Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 5




Hiển nhiên việc nói chuyện với Cố Niệm Đường ở bãi đỗ xe là một sai lầm ngu xuẩn. Thẩm Tùy uống say thì nên biết điều gọi người lái thay tới, chứ không phải giống như thằng ngốc mà đứng đó hút thuốc Cố Niệm Đường đưa, lại còn mượn men say để hỏi vài điều vượt ranh giới.

Quan trọng hơn là hắn không nên cho Cố Niệm Đường hy vọng. Từ trước đến giờ, trở thành đồ chơi tình dục cho omega quyền thế chưa từng nằm trong kế hoạch cuộc đời hắn.

Thẩm Tùy nhẹ nhàng xoa ấn huyệt Thái Dương đau nhức, hắn nhìn điện thoại trên mặt bàn, trên màn hình đang hiển thị tin nhắn mà Cố Niệm Đường vừa gửi đến:

– Khi nào nghĩ xong thì nhắn tôi.

Một câu rất ngắn gọn, cách màn hình điện thoại không thể nhận ra được bất cứ cảm xúc nào giữa những từ ngữ ấy.

Thật ra, nếu không phải Thẩm Tùy biết Cố Niệm Đường muốn bao nuôi mình thì chắc hẳn hắn sẽ giống như những người khác, không thể tin sẽ có thứ gọi là tình cảm tồn tại trong trái tim của người đàn ông này. Đôi mắt đen nhánh kia thật sự quá lạnh nhạt, linh hồn trong đó tựa như một tảng băng, bất cứ ai đều không thể lọt vào, cũng chẳng ai đủ khả năng để tạo nên gợn sóng.

Ở bãi đỗ xe, Cố Niệm Đường đưa thuốc lá vị bạc hà cho Thẩm Tùy rồi còn chủ động mở miệng dụ dỗ hắn, thừa nhận bản thân đã súc ruột.

Đây xem như là đãi ngộ đặc biệt nhỉ?

Thẩm Tùy không dám chắc.

Thế giới này có quá ít alpha mà số lượng beta và omega lại quá nhiều. Dưới chế độ hôn nhân một A-O, có rất nhiều omega cả đời chưa từng được xoa dịu bởi pheromone của alpha, chỉ có thể sử dụng thuốc ức chế để vượt qua nỗi đau đớn tra tấn của kỳ hứng tình lần này qua lần khác. Hoặc cũng có rất nhiều omega chọn bỏ tiền để tìm alpha đến giải quyết vấn đề.

Tình dục và đánh dấu không có ý nghĩa gì ở xã hội chỉ coi trọng pheromone này, với hầu hết mọi người điều này dễ dàng và tự nhiên giống như uống nước ăn cơm vậy.

Một omega ba mươi tuổi như Cố Niệm Đường, nắm giữ quyền lực và tài sản trị giá hàng trăm tỉ trong tay thì đối với anh mà nói, trải qua một đêm xuân cùng alpha cũng chẳng phải là chuyện gì hiếm lạ.

Nói không chừng trước khi hắn xuất hiện, Cố Niệm Đường cũng dùng cách tương tự để quyến rũ một alpha khác.

Thẩm Tùy thở dài một hơi, nhắm mắt lại. Mẹ nó chứ, hắn chửi thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại treo nụ cười khổ. Hắn cảm thấy chắc mình điên thật rồi, nếu không thì sao lại lãng phí thời gian nghỉ trưa quý báu để suy đoán mấy điều vô nghĩa này.

Hắn cầm điện thoại lên rồi mở mục tin nhắn.

Chủ tịch Cố.

Tối đó tôi uống say, đã nói những lời khiến ngài hiểu lầm.

Xin lỗi, tôi sẽ không đồng ý bất cứ đề nghị bao nuôi nào hết, càng không thể trở thành công cụ để giúp người khác vượt qua kỳ hứng tình.

Hãy quên chuyện hôm đó đi nhé.

Hắn dứt khoát gõ xuống những câu này nhưng đầu ngón tay lại chần chừ chưa ấn phím gửi đi.

Thẩm Tùy mím môi do dự, tự hỏi liệu những lời này có quá thẳng thắn và tàn nhẫn hay không. Trong đầu chợt hiện lên bóng dáng Cố Niệm Đường: Anh quay lưng khập khiễng bước tới bên cửa sổ, thả rèm xuống che đi hết ánh nắng rực rỡ bên ngoài để bóng tối tiếp tục bao trùm văn phòng quạnh quẽ kia.

Đó là lần duy nhất Thẩm Tùy cảm thấy mình đã chạm tới tình cảm chân thật của Cố Niệm Đường bên dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.

Hắn biết bản thân không nên kéo dài thêm, cơn đau đớn ngắn ngủi khi dao sắc chặt đay rối mới là kết cục tốt nhất mà hắn có thể cho Cố Niệm Đường.

Nhưng cuối cùng Thẩm Tùy vẫn không thể ấn xuống phím gửi tin nhắn nho nhỏ đó.

Hắn xóa tất cả những gì mình đã viết rồi lại gõ một hàng chữ mới: Chủ tịch Cố, sắp xếp thời gian đến bệnh viện xét nghiệm độ phù hợp của chúng ta đi.

Thẩm Tùy chọn một cách khéo léo hơn để khiến Cố Niệm Đường biết khó mà lui.

Là alpha đỉnh cấp nên Thẩm Tùy có khả năng cảm nhận pheromone mạnh hơn những alpha bình thường. Hắn có thể khẳng định, độ phù hợp giữa mình và Cố Niệm Đường chắc chắn sẽ không vượt quá 20%.

Cho dù Cố Niệm Đường có thể chấp nhận việc Thẩm Tùy có hôn phu với độ phù hợp 99% đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không thể chấp nhận việc cả đời không có con nối dõi.

Như thể Cố Niệm Đường vẫn luôn chờ đợi tin nhắn của hắn, giờ tan tầm cùng ngày Thẩm Tùy đã ngồi ở ghế sau chiếc ferrari của anh. Tài xế đưa họ đến bệnh viện lớn nhất và có tiếng tăm nhất Bắc Kinh, sau đó Thẩm Tùy trải qua cuộc xét nghiệm pheromone tỉ mỉ nhất, nghiêm túc nhất đời này trong sự vây quanh của hàng tá bác sĩ.

Kết quả không ngoài dự kiến của Thẩm Tùy.

13%.

Hắn thả lỏng người ngồi trên hàng ghế chờ màu xanh, mùi nước sát trùng chầm chậm chui vào phổi không hiểu sao lại làm hắn bật cười.

Con số này thấp đến mức nực cười. Bởi vì A ít O nhiều nên việc sinh đẻ hoàn toàn phụ thuộc vào độ tương thích pheromone, bởi vậy cho dù có chọn bừa một alpha và một omega trên đường thì độ phù hợp hẳn sẽ không thấp hơn 20%.

Nếu nói Thẩm Tùy và Phương Dao là duyên trời tác hợp thì Thẩm Tùy và Cố Niệm Đường là đôi mà cả trời cả đất đều phản đối: không thể sinh con, không thể xoa dịu lẫn nhau trong kỳ mẫn cảm và kỳ hứng tình. Nếu họ thật sự ở bên nhau thì chẳng khác nào đi ngược quy luật ghép đôi tự nhiên giữa AO.

Thẩm Tùy muốn hút thuốc, hắn sờ túi áo rồi chợt nhớ ra nơi này là bệnh viện, cuối cùng đành nhịn lại.

Thay vào đó, hắn quay đầu nhìn phản ứng lúc này của Cố Niệm Đường.

Hôm nay anh mặc bộ vest màu đen sẫm, tóc mái được chải ngược ra sau rất tỉ mỉ, khuy măng sét tráng men đính kim cương tỏa ánh sáng màu xanh nhạt lấp lánh trên cổ tay của anh.

Gương mặt vẫn lạnh lùng và thờ ơ như cũ, hơi thở vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, tựa như kết quả đáng thương này chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả.

Nhưng Thẩm Tùy lại phát hiện bàn tay đang siết tờ báo cáo của anh khẽ run rẩy, phần giấy tiếp xúc với tay anh thậm chí còn bị vò nhăn nhúm, vì dùng sức quá mạnh nên màu trắng bệch ở móng tay cái không ngừng lan rộng ra.

Sau đó Cố Niệm Đường đột nhiên buông thõng tay, không nhìn Thẩm Tùy mà xoay người đưa lưng về phía hắn.

"Bác sĩ đâu?" Anh lạnh lùng hỏi, "Xét nghiệm lại đi. Làm thêm lần nữa. Gọi bác sĩ giỏi nhất đến đây."

Cô y tá xui xẻo bị trút giận thì nhìn anh với ánh mắt thương hại, "Ngài Cố, bác sĩ và thiết bị y tế của chúng tôi đều rất chuyên nghiệp, tôi đảm bảo kết quả xét nghiệm chính xác tuyệt đối. Cho dù ngài có xét nghiệm bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn ra kết quả giống hệt thôi."

Cố Niệm Đường nghiến răng nghiến lợi đáp: "Đừng nhiều lời, làm theo tôi bảo đi."

Thẩm Tùy nghĩ mình nên ngăn Cố Niệm Đường, việc xét nghiệm độ tương thích pheromone hai lần liên tiếp này quá ngu ngốc, huống hồ đâu phải họ đang ngồi trong phòng khám nhỏ lẻ không tiếng tăm, mà là một trong ba bệnh viện uy tín nổi tiếng trên toàn quốc.

Nhưng hắn lại dựa vào lưng ghế, không làm bất cứ hành động nào. Đến khi các bác sĩ vây quanh hắn lần nữa, Thẩm Tùy mới kinh ngạc nhận ra ngay cả bản thân hắn cũng muốn xét nghiệm lại, xác nhận tính xác thực của kết quả trước đó.

Vì sao chứ? Sự tò mò không khỏi nảy sinh trong lòng hắn.

Độ phù hợp 13% vốn dĩ là điều hắn muốn thấy cơ mà? Nhưng hiện tại Thẩm Tùy lại cảm thấy bản thân không thể chấp nhận con số kia, con số mà chính hắn đã sớm đoán trước được.

Cố Niệm Đường có vẻ nôn nóng hơn rất nhiều trong lúc đợi kết quả của xét nghiệm lần hai. Anh liên tục đi qua đi lại dọc hành lang như thể đã quên mất khuyết điểm trên cơ thể, tờ báo cáo của lần xét nghiệm đầu bị anh vò nhăn nhúm, cuối cùng bị ném vào thùng rác.

Suốt quá trình anh không hề liếc mắt nhìn hắn một lần nào.

Còn Thẩm Tùy vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng anh, nhìn cơ thể cao thấp không đồng đều, nhìn chân trái mất tự nhiên của anh.

Anh đang sợ.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên suy nghĩ này, sau đó lại không nhịn được cười.

Sao Cố Niệm Đường có thể sợ hãi chứ? Người đàn ông quyền lực luôn luôn lãnh đạm này gần như đã có được mọi thứ mà người khác mong muốn, lo sợ hẳn phải là cảm xúc xa lạ nhất với anh.

Thế nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng là người đàn ông cô độc. Không có người thân, không có bạn bè, chỉ có tiền tài đếm không xuể và cơ thể tàn khuyết làm bạn bên cạnh anh.

Có lẽ đây cũng là lý do mà Cố Niệm Đường thích bóng tối.

Thẩm Tùy cảm thấy lồng ngực mình thắt lại, giây sau hắn hoàn hồn, độ cung nơi khóe môi dần biến mất.

... Hắn đang thông cảm cho Cố Niệm Đường sao?

Lần xét nghiệm thứ hai có kết quả còn chậm hơn lần đầu, các bác sĩ làm theo yêu cầu của Cố Niệm Đường nên đã thực hiện thí nghiệm rất nhiều lần, nhưng con số trên tờ báo cáo vẫn chẳng hề thay đổi.

Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Thẩm Tùy nhìn Cố Niệm Đường chầm chậm đi tới trước mặt mình, anh vẫn không giấu giếm những bước chân khập khiễng, sau đó anh nhìn toàn thân Thẩm Tùy một lượt với đôi mắt đen láy.

"Đi thôi." Anh nói.

Thẩm Tùy ngẩng đầu, lúc lâu sau mới mỉm cười nhẹ nhàng, hắn hỏi: "Chủ tịch Cố, ngài thất vọng lắm à?"

Chính hắn cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy. Vẻ mặt Cố Niệm Đường lập tức trở nên rất phức tạp, nhưng sau đó lại nhanh chóng trở về vẻ bình tĩnh thường có.

Cố Niệm Đường không trả lời câu hỏi của hắn, đúng hơn thì suốt cả buổi tối đó, đến tận khi Thẩm Tùy về nhà thì Cố Niệm Đường cũng không nói một chữ, giống như linh hồn anh đã bay tới thế giới khác, một thế giới tĩnh lặng với bóng đêm vô tận.

Thẩm Tùy đứng ở cửa, nheo mắt nhìn đèn hậu ô tô càng lúc càng xa.

"Tạm biệt." Hắn nghe thấy bản thân lẩm bẩm.

Những tháng ngày kế tiếp trôi qua rất yên bình.

Cố Niệm Đường bị con số đánh bại, anh không còn tìm Thẩm Tùy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.