Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ

Chương 37: Bị Bắt Mang Đi




Nhan Tịch đỏ mắt trừng Lam Cẩn một cái. "Anh cảm thấy tôi ở cạnh anh là vì mấy thứ đó sao? Thậm chí tôi có thể vì mấy thứ tiền bạc địa vị đó mà coi như chưa có chuyện gì xảy ra, đồng thời tiếp tục giả bộ ngu ngốc ở bên cạnh anh sao?".

Lam Cẩn chăm chú nhìn vào khóe mắt đỏ hoe của Nhan Tịch, vô thức đưa tay muốn chạm vào. "Nhưng mọi chuyện đã xảy ra rồi, chí ít em cũng phải cho tôi có cơ hội được chăm sóc và đền bù cho em ——!!".

Nhan Tịch lại lui về phía sau một bước tránh đi bàn tay đối phương, cúi đầu cười khẽ một tiếng. "Chăm sóc, đền bù? Anh nói thật dễ nghe! Thật ra, là anh chưa có chơi chán mà thôi ——!".

"Anh thấy hứng thú, thì khăng khăng cố chấp ép tôi từ Beta biến thành Omega, nhưng nếu tương lai anh chơi tôi chán rồi thì sao đây? Hay là anh lại có ý tưởng mới lạ nào khác? Lam Cẩn, tôi là người, không phải sủng vật, không phải là đồ vật vô tri để anh có thể tùy ý nào nhặn!".

"Đúng, tôi công nhận là anh có năng lực có quyền thế! Anh một tay che trời cho nên có thể tùy tiện giẫm đạp người khác sao? Có thể tùy tiện cải tạo thân thể người khác sao? Rốt cuộc đến cùng anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?".

"Trên thế giới này còn có người nào khốn nạn hơn anh sao?".

Có lẽ Lam Cẩn sống đến từng này cũng chưa từng gặp được người nào mà không màng đến thân phận của hắn, dám ở trước mặt hắn lớn tiếng chất vấn chửi mắng hắn như vậy, sắc mặt lập tức lạnh xuống vài phần.

Vẫn biết vật nhỏ này bình thường mềm mại như mèo nhỏ, khi giận lên cũng sẽ cào người nhưng không ngờ hiện tại không chỉ cào mà còn thẳng thừng rủa xả mình.

Nhan Tịch kéo vali đi ra ngoài, cúi đầu không nhìn lại người đàn ông trước mặt nữa, người mà cậu đã dốc hết tình cảm yêu thương, nhưng cuối cùng lại chính là người đã tổn thương cậu sâu sắc nhất.

Mà lần này Lam Cẩn không tiếp tục ngăn cản nữa, chỉ trơ mắt nhìn cậu đi qua trước mặt mình, rồi sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa phòng.

Nhan Tịch cố hết sức nâng vali của mình lên bàn đạp xe điện.

Mà Lam Cẩn thì đứng ngay tại cửa dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu. "Nhan Tịch!". Ngay lúc Nhan Tịch ngồi trên xe điện chuẩn bị rời đi, Lam Cẩn đột nhiên mở miệng gọi cậu lại. Thanh âm mang theo một tia sâu kín lại lạnh lùng. "Em đã bị tôi đánh dấu, đời này em cũng chỉ có một Alpha là tôi! Em nên suy nghĩ cho thật kỹ, tương lai rời khỏi tôi rồi em phải làm sao? Chẳng lẽ em muốn cả đời phải dùng thuốc ức chế, hay là không màng nguy hiểm tính mạng mà lựa chọn cắt tuyến thể? Còn có chuyện của Trương Quyền, gã ta bị thương không nhẹ, theo tôi được biết gã hiện tại vẫn còn nằm trong bệnh viện trị liệu, lấy tính cách của gã sau khi gã xuất viện nhất định sẽ lại đến tìm em gây chuyện, nếu như không có người che chở cho em, kết quả sau đó —— em có thể tự nghĩ?". 

Nhan Tịch chạm vào tay lái xe điện, quay đầu nhìn lại anh, nhếch miệng nở nụ cười. "Trước đó tôi đã từng nghe người khác nói, Beta phân hóa lần hai thành Omega sẽ không nhạy cảm lắm với pheromone của Alpha, cứ coi như bị đánh dấu rồi thì cũng sẽ không phản ứng bài xích quá mạnh mẽ với pheromone của Alpha khác cho lắm, cho nên mặc dù tôi đã bị anh đánh dấu, tương lai không còn cách nào để Alpha khác đánh dấu mình nữa, nhưng hẳn là sẽ không gây trở ngại cho việc tôi cùng các Alpha khác tiếp xúc kết giao, huống chi cho dù không có Alpha thì còn có những Beta và Omega khác nữa kia mà! Tóm lại là Lam tổng yên tâm, dù cho tôi sau này có cô độc sống hết quãng đời còn lại thì cũng không quay lại tìm anh đâu!".

Dừng một chút, cậu lại tiếp tục nói. "Còn chuyện về Trương Quyền bên kia, là chính do tôi gây ra, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào thì cũng là do tôi tự tìm, sống chết không oán, cũng không nhọc đến Lam tổng hao tâm tổn trí! Thời gian đã không còn sớm, tôi không nên ở chỗ này quấy rầy Lam tổng thêm nữa. Lam Cẩn, tạm biệt! ".

Nhan Tịch vẫy vẫy tay, khóe miệng mang theo nụ cười, hốc mắt lại đỏ đến lợi hại, nhịn không được lại lần nữa quay đầu lại nhìn Lam Cẩn một cái thật sâu, lại phát hiện dù cố gắng thế nào thì vẫn như cũ, cậu không thể nào nhìn thấu được anh lấy một phần.

-

Từ sau khi dọn đồ khỏi nhà Lam Cẩn ra ngoài, đã mấy ngày nhưng Nhan Tịch vẫn không nhận được tin tức gì từ phía công ty, cậu dứt khoát làm ổ trong nhà.

Cũng kể từ khi đó đến giờ, tin nhắn trong điện thoại cậu tới không ngừng, Nhan Tịch cũng chẳng buồn quan tâm, mệt thì rúc lên giường ngủ một giấc, tỉnh thì tùy tiện tìm chỗ ăn. Thỉnh thoảng lại chơi game hoặc cầy phim truyền hình. Cứ như vậy vải tra mấy ngày, trạng thái tinh thần cuối cùng cũng đỡ hơn đôi chút.

Hôm nay khi tỉnh dậy, Nhan Tịch cảm thấy toàn thân uể oải không có chút sức lực, tuyến thể sau gáy lại có dấu hiệu căng trướng nóng lên.

Cậu mở xem thời gian một lượt thì nhận ra kỳ phát tình của mình rất nhanh sắp tới rồi.

Từ khi phân hóa thành Omega đến nay, mỗi kỳ phát tình cậu đều có Lam Cẩn ở bên vượt qua, mà lần này lại là lần đầu tiên cậu lấy thân phận Omega mà trải qua kỳ phát tình một mình. Bởi thế đối với Omega trong kỳ phát tình nên chú ý điều gì thì cậu hoàn toàn không hiểu rõ, đành phải lấy điện thoại ra tra chút kiến thức liên quan, tình trạng này đúng là gấp rồi mới ôm chân Phật*.

[*Việc cấp bách không còn đường nào mới nhớ đến ôm chân Phật để cầu.]

Đang tìm tòi những kiến thức liên quan đến Omega trong kỳ phát tình thì bất chợt màn hình nhảy ra một tin tức, Nhan Tịch nhìn thấy cái tên quen thuộc, tay run lên một cái ấn mở trang tin tức mới nhất liên quan đến giới giải trí.

Giao diện nhanh chóng chuyển đổi, khuôn mặt anh tuấn quen thuộc của Lam Cẩn xuất hiện, bên cạnh đang dựa sát vào người anh là một Omega xinh đẹp, ngôi sao mới nổi trong giới giải trí.

Omega con lai kia tuy là nam nhưng thoạt nhìn lại có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, Lam Cẩn ở bên lại lịch lãm dịu dàng.

A tài O sắc, phía dưới là một mảnh bình luận chúc phúc, nhưng nhìn ảnh chụp mà nói thì đúng là rất xứng đôi.

Mặc dù biết người như Lam Cẩn bên cạnh sẽ không thiếu tình nhân, nhưng tưởng tượng so với sự thật thì cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Trong bài viết còn miêu tả đến tỉ mỉ rõ ràng, Lam Cẩn vì muốn dỗ mỹ nhân cười mà thậm chí còn bao toàn bộ khách sạn năm sao bên nước ngoài, mục đích để mỹ nhân vui đùa hưởng thụ. Có thể thấy được độ yêu thích và chiều chuộng của anh với người kia.

Nhan Tịch không khỏi nghĩ đến trước kia, Lam Cẩn đối tốt với cậu từng li từng tí, dịu dàng quan tâm, cẩn thận che chở, dỗ ngon dỗ ngọt, rõ ràng chỉ là hứng thú nhất thời đối với món đồ chơi mới, lại làm cho người ta tưởng rằng đó là người anh yêu say đắm. Cũng chính vì vậy mà cậu không cách nào nhận rõ đâu là hiện thực, luôn hãm sâu trong đó.

Có lẽ người trong giới thượng lưu luôn đối với tình cảm chính là như vậy, chơi chơi cho vui thấy đủ thì ngừng, chỉ có bản thân cậu đần độn mới coi là thật!

Nhan Tịch ngơ ngác nhìn bức ảnh chụp trên trang tin tức, nhìn một hồi thì cảm thấy đôi mắt chua xót, yết hầu khô khốc, dứt khoát đem trang page đóng lại, buộc bản thân không miên man đi suy nghĩ chuyện gì khác. Cậu với Lam Cẩn đã không có khả năng, nghĩ nhiều cũng chỉ tiêu tốn thời gian và sức lực của bản thân, thực sự không có gì cần phải ——!!

Nhan Tịch từ trên giường đứng lên, rửa mặt sơ qua rồi thay bộ quần áo khác, thừa dịp kỳ phát tình chưa tới mà đến hiệu thuốc gần nhà mua thuốc ức chế.

Đến tiệm thuốc, Nhan Tịch triệt để mờ mịt khi thấy đủ loại đủ màu thuốc ức chế khác nhau, nhớ lại lời bác sĩ lúc trước từng nói tình huống phát tình của mỗi một Omega đều khác nhau nên dùng thuốc ức chế cũng khác nhau, nhưng từ trước đến giờ cậu vốn chưa dùng thuốc ức chế bao giờ nên cũng không biết nên dùng loại nào.

Do dụ nửa ngày, cuối cùng vẫn là chị gái nhân viên hướng dẫn mua hàng của tiệm thuốc —— thấy bộ dạng cậu đứng trước quầy dáng vẻ bất lực có chút đáng thương, nên mới tự mình đến chỗ cậu, chỉ dẫn cậu vài loại thuốc ức chế khá phổ biến.

Cầm thuốc mang về, mới gần đến khu chung cư thì đột nhiên nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân hùng hổ của đàn ông.

Không nhịn được quay đầu, lập tức nhìn thấy mấy người đàn ông ăn mặc giống như lưu manh từ trên xe bước xuống, mấy người đó dường như đang nói cười, nhưng câu câu đều thấy khó nghe thô tục.

Nghe thấy được, Nhan Tịch liền nhíu mày.

Đúng lúc này, lại một trận "brừm brừm" tiếng động cơ ô tô, ngay sau đó liền thấy một chiếc siêu xe bắt mắt phanh gấp dừng trước đám người. Cửa xe mở ra, một cơ thể mập mạp đang cố hết sức chui ra ngoài.

Nhan Tịch nhìn tên mạp mạp vừa chui ra khỏi xe một cái, lại vừa vặn cùng gã mặt đối mặt, thấy rõ bộ dáng người đến là ai trong lòng Nhan Tịch cấp tốc vang lên hồi chuông cảnh báo, xoay người bỏ chạy.

Cái tên mập mạp kia không phải ai khác, chính là Trương Quyền trước đó bị cậu đá trọng thương.

Những tên ăn mặc như lưu manh kia rõ ràng là người Trương Quyền đưa tới, mà bọn họ đột nhiên lại xuất hiện ở cổng khu chung cư cậu đang ở, thì nhất định không phải là trùng hợp, cẩn thận suy nghĩ một chút là biết ngay vì cậu mà tới.

Đồng thời khi Nhan Tịch nhìn thấy Trương Quyền thì hiển nhiên hắn cũng đã thấy cậu, lập tức nghe gã mắng một câu thô tục, mấy tên đàn ông phía sau liền đuổi theo.

Nhan Tịch trong cái khó ló cái khôn, cậu chạy về nhà, cuống quýt khóa chặt cửa lại.

Chẳng bao lâu, Nhan Tịch nghe thấy tiếng phá cửa từ bên ngoài, hiển nhiên là Trương Quyền và đám tay chân của gã không tính sẽ buông tha cho cậu.

Bị nhiều người như vậy bao vây, nói không sợ là nói dối. Thậm chí kẻ cầm đầu còn là Trương Quyền, một tên hung ác có tiếng.

Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, rõ ràng là bọn chúng không tóm được cậu thì sẽ không bỏ qua.

Nhan Tịch nắm lấy cạnh tủ, dựa vào cánh cửa muốn chặn lại nhưng cánh cửa cũ kỹ kia chẳng thể kiên trì được bao lâu.

Trong lúc hoảng loạn, Nhan Tịch lấy điện thoại ra muốn tìm sự giúp đỡ. Lúc tỉnh táo lại, cậu nhìn mới nhìn rõ dãy số bản thân đã gõ trong vô thức trên màn hình.

Nhan Tịch lập tức cảm thấy buồn cười, rõ ràng đã cùng anh tách ra, rời xa anh nhưng trong lúc sợ hãi nhất thì theo bản năng cậu vẫn muốn dựa dẫm vào anh.

Tiếng phá cửa đáng sợ và âm thanh la hét bên ngoài không cho Nhan Tịch nhiều thời gian để miên man suy nghĩ, cậu nhìn số điện thoại của Lam Cẩn rồi chỉ do dự một giây đã chuyển hướng gọi cho cảnh sát.

Sau khi nói cho nhân viên cảnh sát về tình hình và địa điểm, thì có một tiếng động lớn vang lên, khóa cửa bị đập vỡ, cánh cửa mở toang ra.

Trương Quyền mang theo bộ mặt đắc ý dẫn theo mấy tên tay chân đi vào, gã nở một nụ cười lạnh nhìn Nhan Tịch.

Nhan Tịch siết chặt điện thoại trong tay, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Đến bây giờ cậu sợ hãi thì cũng vô dụng, nhưng vẫn không thể khống chế nổi sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch.

Cậu trừng mắt nhìn Trương Quyền, cố hết sức để giọng nói trông thật bình tĩnh. "Xâm nhập gia cư bất hợp pháp là phạm pháp, tôi đã gọi cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến thôi!".

Trương Quyền trưng ra dáng vẻ không hề sợ hãi. "Ông đây mà sợ cảnh sát thì đã không ở giữa ban ngày ban mặt gây ra động tĩnh lớn thế này! Trước khi tới đây ông đây cũng đã sớm chào hỏi đàng hoàng rồi, ai nói ông xâm nhập gia cư bất hợp pháp, cho dù ông đây có phá sập tòa nhà này thì bọn họ cũng chẳng dám nói gì".

Nhan Tịch biết rằng Trương Quyền ỷ vào thế lực gia đình gã, chắc chắn có thiên ti vạn lũ mối quan hệ với phía trên, nhưng không ngờ rằng gã lại dám hung hăng bá đạo đến mức này, nhìn dáng vẻ không thèm coi ai ra gì của gã lòng Nhan Tịch liền lạnh đi một nửa.

Trương Quyền liếc mắt ra hiệu cho đám tay chân, những tên kia lập tức tiến lên khống chế Nhan Tịch, không cho cậu động đậy.

Trương Quyền di chuyển cơ thể mập mạp, một mặt đắc ý bước lên phía trước. Da mặt toàn thịt mỡ phúng phính nhảy lên theo nụ cười dâm dục của gã, thoạt nhìn hết sức buồn nôn. Gã nhìn chằm chặp vào khuôn mặt đã trắng bệch của Nhan Tịch, đưa tay hung hăng tát qua. "Đồ gái điếm, hại ông đây nằm viện nửa tháng, mày tưởng tao sẽ dễ dàng tha cho mày hả? Trong khoảng thời gian này, tao ngày ngày tâm tâm niệm niệm mà nhớ thương mày, vừa xuất viện là đã lập tức đến đây. Vui không? ".

Nhan Tịch trúng một bạt tai của gã khiến trước mắt đều nổi đom đóm, nửa ngày mà vẫn chưa tỉnh táo lại, mùi gỉ sắt tràn ngập khoang miệng cậu.

Mái tóc mềm mại cũng bị túm chặt, Trương Quyền ép cậu phải ngẩng đầu lên, gương mặt đầy thịt mỡ của gã cũng sáp lại. "Trước đây mày là người của Lam Cẩn, tao muốn chạm cũng không khỏi có chút lo lắng nhưng bây giờ hắn lại không cần mày nữa, mày nói xem có phải đây là ông trời cũng muốn giúp tao không?".

Theo khoảng cách Trương Quyền đến gần, mùi pheromone đầy tanh tưởi khiến người buồn nôn cũng đập thẳng vào mặt, cơ thể gầy gò của Nhan Tịch cũng run lên không thể kiểm soát. Hai chân không còn sức, đột nhiên vô cùng hận Lam Cẩn đã biến cậu từ Beta thành Omega, khiến hiện tại cậu không có chút kháng cự nào trước tên Alpha khốn kiếp này.

Trương Quyền tiếp tục dùng đôi mắt âm trầm hèn mọn nhìn gương mặt Nhan Tịch. "Ông đây lớn bằng từng này mà chưa có ai cả gan dám đánh ông! Mày là người đầu tiên nhưng cũng là người cuối cùng ——!!".

Những gã đàn ông xung quanh bắt đầu động động chân, nâng lên một cái túi nilon màu đen. Túi đen nho nhỏ này thu hút sự chú ý của Trương Quyền, gã buông Nhan Tịch ra, khom người nhặt túi nilon lên. Sau khi nhìn thấy bên trong là hộp thuốc, ánh mắt gã lập tức lóe lên một tia hung quang. "Thuốc ức chế?".

Trương Quyền bỗng nhiên nở một nụ cười dâm dục, gã ném thuốc ức chế sang một bên, như sói đói nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy hoảng sợ của Nhan Tịch. "Vừa hay, tao vừa có được một loại thuốc mới trong tay, đến lúc đó hạ lên người mày, để mấy anh đây cao hứng một chút! Người mà Lam Cẩn chơi qua hẳn là ở trên giường rất nhiệt tình đấy! Người đến đưa nó đi ——!!".

Nghe Trương Quyền nói như thế, lông tơ trên người Nhan Tịch cũng dựng đứng lên, những kẻ đứng trong căn phòng này đều đang nhìn cậu với ánh mắt mang chủ ý. Nếu như thật sự bị bọn chúng mang đi, một Omega như cậu sẽ xảy ra chuyện gì thì không cần phải nói nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.