Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 57: Lam Thị Gặp Nguy Cơ




Lại nói, người có thân phận giống như Mặc Từ này, thứ quan trọng nhất danh dự và mặt mũi, nếu lấy hai điểm tựa này để tăng thêm uy hiếp, nếu hắn ta không muốn thân bại danh liệt thì chỉ có thể thỏa hiệp.

Kế hoạch rất hoàn hảo, nhưng lại không ngờ rằng sau khi biết Dung Tước hao tâm tổn trí muốn lấy rất nhiều lý do ra để ép hắn ta buông tay thì Mặc Từ lập tức nổi điên, chẳng màng bản thân thân bại danh liệt cũng muốn ép Dung Tước ở lại bên cạnh.

Thậm chí vẻ mặt còn giống như thú dữ mất khống chế, hung ác nói với Dung Tước. "Đứa nhỏ trong bụng em là của tôi, em cũng là của tôi, trừ khi tôi chết, không, dù cho tôi chết, tôi chết rồi, xuống Địa Ngục, chỉ cần tôi không buông tay em thì em CMN cũng phải xuống dưới đó cùng tôi".

Có thể là do quanh thân Mặc Từ phát ra khí thế quá đáng sợ, cũng có thể là do ở trong trạng thái đè nén cảm xúc đã quá lâu, cơ thể nho nhỏ kia của Dung Tước cuối cùng không chịu nổi mà dẫn đến sinh non.

Hai người Lam Cẩn và Nhan Tịch cùng Dung Tước đến bệnh viện, mãi đến khi cậu ta được đẩy đến phòng sinh rồi mà tay Nhan Tịch vẫn còn run.

Cũng may Dung Tước không xảy ra chuyện gì, cậu ta hạ sinh một cặp song sinh là một trai một gái, Nhan Tịch thừa dịp Dung Tước chưa tỉnh thì đến xem qua, đứa nhỏ ở trong phòng giữ nhiệt mềm mại nho nhỏ đáng yêu không chịu được.

Nhìn hai đứa nhỏ kia, Nhan Tịch cảm thấy tim gan mềm nhũn.

Dung Tước rất nhanh đã tỉnh lại, dáng vẻ suy yếu nằm trên giường bệnh thực sự khiến người ta đau lòng, Nhan Tịch muốn ở bên cạnh cậu ta thêm một lúc, nhưng Mặc Từ bên cạnh lại nhất quyết không chịu.

Lấy lý do trước đó bác sĩ dặn dò sản phụ cần nghỉ ngơi lấy lại sức, cho nên cứng rắn đuổi cậu ra khỏi phòng bệnh.

Nhan Tịch tức đến đầu muốn bốc khói, mặc dù không muốn nhưng cũng rất lo lắng cho thân thể của Dung Tước, biết tình trạng của Dung Tước bây giờ đúng thật là cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không muốn lựa ngay lúc này mà cãi nhau ầm ỹ với Mặc Từ trước mặt Dung Tước khiến cậu ta không vui, thấy thái độ lo lắng cho Dung Tước của Mặc Từ hẳn là sẽ không bạc đãi ba cha con bọn họ, nên cậu cũng không kiên trì nữa, mặc kệ có chuyện gì thì cũng phải chờ thân thể của cậu ta khỏe lại rồi mới nói.

Trên đường về, tâm trạng của Nhan Tịch vẫn còn vì không giúp được Dung Tước mà ngược lại biến khéo thành vụng cho nên rất áy náy và buồn rầu, Lam Cẩn biết cậu đang buồn nên không có tâm trạng đi ứng phó chuyện khác, nên sau khi đưa cậu về nhà thì an ủi vài câu rồi rời đi.

Nhan Tịch biết Omega vừa mới sinh con xong là lúc yếu ớt nhất, tình huống của Mặc Từ và Dung Tước lại như vậy... cậu rất lo lắng Dung Tước bị tâm lý sau khi sinh, cho nên ngày nào cũng gọi điện thoại cho Dung Tước, trò chuyện về tình trạng cơ thể cậu ta và tình hình của hai đứa nhỏ.

Cũng may Dung Tước một lòng đặt sự chú ý vào hai đứa nhỏ, Mặc Từ cũng không vì chuyện lúc trước mà làm khó dễ cậu ta, ngược lại còn chăm sóc cậu ta hơn là mấy đứa nhỏ, nghe thì thấy tình hình dường như không đến nỗi rất tồi tệ.

Nhan Tịch đặt hết tất cả lực chú ý lên Dung Tước và hai hài tử bên kia, chờ đến khi nhớ tới Lam Cẩn thì đã qua hơn một tháng.

Lúc này cậu mới nhận ra, Lam Cẩn đã ở đây được một tháng trời nhưng cậu chẳng liên lạc với anh một lần nào.

Trước đây, Lam Cẩn dù bận đến đâu thì cuối tuần cũng sẽ đến tìm cậu, dù cho ra nước ngoài công tác thì mỗi ngày hai lượt anh cũng sẽ nhắn tin gọi điện cho cậu, nhưng đến nay lâu như vậy mà chẳng có chút động tĩnh nào....

Sau khi ý thức được vấn đề này, Nhan Tịch lập tức cảm thấy trong lòng bất an, cậu lo lắng Lam Cẩn bên kia xảy ra chuyện gì không hay.

Cuối cùng cậu vẫn là không nhịn được mà chủ động gửi tin nhắn cho Lam Cẩn, nhưng Lam Cẩn bên kia lại vẫn không thấy động tĩnh gì.

Đến công ty làm việc Nhan Tịch thất thần cả buổi, sau khi tan tầm về nhà cậu cũng không có tâm trạng chuẩn bị bữa tối, cậu ra cửa hàng ven đường ngoài cổng chung cư mua chút rau xanh, tính mang về nhà nấu một tô mì ăn.

Khi về đến dưới lầu trời đã khá tối, Nhan Tịch mơ hồ nhìn thấy một chấm đỏ lấp lóe trước hành lang, dường như có một người có thân hình cao lớn thẳng tắp đang đứng chờ ở nơi đó.

Nhan Tịch cũng không biết tại sao chỉ nhìn thoáng thôi đã cảm thấy người đó là Lam Cẩn, cậu bước nhanh về phía trước, quả nhiên liền thấy Lam Cẩn đang đứng ở đó.

Lam Cẩn nhìn thấy Nhan Tịch trở về thì vô tức dập tắt điếu thuốc trên tay, ném vào thùng rác bên cạnh, giọng nói trầm thấp khẽ gọi. "Tịch Tịch".

Nhan Tịch đến gần Lam Cẩn. "Sao tới rồi lại không gọi cho em?".

Lam Cẩn khẽ cười, nhìn ánh mắt chuyên chú và vẻ mặt chân thành của cậu. "Nhớ em!".

Mặt Nhan Tịch đỏ lên.

Ngay sau đó, Lam Cẩn dò hỏi. "Có đói chưa? Bữa tối em muốn ăn gì?".

Nhan Tịch đáp lời. "Không đói lắm, anh có muốn ăn không?".

Lam Cẩn nhìn thoáng qua túi rau trong tay Nhan Tịch. "Đây là bữa tối của em à?".

Nhan Tịch gật đầu. "Ừm, vốn định về nhà nấu bát mì rau ăn".

Lam Cẩn khẽ cười. "Hình như lâu rồi tôi cũng chưa ăn mì....".

Nhan Tịch nhìn hắn. "Em nấu cho anh....".

Cứ vậy, Nhan Tịch dẫn theo Lam Cẩn về nhà, xuống phòng bếp, cậu nấu hai bát mì nóng hôi hổi rồi bưng ra.

Nhan Tịch sợ Lam Cẩn ăn không đủ no, đặc biệt thêm vào tô mì của anh hai quả trứng gà, lại bỏ thêm vài lát chân giò hun khói, bát mì rau nhìn qua cũng rất ngon mắt.

Hai người ở trong khu chung cư đơn sơ của Nhan Tịch, ngồi đối diện nhau như vậy trên chiếc bàn nhỏ ăn mì, mì vừa mới nấu xong có chút nóng, hai người vừa thổi vừa ăn, thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, bầu không khí vừa hài hòa vừa có thêm chút ấm áp khó nói nào đó nữa.

Nhan Tịch hỏi Lam Cẩn khoảng thời gian này có phải rất bận hay không, Lam Cẩn gật đầu nói có chút bận rộn nên lâu như vậy mới đến thăm cậu, nhưng ngay sau đó anh lập tức chuyển qua chủ đề khác.

Nhan Tịch mơ hồ cảm thấy Lam Cẩn có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng trong lúc nhất thời cậu nhìn không ra là lạ ở đâu, mãi đến khi cậu nhận được điện thoại của Dịch Nham Nhuệ.

"Tịch Tịch, Lam Cẩn có ở chỗ của anh không?".

Còn chưa đợi Nhan Tịch kịp trả lời thì đầu dây bên kia Dịch Nham Nhuệ đã dồn dập xổ ra một tràng. "Thư ký của Lam Cẩn nói cậu ta đi tìm anh, đã đến lúc nào rồi mà cậu ta còn không nghe điện thoại, không biết Lam thị hiện tại đã loạn cào cào thành một bầy rồi sao? Cái tên Mặc Từ kia có phải hắn ta điên rồi không? Vậy mà có thể làm ra được chuyện cá chết lưới rách! Không đúng, không chỉ Mặc Từ điên đâu mà Lam Cẩn tên kia cũng điên luôn rồi, đến lúc này rồi mà còn tâm trạng đi tìm anh chơi!".

Lam Cẩn lấy điện thoại trong tay Nhan Tịch qua, đơn giản nói mấy câu với Dịch Nham Nhuệ rồi cúp máy.

Lam Cẩn bình tĩnh trả điện thoại lại cho Nhan Tịch, dường như nhìn ra sự lo lắng và bất an của đối phương nên hắn nở nụ cười dịu dàng, đưa tay lên xoa đầu Nhan Tịch muốn trấn an cậu. "Công ty có vài chuyện nhỏ cần tôi về xử lý, tôi đi trước, hôm nào rảnh lại tới tìm em".

Dứt lời, liền đứng dậy rời đi.

Nhan Tịch nhìn theo bóng lưng vội vàng rời đi của Lam Cẩn, trong lòng càng thêm bất an, mặc dù Lam Cẩn nói đó là chuyện nhỏ, nhưng từ trong giọng điệu của Dịch Nham Nhuệ, cậu có thể chắc chắn đây không phải là chuyện nhỏ.

Trong điện thoại Dịch Nham Nhuệ còn nhắc tới Mặc Từ, mặc dù cậu không hiểu rõ về con người Mặc Từ, nhưng trải qua lần gặp gỡ trước đó, cậu có thể khẳng định rằng người này rất điên, nói không chừng anh ta thật sự đã làm ra chuyện điên rồ gì đó rồi.

Lại nghĩ đến sự khác thường của Lam Cẩn trong khoảng thời gian này, Nhan Tịch càng nghĩ càng lo lắng, nhịn không được lại gọi điện cho Dịch Nham Nhuệ một lần nữa.

Hiển nhiên Dịch Nham Nhuệ bên kia rõ ràng cũng đang sứt đầu mẻ trán, nghe thấy Nhan Tịch quan tâm hỏi han chuyện về Lam Cẩn thì trong giọng nói không che giấu được sự kinh ngạc. "Lam Cẩn đến tìm anh nhưng lại không nói cho anh biết gần đây Lam thị đã xảy ra chuyện gì sao?".

Thì ra sau khi bọn họ lấy những uy hiếp trước đó ép buộc Mặc Từ thả Dung Tước rời đi thất bại, Mặc Từ liền tạo áp lực cho tập đoàn Lam thị bằng mọi giá.

Lam thị bao năm nay căn cơ vững chắc thực lực hùng hậu, nên ngay cả khi đối đầu với Mặc Từ ngang cơ thì hoàn toàn có khả năng đáp trả.

Nhưng vừa khéo, đúng lúc đó Lam Cẩn vừa đầu tư rất nhiều tài lực và nhân lực của công ty vào các dự án lớn trong lĩnh vực mới phát triển ở nước ngoài, không nghĩ tới ngay lúc này lại đột nhiên bị nhằm vào gây khó dễ, Mặc Từ giống tên điên không thèm quan tâm đến tổn thất cùng lợi ích mà dùng nhiều cách điên cuồng nhằm vào Lam Cẩn, dẫn tới việc Lam thị bị cướp đi hàng loạt các dự án lớn, đơn hàng đã đặt trước đó cũng bị hủy, bị đánh trở tay không kịp, kết quả là mắt xích tài chính xuất hiện một lỗ hổng rất lớn gây ra khủng hoảng nghiêm tròn cho Lam thị.

Quan hệ giữa Dịch Nham Nhuệ và Lam Cẩn không tệ, phần lớn các hạng mục làm ăn đều hợp tác cùng Lam thị, cho nên cũng bị chịu va lây, ốc còn không mang nổi mình ốc.

Nhan Tịch nghe xong thì tâm trạng đã rơi xuống đáy vực, cậu không phải kẻ ngốc, sao có thể không biết lý do tại sao Mặc Từ đột nhiên lại nhằm vào Lam Cẩn như vậy.

Đương nhiên là vì trả thù Lam Cẩn lúc trước đưa ra ý kiến để cho Dung Tước rời đi, đồng thời cũng vì để Lam Cẩn bận tay bận chân đến không còn thời gian mà nhúng tay vào chuyện của hắn ta và Dung Tước nữa.

Chính xác mà nói, đều là do cậu nên mới để Lam Cẩn rơi vào vũng nước đục này, khiến anh rơi vào tình cảnh như thế....

Nhan Tịch vừa tự trách vừa áy náy, sau một hồi thì dâng lên đến đỉnh điểm, cậu đứng ngồi không yên, chỉ muốn đến gặp anh, mặc cho cậu không thể giúp được cái gì nhưng ít ra cũng được ở bên cạnh anh, đỡ hơn chuyện để mình anh lẻ loi chống chọi những thứ này.

Nghĩ vậy, chỉ ở nhà thêm một phút thì Nhan Tịch cũng không chịu nổi, cậu thu dọn sơ qua một chút thì gọi xe đi xuyên đêm đến trụ sở chính của Lam Cẩn.

Chờ tới lúc đến nơi thì đã hơn một giờ khuya, cách cánh cửa chính của công ty cũng có thể nhìn thấy các phòng làm việc khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, Nhan Tịch lo sợ nếu mình gọi điện thoại cho Lam Cẩn sẽ làm phiền anh đang bận rộn, liền ngơ ngác đứng ở trước cửa chính chờ đợi, nhân viên công ty liên tiếp đi qua lại, bước chân đều là vội vã dường như không chạm đất, tạo cho người ta cảm giác bầu không khí càng hoảng loạn bất an.

Nhan Tịch cũng trở nên luống cuống theo, trong đầu loạn vô cùng, mặc dù đã đến được trước cửa công ty của Lam Cẩn, nhưng đột nhiên lại có cảm giác áy náy xưa nay chưa từng có.

Tập đoàn Lam thị lớn như vậy, dự án hợp tác bình thường đều có thể lấy cả ngàn vạn thậm chí cả tỷ nhân dân tệ ra mà tính, nhưng nay vì mình mà gây ra khủng hoảng trước nay chưa từng có, theo lời Dịch Nham Nhuệ nói, từ chỗ Mặc Từ khắp nơi nhằm vào thì Lam thị chịu tổn thất khó mà tưởng tượng được, vậy cậu nên làm thế nào mới trả lại được cho Lam Cẩn đây, sợ là đem chính cậu đi bán trăm triệu lần cũng không trả nổi.

Sau khi do dự hồi lâu, Nhan Tịch quyết định gọi cho thư ký của Lam Cẩn, hỏi thử Lam Cẩn có ở công ty không, quả nhiên đạt được câu trả lời của thư ký rằng Lam Cẩn đang trong phòng họp.

Nhan Tịch liền ấp úng nói mình ở trước cửa công ty, chờ Lam Cẩn họp xong có thể giúp cậu chuyển lời đến anh rằng mình đang đợi anh được không.

Sau khi ngắt kết nối, cậu cứ nghĩ mình sẽ phải đợi một khoảng thời gian nữa, lại không ngờ rằng chưa được bao lâu cửa điện tử trước cổng công ty từ từ mở ra, một chiếc siêu xe lăn bánh chạy tới, dừng lại trước mặt Nhan Tịch.

Cửa xe mở ra, Lam Cẩn từ trên xe bước xuống, hai ba bước đã đi đến trước mặt Nhan Tịch.

Nhan Tịch nhìn người đàn ông mới vừa rồi còn cùng mình ngồi trên bàn ăn mì rau, không hiểu sao hốc mắt lại nóng lên.

Còn chưa đợi cậu mở miệng, Lam Cẩn đột nhiên lại giơ tay, khoác áo vest ngoài lên người Nhan Tịch. "Ban đêm lạnh, em mặc quá ít rồi!".

Nhan Tịch nắm lấy áo vest ngoài của Lam Cẩn trên vai mình, hiện tại cậu đã không còn ngửi được mùi hương hổ phách, nhưng lại có thể ngửi thấy mùi nước hoa dành cho nam nhàn nhạt trên áo anh, không tính là rất thơm nhưng lại rất dễ chịu. 

Sau đó cậu bị Lam Cẩn lôi vào trong xe ngồi.

"Gấp gáp như vậy đến tìm tôi là có chuyện gì xảy ra sao? Đến cổng công ty rồi cũng không trực tiếp gọi điện thoại cho tôi?".

Giọng nói Lam Cẩn dịu dàng, Nhan Tịch nghe thấy thì càng thêm khó chịu, hốc mắt đỏ thêm mấy phần, chóp mũi cũng theo đó mà đỏ lên, cậu gục đầu xuống hít mũi vài cái. "Sau khi anh đi.... Em đã nghe Dịch Nham Nhuệ nói Mặc Từ nhằm vào anh.... Đều tại em....".

Đỉnh đầu được bàn tay to rộng của Lam Cẩn khẽ vuốt, Nhan Tịch xoay đầu cùng người đàn ông đối diện, đôi mắt xinh đẹp của Lam Cẩn lóe lên dưới ánh sáng trong xe, hắn khẽ cười, giọng nói dịu dàng như thế. "Tịch Tịch, chuyện này không phải do em, tôi là người trưởng thành tự có năng lực phán đoán của riêng mình, giúp đỡ Dung Tước là việc do tôi tự nguyện, dù cho việc đó khiến tôi bị người khác nhằm vào thì cũng không liên quan đến em, đừng cảm thấy náy náy".

Tuy Lam Cẩn nói vậy nhưng Nhan Tịch biết mình chẳng thoát nổi liên quan, cậu móc từ trong túi thẻ ngân hàng mà mình đặc biệt chuẩn bị từ trước đó ra, đưa tới phía trước cho Lam Cẩn.

Lam Cẩn nhìn tấm thẻ ngân hàng được Nhan Tịch đưa qua, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự khó hiểu. "Đây là....?".

Nhan Tịch thấy Lam Cẩn không có ý thu vào, liền trực tiếp nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay hắn. "Đây là tất cả tiền tiết kiệm của em, bên trong chỉ có hai mươ tám vạn tệ, không phải mắt xích tài chính của Lam thị đang xảy ra vấn đề đó sao? Em biết số tiền này so với tình hình hiện tại anh đang đối mặt mà nói thì có thể không đáng nhắc tới, nhưng có còn hơn không mà....!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.