Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 54: Tịch Tịch, Tôi Vẫn Không Từ Bỏ Đâu!




Nhan Tịch vội vàng nhận điện thoại, giọng nói của Dung Tước ở đầu dây bên kia vẫn nhỏ nhẹ như thế, hỏi cậu gần đây thế nào, mọi thứ có ổn không...

Nhan Tịch lờ mờ nhận ra có chỗ nào đó không đúng, qua loa đáp lại vài câu liền dò hỏi tình hình của Dung Tước, không hỏi thì không biết hỏi rồi thì giật mình không thôi, không ngờ rằng Dung Tước vẫn luôn mong muốn mang thai nay thật sự có thai rồi, vậy mà lại là con của Mặc Từ Alpha cấp S cũng là cấp trên của cậu ta.

Đây vốn là chuyện tốt, nhưng sau khi nghe được những lời Dung Tước kể ở phía sau, Nhan Tịch tức đến mém thì quăng luôn điện thoại.

Thì ra Mặc Từ vốn không muốn Dung Tước mang thai con của anh ta, lúc trước nói muốn giúp cậu mang thai cũng chỉ là thủ đoạn của hắn để lừa gạt cậu ta lên giường, nhưng bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Mặc Từ đã đánh dấu Dung Tước, lần đánh dấu đó cũng khiến cho Dung Tước mang thai.

Omega sau khi bị đánh dấu sẽ không có cách nào tiếp nhận Alpha khác, càng không có cách nào có con với Alpha khác, nếu lần này Dung Tước không giữ lại đứa nhỏ này thì cả đời cậu ta cũng không có con nữa....

Nhưng tên Alpha Cấp S như Mặc Từ thì nhất định sẽ không để một Omega cấp thấp như Dung Tước sinh con cho mình, sau khi biết được hắn nhất định sẽ bắt Dung Tước phải bỏ đứa nhỏ, cho nên Dung Tước lập tức dẫn theo ông nội cùng nhau trốn đến một nơi khác muốn tránh đầu sóng ngọn gió.

Thân thế của Dung Tước cũng rất đáng thương, trong nhà chỉ còn ông nội đã già yếu, bởi vì tính cách hướng nội mà nhiều năm qua cậu ta cũng không có bạn bè nào có quan hệ thân thiết, nên khi nghe Dung Tước nói như vậy thì Nhan Tịch lập tức hiểu được, cậu ta nhất định là muốn tìm mình giúp đỡ.

Cậu vội vàng hỏi có gì muốn mình giúp đỡ không, quả nhiên Dung Tước nhỏ giọng hỏi cậu có biết người nào cho thuê xe không, nếu thuận tiện thì có thể giúp cậu ta thuê một chiếc xe được không, bởi vì cậu ta sợ nếu mình tự đi thuê xe hoặc mua vé xe thì sẽ bị Mặc Từ phát hiện.

Nhan Tịch biết Dung Tước không phải là người thích làm phiền người khác, bình thường đều sẽ cố gắng đi suy nghĩ cho người khác, tuy rằng hai người đã lâu không liên lạc nhưng nhất định là cậu ta đã thấy được ảnh chụp cậu đang đi du lịch trong vòng bạn bè, vậy mà vẫn cầu xin sự giúp đỡ của mình thì có lẽ Dung Tước đang cùng đường cuối lối rồi, cậu chính là chỗ dựa duy nhất của cậu ta, cho nên dù thế nào cũng phải giúp Dung Tước.

May là cậu sắp lên tàu cao tốc trở về, vốn đang tính quay lại nhà thuê sau đó thu xếp hành lý thì trở về quê ngay, vậy xem ra kế hoạch đành phải hoãn lại, việc cấp bác trước mắt giải quyết cho xong đã, còn việc của mình để sau rồi nói.

Nhan Tịch an ủi Dung Tước vài câu, cũng đảm bảo ngày mai sẽ giúp cậu ta sắp xếp mọi chuyện, sau đó mới cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Nhan Tịch nhìn thoáng qua đồng hồ, chờ tàu cao tốc đến trạm đã vào khoảng chín giờ tối, giờ đó mấy cửa hàng cho thuê xe nhất định là đã đóng cửa, nhưng nếu để đến sáng sớm ngày mai mới tìm xe để thuê thì sợ không đủ thời gian, cậu lập tức lên mạng tìm mấy chỗ cho thuê xe liên hệ trước.

Lam Cẩn ở bên cạnh thấy sắc mặt cậu không tốt, liền nhịn không được nhích lại gần, nhìn vẻ mặt cậu lo lắng tìm kiếm chỗ thuê xe ô tô thì hỏi. "Tịch Tịch, em muốn thuê xe à?".

Nhan Tịch lướt trên điện thoại tìm được vài chỗ đang cho thuê xe, đầu cũng không ngẩng lên liền đáp. "Ừm, Dung Tước bên kia xảy ra chút sự cố....".

Cùng Nhan Tịch ở chung hơn năm, Lam Cẩn đương nhiên biết Dung Tước. "Sso vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?".

Nhan Tịch dừng tay đang lướt điện thoại lại một chút, chỉ do dự chốc lát, đưa ánh mắt từ điện thoại chuyển lên người Lam Cẩn.

Xoắn xuýt một lát rồi Nhan Tịch vẫn kể sơ lược lại chuyện của Dung Tước và Mặc Từ cho Lam Cẩn nghe.

Lam Cẩn nghe xong, giơ tay đẩy nhẹ mắt kính của mình. "Dung Tước vậy mà lại chọc phải Mặc Từ?".

Alpha cấp S đếm đi đếm lại cũng chỉ có một vài người, lại đều là nhân vật số một số hai trong thành phố, hắn và Mặc Từ dù không quen biết thì song phương đều hiểu lẫn nhau.

Suy tư một lát, Lam Cẩn trầm giọng nói. "Chuyện của Dung Tước, em lo liệu như vậy xem chừng không ổn lắm....".

Nhan Tịch cũng không nghĩ nhiều, vô thức hỏi. "Có gì không ổn chứ? Chỉ là thuê một chiếc xe mà thôi, đến lúc đó để bọn họ trốn đến nơi nào đó xa một chút, tránh đầu sóng ngọn gió là ổn rồi mà....".

"Chỉ thuê xe không thì đương nhiên là rất đơn giản, nhưng em có nghĩ tới chuyện người thuê xe vì phòng trộm mà đều sẽ lắp định vị trên xe, nếu Mặc Từ thật sự có ý muốn tìm Dung Tước thì khẳng định sẽ tra ra được em, sau đó thông qua hệ thống định vị chắc chắn sẽ tìm được vị trí của bọn họ dễ như trở bàn tay....".

"Tịch Tịch, em quá coi thường thủ đoạn của mấy người như bọn.... như Mặc Từ rồi! Huống chi, nếu thật sự muốn tránh Mặc Từ kia thì không chỉ đơn giản là chạy tới nơi khác là xong đâu, dù sao Dung Tước cũng đang mang thai, phải tìm một nơi để cậu ta dưỡng thai sinh con, chỗ ở và vật dụng cần thiết đều phải chuẩn bị tốt, nếu không em để một thai phụ như cậu ta dẫn theo một người già đến mội nơi xa lạ phải làm sao bây giờ?".

Nhan Tịch trầm mặc, qua những phân tích của Lam Cẩn, cậu không thể không thừa nhận là mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản, sắp xếp tất cả mọi chuyện trong thời gian ngắn như này, nói thì dễ nhưng làm cũng dễ vậy ư?

"Alpha cấp S đều là những tên khốn không ra gì!". Nhan Tịch nói thật lòng mình.

Lam Cẩn: "....".

Hắn biết quan hệ giữa Nhan Tịch và Dung Tước, cậu sẽ không trơ mắt mà mặc kệ Dung Tước được, quả nhiên...

Sắc mặt Nhan Tịch trở nên rất tệ. "Đúng, anh nói không sai.... Trước hết phải thu xếp mọi chuyện cho ổn thỏa mới được....".

Nhan Tịch tán thành lời Lam Cẩn vừa nói.

Và Lam Cẩn cũng biết lấy năng lực hiện tại của Nhan Tịch thì không đủ nhanh chóng sắp xếp những chuyện này, nên cậu nhất định muốn tìm người khác hỗ trợ —— ví dụ như hắn đây chẳng hạn...!

Lam Cẩn chờ Nhan Tịch mở miệng, nghĩ trong đầu, vậy là sau khi trở về thì hắn sẽ có lý do cùng Nhan Tịch tiếp tục liên lạc rồi!

Sau đó —— hắn liền trơ mắt nhìn Nhan Tịch cầm điện thoại lên, bấm số của Trương Tố!

Lam Cẩn: "....".

Mặt hắn lập tức đen như đít nồi ba ngày không chà!

Mắt thấy điện thoại sắp được kết nối, cuối cùng không bình tĩnh nổi nữa, đưa tay ngắt cuộc gọi đi của Nhan Tịch.

Nhan Tịch kinh ngạc nhìn hành động này của Lam Cẩn, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy sắc mặt Lam Cẩn đặc biệt khó coi.

Cậu —— ấy vậy mà lại không biết rằng việc cấp bách hiện tại tìm Lam Cẩn trước mặt giúp đỡ là biện pháp tốt nhất, mặc dù những việc này đối với bọn họ thì thấy rất phiền phức và khó khăn, nhưng trước mặt người như Lam Cẩn thì đó chỉ là một việc cỏn con....

Nhưng anh muốn lấy thân phận gì đến để giúp đỡ chuyện này đây? Trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, để đạt được sự trợ giúp thì nhất định sẽ phải trả cái giá gì đó tương xứng, trải qua nhiều chuyện như thế, cậu thật sự không muốn dây dưa không rõ với Lam Cẩn nữa....

Lam Cẩn cùng cậu nhìn nhau, dường như lập tức nhận ra vẻ mặt đắn đo của cậu, sắc mặt vẫn đen như đít nồi như cũ, nhưng vẫn móc điện thoại ra bấm gọi, đơn giản nói vài câu với người ở đầu dây bên kia điện thoại.

Sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói với Nhan Tịch. "Tôi thấy để Dung Tước đi thành phố M tương đối tốt, lộ trình chỉ có bốn giờ cũng coi như không xa không gần, hoàn cảnh và trình độ y học ở đó cũng không tệ, khá thích hợp để cậu ta và ông nội định cư lại ở đó, nơi đó tôi có một người bạn đáng tin cậy, người đó cũng có thể hỗ trợ quan tâm bọn họ thường xuyên. Em thử hỏi ý kiến của Dung Tước xem, nếu cậu ta đồng ý thì tôi sẽ bảo người sắp xếp chỗ ở, ước chừng chờ khi chúng ta trở về thì hẳn là đã sắp xếp xong xuôi! ".

Dường như sợ Nhan Tịch sẽ nghĩ lung tung sang mấy thứ khác, nên hắn liền nói tiếp. "Dung Tước cũng là bạn học cùng trường của tôi, nên chắc chắn là không thể nào trơ mắt nhìn cậu ta bị người khác khi dễ ức hiếp, chỉ là chuyện nhỏ thuận tay làm mà thôi, căn bản là không tốn chút sức gì cả, em không cần cảm thấy áp lực gì đâu".

Tình thế khẩn cấp, lại cũng không có thời gian mà đi nghĩ nhiều, sau khi Nhan Tịch hỏi ý kiến của Dung Tước, Lam Cẩn lại gọi điện đi an bài mọi thứ, chuyện cứ như vậy mà giải quyết.

Sự thật chứng minh để Lam Cẩn nhúng tay là một quyết định chính xác, anh sắp xếp mọi chuyện vô cùng chu toàn, thậm chí còn chuẩn bị sim điện thoại mới và chứng minh thư giả cho Dung Tước.

Dung Tước dẫn theo ông nội tạm thời đến thành phố M ở lại, là Nhan Tịch tự lái xe đưa đi, dàn xếp cho Dung Tước và ông nội cậu ta xong thì lúc này cậu mới hoàn toàn yên tâm.

Sau đó Nhan Tịch trở lại nhà thuê, đóng gói hành lý trở về quê mình.

Dì dượng biết cậu sắp về thì rất vui, cũng không hỏi cậu công việc đang yên đang lành sao bỗng dưng lại từ chức, chỉ kêu cậu nhất định phải về nhà ở, người một nhà phải ở chung thì mới đông vui.

Tuy rằng biết người nhà thật sự muốn cậu về ở cùng, nhưng Nhan Tịch vẫn quyết định thuê nhà ở một mình, dù sao thì hiện tại em trai đã học đến lớp mười hai, là khoảng thời gian rất quan trọng, mình làm việc luôn phải đi sớm về trễ rất dễ quấy rầy nhóc, nhưng để dì không buồn nên cậu đã đồng ý với dì sẽ thường xuyên trở về nhà ăn cơm.

Nhan Tịch vừa thu xếp xong hành lý ở nhà mới thuê thì dì bên kia đã gọi điện đến, nói dượng đã nhờ người tìm việc cho cậu, làm nhà thiết kế cho một công ty nội thất, tiền lương hay đãi ngộ đều không tệ.

Nhan Tịch ôm ý định thử một lần nên đến công ty mới phỏng vấn, lại không ngờ rằng cứ vậy mà được giữ lại.

Đó là một công ty vừa mở không lâu, nhân viên được ông chủ tuyển tổng cộng có năm người, đều là người trẻ tuổi, bầu không khí làm việc không tệ, sau khi Nhan Tịch được nhận vào làm thì đã nhanh chóng làm quen được với bọn họ.

Thị trấn nhỏ thì không thể nào so sánh được với thành phố lớn xa hoa kia, hàng hóa giá rẻ hơn, áp lực cũng không lớn như thế, công ty vừa mới mở nên cũng không có nhiều đơn đặt hàng, cho nên công việc của Nhan Tịch không mệt bao nhiêu, cả ngày hi hi ha ha cùng các đồng nghiệp khác trong công ty, cuối cùng thì sinh hoạt hiện tại của cậu cũng khá nhàn hạ và tự tại.

Hai tháng rất nhanh trôi qua, mùa xuân về muôn hoa nở đua nở, Nhan Tịch nhận được điện thoại của Lam Cẩn, nói anh tiện đường đi công tác qua đây, hỏi cậu có thời gian ra gặp mặt một chút không?

Sau khi Nhan Tịch về quê thì hai người chưa từng liên lạc lần nào, trong khoảng thời gian này thi thoảng cậu vẫn nhớ tới Lam Cẩn, nhớ đến anh hai mắt phiếm hồng đứng trong gió rét nhìn cậu chăm chú, nhớ đến anh dưới ánh hoàng hôn chiều bên bờ biển thấp giọng kể mọi chuyện với mình....

Lâu như vậy rồi không liên lạc, chắc hẳn người đàn ông này đã lựa chọn muốn triệt để buông tay rồi đi....

Trước đây, Nhan Tịch xác thực là đã từng hận Lam Cẩn, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại thì cậu lại tỉnh ngộ rất nhanh, sau khi nhận ra được sai lầm của bản thân thì anh đã tự kiểm điểm lại, sau đó cũng không làm ra bất cứ chuyện gì tổn thương cậu nữa.

Sau này, khi biết được chuyện anh đã từng trải qua hồi nhỏ, cậu càng không thể oán hận anh thêm nữa.

Đặc biệt là chuyện của Dung Tước, Lam Cẩn vẫn luôn miệng nói là anh tự nguyện giúp đỡ bạn học cùng trường, thế nhưng trong lòng cậu vẫn luôn rất cảm kích anh.

Khi đó cậu gấp gáp rời đi, đến cuối cũng không nói được một lời cảm ơn tử tế với anh, hiện tại anh vừa trải qua một chặng đường dài đi công tác về, nếu mình không chiêu đãi một chút thì rõ ràng thật tệ.

Nhan Tịch lập tức đặt bàn tại một nhà hàng khá nổi tiếng ở nơi đây, hai người hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt, Lam Cẩn vẫn như trước đây, chỉ là mắt kính gọng vàng trước đây đã đổi thành mắt kính không gọng, càng làm nổi bật khí chất dịu dàng nho nhã và bề ngoài vô cùng bắt mắt của anh, đi đến đâu cũng gây sự chú ý, chỉ hờ hững đi ngang qua đại sảnh nhà hàng thôi mà mọi người lập tức đều bị anh hấp dẫn.

Hai người chọn món, sau đó liền trò chuyện hết trời nam đến đất bắc.

Khung cảnh nhà hàng rất thanh nhã, món ăn lại ngon miệng, chủ đề nói chuyện cũng vô cùng ăn ý, Nhan Tịch nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ cảm thấy thời gian biến hóa vô thường, ai mà ngờ cậu và người đàn ông trước đó còn giương cung bạt kiếm với mình nay lại bình tĩnh cùng nhau ngồi ăn cơm trò chuyện phiếm như thế này.

Hai người ăn cơm xong, Lam Cẩn đưa Nhan Tịch về nhà, khi đến dưới lầu chung cư, Nhan Tịch nói lời tạm biệt rồi xuống xe, Lam Cẩn cũng mở cửa xuống xe ngay sau đó.

Hắn gọi Nhan Tịch lại. "Đúng rồi, gần đây nhất tôi có nghe được một chút tin tức, trong khoảng thời gian này em nên nhắc nhở Dung Tước tốt nhất nên cẩn thận một chút".

Chuyện liên quan đến an nguy của Dung Tước, Nhan Tịch lập tức lo lắng. "Tin tức gì vậy? Là Mặc Từ bên kia có động tĩnh gì sao?".

"Mặc Từ bên kia vẫn luôn không yên ổn, vì tìm Dung Tước mà lật tung các thành phố xung quanh một lượt...". Lam Cẩn trả lời.

Nhan Tịch không ngờ Mặc Từ vì Dung Tước mà có thể làm ra động tĩnh lớn đến như vậy, dù sao với thân phận của Mặc Từ, bên cạnh có rất nhiều Omega ưu tú hơn Dung Tước, coi như Dung Tước rất hợp tâm ý của hắn thì cũng không nhất thiết phải làm đến mức này, nhưng kết hợp với những chuyện thất đức mà Mặc Từ làm với Dung Tước trước đó thì cậu chỉ nghĩ đến một khả năng. "Chẳng lẽ anh ta đã biết chuyện Dung Tước đang mang thai, cho nên mới hao tâm tổn sức đi tìm cậu ấy, có ý muốn ngăn cản một Omega cấp thấp sinh ra đứa con của anh ta sao?".

Lam Cẩn lắc đầu. "Nếu chỉ là vì chuyện này thì Mặc Từ không đến mức tự mình nhúng tay vào....". Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói. "Tóm lại, Mặc Từ là người không dễ chọc, nếu Dung Tước xảy ra chuyện gì thì em không được làm ra hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải gọi cho tôi để tôi ra mặt, yên tâm, nếu tôi đã nhúng tay vào chuyện của bọn họ thì sẽ không buông tay mặc kệ mọi chuyện đâu....".

Lam Cẩn nói như vậy, Nhan Tịch đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều, lòng cảm kích xông lên đến đỉnh đầu, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, mất nửa ngày cũng chỉ biết nói một câu. "Cảm ơn anh, Lam Cẩn".

Lam Cẩn nở nụ cười dịu dàng nhìn Nhan Tịch, giơ tay xoa mái tóc mềm mại của cậu, đôi mắt thăm thẳm nhìn khuôn mặt xinh đẹp tinh sảo của cậu. "Tịch Tịch, tôi vẫn chưa từ bỏ đâu, cho nên nếu có cơ hội có thể giúp đỡ em, tôi rất vui....".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.