Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 13-2




"Con không về đâu." Thẩm Tùy lạnh nhạt nói, "Nếu không có chuyện gì quan trọng thì mấy ngày nay đừng gọi điện cho con."

Nói xong hắn dứt khoát ngắt máy, ném điện thoại xuống tủ đầu giường rồi sải bước đi tới trước mặt Cố Niệm Đường.

Vẻ ngạc nhiên vẫn còn hiện rõ trên mặt anh, ánh lửa trên điếu thuốc lá giữa môi Cố Niệm Đường lập lòe trong căn phòng tăm tối. Anh ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn chằm chằm Thẩm Tùy đang bước về phía mình, giờ phút này trong mắt anh đầy ắp bối rối và hốt hoảng.

"Trả lời em." Thẩm Tùy vươn tay lấy điếu thuốc kia rồi cho vào miệng rít một hơi sâu, hỏi lại, "Anh muốn em đi sao?"

Im lặng.

Tới khi sự yên lặng gần như khiến Thẩm Tùy cạn kiệt kiên nhẫn thì Cố Niệm Đường mới mở miệng: "Thẩm Tùy, em mới hai mươi sáu tuổi."

Thẩm Tùy nghiêng đầu ý bảo anh tiếp tục.

Cố Niệm Đường nói tiếp bằng giọng điệu bình tĩnh mà Thẩm Tùy quen nhất và cũng là thứ hắn ghét nhất lúc này, "Giờ còn trẻ nên em không nhận ra, nhưng sau này khi em hơn ba mươi, đến lúc muốn có con thì em sẽ hối hận."

"Anh muốn có con à? Cho nên hối hận vì đã cưới em?"

Cố Niệm Đường ngước mắt nhìn thẳng hắn, "Em có lựa chọn tốt hơn anh."

Thẩm Tùy không dao động, "Em chỉ muốn một đáp án thôi. Cố Niệm Đường, anh muốn ly hôn với em sao?"

Cố Niệm Đường không đáp.

Thẩm Tùy cảm thấy sự im lặng trước đó là cam chịu nên vô cùng bực bội.

Nhưng giờ đây hắn nhìn người đàn ông trước mắt, nhận ra sự im lặng này giống như không biết phải trả lời thế nào hơn.

Sự kiên nhẫn dần dần quay về với Thẩm Tùy, chẳng biết qua bao lâu, Cố Niệm Đường mới ôm tay lên tiếng: "Cậu ấy là bạn đời định mệnh của em, em ở bên cậu ấy mới hợp lý."

Thẩm Tùy nhìn anh, hắn đột nhiên hiểu ra.

Không phải Cố Niệm Đường muốn ly hôn với hắn, không phải vì muốn rời xa hắn nên anh để chuyện này xảy ra.

Mà bởi vì người đàn ông này thật ra cũng giống những người khác, đều cho rằng chỉ cần Phương Dao quay về thì hắn sẽ bỏ anh để chọn ở bên cậu.

Thẩm Tùy nhếch môi, cảm thấy điều này thật sự quá ngu ngốc, người khác nghĩ thế thì thôi đi, nhưng tại sao ngay cả Cố Niệm Đường cũng nghĩ vậy cơ chứ? Mấy năm nay hắn đối xử với anh thế nào trong lòng anh còn không rõ hay sao? Lúc này hắn đang ở trong kỳ mẫn cảm, anh không dỗ dành hắn mà mồm miệng còn như bị khâu kín, lỡ như hắn đi thật thì làm sao bây giờ?

Thế thì anh sẽ chỉ còn một mình.

Nhưng hắn không cười nổi.

Trong lòng Thẩm Tùy dâng lên thứ cảm xúc chua xót hơn cả lúc hiểu nhầm Cố Niệm Đường, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Nếu em ở bên cậu ta thì anh phải làm sao?"

Cố Niệm Đường bình thản đáp: "Dù sao đi nữa anh cũng sẽ ổn thôi."

"Anh sẽ đến bệnh viện xóa đánh dấu à?"

"..."

Người đàn ông lại im lặng.

Vì thế Thẩm Tùy biết, cho dù hắn rời đi thì Cố Niệm Đường cũng sẽ không xóa dấu ấn mà hắn để lại trên cơ thể anh.

Hắn giơ tay vòng qua cổ Cố Niệm Đường rồi mơn trớn tuyến thể nho nhỏ vẫn còn in dấu răng, "Nếu không xóa nó đi thì anh sẽ không bao giờ được đánh dấu bởi alpha khác nữa, cả đời chỉ có thể dùng thuốc ức chế để vượt qua kỳ hứng tình."

Cố Niệm Đường trả lời: "Anh quen rồi."

Anh ấy đã quen rồi.

Bất kể là cơn đau ở chân hay sự cô độc không hồi kết, anh đều đã quen rồi.

Có lẽ anh cũng đã chấp nhận chuyện này từ lâu.

Thẩm Tùy không nén được sự tò mò trong lòng, hắn hỏi: "Cố Niệm Đường, ba năm qua có lúc nào anh nghĩ em sẽ không bao giờ rời xa anh không? Có lúc nào mà anh không hề cảnh giác với em không?"

Người đàn ông mở miệng nhưng lại chẳng thể nói nên lời.

Thẩm Tùy hiểu, anh chưa từng.

Nói không chừng từ lúc họ kết hôn, Cố Niệm Đường đã chuẩn bị tâm lý là họ sẽ xa nhau khi Phương Dao quay về.

Thẩm Tùy bỗng dưng thấy buồn cười, cũng thật sự bật cười thành tiếng.

"Trả lời em." Hắn nói, "Anh muốn em và Phương Dao đến với nhau thật ư?"

Dừng một lát rồi hắn lại bổ sung: "Chỉ cần anh nói phải, em sẽ lập tức rời khỏi đây."

Hai người đứng sát nhau, Thẩm Tùy có thể nhận ra sự hoảng loạn hiện trên gương mặt anh. Cố Niệm Đường cắn môi, ánh mắt nhìn tán loạn cho thấy anh đang rất căng thẳng.

Thẩm Tùy đợi một lát, thấy qua nửa ngày rồi anh vẫn không mở miệng nên bèn giục: "Trả lời đi."

"Anh..."

Đây chắc chắn là một trong số ít những lần Cố Niệm Đường bị dồn vào chân đường từ sau khi kế thừa công ty.

Đôi lúc Thẩm Tùy thật sự không hiểu nổi, rõ ràng chỉ cần nói vài câu như "anh yêu em, anh muốn ở bên em, đừng rời xa anh, anh không muốn em yêu người khác" thì đã có thể dễ dàng giải quyết được vấn đề, tại sao Cố Niệm Đường lại do dự đến vậy.

Hắn thở dài, đang định gạt đi thì đúng lúc đó, omega trước mặt lại bước tới giang tay ôm eo hắn, những ngón tay siết chặt lớp áo phía sau lưng.

"Anh..."

Cố Niệm Đường khàn giọng nói: "Không muốn em rời xa anh..."

***

Ba năm qua, có lúc nào anh nghĩ em sẽ không bao giờ rời xa anh không?

Trong giây phút nghe thấy câu hỏi ấy, Cố Niệm Đường đã lập tức có đáp án cho mình: Không.

Nói đúng ra, hạnh phúc bây giờ anh đang có thực chất là do anh cướp được nhờ dùng thủ đoạn và mưu mô. Nếu anh không ép Phương Dao đi du học thì ánh mắt Thẩm Tùy sẽ chẳng bao giờ hướng về anh. Nếu anh không gây áp lực cho ba Thẩm thì Thẩm Tùy cũng sẽ không cưới anh. Từ đầu đến cuối, đều là anh ép buộc Thẩm Tùy.

Thẩm Tùy cảm thấy thế nào? Cố Niệm Đường không biết và cũng không dám đoán, anh sợ sẽ nhận được một đáp án tồi tệ.

Sau hơn một nghìn ngày đêm nuôi dưỡng và ấp ủ, tình yêu mà anh dành cho alpha này đã sâu đậm tới mức chính anh cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng kỳ diệu thay, sự chiếm hữu ấy, kiểm soát ấy, điên cuồng ấy, đủ loại ham muốn trộn lẫn với nhau cuối cùng lại ngưng kết thành một tình yêu vô cùng thuần khiết: Chỉ cần Thẩm Tùy hạnh phúc thì Cố Niệm Đường anh có ra sao cũng được.

Vì vậy, một tháng trước lúc mẹ Thẩm tới tìm và khuyên anh hãy chủ động rời xa Thẩm Tùy để hắn quay về bên Phương Dao, Cố Niệm Đường đã không thể nói câu từ chối.

Có lẽ sâu trong lòng anh vẫn luôn cho rằng ba năm này là thời gian mà anh đã trộm được, mà đồ đi ăn trộm thì sớm muộn gì cũng sẽ phải mang trả lại cho người.

Anh không thể sinh con cho Thẩm Tùy, không thể hoàn toàn xoa dịu hắn, không thể cho hắn những thứ đáng lẽ anh nên cho.

Nội tâm anh hoang vu và cằn cỗi. Ác mộng suốt đêm, rèm cửa kín mít, căn phòng tăm tối, chân trái tàn tật, đau đớn khôn nguôi, mưu kế vô vàn, đây chính là thế giới của anh.

Còn thế giới của Thẩm Tùy là sáng ngời rạng rỡ.

Anh không thể, cũng không nên cố chấp giữ chặt hắn.

Nhưng làm sao bây giờ?

Cố Niệm Đường vùi mặt vào hõm cổ alpha, những ngón tay không nén được run rẩy.

Anh không thể buông tay, không biết làm thế nào để có thể trơ mắt nhìn alpha của mình ở bên omega khác, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó thôi mà Cố Niệm Đường đã ghen đến phát điên, giống như có ai đó bóp cổ khiến anh không thở nổi, đau đớn tột cùng.

— "Ngài và nó bên nhau sẽ không thể có con. Được rồi, ngài không quan tâm, vậy Tiểu Tùy thì sao? Chắc ngài cũng biết alpha ở bên một omega có độ phù hợp thấp sẽ vất vả thế nào, hơn nữa bây giờ nó còn trẻ, sau này trưởng thành hơn, muốn có con thì nó sẽ oán trách ngài. Tiểu Tùy trẻ người non dạ, không hiểu nặng nhẹ, nhưng chủ tịch Cố đây hơn nó tới tám tuổi, ngài hiểu ý tôi chứ."

— "Giờ Tiểu Dao đã về, chủ tịch Cố, ngài nên buông tay thôi, làm ơn để đứa con trai không nên thân của tôi quay về đúng quỹ đạo."

— "Con cháu đầy đàn, gia đình hòa thuận, ấy mới là hạnh phúc."

"Thẩm Tùy," Cố Niệm Đường nhắm mắt, nghe thấy mình thì thầm, "đừng rời xa anh..."

Anh cũng muốn làm em hạnh phúc.

Nhưng anh không thể xa em được...

Đột nhiên alpha vươn tay bế anh lên.

Cố Niệm Đường được thả xuống đệm chăn mềm mại, sau đó cơ thể ấm áp của người đàn ông đè lên trên người anh, pheromone mùi gỗ mun thanh đắng và êm dịu tràn ngập khoang mũi khiến cho cơ thể anh mềm nhũn. Hai chân bị tách ra, cửa sau mới được tận tình yêu thương cách đây không lâu nên chưa thể khép lại, trực tràng ướt đẫm dễ dàng nuốt vào hai ngón tay.

Đầu óc anh hỗn loạn không thể suy nghĩ được điều gì, chỉ biết ôm chặt người đàn ông phía trên. Tiếng rên rỉ nghẹn ngào thoát ra từ lồng ngực, mỗi nhịp tim đều mang đến cơn đau đớn dữ dội. Nỗi đau này thậm chí còn khắc sâu hơn cả vết thương bị nhiễm trùng năm đó, tưởng như khảm vào linh hồn anh và để lại một vết sẹo vĩnh hằng.

"Thẩm Tùy?"

Sự lo lắng không ngừng chiếm lấy tâm trí Cố Niệm Đường, anh mở mắt gọi khẽ.

"Em đây." Giọng Thẩm Tùy vững vàng nhưng hơi khàn, bàn tay dài rộng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy anh như đang muốn an ủi.

Ngón tay trong lỗ nhỏ ấn lên điểm mẫn cảm, nhịp thở của Cố Niệm Đường trở nên dồn dập hơn, anh cắn chặt răng cố gắng nuốt xuống tiếng rên rỉ. Cho dù đã làm vô số lần nhưng anh vẫn không học được cách quyến rũ alpha, Cố Niệm Đường chỉ có thể chủ động dạng rộng hai chân hơn và thả lỏng toàn thân để Thẩm Tùy dễ dàng chơi đùa cơ thể mình.

Hắn rút ngón tay ra sau một hồi nới lỏng ngắn ngủi, thay vào đó là vật nóng bỏng hơn, cứng rắn hơn và to lớn hơn chống ở cửa mình anh. Cố Niệm Đường cắn môi, hơi ngửa cằm lên chuẩn bị đón nhận nó.

Nhưng anh không ngờ rằng thứ tới trước lại là một nụ hôn.

Nụ hôn của alpha dịu dàng vô cùng. Đầu tiên là khẽ mút, sau đó đầu lưỡi ướt át liếm mở đôi môi anh, lướt qua hàm răng rồi tiến vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi anh hết mút lại liếm, say đắm triền miên.

Cố Niệm Đường thoải mái nheo mắt lại, anh nghe Thẩm Tùy bảo muốn ôm thì vội giơ tay lên vòng lấy cổ alpha.

Pheromone mùi gỗ mun bao bọc anh tầng tầng lớp lớp, trong cơn mê say, Cố Niệm Đường cảm thấy mông mình được nâng lên, tiếp đó dương v*t thô dài và nóng rực chậm rãi nong mở cửa mình anh, thong thả vùi sâu vào bên trong.

Anh đang bị Thẩm Tùy chiếm giữ, đồng thời anh cũng đang chiếm giữ Thẩm Tùy.

dương v*t của Thẩm Tùy, bàn tay của Thẩm Tùy, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Tùy, pheromone của Thẩm Tùy...

Đều là của anh.

Cố Niệm Đường không muốn phát ra tiếng, xong anh lại vô tình nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng kèm theo chút nức nở của mình lỡ thoát ra vào lúc miệng không thể khép chặt, không ngọt ngào và dễ nghe chút nào, anh phải kìm lại thôi.

Nhưng anh không làm được.

gậy th*t vùi vào nơi sâu nhất trong cơ thể Cố Niệm Đường chốc lát rồi mới bắt đầu cuộc chinh phạt, những cú thúc vừa nhanh vừa mạnh tạo nên tiếng nước òm ọp dâm đãng. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng hình dạng dương v*t trong bụng mình, to dài cứng ngắc, hoàn toàn nong rộng và lấp đầy lối sau.

Hiển nhiên Thẩm Tùy hiểu rõ cơ thể anh còn hơn cả chính anh. Cho dù chiếc chày thịt nóng hầm hập kia có dập mạnh đến đâu thì đều sẽ đâm chuẩn vào điểm G của anh, sau đó liên tục nghiền ép chỗ sâu trong lỗ thịt. Cơ thể Cố Niệm Đường bị khoái cảm nhấn chìm, thậm chí không đủ sức để nghĩ ngợi điều gì.

"Thẩm Tùy..."

Cố Niệm Đường lại không nhịn được mà nỉ non mời gọi. Anh vừa hôn Thẩm Tùy vừa lặp đi lặp lại tên hắn, tiếng rên rỉ càng lúc càng rõ ràng nhưng giờ đây anh không quan tâm nữa.

Trước kia anh luôn sợ nếu mình quá bộc lộ tình cảm thì tới ngày Thẩm Tùy phải rời đi, hắn sẽ do dự vì thấy thương hại anh. Nhưng bây giờ Cố Niệm Đường lại nghĩ: Sau hôm nay nếu Thẩm Tùy muốn đi thì anh có giả vờ hơn nữa cũng vô dụng, chi bằng cứ phóng túng một lần, nếu hắn thương cảm thì càng tốt.

"Thẩm Tùy." Anh lại gọi một tiếng, siết chặt cánh tay đang ôm cổ alpha, lông mi trĩu nặng vì nước mắt, Cố Niệm Đường khẽ chớp để giọt nước vướng víu chảy xuống rồi mới nói, "Anh..."

Anh yêu em.

Ba chữ này đã được anh lặp lại trong lòng cả nghìn lần.

Nhưng không hiểu sao lại khó thể nói ra.

Thế nhưng Thẩm Tùy như hiểu được ý anh. Trong căn phòng tối tăm, hắn nở nụ cười tươi rồi hôn khẽ lên môi Cố Niệm Đường, tiếp đó là khóe môi rồi đến cằm, sườn cổ,... liên tục để lại những dấu hôn.

dương v*t trong cơ thể thọc vào rút ra ngày càng nhanh, động tác mạnh bạo và mãnh liệt nhưng môi lưỡi đang mơn trớn làn da omega lại vô cùng dịu dàng. Dường như tâm trí Cố Niệm Đường đã bay về nơi nào đó rất xa, vì thế khát vọng của thân thể trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Anh không nhịn được nữa, thì thầm: "Đánh dấu anh đi..."

Cố Niệm Đường loáng thoáng nghe thấy tiếng cười khẽ, sau đó Thẩm Tùy trực tiếp lật người anh lại khi vẫn còn chôn sâu dương v*t bên trong anh.

Cây gậy thô cứng cọ xát một vòng trong trực tràng, Cố Niệm Đường rên rỉ thành tiếng, không chịu nổi mà thít chặt lỗ hậu.

Mông bị vỗ một cái, "Thả lỏng nào, cho em đi vào."

Vào nơi nào không cần nói cũng biết.

Cố Niệm Đường nghe lời thả lỏng cơ thể. Thật ra anh cũng không biết "mở cửa khoang sinh sản" cụ thể là thế nào, nhưng mỗi lần ngoan ngoãn nghe theo lời alpha và cố gắng thả lỏng lối sau thì đều có tác dụng.

Thẩm Tùy hơi rút dương v*t ra rồi điều chỉnh góc độ.

Khoang sinh sản là nơi bí ẩn nhất và cũng là nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể omega. Cho dù Cố Niệm Đường đã cố chịu đựng nhưng vẫn không thể kìm lại tiếng nức nở khi Thẩm Tùy đâm vào khoang sinh sản.

Gáy được phủ kín bởi dấu hôn, tiếp đó hàm răng cắn sâu vào da thịt, máu chảy xuống, tuyến thể được rót đầy pheromone.

Hơi thở thanh đắng chảy vào trong máu Cố Niệm Đường rồi được đưa tới khắp nơi trong cơ thể. Khoang sinh sản hoàn toàn mở ra, dương v*t nóng bỏng nặng trĩu của alpha lập tức lấp kín cả lỗ thịt.

Sau đó là tạo kết.

Đau thì có đau, nhưng hơn cả là sung sướng tột độ. Tinh dịch của Thẩm Tùy cuồn cuộn dội mạnh vào vách thịt, Cố Niệm Đường thẫn thờ vùi mặt vào chăn bông, mãi đến khi khối thịt tắc chặt ở cửa động xẹp xuống thì anh mới hoàn hồn.

Anh muốn ngồi dậy nhưng Thẩm Tùy lại không dịch người ra, hắn vẫn ôm chặt anh trong tư thế này, khàn giọng hỏi: "Thoải mái không?"

Cố Niệm Đường gật đầu.

Anh nâng tay che khuất mắt mình, qua một lúc lâu bỗng lên tiếng: "Anh muốn để em đi."

Nhưng quanh đi quẩn lại, anh vẫn không làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.