh hoạt như thế.

Không thể không nói, so sánh giữa Lam Cẩn một tay che trời thân quấn triệu tỷ trước kia cùng một Lam Cẩn "Người bình thường" thế này càng có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn và cảm giác thuộc về hơn.

Lại trải qua hai ngày sau đó, đã đến ngày Nhan Tịch được phát lương, tháng này công ty nhận được không ít đơn hàng nên tiền lương được phát của cậu khá khả quan.

Toàn bộ công ty đều tràn ngập bầu không khí vui sướng, Tiểu Đào ngồi bàn bên cũng vui tới miệng cười đến mang tai.

Chẳng qua, sau một giây cô nàng lại dẹp điện thoại qua một bên, liền nhích đến cạnh Nhan Tịch, thần thần bí bí cười. "Tiểu Nhan, cậu có thể giúp tôi bỏ ra chút thời gian hỏi vị kia nhà cậu, mấy Alpha bọn họ đều thích được tặng quà sinh nhật là gì không?".

"Vị kia nhà tôi?". Nhan Tịch bị Tiểu Đào hỏi đến sửng sốt, nửa ngày cũng không phản ứng lại được.

"Đúng vậy, gần đây cậu không phải ở chung cùng Alpha sao?". Tiểu Đào mập mờ chớp mắt mấy cái với Nhan Tịch, dáng vẻ dương dương đắc ý kiểu như "Thật ra cái gì tôi cũng biết cả rồi".

Nhan Tịch cũng đang tò mò tại sao Tiểu Đào lại biết, liền thấy Tiểu Đào cười xấu xa như tên trộm rồi tiếp tục nói. "Mùi pheromone trên người cậu nồng muốn chết rồi, khiến người ta có cảm giác vị Alpha kia nhà cậu muốn nói với tất cả những ai sẽ tiếp xúc với cậu "Đây là vợ tôi, các người dám tới gần thì chỉ một chữ thôi đó chính là CHẾT".

Nói xong Tiểu Đào còn sợ hãi mà rụt cổ lại một cái, nhưng sau đó lại dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn Nhan Tịch. "Alpha nhà cậu có dục vọng chiếm hữu mạnh thật đó, vừa nhìn đã biết anh ta vô cùng để ý đến cậu.... Tôi thật sự rất hy vọng Alpha mà tôi thích có thể cũng thích và để ý tôi như vậy".

Nhan Tịch bị Tiểu Đào hiểu lầm như thế thì không khỏi đỏ mặt, chỉ có thể ho khan một tiếng rồi giải thích. "Gần đây nhà tôi đúng là có một người bạn đến ở tạm, nhưng chỉ là bạn của tôi thôi".

Nhan Tịch nhìn dáng vẻ không mấy tin tưởng của Tiểu Đào, dù sao thì pheromone nồng đến như vậy, không thể nào chỉ là ở chung bình thường mà đã có thể dính vào.

Cậu lập tức giải thích. "Bởi vì người bạn kia của tôi là Alpha cấp S, pheromone mạnh mẽ hơn Alpha bình thường, cho nên mới khiến người khác sinh ra cảm giác công kích mạnh như vậy".

Tiểu Đào trừng lớn mắt, bộ dáng vô cùng kinh ngạc. "Oa, Alpha cấp S sao? Tôi mới chỉ nhìn thấy Alpha loại này trong màn hình điện thoại và trên Tivi thôi.... Có phải hắn rất đẹp trai hay không?".

Nhan Tịch nghĩ đến khuôn mặt của Lam Cẩn, khẽ gật đầu.

"Có phải hắn cũng rất thông minh hay không?".

Nhan Tịch cũng giống lúc trước gật đầu một lần nữa.

"Có phải các mặt đều rất ưu tú không, giống như Lam Cẩn kia à?".

Nhan Tịch: "....".

Cậu gãi gãi đầu, cứng nhắc gật đầu lần nữa. "Cũng gần như thế....".

Sau đó, cánh tay Nhan Tịch bị Tiểu Đào bắt lấy, cô nàng lắc lư tay cậu rồi làm nũng nói. "Vậy thì quá tốt rồi, Tiểu Nhan Tiểu Nhan cậu mau giúp tôi đi hỏi anh ta, nếu là Alpha cấp S thì anh ta chắc chắn sẽ trả lời được đáp án tiêu chuẩn, tôi sẽ dựa theo đề nghị của anh ta rồi mua, nhất định sẽ khiến cho tên Alpha hay bắt bẻ nhà tôi hài lòng".

Nhan Tịch sao có thể chịu được dáng vẻ làm nũng tỏ vẻ dễ thương của Tiểu Đào, chỉ là thuận miệng hỏi một chút cũng không gây ra phiền phức gì, đương nhiên cậu cũng không do dự nhiều liền đồng ý với cô nàng.

Đồng thời, những lời Tiểu Đào nói cũng nhắc nhở Nhan Tịch, trên đường trở về cậu vẫn luôn tự hỏi có phải cậu cũng nên mua một món quà gì đó tặng cho Lam Cẩn khoảng thời gian này vẫn luôn ở trong nhà chăm sóc cậu hay không?

Mới vừa vào đến cửa nhà đã ngửi thấy được mùi đồ ăn, đổi giày xong còn chưa đi đến phòng bếp đã gặp được Lam Cẩn nghe được tiếng động cho nên đi ra dịu dàng cười chào đón. "Tịch Tịch về rồi!".

Lúc này đầu tóc Lam Cẩn vẫn chưa được chải chuốt mà xõa tung giữa trán, mắt kính cũng không đeo, đem khuôn mặt anh tuấn đẹp đẽ của anh phô bày ra toàn bộ, vì mới từ phòng bếp nấu ăn ra cho nên tay áo anh được sắn lên, lộ ra cánh tay rắn chắc, quần áo trên người mềm mại mỏng manh, phía trước đeo tạp dề nhân vật hoạt hình, dây tạp dề buộc quanh eo làm nổi bật lên vòng eo thon gọn, vai rộng eo thon, đẹp đến mức nhìn thôi không cần ăn cơm cũng thấy no.

"Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi, em đi rửa tay đi, tôi dọn đồ ăn lên".

Chẳng ai có thể cưỡng lại được một Lam Cẩn động lòng người như thế này, Nhan Tịch "ừng ực" nuốt nước miếng, cuối cùng cậu cũng lý giải được tại sao những kẻ có tiền lại cam tâm tình nguyện dùng tiền lên người mấy tiểu bạch kiểm, trước đây cậu không hiểu nhưng hiện tại chỉ hận bản thân kiếm tiền không đủ nhiều, sợ Lam Cẩn nhìn thấy hai lỗ tai mình đang đỏ đến bất thường, liền cuống quít trốn vào nhà vệ sinh.

Rửa tay xong đi ra, Lam Cẩn dã dọn cơm lên bàn ăn, vẫn là ba món một canh như mọi ngày, chay mặn kết hợp, màu sắc hương vị đều đủ.

Có đồ ăn ngon, Nhan Tịch liền ăn hết hai chén cơm lớn, bụng nhỏ cũng đã nhô ra nhưng vẫn chép miệng với mấy khối sườn heo chua ngọt còn dư lại kia.

Muốn ăn, nhưng bụng thật sự không nhét nổi nữa....

Lúc Nhan Tịch đang do dự xem có nên ăn hay không thì Lam Cẩn cũng đã ăn no xong liền sảng khoái mà dọn mâm bát trước mặt cậu đi.

Nhan Tịch: "....".

Lam Cẩn làm như không trông thấy Nhan Tịch trước mặt đang trông mong nhìn theo mấy khối sương sườn, chỉ nói. "Buổi tối không nên ăn nhiều thịt sẽ khó tiêu hóa, nếu em thích ăn lần sau tội lại làm".

Lam Cẩn cũng đã nói như vậy rồi, Nhan Tịch chỉ có thể chưa đã thèm mà nuốt nước miếng, vẻ mặt rất chân thành nói. "Lam Cẩn, anh nấu cơm ăn ngon lắm lắm luôn! Trên đời này liệu có thứ gì anh không biết làm không?".

Lam Cẩn bật cười, nhìn bộ dáng và vẻ mặt sùng bái của Nhan Tịch. "Có chứ, trên đời này cũng có rất nhiều chuyện mà tôi không thể làm được, ví dụ như làm thế nào để có thể lấy được trái tim của Tịch Tịch này....".

Nói rồi, Lam Cẩn đưa tay cưng chiều xoa lên đỉnh đầu Nhan Tịch vẫn còn đang sững sờ, sau đó bưng mâm đồ ăn đứng dậy đi đến phòng bếp.

Cho đến khi nghe được tiếng nước trong truyền đến thì Nhan Tịch mới hồi thần lại, liền vội vàng chạy đến phòng bếp, đứng cạnh bồn rửa nơi Lam Cẩn đang chuẩn bị rửa chén đũa. "Chén để em rửa cho....".

Lam Cẩn vẫn dịu dàng săn sóc như cũ. "Để tôi rửa là được, em đi làm cả ngày đã mệt mỏi, đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi là tốt rồi".

Nhìn những ngón tay thon dài xinh đẹp thuần thục lại nhanh nhẹn rửa chén, trong lòng Nhan Tịch mềm nhũn, nhịn không được tiến đến gần Lam Cẩn hơn. "Lam Cẩn, em được phát tiền lương rồi, hơn nữa tiền thưởng và tiền lương cũng không ít... cộng lại hơn vạn tệ...".

"Thật sao?". Lam Cẩn xoay đầu qua nhìn Nhan Tịch, ánh mắt tràn đầy nhu tình mật ý. "Tịch Tịch thật là lợi hại!".

Được Lam Cẩn khích lệ, đương nhiên Nhan Tịch cảm thấy vui vẻ vô cùng, nhưng cũng có chút ngượng ngùng, cậu gãi gãi đầu, sau đó rút điện thoại trong túi ra. "Em chuyển qua cho anh một chút...".

Vốn dĩ là muốn mua món quà gì đó tặng cho Lam Cẩn, nhưng cẩn thận nghĩ lại với tình huống hiện tại của Lam Cẩn thì trực tiếp chuyển khoản là thích hợp nhất.

"Không cần đâu, đã ở miễn phí chỗ này của em rồi, tôi sao có thể lại dùng tiền của em được....".

Lời từ chối của Lam Cẩn còn chưa nói hết, Nhan Tịch đã thao tác chuyển khoản trên điện thoại xong xuôi.

Lam Cẩn lau khô tay, lấy điện thoại mình ra nhìn thoáng qua, hơi ngạc nhiên, mày nhíu lại. "Không phải chỉ được phát có hơn vạn tệ thôi sao? Sao lại chuyển cho tôi một vạn rồi?".

Nhan Tịch cất điện thoại, mặt hơi phiếm hồng. "Hiện tại là lúc anh dùng tới tiền, trong tay em lại chẳng có bao nhiêu tiền, nhưng mỗi tháng lấy tiền lương ra đưa cho anh thì vẫn có thể....".

Lam Cẩn hơi cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người con trai xinh đẹp trước mắt, bên trong con ngươi xinh đẹp của hắn đều là thần sắc phức tạp. "Em đưa hết tiền cho tôi, vậy em phải làm sao bây giờ?".

Nhan Tịch không để ý nói. "Trong công ty có căn tin, về nhà cũng có anh chuẩn bị bữa tối, bình thường cũng chẳng tiêu gì đến tiền....".

Được người chân thành toàn tâm toàn ý đối đãi như vậy, Lam Cẩn muốn nói mình không cảm động chắc chắn là giả, khẽ cười nói. "Tịch Tịch giúp tôi nhiều đến như vậy mà tôi vẫn chưa có cách nào báo đáp, chi bằng tôi bây giờ lấy thân báo đáp em nhé...?".

Nhan Tịch: "....".

Ánh mắt Lam Cẩn đầy thâm tình cùng chuyên chú nhìn Nhan Tịch, ánh mắt nóng bỏng đó khiến trái tim của Nhan Tịch đập liên hồi.

Chỉ là chưa chờ cậu mở miệng, đã thấy vẻ mặt của Lam Cẩn rõ ràng tối sầm lại, trong mắt mang theo sự cô đơn, anh cười khổ một tiếng. "Chẳng qua tôi hiện tại đã thành ra thế này, Tịch Tịch chắc cũng nhìn không trúng tôi đâu nhỉ...?".

Lam Cẩn lạnh lùng cùng cường bạo Nhan Tịch còn có thể cắn răng đối chọi, cùng lắm là cầm dao mà phản kháng tới cùng, nhưng đối với Lam Cẩn vẻ mặt u buồn lại yếu ớt như thế này, Nhan Tịch thật sự là không có cách nào.

Ai có thể nhìn Lam Cẩn mang dáng vẻ này mà không đau lòng chứ?

Nhan Tịch lại nhìn người đàn ông "Không có mình là không được" trước mặt, tựa hồ cảm thấy vị trí mềm mại nhất trong lồng ngực bị một thứ gì đó dùng lực không nặng không nhẹ đâm vào một chút, lần này cậu không lập tức mở miệng ngay mà im lặng trong chốc lát, dường như đang suy xét chuyện gì đó. Một lát sau, cậu nhìn thẳng vào Lam Cẩn đối diện, mở miệng. "Lam Cẩn, em không phải không nhìn trúng anh coi thường anh, em cũng sẽ không vứt bỏ anh, em tin tưởng vào năng lực của anh, chúng ta ở chung một chỗ cùng nhau cố gắng, nhất định sẽ khiến cuộc sống dần trở nên tốt hơn....".

Dường như Lam Cẩn không nghĩ tới Nhan Tịch đột nhiên sẽ trịnh trọng như thế nói với hắn những lời này, trên gương mặt đẹp đẽ cũng dần biến thành dáng vẻ nghiêm túc, đáy mắt lóe sáng, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào người con trai trước mắt, dường như đang muốn xác định ý trong lời nói của người trước mắt có phải giống như ý mà hắn ngày nhớ đêm mong không.

Nhan Tịch bị ánh mắt nhìn chăm chú của Lam Cẩn khiến cậu xấu hổ đến đỏ bừng mặt, cậu đem ánh mắt của mình rời đi, ho nhẹ một tiếng tiếp tục nói. "Chẳng qua anh cũng biết tình huống hiện tại của em, tuyến thể Omega của em hiện tại tạm thời không thể dùng được, em không có cách nào có thể cảm nhận được bất kỳ pheromone nào từ anh, tương lai có lẽ cũng sẽ khó mà có bé con được.... Cho nên, anh cũng có thể suy xét kỹ lại một chút....".

Còn chưa dứt lời, Nhan Tịch đã bị kéo vào một vòng tay rắn chắc cùng cái ôm ấm áp.

Lam Cẩn ôm Nhan Tịch vào trong ngực, mặt chôn vào hõm cổ thon dài của cậu, hắn dùng sức ôm chặt, hận không thể ôm cả cơ thể xinh đẹp này khảm vào trong người mình.

Nửa ngày sau, hắn mới khàn giọng nói. "Căn bản không cần suy xét gì hết, Tịch Tịch, những lời này của em.... anh đã chờ đợi rất lâu rồi....!".

Nhan Tịch bị Lam Cẩn ôm chặt chẽ như vậy, khi anh nói chuyện hơi thở ấm áp nóng rực phả lên cổ cậu, khiến cậu nhịn không được mà run rẩy.

Kỳ lạ thật, rõ ràng tuyến thể của cậu đã bị tổn thương, đã không thể cảm nhận được pheromone của Lam Cẩn, giữa hai người cũng không còn bị pheromone hấp dẫn nữa, nhưng khi được anh ôm vào trong lồng ngực như vậy, lồng ngực hai người dán lên nhau, cảm nhận được rõ ràng nhịp tim đang đập đầy mạnh mẽ của Lam Cẩn, trái tim của cậu cũng giống như bị lây nhiễm, nhịp tim đập nhanh đến mức không thở nổi.

Có lẽ ở sâu trong lòng cậu vẫn luôn không ngừng rung động vì anh....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.