Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 45: Buông Tha Em Đi Được Không?




Mặc dù Trương Tố từng tỏ tình với cậu nhưng Nhan Tịch chưa từng cân nhắc đến chuyện mình sẽ ở bên cạnh anh ta. Cũng chỉ là do đã bước vào bước đường cùng cho nên không còn đường đi nữa, mới phải cần nhờ đến sự hỗ trợ từ anh ta. Nhưng hôm nay lại bị Lam Cẩn hiểu lầm rồi mang ra trào phúng, trong lòng lập tức thấy khó thở, vì thế mạnh miệng trả lời. "Có thể, quá có thể luôn đó chứ, Trương Tố mặc dù là Beta nhưng so ra còn tốt hơn Alpha như anh nhiều, ít ra anh ta luôn chân thành đợi chờ em, cũng không gạt em, mang em ra chơi đùa như ai kia ——!".

Nhan Tịch đương nhiên cảm nhận được Lam Cẩn không vui, nhưng không hề sợ hãi mà còn trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cậu cố gắng chịu đựng pheromone Alpha đang ăn mòn chính mình. "Alpha các anh cũng chỉ biết sài một chiêu như vậy, tức giận cũng chỉ biết dùng pheromone đến áp chế người khác, cho nên đối với anh ——  em chỉ thấy chán ghét!".

Nhan Tịch vất vả thở dốc một hơi, chống đỡ cơ thể đang run rẩy. "Em trước đây là Beta, Trương Tố cũng là Beta, giữa em và anh ta hai người không có sự can thiệp của pheromone, cho nên, nếu em thật sự ở bên anh ta thì sẽ không có chuyện chơi đùa, chỉ có tình cảm chân thành!".

Nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra được ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của Lam Cẩn lúc này, ánh mắt âm trầm đó nhìn chằm chằm vào Nhan Tịch.

Đây rõ ràng là Omega của mình.

Vậy mà bây giờ lại nói muốn cùng người khác yêu đương.

Thân thể cao lớn cường tráng lại áp sát gần Nhan Tịch vài phần, pheromone hoàn toàn mang theo áp bức, có thể cảm nhận được tâm trạng anh đang rất tồi tệ.

Tuyến thể Omega trong cơ thể Nhan Tịch xao động dữ dội, mùi hoa sen không thể khống chế từ sau gáy phát ra, hòa quyện dây dưa cùng mùi hổ phách lạnh lẽo nồng đậm.

Trên trán cậu toát mồ hôi, hai chân cũng bắt đầu mềm nhũn không đứng vững.

Lam Cẩn nhìn chằm chằm Nhan Tịch bị pheromone của mình kích thích tới run rẩy đứng không vững, dường như rất hài lòng với phản ứng hỗn loạn của cậu trước pheromone của mình, lần nữa lại mở miệng. "Nói cái gì mà tình cảm của hai người chân thành chứ? Cuối cùng không phải em cũng khuất phục dưới pheromone của tôi đó sao? Bản thân em là Omega luôn mong muốn pheromone của Alpha đến an ủi mình đó chính là bản năng nguyên thủy nhất, ở trước mặt bản năng nguyên thủy thì tình cảm chân thành đó chẳng là cái thá gì cả....!".

Đôi mắt sắc bén thâm thúy của Lam Cẩn nhìn chăm chú vào người con trai trước mặt, nhìn khuôn mặt cậu vì khó chịu mà có chút vặn vẹo, dường như muốn chính cậu phải khuất phục, cho nên pheromone Alpha nồng đậm mang theo cường thế áp bách mãnh liệt bao bọc lấy Nhan Tịch, xâm nhập vào trong cơ thể cậu, ăn mòn lý trí cậu.

Cảm giác khó nhịn ngày càng mạnh mẽ, thậm chí Nhan Tịch còn cảm thấy không khí xung quanh như ngưng lại, hô hấp khó khăn, đầu cũng phát nóng, sự xôn xao nguyên thủy đáng sợ len lỏi khắp cơ thể cậu, bản năng lại thôi thúc cậu đến gần Lam Cẩn.

Nhan Tịch không muốn như vậy, không muốn bản thân bị pheromone của Alpha thao túng trở thành con thú khát tình, ngoài việc hèn mọn cầu xin ra thì không thể làm gì khác.

Thế nhưng thân thể và lý trí dưới sự ăn mòn của pheromone, căn bản không thể chịu nổi một kích. Trong phòng tràn đầy mùi pheromone hổ phách của Lam Cẩn, mỗi lần Nhan Tịch hít thở thì pheromone đều tràn vào khoang mũi cậu.

Đầu óc mơ màng, hai chân mềm nhũn, Nhan Tịch chật vật ngã khuỵu xuống đất, đuôi mắt đỏ bừng, giờ phút này, cậu rất hận trạng thái này của chính mình, cũng hận người đàn ông trước mắt này vô cùng.

Nếu như không phải do anh thì mình cũng sẽ không biến thành dáng vẻ này, từ một Beta chỉ phát tình với anh biến thành một Omega bị đánh dẫu vĩnh viễn, nhớ lại bản thân mình trong thời gian này ở trước mặt anh mỗi lần mỗi lần, không khác gì một con thú đang khao khát tình, chỉ cần Lam Cẩn muốn, ngón tay anh cũng không cần động thì cậu đã vứt bỏ hết tự trọng và mặt mũi mà ghé vào chân anh cầu xin sự thương xót....

Mặc kệ trong lòng cậu có bao nhiêu mâu thuẫn, bao nhiêu kháng cự, bao nhiêu thống hận thì vẫn sẽ bị cái pheromone Alpha nồng đậm kia đánh cho hoàn toàn mất đi tất cả tôn nghiêm của chính mình.

Đôi mắt Nhan Tịch đỏ bừng, nước mắt phẫn hận và tủi thân thấm đầy hốc mắt, ý thức giãy dụa, dục vọng kêu gào, cảm giác này khiến cậu hận bản thân mình không thể chết đi ngay lập tức.

Mà lúc này Lam Cẩn đứng trước mặt cậu vẫn giữ nguyên dáng vẻ cao cao tại thượng, từ trên cao nhìn Nhan Tịch giãy dụa, nở nụ cười thong dong đắc ý, giống như cậu là chim sẻ trong lồng của chính mình, dù cho cậu có liều mạng vùng vẫy đập đến gãy cánh thì cũng không thể thoát khỏi lồng chim anh tạo ra.

Nhìn bộ dáng Nhan Tịch thống khổ dãy dụa, Lam Cẩn hơi nghiêng đầu cười khẽ. "Tịch Tịch, thuận theo bản năng cũng không phải chuyện mất mặt gì, Omega sinh ra chính là phục tùng Alpha, vì thế không cần giãy dụa nữa, ngoan ngoãn khuất phục, ngoan ngoãn để tôi yêu thương em không được sao?".

Nhan Tịch hung hăng cắn mạnh môi dưới của mình, nhanh chóng cảm nhận được mùi vị tanh ngọt lan tràn trong khoang miệng mình, đau nhói khiến cậu miễn cưỡng giữ lại được một tia lý trí và lòng tôn nghiêm cuối cùng.

Hai mắt Nhan Tịch đỏ bừng nhìn người đàn ông nhàn nhã đang chờ con mồi tự bò vào trong miệng mình, khó khăn mở miệng. "Lam Cẩn.... Em.... Hận chết anh!".

Lam Cẩn nhìn Nhan Tịch nước mắt đầy mặt, môi đã bị cắn đến rách da chảy máu mà vẫn còn muốn giữ lấy lý trí. Ánh mắt hắn âm trầm, pheromone của Alpha cấp S lập tức bùng nổ trong không khí.

Đứng trước pheromone cường thế,  Nhan Tịch dù có kiên cường đến mấy cũng không chịu nổi, cậu run rẩy đưa tay sờ túi áo khoác của mình.

Cảm giác được Lam Cẩn đang đến gần mình, dường như muốn đưa tay ra chạm vào cậu, Nhan Tịch lùi lại phía sau, tay run rẩy móc từ trong túi ra một cây dao nhỏ, cơ thể sắp hoàn toàn sụp đổ khiến cậu ngay cả sức cầm dao cũng không có, dùng chút sức lực cuối cùng mà hung hăng nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nghẹn ngào cảnh cáo. "Đừng lại đây —— Để cho em đi....!".

Lam Cẩn bình tĩnh lạnh lùng đối diện với Nhan Tịch, nhìn bộ dạng sắp hỏng mất của cậu, giống như thú nhỏ bị dồn vào đường cùng đang vùng vẫy lần cuối.

Bị con dao bén nhọn chĩa vào, nhưng gương mặt đẹp đẽ của Lam Cẩn không hoảng hốt chút nào, chỉ lạnh lùng nhìn lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh, trầm giọng nói. "Tịch Tịch đang muốn làm gì vậy? Em cảm thấy với tình trạng hiện tại của bản thân mình mà còn có thể đả thương tôi sao?".

Nhan Tịch run rẩy, cậu không muốn rơi lệ, không muốn bản thân chật vật như vậy khi đối diện với Lam Cẩn, nhưng bản năng nguyên thủy của Omega trong người cậu căn bản không thể khống chế nổi, cậu cố hết sức giơ dao lên, đứt quãng nói. "Đừng tìm em nữa.... Thả cho em đi đi.... Đừng làm em chán ghét anh thêm nữa.... Lam Cẩn, xem như anh nể mặt chúng ta đã có.... đã từng.... và cũng từng có khoảng thời gian với những kỷ niệm tươi đẹp kia mà buông tha em đi ——!!".

Nhưng Lam Cẩn lại không có đến nửa phần động lòng nào, ánh mắt chăm chú nhìn vào bàn tay đang cầm dao nhỏ của Nhan Tịch, đáy mắt âm trầm, dường như đã ánh lên một tia tức giận, nhưng vẫn khẽ cười. "Tịch Tịch yêu thích cây dao này vậy sao? Vậy lát nữa khi chúng ta làm tình thì sẽ dùng đến cây dao này nhé! ".

Đôi mắt đỏ bừng của Nhan Tịch trợn tròn lên, cậu nhìn người đàn ông vô cùng quen thuộc kia cảm thấy anh của bây giờ lại vô cùng xa lạ, lồng ngực đau nhói, đầu cũng muốn vỡ ra.

Đến tận bây giờ cậu mới hiểu được, người đàn ông này vốn dĩ chưa bao giờ có trái tim, mà tình cảm chân thành trước kia của mình dành cho anh là nực cười đến cỡ nào.....

Trong khi cậu đang ngơ ngác, Lam Cẩn đột nhiên cúi người xuống. "Cho em mạng của tôi được không?".

Mắt thấy mũi dao sắc nhọn sắp đâm vào lồng ngực anh, Nhan Tịch hoảng hồn, vô thức rụt tay mình lại.

Hốt hoảng nhìn về phía Lam Cẩn, cậu lập tức nhìn thấy vẻ mặt đắc ý sớm đã nhìn thấu tất cả của anh. "Tịch Tịch, đến cuối cùng em vẫn không nỡ buông bỏ tôi....!".

Bàn tay cầm dao của Nhan Tịch run rẩy đến khó kìm, nhìn người đàn ông trước mặt, đúng vậy, là cậu hèn nhát, dù cho bị người đó chà đạp đến bộ dạng này mà cậu vẫn không muốn buông tay anh.

Lam Cẩn vẫn mang bộ dáng bình tĩnh như cũ nhìn chăm chú Nhan Tịch, dường như cậu là chim trong lồng cá trong chậu, dáng vẻ như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Nhan Tịch nhìn Lam Cẩn, run rẩy nói. "Đúng vậy.... Đối với anh, em vẫn không thể nhẫn tâm ra tay được...".

Nhìn bằng mắt thường cũng thấy sâu trong hai con ngươi màu xanh xám của Lam Cẩn lóe lên tia sáng, mùi hổ phách ngày càng nồng đậm, dường như không còn kiềm chế nữa mà là tận lực dụ dỗ cậu.

Nhan Tịch chịu đựng pheromone của Alpha tra tấn, vịn tay lên bàn, thất tha thất thểu từ dưới đất gượng dậy, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, khó khăn nhếch miệng cười khẽ một tiếng. "Nhưng —— cảm giác bị chi phối này khiến em không muốn chịu đựng thêm nữa.... Em muốn quay lại làm một Beta phổ thông để một lần nữa trở về cuộc sống bình thường trước đây....".

Bàn tay cầm dao của Nhan Tịch lại nâng lên một lần nữa, nhưng lần này mũi dao không hướng về phía Lam Cẩn nữa, mà xoay ngược lại về phía sau phần gáy đang căng trướng của chính mình. "Lam Cẩn, em trả lại cho anh được không ——!?!".

"Nhan Tịch!". Đồng tử Lam Cẩn co rụt lại, hắn nhanh chóng kịp phản ứng bước lên phía trước nhưng cuối cùng vẫn là chậm một bước, làn da Nhan Tịch rất trắng, cổ nhỏ thon dài, máu tươi từ vết thương thật sâu chảy ra đặc biệt chói mắt.

Tuyến thể Omega đang trong lúc bị pheromone của Alpha dẫn dụ vào trạng thái sục sôi, lúc này lại bị cắt ra, dẫn tới máu tươi trào ra không ngừng.

Nhìn phần gáy đang chảy đầy máu tươi, khuôn mặt trầm ổn bình tĩnh của Lam Cẩn đã không giữ lại được nữa, thay thế bằng sự hốt hoảng hiếm thấy từ người như hắn.

Hắn đem Nhan Tịch ôm vào trong lồng ngực, lập tức kêu người gọi xe cứu thương, máu tươi đã thấm ướt hết sau lưng Nhan Tịch, mặc cho Lam Cẩn liều mạng dùng tay che lên thì máu tươi phía sau gáy vẫn trào ra không ngừng, trên người hai người đều là máu tươi, thoạt nhìn khiến cho người ta vô cùng sợ hãi.

Mùi hoa sen trong không khí bỗng nhiên trở nên nồng đậm, nhưng cũng giống như phù dung sáng nở tối tàn, nhanh chóng tan đi.

Nhan Tịch không muốn bị Lam Cẩn đụng vào, nhưng cậu đã chẳng còn chút sức lực nào nữa, chỉ có thể bị anh ôm trong lồng ngực, hai mắt trợn tròn ngạc nhiên nhìn bộ dáng thất thố chưa từng có của người đàn ông trước mắt.

"Nhan Tịch! Tịch Tịch! Gắng chịu đựng được không? Bác sĩ sẽ tới ngay bây giờ".

"Đừng ngủ, không cho em ngủ! Mở mắt ra, mở mắt ra nhìn tôi này".

Hai mắt Lam Cẩn đỏ ngầu, bàn tay run rẩy, bờ ngực rắn chắc phập phồng kịch liệt, thậm chí đến cả giọng nói cũng chật vật đứt quãng.

Tuyến thể bị rách ra, máu tươi chảy không ngừng, nhưng Nhan Tịch lại không cảm nhận được sự đau đớn, cậu chỉ là không còn sức, đặc biệt buồn ngủ....

"Tịch Tịch ngoan, không được ngủ, ngoan....!".

"Chỉ cần em nghe lời lần này không ngủ thì sau này em nói gì tôi cũng đều nghe theo em....".

Lam Cẩn còn ghé sát vào lỗ tai cậu, không ngừng la hét, thật kỳ lạ, rõ ràng anh chỉ coi cậu là một món đồ chơi, nhưng sao bây giờ lại mang dáng vẻ như rất quan tâm rất sợ cậu chết như thế....

"Lam Cẩn....". Bên tai quá ồn ào, Nhan Tịch cố gắng mở miệng, mọi thứ trước mắt cậu mơ hồ, hô hấp cũng càng lúc càng suy yếu, cậu miễn cưỡng thở hổn hển, đứt quãng nói. "Tuyến thể.... Bị hủy rồi.... Em không còn là Omega có độ xứng đôi cao 99% với anh nữa....!".

"Không còn... Không còn... pheromone dẫn dụ nữa! Có phải... anh sẽ buông tha cho em không?".

-

Khi Trương Tố chạy đến bệnh viện, phòng cấp cứu vẫn sáng đèn như cũ, Lam Cẩn đã khôi phục dáng vẻ vốn có, thân hình cao lớn đứng trước phòng cấp cứu, nhìn chằm chằm lên cánh cửa lớn đang đóng chặt.

Tuyến thể Omega của Nhan Tịch bị tổn hại nghiêm trọng, cậu ngay lập tức được đưa đến bệnh viện Thiên Ngư của Trương gia, Lam Cẩn dùng thế lực huy động đội ngũ chuyên gia hàng đầu làm nhiệm vụ mổ chính, dùng cũng là dụng cụ máy móc tiên tiến nhất, chỉ cần có thể cứu sống được người trong phòng cấp cứu thì hắn không tiếc bất cứ cái giá nào.

Động tĩnh lớn đến như vậy, Trương Tố thân là người cầm quyền nhà họ Trương đương nhiên đã sớm nhận được tin tức, sau khi anh ta về nước mãi mà không liên lạc được với Nhan Tịch nên đã rất lo lắng, không ngờ rằng khi nghe được tin tức của Nhan Tịch lại ở trong trường hợp này.

Nhìn thấy Trương Tố vội vàng chạy đến, vẻ mặt Lam Cẩn cũng không biểu lộ gì đặc biệt, thậm chí cũng không nhìn đối phương lấy một cái, mà vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu như cũ, mắt kính không biết bị ném mất từ lúc nào cộng thêm áo len màu trắng trên người dính đầy máu tươi khiến hắn lúc này thoạt nhìn cả người đều chật vật.

Đúng lúc này, phòng cấp cứu được mở ra.

Nhân viên y tế bước ra làm thủ tục bàn giao, Lam Cẩn vội vàng tiến lên hỏi han về tình trạng của Nhan Tịch.

Tình huống khẩn cấp nên nhân viên y tế cũng không kịp giải thích tỉ mỉ mọi thứ, chỉ nhanh chóng nói đơn giản khái quát vài chuyện. "Bệnh nhân mất máu quá nhiều, đồng thời tuyến thể Omega trên người bệnh nhân bị vật nhọn làm tổn thương nghiêm trọng, tình huống hiện tại không quá lạc quan, mong người nhà chuẩn bị tâm lí thật tốt....!".

Trương Tố vừa nghe thấy Nhan Tịch đang trên bờ nguy kịch, cả người như chết đứng, sau khi kịp phản ứng lại thì không màng quan tâm đến thời gian địa điểm, vung tay lên đấm một quyền thật mạnh lên mặt Lam Cẩn. "Tên khốn này mau cút đi, CMN mày đã làm gì với Nhan Tịch?".

Mặt Lam Cẩn bị đánh nghiêng qua một bên, hắn giống như không hề cảm thấy đau đớn mà tiếp tục hỏi nhân viên y tế tình trạng của Nhan Tịch.

Nhân Viên y tế nhanh chóng bàn giao thêm vài câu rồi vội vàng quay trở lại phòng cấp cứu, còn Lam Cẩn vẫn như cũ chìm đắm trong lời nhân viên y tế ban nãy vừa nói.

Yên lặng nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy.

Hình ảnh Nhan Tịch cả người đầy máu, bộ dạng thê thảm cứ hiện lên trong đầu hắn không dứt ra được, ở trên thương trường đấu đá nhiều năm như vậy, cũng không phải hắn chưa từng nhìn thấy cảnh người đang sống sờ sờ chết ngay trước mặt mình, nhưng cảm giác những lần đó và hôm nay hoàn toàn không giống nhau, trái tim hắn giống như bị người ta mạnh mẽ khoét xuống một lỗ, máu chảy đầm đìa, đau đớn khó nhịn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.