Cưới Trước Yêu Sau

Chương 49: Cô nợ tôi




Nhìn thấy cuối cùng mình cũng thu hút được sự chú ý của Mai Thuỳ Hân, Trịnh Thiên Ngọc thở phào một cái. Xem ra, Mai Thuỳ Hân vẫn còn chút cảm giác với anh.

Các động tác của Trịnh Thiên Ngọc vẫn không ngừng lại, vừa điên cuồng vừa mãnh liệt, nhưng đôi mắt âm tà kia lại không hề quan tâm tới người phụ nữ dưới thân mà chỉ chằm chặp vào Mai Thuỳ Hân không buông.

Mai Thuỳ Hân tay cầm lấy giẻ lau, khuôn miệng nhỏ hồng hào của cô há ra, cô trừng to mắt nhìn hai người không biết liêm sỉ là gì ở trước mặt kia, cô quả thực bị sốc quá rồi! Sao lại có người không cần mặt mũi như vậy chứ!

Mai Thuỳ Hân vừa cảm thấy xấu hổ vừa cảm thấy tức giận, khuôn mặt trắng bệch của cô ửng đỏ lên.

Mai Thuỳ Hân khẽ di chuyển cơ thể về phía sau, cô cố gắng bước chân lùi lại mà không gây ra bất kì tiếng động gì, đáng ghét! Cô không thể ở lại căn phòng này thêm một giây phút nào nữa!

Nhìn thấy động tác của Mai Thuỳ Hân, Trịnh Thiên Ngọc lập tức dừng lại rồi băng lãnh lên tiếng: “Đứng đó!”

Động tác của anh dừng lại khiến cho Lưu Thiên Tâm bất mãn nũng nịu: “Thiên Ngọc, đừng dừng lại mà! Thiên Ngọc…” Âm cuối của cô ta kéo dài ra, mang theo chút khẩn cầu.

Trịnh Thiên Ngọc chợt nở nụ cười tà khí. Sau đó động tác của anh càng trở nên hung mãnh hơn. Nhìn thấy không còn đường lui, Mai Thuỳ Hân đành dứt khoát không đếm xỉa nữa.

Được lắm Trịnh Thiên Ngọc, không phải anh không muốn để tôi đi sao? Vậy thì tôi cứ xem như đang được xem phim miễn phí vậy! Cô vứt giẻ lau xuống rồi khoanh hai tay lại trước ngực, sau đó dựa người lên bàn, lạnh lùng giương mắt nhìn hai con người đang ra sức biểu diễn ở trên ghế sofa kia.

Lưu Thiên Tâm đúng là làm quá, Mai Thuỳ Hân chợt nhớ ra một câu: ‘Gào thét như heo bị giết’, khiến cô bất giác cười phụt một tiếng.

Nghe thấy tiếng cười của Mai Thuỳ Hân, lửa giận của Trịnh Thiên Ngọc dâng lên triệt để! Người phụ nữ này, trong lòng cô vốn dĩ chưa từng để ý đến anh! Cho dù anh có làm chuyện này với người phụ nữ khác trước mặt cô, cũng hoàn toàn không khiêu khích được cô một chút nào! Trịnh Thiên Ngọc trừng to mắt, nơi đáy mắt anh đã nhuộm đậm một màu đỏ như máu!

Anh vươn tay đẩy Lưu Thiên Tâm như một con mèo đang vui sướng khi được vuốt ve kia ra, sau đó không nói không rằng mà mặc lại áo rồi sải bước đi về nhà tắm.

Lúc này Lưu Thiên Tâm mới ý thức được vừa nãy bên cạnh vẫn còn một người phụ nữ đang đứng! Cô ta bắt đầu cảm thấy hổ thẹn, vội vàng mặc lại quần áo, sau đó quát mắng Mai Thuỳ Hân: “Còn không mau cút đi!”

Mai Thuỳ Hân cúi thấp đầu để che đi sự khinh bỉ trong ánh mắt cô, rồi đi ra ngoài. Nhưng tất cả những sự khinh rẻ trong mắt cô vẫn bị Lưu Thiên Tâm nhìn thấy rõ ràng.

Một sự tức giận xông đến, Lưu Thiên Tâm hậm hực gào lên: “Đứng lại!” Mai Thuỳ Hân quay người lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt đã nhận phải một cú tát trời giáng cay độc từ Lưu Thiên Tâm.

“Thứ rẻ rách! Ánh mắt lúc nãy của cô là có ý gì!” Thanh âm Lưu Thiên Tâm mang đầy thù hận. Cô ta hận Trịnh Thiên Ngọc vì đã làm cô ta mất mặt như vậy, nhưng lại không dám tức giận với anh nên chỉ có thể đem hết lửa giận phát tiết lên người Mai Thuỳ Hân mà thôi.

Mai Thuỳ Hân đưa tay che lại phần má bị tát sưng đỏ của mình, cô nhìn Lưu Thiên Tâm với ánh mắt khó tin: “Thứ rẻ rách sao? Cô nói ai là thứ rẻ rách?” Cô thực là đang rất buồn cười đây. Người cùng Trịnh Thiên Ngọc diễn cảnh xuân lúc nãy là cô ta Lưu Thiên Tâm chứ không phải là cô Mai Thuỳ Hân? Đúng là gần đây bọn tiện nhân càng ngày càng không tự biết thân biết phận của mình rồi!

Lưu Thiên Tâm lại định giáng thêm một bạt tay nhưng lại bị tay của Mai Thuỳ Hân hung hăng bắt lại. Mai Thuỳ Hân đã từng luyện qua Taekwondo, cho nên cái loại phụ nữ tứ chi không phát triển như Lưu Thiên Tâm làm quái gì là đối thủ của cô được. Cổ tay cô ta bị siết lấy đến nỗi sắp bầm tím rồi nhưng cũng không cách nào phản kháng lại được.

“Cô buông tay ra mau! Cái đồ tiện nhân này! Mau buông ra!” Lưu Thiên Tâm cũng đâu phải là người chịu lỗ, cô ta bắt đầu cất giọng la hét: “Thiên Ngọc! Cứu em! Con tiện nhân này đánh em!”

Trịnh Thiên Ngọc chỉ quấn một mảnh khăn bước ra từ trong phòng tắm. Lưu Thiên Tâm lập tức bắt đầu nức nở như nhìn thấy được cứu binh vậy: “Thiên Ngọc! Anh xem, cô ta ức hiếp em đó!”

Mai Thuỳ Hân bật cười khanh khách, kĩ năng diễn xuất của người phụ nữ này đúng là không tầm thường mà!

Trịnh Thiên Ngọc lạnh lùng quét mắt nhìn qua vệt đỏ trên má của Mai Thuỳ Hân, hàng lông mày của anh hơi cau lại, sau đó lãnh khốc lên tiếng: “Buông tay ra!”

Đáy lòng Mai Thuỳ Hân kinh hoảng, Trịnh Thiên Ngọc, anh rốt cuộc vẫn bảo vệ người phụ nữ này sao. Còn Mai Thuỳ Hân cô thì là cái gì? Nói tóm lại cũng chỉ là một món đồ chơi trong tay anh mà thôi. Hôm nào anh ta chơi chán rồi, thì tiền viện phí của ba sẽ không còn nữa.

Cô nản chí buông tay ra rồi lại nghe thấy một lời căn dặn đầy lạnh lẽo của Trịnh Thiên Ngọc: “Xoa bóp cổ tay cho cô Liễu đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.