Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 47: Tịch Tịch, Đừng Như Vậy, Đừng Nói Như Vậy Mà!




Trương Tố một lòng chú ý đến tình trạng của Nhan Tịch, cho nên cũng không nhiều lời với Lam Cẩn, chỉ lạnh lùng nhìn hắn xoay người rời đi, lúc này mới quay trở lại phòng.

Lập tức xem qua tình trạng của Nhan Tịch, thấy Nhan Tịch dùng tay che gáy đang trong trạng thái bất thường, ngồi trên sofa sắc mặt tái nhợt thì nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ.

Bác sĩ rất nhanh đã đến, cũng may qua quá trình kiểm tra kỹ lưỡng, Nhan Tịch không có trở ngại gì, miệng vết thương đột nhiên chảy máu cũng chỉ bởi cậu dùng sức ấn gáy hơi mạnh mới khiến cho miệng vết thương vừa kết vảy kia rách ra một lần nữa, còn về phản ứng khi nhìn thấy Lam Cẩn, cũng chỉ là do có bóng ma tâm lý quá lớn đối với người đàn ông này mà thôi.

Chờ đến khi bác sĩ một lần nữa băng bó vết thương cho Nhan Tịch xong, cảm xúc của cậu cũng đã từ từ ổn định lại.

Cầm lấy ly nước ấm Trương Tố rót cho cậu, Nhan Tịch uống từng ngụm nhỏ.

Trương Tố thấy cậu đã khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh thì đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc xoăn mềm mại của cậu, nhìn người con trai trải qua vài lần giày vò lại gầy đi một vòng, tuy rằng đã gầy đi trông thấy nhưng đôi mắt cậu vẫn đen vẫn sáng như vậy, làn da tái nhợt càng làm nốt ruồi lệ thêm nổi bật, dáng vẻ như vậy càng khiến người ta yêu thích.

Trương Tố không hiểu, người như vậy vốn dĩ phải được nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương, cớ sao lại có người đành lòng làm tổn thương cậu đến như vậy được?

Ánh mắt Trương Tố nhìn Nhan Tịch không hề che giấu sự đau lòng và yêu thích, anh ta nhẹ nhàng nói. "Nếu không thì đến chỗ tôi bên kia một thời gian đi, tôi lo lắng là Lam Cẩn vẫn sẽ đến tìm em gây phiền phức cho em....".

Nhan Tịch đã bình tĩnh lại, nghe vậy thì cậu lắc đầu. "Không cần đâu, tuyến thể của tôi hiện tại đã bị hủy, cũng không còn là Omega có độ xứng đôi cao hấp dẫn, anh ấy không còn lý do gì lại đến tìm tôi gây phiền phức nữa.... Hơn nữa, hiện tại tôi đã không còn cảm nhận được pheromone nữa, dù cho anh ấy có đến thì tôi cũng sẽ không bị pheromone của anh ấy ảnh hưởng nữa....!".

Trương Tố vẫn là người khéo hiểu lòng người như thế, thấy ý Nhan Tịch đã quyết thì anh ta cũng không nói thêm gì nữa, chỉ dặn dò cậu phải chăm sóc thật tốt cho chính mình.

Sự thật đúng như Nhan Tịch đã suy đoán, kể từ ngày đó Lam Cẩn rời đi thì không hề thấy anh xuất hiện thêm một lần nào nữa.

Cứ như vậy bình an vô sự trải qua một tuần, vết thương sau gáy của Nhan Tịch cũng đã hơn phân nửa, cơ thể khỏe rồi thì bắt đầu phiền não tính kế sinh nhai.

Trước đó, bị Lam Cẩn đột nhiên giam lỏng thì thể xác lẫn tinh thần của cậu đều mệt mỏi, cũng không có thời gian đi lo lắng chuyện công việc, nhưng vô duyên vô cớ tự nhiên bỏ bê công việc lâu đến như vậy, có nghĩ bằng đầu gối cũng biết nhất định là không quay lại được.

Thậm chí Nhan Tịch cũng không dám liên hệ với công ty cũ để làm thủ tục xin nghỉ việc, cẩn thận nghĩ lại, công ty cũ quả thật đã quá bao dung cho cậu, lãnh đạo và đồng nghiệp trong công ty cũng chăm sóc cậu rất nhiều, nhưng cậu lại phụ công ty một tấm chân tình và hảo ý, còn đột nhiên bỏ việc không lâu như vậy nữa....

Mặc dù bỏ bê công việc là vì thân bất do kỷ, nhưng đúng là cậu không còn mặt mũi nào để đối diện với lãnh đạo và các đồng nghiệp trong công ty nữa.

Nhan Tịch chuyển hướng sang vài công ty khác, làm CV và sơ yếu lý lịch và gửi đi, tự nhủ cùng lắm coi như là bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng không ngờ là tới buổi chiều Nhan Tịch lại nhận được điện thoại của trưởng phòng nhân sự của công ty cũ, vừa kết nối ông ấy đã hỏi. "Nhan Tịch, sao cậu lại đi nộp sơ yếu lý lịch tới công ty khác, có phải do đãi ngộ của công ty chúng ta không tốt hay do cậu có chỗ nào không hài lòng với công ty ư?".

Mấy sơ yếu lý lịch Nhan Tịch từng gửi đi, đều là gửi cho các công ty chuyên về lĩnh vực thiết kế, dù sao mấy công ty này đều có chung lĩnh vực cho nên phần lớn là có quan hệ hợp tác với nhau, vì để xác định tính chính xác thông tin đăng ký trên lý lịch của nhân viên đó, cho nên có một vài công ty đang thông báo tuyển dụng sẽ dùng phương pháp liên hệ với công ty lúc trước người đó đã từng làm để xác nhận lại, nên chuyện cậu đã gửi CV đi công ty khác mà công ty cũ biết được là vô cùng bình thường.

Điều khiến Nhan Tịch bất ngờ là thái độ của trưởng phòng Từ qua lời nói của ông, hình như là không có ý tứ trách cứ cậu.

Vì thế cậu do dự nói. "Không phải như vậy, đãi ngộ của công ty chúng ta rất tốt, cũng không phải tôi có chỗ nào không vừa lòng với công ty, nếu như có thể, tôi rất muốn ở lại công ty, thế nhưng anh cũng biết trước đó tôi vì có chuyện đột xuất nên đã bỏ bê công việc cho tới nay.... Tôi tự biết hành vi bỏ bê công việc này là có bao nhiêu nghiêm trọng, công ty trước đó đã luôn bao dung cho tôi rất nhiều lần, tôi thật sự rất ngại nếu cứ tiếp tục gây phiền phức cho công ty như vậy....".

"Bỏ bê công việc nào?". Trưởng phòng Từ có chút nghĩ mãi mà không ra. "Cậu đâu có bỏ bê công việc đâu, không phải đích thân Lam tổng đã thay cậu xin nghỉ phép đó sao? Vì cảm thấy áy náy nên Lam tổng còn đền bù cho công ty chúng ta một cái dự án nhỏ, giám đốc Hoàng vui muốn chết luôn, khi đó còn lập tức ký giấy nghỉ phép cho cậu được nghỉ nhưng có lương nữa, muốn nghỉ bao lâu thì nghỉ bấy lâu....".

"Cậu không biết lúc giám đốc Hoàng biết được cậu nộp sơ yếu lý lịch cho công ty khác đã hoảng tới cỡ nào đâu, lo là có chỗ nào đó khiến cậu không vui cho nên cố ý bảo tôi gọi điện cho cậu hỏi thử một chút....".

"Chắc cậu cũng nhìn ra được rồi, giám đốc Hoàng muốn dựa vào cậu để tiếp tục ôm đùi Lam tổng phía bên kia, nên là cậu cảm thấy không hài lòng với công ty chỗ nào thì nói ra, chỉ cần yêu cầu không đến mức quá khó khăn thì tôi nghĩ giám đốc Hoàng đều sẽ đồng ý cả!".

Nhan Tịch nghe trưởng phòng Từ nói xong mới hiểu được, thì ra Lam Cẩn vậy mà đã sớm giúp cậu xin nghỉ phép....

Cậu lập tức nhớ đến ngày mình xuất viện đó, người đàn ông đứng ở trong hành lang bị gió thổi tới nỗi quần áo màu đen trên người đều trở nên xộc xệch, mặt mũi tiều tụy, trong lòng Nhan Tịch liền dâng lên cảm xúc vô cùng phức tạp.

Cùng Lam Cẩn quậy đến mức độ này, nếu nói cậu còn lưu luyến anh là chuyện không thể nào, nhưng dù nói thế nào thì anh cũng là người cậu từng thật lòng yêu thương, coi như cậu đã biết bộ mặt thật của anh như thế nào, cũng đã biết tất cả mọi chuyện anh làm, cũng đã thất vọng tột độ với anh, nhưng cậu vẫn không có cách nào lập tức coi anh trở thành người xa lạ.... chí ít hiện tại vẫn chưa được.

Thời điểm khi nhìn thấy anh lúc đó, lòng cậu vừa mâu thuẫn vừa đau đớn vừa thống hận, nhưng Nhan Tịch tin rằng, đó cũng chỉ là vấn đề thời gian.

Một ngày nào đó, cậu sẽ đem tất cả dằm trong tim mình nhổ ra, cũng sẽ đem tất cả những gì liên quan đến người đàn ông này quên đi, quên đến sạch sẽ....

Trưởng phòng Từ ở đầu dây bên kia vẫn lo lắng cậu sẽ đi ăn máng khác, cho nên tận tình khuyên bảo. Nhan Tịch biết rõ rằng nguyên nhân cũng đều là vì Lam Cẩn, mặc dù không nghĩ tới sẽ tiếp tục cùng người đàn ông đó dây dưa, nhưng cậu sẽ không ngốc đến mức tự tay đẩy đi một công việc tốt như thế này được, đã ở nhà nghỉ ngơi một thời gian dài rồi, cũng đến lúc điều chỉnh cảm xúc để trở lại với quỹ đạo vốn có.

Nhan Tịch lại bắt đầu công việc đi làm công, chín giờ sáng đi chiều năm giờ về, vết thương sau gáy cũng khôi phục rất nhanh, sau khi cắt chỉ cũng chỉ còn lưu lại một vết sẹo màu hồng nhạt, nằm giữa dấu răng của Lam Cẩn trước đó từng đánh dấu cậu, tuyến thể Omega vẫn như cũ không còn cảm nhận được pheromone, ở lần tái khám bệnh viện đã nói với cậu, cậu vốn là Omega phân hóa lần hai cho nên tuyến thể rất yếu ớt, sau lần chịu thương tổn này thì cậu phải chữa trị thêm nhiều lần nữa thì mới có thể phục hồi lại tuyến thể như ban đầu.

Dù cho Trương Tố đã sớm nói chuyện với phía bên kia bệnh viện sẽ miễn phí tất cả chi phí điều trị cho cậu, nhưng Nhan Tịch từ chối đề nghị này.

Không còn cảm nhận được pheromone, không còn kỳ động dục nữa thì Omega cũng sẽ giống như Beta, sẽ không bị pheromone quấy nhiễu ảnh hưởng nữa, sẽ không bị mất khống chế, đây không phải là điều cậu mong muốn đó sao.

Cuộc sống dường như trở lại đúng quỹ đạo vốn có, bình thản lại an ổn.

Nháy mắt đã đến cuối năm, nhớ lại người và tất cả sự việc đã xảy ra trong một năm qua, dường như chỉ là một giấc mộng hoang đường, mộng tỉnh, người tan, tất cả tất cả đều đã qua đi.

Cuối năm công ty phát thưởng cho Nhan Tịch không ít, nghĩ tới bản thân mình thời gian gần đây dăm ba bữa lại xin nghỉ phép rồi bỏ bê công việc, lúc trước còn gây chuyện dẫn đến người ta tìm tới gây rắc rối cho công ty, hiện tại cầm tiền thưởng nặng trĩu trên tay, chính cậu cũng cảm thấy trong lòng hổ thẹn.

Biết tiền thưởng này có được là do dính ánh sáng của Lam Cẩn, mặc dù trong lòng cảm thấy nhận lấy thì ngại nhưng có ai mà chê tiền nhiều đâu? Chỉ hy vọng sau khi ông chủ biết được chuyện cậu và Lam Cẩn không còn quan hệ gì thì đừng tức tới mức hộc máu rồi đem cậu tống cổ ra khỏi công ty là tốt rồi.

Công ty vì chiếu cố đến cảm nhận của nhân viên nên đã cho nghỉ sớm tận ba ngày, trời lạnh không thích hợp chạy xe điện, Nhan Tịch chen lấn trên xe buýt chen tới rớt cả giày nhưng vẫn chẳng ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của cậu.

Vất vả lắm mới xuống được cửa xe, Nhan Tịch vui vẻ đi về nhà, đang nghĩ sẽ mua quà gì cho mọi người vào dịp lễ Tết thì đột nhiên cậu nhìn thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở hành lang trước cửa nhà.

Trời đã tối, ánh sáng cũng rất mờ mịt, nhưng ngoại hình của Lam Cẩn vẫn gây sự chú ý.

Nhan Tịch dừng bước, đứng như trời trồng trước hành lang, đôi mắt trợn tròn nhìn người đàn ông chờ cậu ở trước cửa.

"Tịch Tịch....!".

Dường như Lam Cẩn sợ dọa đến Nhan Tịch, nên cố ý di chuyển đến nơi có ánh sáng đèn đường.

Dưới ánh đèn đường sáng trưng, Nhan Tịch nhìn rõ mặt Lam Cẩn, mắt kính gọng vàng dưới ánh đèn lóe lên tia sáng lạnh, sau lớp kính kia vẫn là khuôn mặt đẹp đẽ ấy, dường như đã đợi được một khoảng thời gian, chóp mũi hơi hồng, trên cổ quàng chiếc khăn màu xám, khoác chiếc áo khoác lông khiến anh thoạt nhìn giống như nam chính trong phim Hàn.

Vóc dáng Lam Cẩn quá đẹp, dưới bầu không khí như vậy, chỉ cần dùng đôi mắt như đá quý màu xanh bảo thạch kia nhìn bạn thôi, liền tạo cho người ta cảm giác anh đang thâm tình nhìn bạn, thật sự rất dễ khiến người khác rung động.

Cho nên Nhan Tịch ánh mắt vội vàng rời đi, lại không chút tiếng động lùi lại về sau một bước, vô thức lấy khẩu trang từ trong túi ra muốn đeo lên, sau khi đưa tay mò vào trong túi thì động tác không khỏi ngừng lại, nhận ra rằng tuyến thể mình đã tổn hại, không còn cảm nhận được pheromone cho nên không nhất thiết phải đeo khẩu trang nữa.

Nghĩ đến mình hiện tại sẽ không bị pheromone của anh ảnh hưởng nữa, Nhan Tịch hơi yên lòng, sau đó lạnh nhạt nói. "Đừng tới tìm tôi nữa, chỗ này tiền thuê không đắt, giao thông cũng tiện lợi, tôi không muốn chuyển nhà...".

Ý trong câu chính là nếu Lam Cẩn còn đến tìm cậu, thì lập tức cậu sẽ suy xét đến việc chuyển nhà.

Sao Lam Cẩn có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói của cậu, người hắn ngày nhớ đêm mong xa cách nhiều ngày mới gặp lại, còn chưa kịp ngắm cậu thật kỹ thì đã nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của cậu, trong lòng chua xót nói không nên lời.

Kìm nén lại mong muốn không màng tất cả xông lên về phía trước chạm vào cậu, Lam Cẩn không muốn lại lần nữa dọa đến cậu, khiến cậu đau lòng hay sợ hãi, một bên dùng ánh mắt tinh tế vẽ lại dáng vẽ của người con trai trước mặt, một bên cố gắng nhỏ nhẹ nói. "Em đừng sợ, tôi sẽ không làm gì em.... Tôi chỉ muốn ghé vào thăm em một chút.... Vết thương của em đã đỡ hơn chưa?".

Thái độ của Nhan Tịch vẫn xa cách nhìn người đàn ông trước mặt như cũ, người đàn ông này trước kia vẫn là bộ dáng thong dong trầm ổn, giống như tất cả mọi thứ anh đều nắm trong lòng bàn tay, vậy mà giờ đây dáng vẻ vừa nghiêm túc vừa thâm tình đúng là rất hiếm thấy, nhưng cậu chắc chắn không ngốc đến mức đi tin tưởng bất cứ điều gì nữa. "Thật cực cho Lam Tổng đã quan tâm, tôi đây đã khỏe lại rồi!".

"Tôi đã liên hệ với đội ngũ chuyên gia hàng đầu về tuyến thể ở nước ngoài rồi, nếu để bọn họ chữa trị thì dù cho tuyến thể có hư tổn nghiêm trọng thế nào đi chăng nữa, khả năng chữa khỏi thành công tỷ lệ rất lớn....".

"Tôi vốn dĩ không muốn chữa trị!". Nhan Tịch đánh gãy lời Lam Cẩn. "Phân hóa thành Omega vốn cũng không phải là ý của tôi, cho nên tôi cảm thấy trạng thái như bây giờ là tốt nhất, cũng chẳng muốn thay đổi bất cứ điều gì".

Chuyện Nhan Tịch từ chối cũng nằm trong dự kiến của Lam Cẩn, im lặng chỉ trong chốc lát thì cuối cùng hắn cũng gật đầu, thản nhiên nói. "Được, vấn đề này về sau chúng ta lại cân nhắc sau....".

Nhan Tịch càng nhìn càng thấy không thể hiểu nổi người đàn ông trước mặt, bọn họ đã thành ra nông nỗi này, vì cái gì mà anh còn xuất hiện trước mặt cậu với dáng vẻ như vậy.

Nhan Tịch không khỏi nhàn nhạt cười một tiếng. "Lam Cẩn, hiện tại anh cũng đã biết tuyến thể của tôi hỏng rồi, đã không còn là Omega của anh nữa, cũng đã không còn là người có độ xứng đôi cao với anh, không còn pheromone ràng buộc thì độ xứng đôi của chúng ta lúc này chính là bằng không, tôi cũng đã nói rõ ra rồi, tôi không muốn chữa trị tuyến thể, cho nên anh cũng không cần phải xuất hiện trước mặt tôi nữa....!".

Môi mỏng của Lam Cẩn mím chặt, vẻ mặt mờ mịt lại mang theo chút hốt hoảng, thanh âm khàn khàn. "Tịch Tịch, đừng như vậy.... đừng nói như vậy mà....".

Nhan Tịch nhìn thấy một tia thống khổ trên khuôn mặt đẹp đẽ kia của Lam Cẩn, ánh mắt đen nháy khẽ động, vội vàng cúi đầu xuống, nói. "Tôi chỉ là.... đang nói ra sự thật mà thôi, lúc trước anh lời ngon tiếng ngọt, hư tình giả ý, nghĩ ra trăm phương ngàn kế đem tôi từ Beta phân hóa lần hai thành Omega, không phải chỉ vì độ xứng đôi 99% giữa chúng ta đó sao? Anh cố chấp như thế, nhất định phải nắm chặt tôi không buông còn không phải vì lý do này à....? Hiện giờ giữa chúng ta đã không còn pheromone có độ xứng cao kia ràng buộc nữa, cho nên không cần thiết phải tiếp tục dây dưa với nhau nữa....".

Nói đến đây, giọng Nhan Tịch đã nức nở, dừng một chút cậu lại nói tiếp. "Nếu anh thực sự không thể bỏ qua được độ xứng đôi 99% kia, mà còn cảm thấy có khả năng chữa lại được, sau đó giống như lúc trước, giam giữ tôi, ép buộc tôi chữa tuyến thể....".

Nhan Tịch cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn Lam Cẩn trước mặt, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt kiên định, giọng nói nhẹ nhàng.

"Nhưng tôi sẽ không phối hợp....".

"Chết cũng sẽ không....".

"Lần tới không là tuyến thể nữa, tôi sẽ tặng anh mạng của mình....".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.