Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 3




Cố Niệm Đường cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ kỳ quái.

Giấc mơ ban đầu rất hỗn loạn rồi mới dần dần trở nên rõ ràng hơn. Tiếp đến Cố Niệm Đường nhận ra bản thân đang đứng cạnh lan can bằng kính ở tầng ba của trụ sở Thụy Lợi Âu.

Nữ thư ký beta mặc vest đen đứng ở phía sau anh, cách anh một khoảng đúng bằng một bước chân.

Ngón trỏ của Cố Niệm Đường nhẹ nhàng gõ lên lan can. Một cái, hai cái.

Sau đó anh duỗi thẳng ngón tay, mở miệng hỏi: "Người đó là ai?"

Nữ thư ký nhìn theo hướng anh chỉ, trông thấy một người đàn ông mặc vest xám đang đứng hút thuốc cạnh thùng rác trên hành lang tầng hai.

Người ấy có vóc dáng rất cao, vẻ ngoài đẹp trai, trong khuỷu tay kẹp một folder màu cà phê. Hắn châm thuốc rồi rít một hơi sâu, sau đó dùng hai ngón tay cầm lấy điếu thuốc lá.

Thư ký suy nghĩ chốc lát rồi đáp: "Chắc là ứng viên đến công ty phỏng vấn ạ."

Hiển nhiên câu trả lời này không làm Cố Niệm Đường hài lòng, anh khẽ cau mày, "Tôi hỏi tên cậu ấy."

Nữ thư ký không hề phàn nàn hay chần chừ chút nào trước yêu cầu bất chợt của cấp trên, cô lập tức cầm di động gọi vào một dãy số. Hai phút sau cô cúp điện thoại, lên tiếng: "Thẩm Tùy, hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp đại học Bắc Hoa chuyên ngành tài chính, alpha đỉnh cấp, chưa lập gia đình."

Ngón tay đang gõ lên lan can của Cố Niệm Đường dừng lại, đôi mắt đen lạnh lùng của anh vẫn nhìn chàng trai tên là Thẩm Tùy kia chăm chú, đến tận khi hắn hút thuốc lá xong rồi dí đầu thuốc vào gạt tàn ở trên đỉnh thùng rác.

"Chủ tịch," Giọng nói của thư ký vang lên bên tai anh, "ngài có cần tôi đánh tiếng với người phụ trách tuyển dụng không ạ?"

Người đàn ông ở tầng hai xoay người rời đi, Cố Niệm Đường cũng nhìn sang nơi khác.

"Không cần."

Anh nhấc bước đi về hướng thang máy.

Nhưng bóng dáng hút thuốc lá kia lại như bóng ma lặng lẽ lẻn vào trong đầu Cố Niệm Đường, cho dù anh có cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không tài nào quên được, thậm chí chàng trai ấy còn xuất hiện mấy lần trong giấc mơ của anh.

Lại lần nữa bừng tỉnh giữa đêm.

Trong phòng tối om, có tiếng mưa tí tách lẫn trong không khí rét lạnh, gió ùa vào qua khe hở cửa sổ khiến cho căn phòng vốn ấm áp giờ lại mang mùi ẩm ướt của mưa.

Cố Niệm Đường ngồi dậy tựa lưng vào đầu giường, đầu ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng mơn trớn tuyến thể nóng bỏng ở sau gáy.

Trong giấc mơ vừa rồi, người đàn ông mà Cố Niệm Đường chẳng hề quen biết kia hung bạo đè chặt anh giữa giường, cơ thể cao lớn nặng nề áp sát sau lưng anh, tiếp đó pheromone thuộc về alpha mà chỉ bạn đời mới có thể ngửi thấy ập xuống anh như thủy triều mạnh mẽ, hoàn toàn nhấn chìm anh.

Cố Niệm Đường nhắm mắt, bàn tay lần mò cầm lấy bao thuốc ở trên tủ đầu giường, lấy một điếu thuốc ra ngậm vào miệng rồi châm lửa.

Có lẽ là ảnh hưởng của độ phù hợp.

Không, chắc chắn là do ảnh hưởng của độ phù hợp.

Anh nhả khói thuốc ra khỏi phổi, mở to mắt. Một mình Cố Niệm Đường ở giữa bóng tối lạnh giá nhưng dễ chịu, lúc này xung quanh chẳng có ai nhưng gương mặt vốn dĩ luôn vô cảm lại lộ vẻ bối rối và ngượng ngùng.

Anh đã ba mươi tuổi, mà một người đàn ông ba mươi tuổi thì không nên nằm mơ về một người đàn ông khác rồi bật tỉnh giữa sóng tình sôi sục.

Cố Niệm Đường vừa nhìn bóng đêm vừa hút xong điếu thuốc. Sau đó anh thò bàn tay dính đẫm hơi lạnh của mưa vào trong chăn, xoa đầu gối chân trái.

Nơi đó có một vết sẹo xấu xí như con rết, kéo dài từ đầu gối của anh đến tận mắt cá chân phía trong. Mỗi khi trời mưa sẽ có cảm giác như vô vàn sâu dòi lúc nhúc bò trong máu thịt và xương cốt khiến cho Cố Niệm Đường chỉ muốn dùng dao chặt cái chân đã tàn phế này đi, móc ra hết thảy nỗi đau đớn.

Gương mặt sợ hãi của ba mẹ và anh trai lại hiện lên trong đầu Cố Niệm Đường, bên tai chợt vang lên âm thanh giống như bản giao hưởng của tiếng va chạm, tiếng la hét và khóc lóc thảm thiết, còn máu, những mảnh kính vỡ nát, cơn đau nơi cẳng chân... Ngón tay anh càng lúc càng siết chặt, gần như đâm vào trong da thịt.

Sau đó anh xốc chăn lên, để bên chân tàn tật hoàn hoàn hiện ra trong không gian ẩm ướt lạnh lẽo.

Sự ấm áp mà chăn bông mang tới không còn nữa, cảm giác đau nhức và ngứa ngáy quen thuộc từ từ bò lên chân trái Cố Niệm Đường.

Mà anh thì nhắm mắt cảm nhận tuyến thể nóng bừng sau gáy dần nguội lạnh vì cơn đau dữ dội, một cảm giác an toàn và thoải mái chậm rãi dâng lên từ sâu dưới đáy lòng.

Không sai, anh không cần thứ cảm xúc mềm yếu kia, anh không cần bất cứ người nào yêu thương anh. Khi những người đó có được tình cảm chân thành thì sẽ chỉ cầm dao đâm cho anh một nhát mà thôi, anh sẽ không tin tưởng bất kỳ ai.

Dù sao cũng chẳng có ai muốn yêu một người như anh cả.

Cố Niệm Đường thở ra chút hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong phổi, sau đó anh nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra tiếng mưa rơi, lẳng lặng chờ đợi ngày mai đến.

Hôm sau, thư ký đặt bảng ghi chú lịch trình lên bàn Cố Niệm Đường xong thì do dự một lát, sau đó lấy thêm ra một tập tài liệu màu nâu sẫm.

Folder kia rất mỏng, bên trong chỉ kẹp hai tờ giấy ít ỏi.

Cố Niệm Đường nhìn cô, chờ một lời giải thích hợp lý.

"Đây là sơ yếu lý lịch và thông tin cá nhân của người phỏng vấn hôm đó." Nữ thư ký thấp giọng nói, "Cậu ấy đã được nhận rồi ạ."

Cố Niệm Đường giật mình, anh nhìn folder đang nằm trên mặt bàn, bề ngoài bình thường, màu sắc bình thường, vậy mà lại vì nội dung bên trong mà trở nên vô cùng hấp dẫn. Anh cảm thấy lúc này bản thân nên nổi giận mới đúng, nên dùng sự giận dữ để che giấu nỗi sợ khi nội tâm bị người khác nhìn thấu, thế nhưng ngón tay anh đã vô thức chạm vào bìa ngoài của folder.

"Tôi biết rồi." Cố Niệm Đường đáp với giọng hơi khàn.

Thư ký thấy việc mà mình tự ý làm không chọc giận chủ tịch thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi ra khỏi văn phòng u ám đến mức bất thường này.

Nghe tiếng đóng cửa vang lên, Cố Niệm Đường mở tập tài liệu ra.

Trên trang sơ yếu lý lịch có một bức ảnh được kẹp bằng kẹp giấy màu xanh nhạt, người đàn ông mặc vest trong tấm ảnh đang mỉm cười với anh.

Thẩm Tùy.

Cố Niệm Đường duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trong bức ảnh, giây sau anh bỗng giật mình như vừa sực tỉnh khỏi cơn mơ, vội vã gập mạnh folder trong tay lại.

Sự bồn chồn trong lòng và thứ cảm xúc đến chính anh cũng không thể hiểu được đều biến thành nếp nhăn giữa hai hàng lông mày, cảm giác xa lạ bao trùm lấy tim anh, phủ kín cả miệng mũi như thể muốn dìm anh chết chìm.

Cố Niệm Đường vô thức bóp đầu gối chân trái với hy vọng đau đớn có thể kéo anh thoát khỏi cơn sóng quái quỷ kia, sau đó anh mở ngăn kéo ra, ném folder vào trong rồi đóng sập nó lại.

Nhưng giống như kẻ nghiện chẳng thể thoát được ma túy, Cố Niệm Đường có thể đóng ngăn kéo nhưng lại không thể đóng được trái tim mình. Trên bàn anh ngày càng xuất hiện nhiều tài liệu về Thẩm Tùy, tất cả thông tin về gia cảnh, học vấn hay thậm chí là sở thích cá nhân đều được soạn thành chữ, kẹp vào folder màu nâu sẫm rồi ở yên trong ngăn kéo của anh.

Mấy tháng sau, Cố Niệm Đường gặp lại Thẩm Tùy trong một cuộc họp.

Vào khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, niềm khao khát mà anh đã ấp ủ trong lòng nhiều tháng trời đã hoàn toàn bùng nổ, giờ đây lý trí không còn có thể ngăn cách họ được nữa. Sau khi kết thúc cuộc họp, Cố Niệm Đường bảo thư ký dẫn Thẩm Tùy vào văn phòng của mình rồi đưa ra đề nghị bao nuôi.

Nhưng lời của Thẩm Tùy đã đập tan mọi hy vọng trong anh.

Thẩm Tùy có hôn phu có độ tương thích pheromone với mình cao tới 99%.

Tệ hơn, việc anh bị hấp dẫn bởi Thẩm Tùy không phải là vì pheromone, alpha mỉm cười chính miệng nói với anh rằng, pheromone của anh không hề gây ra bất cứ ảnh hưởng nào cho hắn.

Giây phút ấy Cố Niệm Đường cảm thấy như có lửa thiêu đốt gương mặt mình. Ba mươi tuổi, lần đầu tiên thả pheromone để quyến rũ alpha mình thích, cuối cùng lại nhận được kết quả như vậy.

Anh cố nén cơn đau nhói ở ngực, nghe xong lời từ chối uyển chuyển của Thẩm Tùy thì đồng ý để hắn rời khỏi phòng.

Không sao cả. Cố Niệm Đường nhìn màn hình máy tính trước mặt, tự nhủ với lòng: mấy chục năm nay anh đều đi một mình, chẳng ai thiếu ai là không thể sống được, huống chi còn là người mà anh chưa từng có.

Thẩm Tùy nói không sai, nếu Cố Niệm Đường là một omega có đầu óc tỉnh táo và chỉ số thông minh bình thường thì không nên để một alpha có bạn đời định mệnh đánh dấu mình.

Điều anh nên làm bây giờ là vứt hết tài liệu về Thẩm Tùy ở trong ngăn kéo đi, quên người đàn ông này, bắt bản thân quay về đúng quỹ đạo.

Thế nhưng anh lại ngồi ngẩn ngơ ở văn phòng cả chiều, tới khi sắp tan làm thì mới nhấc điện thoại nội bộ lên, dùng quan hệ cá nhân để đưa vị hôn phu trẻ tuổi trong miệng Thẩm Tùy đến một đất nước xa xôi cách đây cả đại dương.

Sau đó...

Sau đó, cuối cùng Thẩm Tùy cũng chịu khuất phục trước sự đeo bám và đe dọa của anh, đánh dấu rồi kết hôn với anh, Cố Niệm Đường có thể trải qua ba năm hạnh phúc nhất cuộc đời.

Nhưng trong ba năm này, nỗi sợ hãi và lo lắng lúc nào cũng thường trực trong lòng Cố Niệm Đường, mỗi giây mỗi phút đều nhắc nhở anh rằng: độ tương thích pheromone giữa anh và Thẩm Tùy quá thấp.

Khi Thẩm Tùy ở trong kỳ mẫn cảm, Cố Niệm Đường thậm chí còn không có khả năng hoàn toàn xoa dịu hắn.

Một mặt, Cố Niệm Đường thích làm tình với Thẩm Tùy, thích hắn đánh dấu mình, thích cảm giác khi hai cơ thể trở thành một. Mặt khác anh lại thấy sợ khi hai người lên giường, mỗi khi anh cảm thấy pheromone của họ dần dần quyện vào nhau thì câu nói "Pheromone của ngài không thể gây ra ảnh hưởng gì cho tôi" lại quanh quẩn trong đầu như một lời nguyền rủa.

Alpha của anh không thuộc về anh. Omega mà vận mệnh định sẵn cho Thẩm Tùy là một người khác xinh đẹp, mềm mại và dịu dàng hơn nhiều.

Nhưng Cố Niệm Đường không biết làm cách nào để có thể buông tay. Trên đời này anh đã chẳng còn người thân nữa, ngay cả một người bạn thân cũng không có. Thế giới của anh chỉ là một màn đêm tăm tối, lòng anh là mảnh đất cằn cỗi, anh tẻ nhạt, anh tàn tật, anh không hiểu tình thú, là một người vô cùng nhàm chán.

Anh không thể cho Thẩm Tùy thứ gì, đến cả việc hiển nhiên giữa một đôi AO như xoa dịu cũng không thể.

Cố Niệm Đường lăn lộn trên thương trường nhiều năm, chưa từng để ý đến chuyện người khác hay dùng những từ như "tham lam, xảo quyệt" để đánh giá mình. Nhưng nếu như, nếu như có cách để làm độ phù hợp giữa anh và Thẩm Tùy cao hơn một chút, không cần nhiều, chỉ 20% là được, thì Cố Niệm Đường sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Anh không tham, 20% là được rồi.

Nhưng ngay cả 20% cũng không đến. 13%. Con mẹ nó. Tóm bừa hai người trên đường làm xét nghiệm cũng có độ tương thích cao hơn con số này.

Cố Niệm Đường không khỏi nhớ tới vẻ không tán thành và lời khuyên của nhân viên ở Cục Dân chính lúc bọn họ đến để đăng ký kết hôn, sự phản đối của ba mẹ Thẩm Tùy và cả sự tò mò hay trêu ghẹo của bạn bè hắn. Ai cũng không hiểu nổi tại sao Thẩm Tùy lại vứt bỏ bạn đời định mệnh để chọn một omega chỉ có độ phù hợp 13%.

Một omega ba mươi tuổi què chân, có vẻ ngoài chẳng khác gì alpha.

Không một ai chúc phúc cho họ, không một ai coi trọng bọn họ.

Nhưng alpha mặc vest trắng ấy lại để ngoài tai mọi lời nói. Ở nhà thờ, hắn mỉm cười cầm tay Cố Niệm Đường rồi đeo nhẫn cho anh dưới sự chứng giám của những tấm kính màu.

Cố Niệm Đường biết rõ tình yêu của mình mang đến gánh nặng như thế nào, anh sợ Thẩm Tùy cảm thấy quá áp lực, sợ rằng tình yêu ấy sẽ dọa hắn bỏ chạy. Bởi vậy mỗi khi ở bên cạnh Thẩm Tùy, Cố Niệm Đường luôn cố gắng hết sức để ngụy trang bằng gương mặt vô cảm.

Anh không biết Thẩm Tùy muốn gì, tất cả những gì anh có thể cho hắn chỉ là tiền tài danh vọng. Vì thế sau khi kết hôn Cố Niệm Đường điên cuồng chuyển tiền cho Thẩm Tùy, mua xe mua nhà mua đồng hồ cho hắn, mua mọi thứ mà anh có thể nghĩ ra được.

Nhưng cho dù anh có nỗ lực đến đâu đi chăng nữa thì tháng ngày hạnh phúc vẫn đến lúc kết thúc.

Bốn năm trôi qua, omega có độ phù hợp 99% với Thẩm Tùy đã hoàn thành việc học, về nước.

Ngày Thẩm Tùy đi tham dự bữa tiệc tối ấy, Cố Niệm Đường đã dùng hết sức lực mới ngăn được bản thân mất kiểm soát chạy đến ôm lấy hắn, cầu xin hắn đừng rời khỏi mình, đừng đi gặp omega kia.

Ba mẹ của Thẩm Tùy và ba mẹ người kia là bạn bè, dù chỉ vì mặt mũi gia đình thì Thẩm Tùy cũng không thể không đi.

Mà Cố Niệm Đường cũng không phải là thằng nhóc mười mấy tuổi ngang ngược không hiểu chuyện, anh hơn Thẩm Tùy đến tám tuổi, lòng tự trọng của người lớn tuổi hơn và sự kiêu ngạo đã khắc trong xương cốt không cho phép anh gây chuyện vô cớ như vậy.

Nhưng anh thật sự rất sợ.

Anh biết kỳ mẫn cảm của Thẩm Tùy sắp tới, cũng hiểu rõ độ tương thích pheromone 99% có nghĩa là gì. Cố Niệm Đường ngồi trên sofa nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ đóng chặt sau khi alpha rời khỏi nhà, qua nửa ngày mới cười khổ một tiếng rồi ngả người nằm xuống.

Kết thúc rồi.

Giọng nói trong lòng anh thừa nhận.

Sở dĩ Thẩm Tùy ở bên anh là vì anh đã ép buộc omega kia rời đi, bây giờ chủ nhân thực sự đã trở về, anh cũng nên tỉnh lại khỏi giấc mơ mà anh đã cướp được từ tay người ta thôi.

Đêm nay Thẩm Tùy sẽ không quay về nữa, hắn sẽ qua đêm ở nhà của omega kia, có lẽ hai người sẽ lau súng cướp cò, hắn không bị ảnh hưởng bởi pheromone của Cố Niệm Đường nhưng chắc chắn sẽ say mê pheromone của bạn đời định mệnh. Cố Niệm Đường đã đọc rất nhiều tài liệu, tất cả alpha đều nói rằng kết hợp với omega có độ phù hợp cao là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong đời. Mà cảm giác mất hồn tuyệt diệu này, Cố Niệm Đường vĩnh viễn không thể mang đến cho Thẩm Tùy.

Thế nhưng anh vẫn cố chấp ngồi đợi trên sofa, lặng lẽ bất động nhìn cửa nhà, ảo tưởng rằng biết đâu người đàn ông mình yêu sẽ không làm như thế, sẽ về nhà sớm thôi.

Nhưng không hề.

Đến hai giờ sáng, Cố Niệm Đường cử động cơ thể đã cứng đờ, anh đứng lên rồi khập khiễng đi vào kho chứa rượu trong bóng đêm u ám.

Anh rót cho mình một ly whiskey đầy, sau đó ngồi xuống góc sofa.

Cơ thể rét run từng đợt nhưng hơi thở lại nóng đến đáng sợ. Thậm chí Cố Niệm Đường còn lười nghĩ xem có phải mình bị sốt hay không, anh chỉ thả mình vào sofa rồi uống từng ngụm từng ngụm rượu, uống cạn, rót đầy, lại uống cạn, lại rót đầy. Cứ như thế lặp đi lặp lại, cho đến khi đầu óc không thể cảm nhận được ghen tuông và đau lòng nữa thì mới mơ màng ngã ra ghế ngủ mất.

Khi anh mở mắt ra phòng ngủ vẫn trống rỗng, chỉ có một mình anh. Rèm được kéo kín mít không để tia sáng nào có cơ hội lọt qua, vì thế trong phòng tối đen như vẫn là nửa đêm. Cố Niệm Đường cố nén cảm giác uể oải và đau nhức toàn thân vì say rượu, anh vươn tay cầm điện thoại của mình đang đặt cạnh gối lên, bây giờ đã là mười một giờ trưa.

Cũng may hôm nay không có lịch trình gì. Thật ra mấy ngày gần đây đều không có. Mỗi lần kỳ mẫn cảm của Thẩm Tùy tới gần thì Cố Niệm Đường đều sắp xếp ổn thỏa công việc của bản thân, đảm bảo có thể dành ra đủ thời gian để xoa dịu alpha của mình, cho dù pheromone của anh cũng chẳng có tác dụng là mấy.

Sau này sẽ chẳng còn vậy nữa.

Một ý nghĩ lặng lẽ bò vào trong đầu Cố Niệm Đường như một con rắn lạnh lẽo trơn trượt. Thẩm Tùy sẽ chọn người bạn đời định mệnh kia, và trong vòng tay của omega đỉnh cấp, hắn sẽ trải qua kỳ mẫn cảm thoải mái và sung sướng gấp ngàn lần khi ở bên cạnh anh. Nói không chừng lát nữa khi Thẩm Tùy về nhà, hắn sẽ đặt tờ đơn xin ly hôn trước mặt Cố Niệm Đường ấy chứ.

Không. Đừng nghĩ nữa.

Cố Niệm Đường ôm đầu, bàn tay lần mò nửa ngày mới lấy được bao thuốc ở trên tủ đầu giường.

Anh vừa ngậm điếu thuốc lá vào miệng, còn chưa kịp châm lửa thì có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa phòng. Ngay sau đó cánh cửa bị đẩy ra, dáng người cao lớn của alpha xuất hiện trong tầm nhìn của anh.

Cố Niệm Đường ngơ ngác, đầu mày khóe mắt không giấu nổi kinh ngạc, giây phút ấy bao lời muốn nói nghẹn nơi cổ họng anh, vô vàn lo âu dường như đã tìm được lối ra, nôn nóng muốn thoát khỏi lòng anh.

Nhưng Cố Niệm Đường chỉ run rẩy buông bật lửa xuống, cũng lấy cả điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra.

Anh nghe thấy bản thân nhẹ giọng hỏi: "Sao em đã về rồi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.