Câu lạc bộ T.S về đêm sáng rực ánh đèn,đài phun nước pháo hoa của tòa nhà cao chừng bảy tầng nương theo giai điệu thanh nhã, phun ra hơi nước lộng lẫy mê người. Trước câu lạc bộ, xe sang nhộn nhịp tụ tập lại, những chàng trai cô gái thời thượng ra vào đây không phải giàu sang thì cũng có địa vị cao quý. Khắp nơi đều lộ rõ bầu không khí xa hoa.
Trong dòng xe sang, một chiếc taxi lạc loài chợt dừng lại. Ngay sau đó, một đôi chân thon dài từ trong xe đưa ra, Lâm Vũ Yến mặc một chiếc váy bó sát trễ ngực màu đen chậm rãi bước xuống.
Đôi môi đỏ tươi, đường cong nở nang và mái tóc uốn sóng màu nâu nhạt dài tới eo của cô ta tỏa ra nét quyến rũ trong bóng đêm.
Anh chàng gác cửa đẹp trai đã sớm chú ý Lâm Vũ Yến khi cô ta xuống khỏi xe taxi, đôi mắt lóe lên chút khinh bỉ: Lại một con ả ham hư vinh định tới đây câu rể vàng đây mà!
Cậu ta giơ tay chặn Lâm Vũ Yến đang lắc mông đi tới cửa thủy tinh chạm đất màu vàng, lịch sự và lãnh đạm nói: “Chào cô, đây là câu lạc bộ tư nhân, chỉ có hội viên mới có thể đi vào.”
Lâm Vũ Yến kiêu ngạo giơ tấm danh thiếp trong tay ra, ánh sáng màu vàng lóe lên làm chói mắt người gác cửa. Ở thành phố C này, chỉ có một người có thể sử dụng danh thiếp màu vàng, đó chính là Trịnh Thiên Ngọc.
Thái độ của anh chàng gác cửa lập tức quay ngoắt 360 độ, cậu ta cung kính cúi đầu chúc: “Mời cô vào, chúc cô một buổi tối vui vẻ!”
Trịnh Thiên Ngọc chính là con người một tay che trời ở thành phố C này, cậu ta có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám làm khó dễ người phụ nữ của Trịnh Thiên Ngọc!
Lâm Vũ Yến cười đắc chí, hất tóc ra vẻ tao nhã rồi cất bước đi vào cánh cửa lộng lẫy.
“Vũ Yến!” Bỗng bên cạnh vang lên một tiếng kêu đầy kinh ngạc. Lâm Vũ Yến quay đầu nhìn, là Đoàn Phong, bạn cấp ba của cô ta.
“Đoàn Phong! Sao anh lại ở đây?” Trong trí nhớ của Lâm Vũ Yến, Đoàn Phong là một tên côn đồ nghèo kiết xác. Năm đó hắn ta từng theo đuổi mình, nhưng cô ả hoàn toàn coi thường gã trai chẳng có nổi một xu này.
“Hôm nay Trịnh thị bọn anh tổ chức tiệc rượu cỡ nhỏ ở T.S, anh đưa tổng giám đốc tới đây. Bây giờ anh là lái xe của anh ấy rồi!” Đoàn Phong đáp với vẻ khá vênh váo. Dù sao không phải ai cũng có thể làm lái xe cho nhà họ Trịnh.
“Trịnh thị? Tổng giám đốc Trịnh? Ý anh là Trịnh Thiên Ngọc à?” Đôi mắt Lâm Vũ Yến sáng lên! Trúng số rồi! Cứ tưởng rằng phải đau đầu nhức óc, giở chút thủ đoạn, không ngờ cơ hội bày ra ngay trước mặt chẳng tốn chút công sức nào!
Trong căn phòng với ánh đèn mờ mờ, Đoàn Phong đè lên người Lâm Vũ Yến, bầu không khí nhuốm đầy mùi nhục dục…
“Đoàn Phong… Chuyện đã hứa với em… Anh phải làm được nha!” Ả đàn bà điên cuồng uốn éo người.
“Anh có thể bỏ thuốc vào rượu của tổng giám đốc giúp em, nhưng chuyện sau đó thì anh không giúp được! Em nên biết, tổng giám đốc chỉ cần gái còn trinh thôi!”
“Cái gì?” Nhiệt độ cơ thể Lâm Vũ Yến lập tức giảm xuống vài độ: “Anh nói là Trịnh Thiên Ngọc chỉ cần gái trinh?”
“Đúng vậy! Em không biết à? Đêm đầu tiên, phải là gái trinh, hơn nữa mặc kệ là đẹp đến mấy, mối quan hệ chỉ kéo dài đúng bảy ngày!”
Lâm Vũ Yến cảm thấy máu trên khắp cơ thể mình dường như đang đông cứng lại! Sao cô ta không biết Trịnh Thiên Ngọc còn có sở thích này chứ! Cô ta nên làm gì bây giờ!
Lâm Vũ Yến híp đôi mắt lại, trong đầu chợt nảy lên một ý tưởng to gan…
Đêm dần về khuya, hai con người cuốn lấy nhau trên giường cũng dần ngừng lại. Lâm Vũ Yến đưa viên thuốc trong tay cho Đoàn Phong: “Đoàn Phong, tất cả đều nhờ vào anh đấy! Nếu em thuận lợi trở thành người phụ nữ của Trịnh Thiên Ngọc, chắc chắn sẽ không quên anh đâu!”
Mai Thùy Hân đang làm việc trong nhà hàng đột nhiên thấy điện thoại trong túi rung lên, có cuộc gọi tới.
Một cú điện thoại xa lạ, Mai Thùy Hân bấm nghe: “Alo, chị ạ, có chuyện gì vậy?”
“Mau tới phòng 1806 của câu lạc bộ T.S, chị cô uống say, cô mau tới đón cô ấy đi. Nhớ lấy, là phòng 1806.” Một giọng đàn ông vang lên từ trong điện thoại.
“Hả?” Mai Thùy Hân đang định hỏi lại thì bên kia đã cúp máy. Cô gọi lại, nhưng không ai nghe.
Mai Thùy Hân vội vàng báo cho bạn học Cẩm Tâm cùng làm việc tại nhà hàng này một tiếng, rồi nhanh chóng bắt một chiếc taxi chạy tới câu lạc bộ T.S.