Trải qua chuyện này, Trương Hằng cùng “Đại tẩu” đều cảm thấy ngứa mắt nhau rồi.
Chỉ là việc thì vẫn phải làm, sau khi tan làm, Trương Hằng cùng đám đàn em hộ tống Đỗ Vân Hiên về biệt thự Cổ Sách.
Vào biệt thự, Trương Hằng thoải mái hơn nhiều. Biệt thự của Cổ Sách đều lắp đặt hệ thống an ninh cấp thế giới, ở nơi này rốt cuộc không cần phải lo lắng Đỗ Vân Hiên xảy ra tình trạng gì nữa.
Đỗ Vân Hiên có thể tự do hành động trong biệt thự, chỉ cần hắn không ra khỏi cửa, Trương Hằng cũng lười quản hắn.
Theo lời Cổ Sách thì ở đây rất thanh nhàn, Trương Hằng chỉ cần ngồi trong phòng khách ăn khuya là tốt rồi.
“Hằng ca, đại tẩu gọi điện thoại.” Tên đàn em đưa điện thoại cho Trương Hằng.
Đúng vậy, trừ ăn khuya ra, còn muốn nghe lén đại tẩu trò chuyện với người khác.
Sách ca thật sự quản rất chặt người của hắn nha.
Trương Hằng cầm điện thoại nghe xong một lượt, là Đỗ Vân Hiên cùng ba hắn nói chuyện, đều là chuyện nhà cửa, cái gì mà em trai hắn ra khỏi nhà các loại. Đô Vân Hiên tính cách lãnh đạm, không nghĩ tới với em trai lại quan tâm như vậy, biết em trai đi công tác cũng không nói với người nhà một tiếng đã đi, trong giọng nói có vẻ rất gấp.
Thì ra cũng là một người rất yêu thương em trai nha.
Trương Hằng đối với vị “Đại tẩu” này cảm giác bất tri bất giác khá hơn một chút.
Bất quá hành vi nghe lén sự tình của người khác thật sự không sao à.
“Chút chuyện nhỏ này cũng muốn lão tử tự mình xuất mã? Uy,” Trương Hằng tắt máy, ném cho tên đàn em, “Còn điện thoại gọi tới, ngươi cứ nghe, nếu như tình huống trọng yếu thì lại chuyển qua cho ta, đừng làm trở ngại chuyện ăn khuya của lão tử.”
“Dạ, Hằng ca.”
Cách một hồi, lại nghe thấy tín hiệu giám thị điện thoại trên lầu truyền xuống. Tên đàn em không dám dùng loại chuyện nhỏ này đi quấy rầy Trương lão đại, chính mình lấy điện thoại ra, tập trung nghe.
Trương Hằng xem kênh hài trên ti vi, miệng há to nhai bánh bao xá xíu, thỉnh thoảng quay đầu, thoáng nhìn gương mặt hoang mang của tên đàn em.
“Huy, vị kia trên lầu đang nói chuyện điện thoại với ai?” Trương Hằng hỏi.
Vị trên lầu kia là chỉ Đỗ Vân Hiên. Khi về tới biệt thự, Đỗ Vân Hiên không muốn bày ra vẻ mặt xã giao với nhân sĩ hắc đạo, mặt lạnh đi lên lầu, nãy giờ vẫn chưa xuống đây.
“Không biết.”
“Không biết? Ngươi không phải đang nghe lén sao?”
“Là giám sát tín hiệu, nhưng bên trong không nghe thấy thanh âm gì.” Đàn em cũng rất hoang mang.
Trương Hằng để bánh bao xuống, cầm ống nghe điện thoại tới, hướng dụng cụ tên màn ảnh liếc mắt. Quả thật thông tin tín hiệu giám sát, nhưng trong tai nghe chỉ có tiếng điện thoại ông ông, không có tiếng nói chuyện.
“Có thể máy phản nghe lén điện thoại, ta đi tra một lát.”
Trương Hằng lên lầu
Đỗ Vân Hiên không biết đang trốn ở đâu, Trương Hằng tìm mấy căn phòng, đang muốn mắng chửi người, ở hành lang vừa vặn đụng Đỗ Vân Hiên từ toilet đi ra.
Đỗ Vân Hiên thấy hắn liền nhăn mày, xoay người muốn đi. Trương Hằng đi đến trước mặt hắn.
“Vừa rồi cậu gọi điện cho ai?” Trương Hằng hỏi.
“Không gọi cho ai hết.”
“Điện thoại di động đâu? Mang ra đây.”
Đỗ Vân Hiên vẻ mặt không tình nguyện đề phòng. Trương Hằng tăng giọng huy hiếp, “Thiết kế Đỗ, Sách ca nói qua, phương diện đảm bảo an toàn cậu phải phối hợp với chúng tôi.”
Không phối hợp, nếu như Sách ca trở về, hắn nhất định chỉnh cậu.
Đỗ Vân Hiên oán hận móc điện thoại di động ra.
Trương Hằng cầm điện thoại di động lên, phát hiện cuộc trò chuyện trong điện thoại di động đã bị xóa. Ah, trước mặt Hằng ca đùa giỡn loại mánh khóe nhỏ nhặt này, cậu còn quá non a em trai. Trương Hằng gọi một tên đàn em tới cầm lên máy đọc thẻ, đặt điện thoại di động lên trên dụng cụ, rất nhanh dụng cụ tích tích kêu lên, bảng trên hiện thị con số màu đỏ không ngừng lóe lên, hình thành một dãy số cố định.
Đây chính là dãy số Đỗ Vân Hiên vừa mới gọi.
Trông thấy sắc mặt khó coi của Đỗ Vân Hiên, Trương lão đại trong lòng đắc ý, xã hội đen cũng rất biết thời, khoa học kỹ thuật chính là rất hiệu quả hiểu không? Loại người như cậu một đóa hoa nhỏ trong nhà chỉ biết vẽ vời thiết kế một chút đá quý, chắc chắn không hiểu cái ưu việt của giang hồ.
Cho rằng có máy phản nghe lén điện thoại liền có thể giấu diếm được tôi sao?
Nói đi nói lại, “Đại tẩu” đến cùng thần thần bí bí gọi điện cho ai a?
Ngay trước mặt Đỗ Vân Hiên, Trương Hằng bấm dãy số kia, dương dương tự đắc nói.
Sau đó sửng sốt.
Di? Vừa rồi có máy nghe lén tín hiệu nên chỉ nghe thấy tiếng ông ông? Trương Hằng lúc đầu rất chắc chắn rằng Đỗ Vân Hiên gọi điện thoại kia có thiết bị phản nghe lén, nên chỉ có lệnh nghe lén thiết bị bị che đậy.
Thế nhưng, hắn bây giờ không sử dụng máy nghe lén, mà trực tiếp dùng số của Đỗ Vân Hiên gọi cho số này, cũng phải thông nhau mới đúng chứ.
Trương Hằng nghe hồi lâu, vẫn chỉ có tạp âm.
Hắn con mẹ nó, cái gì phản nghe lén, căn bản chính là một số phế bỏ đi. Sử dụng số này thì ai cũng không thể liên lạc được.
Hắn không nhịn được nói qua điện thoại di động, “Đây là số điện thoại rác đi, cậu gọi nó làm gì?”
“Đây là số di động của bạn học cũ trước kia của tôi, hôm nay tôi muốn liên lạc với hắn một chút, ai biết được là số rác? E là hắn đã đổi số rồi.”
“Số rác mà cậu còn nghe lâu như vậy?”
“Thời gian của tôi, lỗ tai của tôi, tôi muốn nghe bao lâu thì làm sao.”
Trương Hằng không lời chống đỡ.
Tốt, tốt, cậu là người sách ca, cậu có quyền đùa giỡn với lão tử.
Ai bảo lão tử đối với Sách ca trung thành tận tâm đâu?
Trả điện thoại lại cho Đỗ Vân Hiên, Trương Hằng trở lại phòng khách lầu một, tiếp tục xem trương trình hài, ăn bánh bao xá xíu. Vốn định ăn xong bánh bao, thì tắm rửa rồi đi ngủ, không nghĩ tới chưa kịp ăn xong, biến cố đã xảy ra.
Oanh!
Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, biệt thự rung lắc dữ dội.
Trong nháy mắt, đám đàn em trợn mắt há mồm chưa kịp phản ứng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Trương Hằng đã đứng trên ghế salon nhảy xuống, “Lựu đạn! Đã xảy ra chuyện gì! Cầm đao tới!”
Ngoài phòng vô số bóng đen cường tráng xông tới, viên đạn bang bang bắn vào phòng khách, thủy tinh rời đầy đất. Trương Hằng cùng đám đàn em vội vàng đi lấy đao, súng, còn chưa kịp bóp cò đã ngã hai người. May mắn, bên ngoài trên tay người khác đều có vũ khí, Trương Hằng đối với biệt thự này khá quen thuộc, dẫn mọi người triển khai đánh lén đối chiến.
“Hệ thống công kích xâm nhập của biệt thự đâu? Mau mở ra! Mở đi!” Trương Hằng một bên nhắm vào người bên ngoài cửa số tấn công địch nhân, một bên gào thét hạ lệnh.
“Không nhạy?”
Kháo, không phải cấp thế giới sao? Công nghệ cao hại chết người ah!
“Gọi điện thoại cầu viện! Gọi Lâm Dũng kêu bọn họ lập tức qua đây!”
“Hằng ca…”
“Nói!”
“Thông tin liên lạc toàn bộ đều bị gián đoạn.” Viên đạn bay đầy phòng khách, tên tiểu đệ trốn sau tường mặt như màu đất.
Trương Hằng trong lòng một mảng lạnh lẽo.
Chặt đứt toàn bộ liên lạc, bắt rùa trong hũ, đám người đánh lén này đều là một lũ chuyên nghiệp.
Nếu Sách ca tin hắn, đem người trọng yếu nhất giao cho Trương Hằng hắn, như vậy vô luận như thế nào cũng không thể để những người này gây tổn thương tới Đại tẩu!
Trương Hằng trong đầu dâng lên một cỗ huyết khí, nhanh nhẹn ẩn thân lén đến nơi xó xỉnh nhằm hướng cầu thang thông lên lầu hai
“Các ngươi chống đỡ trước, ta đi cứu đại tẩu.”
Trương Hằng thở một hơi xông lên lầu hai, nghe thấy tiếng nổ mạnh từ thư phòng chạy đến chỗ Đỗ Vân Hiên.
“Đi theo tôi! Trương Hằng hung hãn hô to, níu lấy Đỗ Vân Hiên, hướng gian cuối hành lang chạy như điên.
Chỉ cần trốn vào gian phòng này, đóng cửa lại, thế nào cũng có thể kiên trì chờ viện binh đến.
Khoảng cách từ thư phòng tới hành lang, bình thương chỉ là một đoạn đường ngắn, nhưng lúc này trong hoàn cảnh mưa bom bão đạn, mỗi bước đều gian khổ không gì sánh được. Trương Hằng trong giang hồ đã sớm luyện được một thân king nghiệm, đoạn ngắn này không thể bỏ sót điểm nào.
Mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng, một bên bảo hộ “Đại tẩu”, vừa nổ súng công kích địch nhân xông tới lầu hai.
Trong tiếng rít gào của viên đạn, Trương Hằng rốt cục mang theo Đỗ Vân Hiên vọt vào gian phòng, lấy tốc độ nhanh như chớp không bịt tai, một tiếng đập vào nút đỏ trên vách tường.
Cánh cửa hợp kim thật dày nhanh chống đóng lại.
“Hô—” Trương Hằng lúc này mới thở ra một hơi, hư thoát trượt từ tường ngồi xuống.
Trên lưng một trận đau nhức, duỗi tay lần mò, trong tay đầy máu.
“Con mẹ nó, lại bị thương.”
May mắn không phải trực tiếp trúng đạn, chỉ là bị đạn lạc sượt qua.
Trương Hằng tìm thấy hòm chữa thương trong phòng tự cầm máu cho mình, Đỗ Vân Hiên thoải mái đứng ở một bên cư nhiên còn nhớ trách nhiệm của mình.
“Yên tâm, đây là phòng khẩn cấp, sáu mặt được chế tạo bằng hợp kim, tổng thể tuy nhỏ nhưng bên trong đầy đủ tiện nghi. Có thuốc vắc-xin chống bệnh, có ăn, có WC, chỉ cần vào được, những người ngoài kia không thể mở được cửa này, chỉ có thể giương mắt nhìn. Chúng ta đợi một tuần ở đây tuyệt đối không thành vấn đề, bất quá tôi phỏng đoán tin tức vừa truyền ra, Sách ca rất nhanh sẽ trở về, cũng không cần đến một tuần lễ.”
Nhưng rất nhanh sau đó, Trương lão đại phát hiện ra lời của mình không quá đáng tin.
Nhìn đồng hồ trên tường hợp kim kia. Hắn lại xem thường những tên đánh lén đã khống chế toàn diện căn biệt thự rồi, những người đó lấy ra rất nhiều dụng cụ kim loại, liên tiếp điều khiển giải mã.
Muốn giải mã? Hanh!
Sách ca nói qua, căn phòng khẩn cấp này là cấp thế giới, hệ thống cũng không có quyền khống chế, Thiên vương lão tử tới cũng không mở được.
Nhưng là… Công cụ phía trên gắn đèn đỏ liên tiếp lóe sáng, điều này có ý gì?
Trương Hằng sắc mặt càng ngày càng khó coi.
“Kháo! Sẽ không bị hóa giải đi? Không có đạo lý a!Không khoa học chút nào!” Trương lão đại không dám tin tưởng…
Cấp thế giới cái gì! Chó má! Chờ hắn ra ngoài, nhất định phải chém chết toàn bộ mấy tên rách nát đã bán mấy thứ đồ chơi này cho Sách ca!
Bên ngoài toàn bộ là địch nhân, ở đây chỉ có hắn cùng một khẩu súng, còn có một người tính khí lãnh ngạo cao quý, nhưng nói đến vấn đề đánh nhau phỏng đoán vẫn không đánh cũng thắng tên thiết kế đá quý Lea này. Trương lão đại dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nếu để cho đám người kia mở cánh cửa kim loại này ra, vậy thì tất cả đều kết thúc.
Ta Trương Hằng chết không đáng lo, thế nhưng đại tẩu…
Trương Hằng áy náy nhìn về phía Đỗ Vân Hiên, bỗng nhiên ngẩn ra. Trên mặt người này, làm sao lộ ra một tia chột dạ?
Nghĩ đến hệ thống mạng lưới an ninh thông tin liên lạc mạc danh kỳ diệu đều bị bại liệt, bây giờ bên ngoài đám người kia còn đang giải mật mã, Trương Hằng nổi lên nghi ngờ.
“Ngươi đã làm gì?, Nói!” Trương Hằng nhìn Đỗ Vân Hiên.
Đỗ Vân Hiên sắc mặt tái nhợt, ngược lại cũng thành thật, “Ta dùng vi-rút, bỏ vào trong máy tính Cổ Sách.”
“Ngươi điên rồi sao?” Trương Hằng khiếp sợ.
Trong nháy mắt, hắn suýt chút nữa thì đánh cho Đỗ Vân Hiên một bạt tai.
Không phải, bạt tai này hẳn là đánh chính mình.
Chuyện này nhất định cùng cuộc điện thoại của Đỗ Vân Hiên có quan hệ với nhau, mặc dù không biết dãy số huyền diệu kia làm thế nào biến thanh âm quấy rầy, nhưng tuyệt đối không phải số rác đơn giản như vậy.
Lúc đó hẳn nên truy xét tới cùng mới đúng!
Trương Hằng, ngượt thật là ngu ngốc mà! Kinh nghiệm giang hồ nhiều năm như vậy, đều ăn đến trong bụng có chó rồi!
“Vi-rút năm phút đồng hồ chỉ có thể khống chế hệ thống, tôi trong vòng năm phút đó đã đem vi-rút kia rút ra.” Đỗ Vân Hiên có ý tứ là, nước đã đến chân hắn lại đổi ý.
Đúng lúc từ bỏ vi-rút kia, địch nhân hẳn là không có cách nào thành công đánh vào!?
Đối với ý nghĩ ngây thở của thiết kế Đỗ Trương Hằng rất muốn đem cái tát vỗ hẳn tới góc tường.
“Người nào nói? Để cậu lấy vi-rút bỏ vào trong máy tính Sách ca? Đầu óc cậu mọc trên mông sao? Lời này của hắn cậu cũng tin tưởng?!”
Mặc dù đối với vị này phản bội Cổ Sách Trương Hằng cảm thấy khó chịu không gì sánh được, nhưng Đỗ Vân Hiên đối với Trương Hằng lại không có bao nhiêu hổ thẹn. Trong mắt hắn, Trương Hằng chỉ là một phần tử xã hội đen làm nhiều việc ác, mà người công kích biệt thự đại diện cho chính nghĩa.
Đỗ Vân Hiên nói một cách lạnh lùng, “Người bên ngoài rất nhanh có thể phá giải mật mã, đường sống duy nhất của cậu chính là thẳng thắn khai báo với cảnh sát Hồng, loại người làm việc độc ác như cậu rất mệt mỏi…”
“Chờ một chút!” Trương Hằng thân thể cứng đờ, tựa hồ có điểm thiếu dưỡng khí, “Cảnh sát Hồng nào? Hồng Lê Minh?”
“Chính là hắn, cảnh sát Hồng.”
Không khí xung quanh hình như không đủ dùng rồi, Trương Hằng hô hấp dồn dập.
Hồng Lê Minh!
Hồng Lê Minh!!
Hồng Lê Minh!!!
Mỗi một hạt bụi trong không khí đều đang bay múa kêu gào.
Ban đầu là khiếp sợ, sau lại vui mừng, nhưng một giây kế tiếp cũng là đêm tối nồng đậm phủ xuống sơ hãi như vậy. Không có cách nào giải thích tâm tình phức tạp tràn vào trái tim, vô hạn áp bức, áp bức đè xuống, sau đó đốt kíp nổ.
Trương lão đại triệt để bạo.
“Cảnh sát cái chym a o0o! Họ Hồng kia sớm bị khau trừ cảnh tịch rồi! Tên cảnh sát này là con tư sinh của Hồng Diêm giới hắc đạo, bị cục cảnh sát đá sau đó hắn đoạt địa bàn của Sách ca, cậu ngược lại con mẹ nó cùng hắn thông đồng đến bây giờ, đi đối phó Sách ca!”
Nam nhân kia đã trở về.
Biến mất lâu như vậy, giống như tuyết dung hòa dưới ánh mặt trời, rồi lại bỗng nhiên trở về.
Vì Sách ca, Trương Hằng phụ hắn, phản bội hắn, bán đứng hắn, mà người trọng yếu nhất của Sách ca giao cho hắn bảo hộ, hắn đã trở về.
Đột phá cản trở trùng điệp, dùng thủ đoạn mà Trương Hằng không cách nào hiểu được, cùng người Trương Hằng bảo vệ nội ứng ngoại hợp, cuối cùng đến rồi, cùng Trương Hằng chỉ cách nhau một tấm cửa.
Cái này, nhất định chính là thế hệ đi trước thường nói – Báo! Ứng!
Trương Hằng cầm máu, mang tâm trạng phập phồng, không biết hắn nên đem phản đồ Đỗ Vân Hiên giết chết hay là đơn giản tự sát.
Đỗ Vân Hiên cũng rất khiếp sợ, chính mình vẫn tín nhiệm cảnh sát Hồng, cư nhiên không phải cảnh sát?
“Ta không tin, cậu muốn chốn tránh pháp luật nói bậy.”
“Nói bậy con mẹ ngươi!”Trương Hằng nổi trận lôi đình, chỉ vào màn hình trực tiếp bên ngoài hiện trường, “Cậu xem cách ăn mặc của bọn hắn, trên tay bọn họ cầm vũ khí, cái lông nào khiến bọn chúng giống cảnh sát? Toàn bộ là một đám sát thủ cấp cao!”
Nhìn màn hình hiển thị nét mặt bình tĩnh, tựa hồ rất nhanh có thể giải mật mã cửa, mở cửa ra.
Trương Hằng chính mình dâng đầu lên tay Hồng Lê Minh, liền cảm thấy sợ run lên.
Không phải sợ Hồng Lê Minh trả thù mình, hắn không chút lưu tình đem Hồng Lê Minh đi bán, lại lọt vào màn trả thù này đều đáng đời, dù cho hắn bị Hồng Lê Minh thiên đao vạn quả thì cũng là Trương Hằng hắn gieo gió gặt bão.
Hắn không dám đối mặt với Hồng Lê Minh.
Không có cách nào, hoàn toàn không có cách nào đối mặt với nam nhân kia.
Người kia từng làm cơm cho hắn, vì hắn thổi kèn, còn giúp hắn tắm, không biết như thế nào lại dục hỏa trùng sinh, trở lại trước mặt mình, mà mình cùng hắn đã từng có chút tín nhiệm cùng cảm tình, hiện tại không còn sót lại chút gì.
Cho tới bây giờ chính mình trong mắt Hồng Lê Minh, là tên hèn hạ, vô sỉ phản bội, Trương Hằng đã cảm thấy không thoải mái muốn chết đi cho xong,
Hắn không thể thừa nhận.
Cho dù là ánh mắt của Hồng Lê Minh xuất hiện một tia khinh thường nào, hắn đều không thể chịu đựng được.
“Họ Hồng! Anh chớ đắc ý!” Trương Hằng đè xuống nút nói chuyện trên nền kim loại, rống về phía microphone, “Lão tử tuyệt đối sẽ không để anh bắt sống! Trong súng còn lại một viên đạn, khi mở cửa ra, lão tử liền tự bắn chính mình!”
Trong chốc lát, có thanh âm qua dụng cụ đối thoại truyền trở về.
“Em lại sợ anh bắt được sao?” là thanh âm của Hồng Lê Minh, tràn ngập trầm thấp từ tính, mang theo ý tứ trêu chọc tiếu ý, “Anh còn chưa nói muốn đem em làm gì a!?”
Đột nhiên nghe hồi lâu không có thanh âm, Trương Hằng trở nên thất thần, suýt chút nữa bóp cò súng.
“Anh có tư cách gì làm được tôi? Muốn bắt sống, không có cửa đâu! Tôi đã đặt nòng súng phía đỉnh đầu rồi, anh mở rộng cửa nhặt xác đi!!”
“Trương lão đại dũng mãnh bị anh bao vây, ngay cả bản năng cầu sinh cũng đánh mất. Sợ anh bắt em nghiêm hình bức cung sao?”
“Sợ cái đầu anh!”
Hắn X.
Chưa bao giờ biết, hắn nghĩ như vậy nói một câu nam nhân tiếp một câu tranh luận.
“Đừng không có đạo lý như vậy, mọi sự đều có thể thương lượng.”
“Tôi và anh không có gì để thương lượng cả!”
“Em không phải chỉ có một người bên trong phải không!? Bên trong còn có thiết kế Đỗ?”
Trương Hằng tay cầm súng cứng đơ.
Nam nhân này, luôn luôn biết tâm lý phòng tuyến hắn ở nơi nào.
“Chỉ cần em để anh bắt sống, anh đáp ứng em, khi cánh cửa này mở ra, anh sẽ không động tới nam nhân của Sách ca. Hơn nữa cam đoan để hắn bình an, hoàn hảo không chút tổn hại mà đuổi về nhà hắn. Thế nào?”
Không khí bên trong căn phòng nháy mắt ngưng kết.
“Trương lão đại đối Sách ca trung thành tận tâm, là tâm phúc một tay Sách ca nhấc lên. Hiện tại vì an toàn cho người của Sách ca, Trương lão đại coi như chịu một chút ủy khuất, lại tính là cái gì?” Thanh âm không nhanh không chậm của Hồng Lê Minh truyền tới.
Trương Hằng quay đầu, liếc mắt nhìn Đỗ Vân Hiên, ánh mắt tràn ngập ước ao.
Đỗ Vân Hiên, mạng của cậu thật tốt.
Ở trên thế giới này, có một nam nhân giống như Sách ca, coi ngươi là bảo bối.
Đã từng có người coi lão tử là bảo bối giống vậy, nhưng là… Biến chất…
“Đã đến giờ, anh muốn mở cửa.”
Mật mã bị phá, cửa kim loại từ từ mở ra.
Ngoài cửa tràn đầy một đội quân, súng vác vai, đạn lên nòng, nóng súng đều nhắm ngay trong phòng. Người đứng đầu tiên chính là Hồng Lê Minh, mặc trang phục màu đen.
Trương Hằng dừng ánh mắt ở trên người nam nhân vừa chạm tới liền lập tức thu lại, cũng đã đem toàn bộ dáng người nam nhân khắc sau trong đầu.
Hắn X...
Biết thời gian xa cách phía sau chịu đựng bao nhiêu khó khăn sao?
Lão tử đều gầy đến trình độ này, nam nhân kia lại vẫn cao lớn uy mãnh như trước, anh khí bừng bứng khiến người nghiến răng.
“Đừng tới gần đây.” Trương Hằng cầm súng lục, nhắm ngay huyệt thái dương mình.
Muốn ăn nói khép nép, về khía nam nhân từng bị mình bán đứng đầu hàng, còn không bằng cái chết a.
“Bỏ súng xuống!” Hồng Lê Minh chính xác nắm được uy hiếp hắn, lời nói bình tĩnh như nước, “Hiện tại, chỉ cần một động tác nhỏ của em thôi cũng có thể quyết định người của Cổ Sách.”
Trương Hằng chợt giật mình.
Đúng vậy, người của Sách ca.
Trương Hằng nhìn Đỗ Vân Hiên, không thể không nhớ tới Sách ca. Sách ca ân trọng như núi, sống được cũng không dễ dàng, sau khi từ cô nhi viện ra ngoài, một đường hộ tống của bọn hắn, những huynh đệ này, bị nhiều thương tổn như cậy, té ngã qua nhiều trận, đến bây giờ cuối cùng cũng tìm được một người trong lòng là Đỗ Vân Hiên.
Chính mình không hạnh phúc còn chưa tính, có thể nào khiến Sách ca cũng liên lụy theo?
Trương Hằng giãy dụa nửa ngày, không có cách nào bóp cò.
“Ta thật con mẹ nó qua áp lực rồi!” Cứng nửa ngày, Trương Hằng sa sút tinh thần thở dài, hung hăng phun một ngụm nước miếng, để súng xuống.
Hồng Lê Minh là người thắng sau cùng, hắn đánh thủ thế, thủ hạ tràn vào, trói Trương Hằng lại.
“Đừng quên chuyện em đáp ứng. Bình an, hoàn hảo không chút tổn hại đưa hắn về nhà.” Trương Hằng bị trói thành bánh trưng lên tiếng nhắc nhở Hồng Lê Minh.
“Anh giữ lời hứa.”
Khi bị đưa ra khỏi căn phòng khẩn cấp, Đỗ Vân Hiên vẫn trầm mặc đột nhiên nói một câu với Trương Hằng, “Xin lỗi.”
“Ngươi đi chết đi!”
Gặp phải loại đại tẩu chủ động đem lang dẫn tới nhà này, cũng là số mệnh.
Sách ca, em đã tận lực.
Huynh đệ, em không nợ anh cái gì nữa.
< cuốn thứ hai > hết
Edit: Ta nói tác giả kết chương hụt quá, chí ít cũng phải cho 1 chương SM đi chứ *khóc*